Mạo Bài Đại Anh Hùng

quyển 6 chương 24: hắn là gián điệp?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong nhà thể dục liền ồ lên một tràng, lễ tiết như vậy, các học viên của học viện làm sao mà không hiểu chứ? Mỗi ngày, bọn họ đều thực hiện động tác y như vậy với ân sư thụ nghiệp của mình, để biểu đạt sự cảm kích cùng sùng kính của mình.

Tôn sư trọng đạo, là một nguyên tắc thông dụng trong mỗi một tinh vực thậm chí là mỗi một ngõ ngách của xã hội loài người trong cái thời đại cạnh tranh cực kỳ tàn khốc này.

Muốn thu được trí tuệ cùng kỹ năng để sinh tồn, muốn có được không gian phát triển rộng lớn cho bản thân, nhất định phải có đủ kỹ năng chuyên nghiệp cùng học thức. Được một người thầy có trình độ cao phụ trách, trợ giúp đối với học sinh, thậm chí còn quan trọng hơn cả cha mẹ bọn họ.

Trình độ cao thấp của người thầy, cùng với tấm lòng trách nhiệm của họ, sẽ quyết định tương lai của học sinh họ. Một kỹ năng đặc thù, một lần chỉ dạy tận tâm tận lực, là có thể khiến cho học viên nhận được bất tận.

Đối với rất nhiều người mà nói, bái nhập được làm học trò của danh sư, đã trở thành một điều quan trọng trên con đường nhân sinh lịch lãm của bọn họ.

Nhà quân sự, kỹ sư máy móc, nhà nghệ thuật, cơ sĩ, thậm chí là đầu bếp. Bất kể là làm nghề gì, muốn trở nên nổi bật thì phải có một người thầy thật giỏi. Hắn không chỉ có thể cho ngươi lời khuyên và chỉ hương cho người, hắn còn có thể đặt cho ngươi một cơ sở mà người thường khó có thể tưởng tượng được về các phương diện như nhân mạch, tài nguyên, cơ hội,.. của cái nghề nghiệp này.

Thử ngẫm lại xem, ngay cả hoàng tộc Gatralan, cũng bởi vì Stephen có thể bái vào làm học trò của Lieb Scott mà vui mừng khôn xiết. Đây thậm chí còn ảnh hưởng tới cả việc tranh đoạt vị trí thừa kế ngôi vị hoàng đế của Stephen lúc đầu. Rất nhiều quý tộc vốn không xem trọng Stephen, kể từ lúc đó trở đi, đã bắt đầu trở thành trợ lực của Stephen.

Bởi vậy có thể tưởng tượng ra được, khi các học viên thấy được hai vị Kỵ Sĩ robot đến từ Cảng Tự Do, vậy mà lại đứng ở ngoài cửa khoang lái mô phỏng, cung kính mà hành sư lễ và chờ đợi đối thủ của bọn họ thì sự khiếp sợ trong lòng sẽ có mãnh liệt tới cỡ nào.

Nhất là người thanh niên vẫn luôn mỉm cười kia, vậy mà lại là Kỵ Sĩ robot cấp một đấy!

Một thân kỹ thuật điều khiển robot cao siêu, ở thời đại này nổi tiếng bao nhiêu, ngay cả hài tử ba tuổi cũng đều biết. Không nói khoa trương một chút nào, bản thân vị Kỵ Sĩ robot cấp một tên là Cosmo này, chính là một danh sư tha thiết ước mơ của mỗi một học viên mong muốn trở thành cơ sĩ ở đây.

Thế nhưng, hắn hiện tại lại bằng một tư thế khiêm tốn, chờ đợi sự xuất hiện của người khác.

Khiến cho đám người Belinda cùng Taylor trong lòng kêu khổ chính là, vị Kỵ Sĩ cấp một này ngay cả khoang lái mô phỏng cũng chưa cả vào, lại thẳng thắn dứt khoát mà tự hạ thân phận như vậy, ý nghĩa hắn đã bị vị cơ sĩ do đám đầu củ cải kia mời tới chinh phục rồi. Điều này cũng ý nghĩa, việc Belinda chỉ trích đối thủ ăn gian, cũng trở nên tan vỡ.

Đối với Học viện quân sự thủ đô số mà nói, quả thực là còn khó chịu hơn cả việc thua :!

Sự kiêu ngạo khi có chỗ dựa lúc ban đầu, ở trước mặt đối thủ mạnh mẽ hơn, vậy mà lại chẳng có giá trị để nhắc tới như thế. Tư vị này thực sự quá khó tiếp thu rồi. Nếu như không phải thấy được thực lực cao siêu của cái người tên Thomas kia, nếu như không phải Thomas đối với người thanh niên này có thái độ rất cung kính, Belinda quả thực muốn hoài nghi, cái vị Kỵ Sĩ cấp một này có đúng là giả mạo hay không!

Cũng bởi vậy, tất cả các học viên bao gồm cả nàng ở bên trong, đều tò mò không thể kiềm chế được về vị cao thủ thần bí kia.

"Có lẽ, cái người ở bên trong khoang lái mô phỏng, cũng không phải là một thành viên của học viện Galypalan. Dù sao thì cái quốc gia Liên Bang Leray này, sợ rằng còn không tìm được cao thủ như vậy ra. Mặc dù là có một hai người, cũng không đúng dịp là người của học viện Galypalan như vậy chứ." Mấy người Belinda cùng Taylor nhìn về phía khoang lái mô phỏng của đối thủ, khổ tâm tự an ủi chính mình.

" Không ai đánh sao?" Một lúc lâu sau, một thanh âm từ trong khoang lái mô phỏng truyền đến, cơ sĩ ở bên tỏng hình như đang rất hoang mang: "Không phải nói là đánh năm trận sao? Lúc này mới hai nha."

Hơn một nghìn học viên đang quan chiến nhìn nhau cười khổ, trong lòng đều nghĩ: "Hai vị Kỵ Sĩ robot lợi hại nhất ở đây đều bị ngươi đánh cho phải đến hành lễ ở trước cửa khoang lái rồi, còn có ai dám đánh với ngươi nữa chứ, Taylor đám học viên bọn họ sao? Đó không phải là dũng cảm, đó là tự ngược!"

Đang lúc im lặng thì bỗng nhiên, cửa lớn của nhà thể dục bị đẩy ra, một đám giáo sư nghiên cứu viên cầm theo quét mìn, gậy gỗ, bình thủy tinh,... cùng mười mấy binh sĩ đội cảnh vệ trường học từ bên ngoài ùn ùn tiến vào.

" Xảy ra chuyện gì vậy?" Tất cả mọi người ở đây đều lấy làm kinh hãi, tràng diện thoáng cái hỗn loạn hẳn lên.

"Yêu cầu mọi người giữ bình tĩnh, ngồi tại chỗ, hiện tại lâm thời giới nghiêm." Vị đội trưởng cảnh vệ đi đầu một bên chỉ huy binh sĩ khống chế từng hàng chỗ ngồi của nhà thể dục, một bên lớn tiếng tuyên bố nói.

" Thẩm tra đối chiếu thân phận của mỗi người." Trưởng phòng bảo an của học viện đi đến giữa sân hạ lệnh nói: "Nhất định phải đem tên gián điệp phá hoại phòng thí nghiệm quân sự tìm ra!"

" Phòng thí nghiệm quân sự bị gián điệp phá hủy!"

Tin tức này lập tức dẫn đến một trận ồn ào. Học viện quân sự là đơn vị quân sự cấp hai, mà phòng thí nghiệm quân sự ở trong học viện, lại là đơn vị quân sự cấp đặc biệt. Trong thời kì chiến tranh như thế này, phòng thí nghiệm quân sự bị phá hỏng, độ nghiêm trọng không cần nói cũng biết.

"Hóa ra là huấn luyện viên làm chuyện này!" Đám đầu củ cải hai mặt nhìn nhau, không rõ huấn luyện viên mập mạp thế nào lại gây trở ngại cho phòng thí nghiệm quân sự.

" Huấn luyện viên, làm sao bây giờ?" Vương Phúc Tinh lúc này cũng chẳng thèm cố kỵ ở bên cạnh còn có hai người ngoài, hạ thấp thanh âm hỏi hỏi.

"Làm sao sao?" Mập mạp đâu có biện pháp, cả giận nói: "Nói điều kiện, đây là chuyện của các ngươi. Dù sao ta đã giúp các ngươi đánh rồi, các ngươi phải bảo vệ ta."

Vương Phúc Tinh vẻ mặt đau khổ nói: "Thế nhưng, lão nhân gia ngài cũng cho chúng ta một cái chủ ý đi chứ."

" Ta mặc kệ, dù sao ta cũng ở trong này không ra!" Mập mạp xấu tính nói.

Nghe đối thoại của hai người này, Cosmo cùng Thomas hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không rõ đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy dáng vẻ như lâm đại địch của binh sĩ đội cảnh vệ, Thomas hướng Cosmo đánh mắt trưng cầu ý kiến, đối với bọn họ mà nói, tựa hồ không cần phải cuốn vào trong chuyện này.

Cosmo trong lòng cũng có chút thấp thỏm. Thế nhưng, hắn rất nhanh đem những chuyện này ném sang một bên. Thomas có thể cũng không hiểu rõ, thế nhưng Cosmo lại vô cùng rõ ràng, cái cơ hội và cái người ở trước mắt này, mình một khi mất đi, thì cả đời này đều phải hối hận!

Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là cái vị cao thủ thần bí ở trong khoang lái mô phỏng này sử dụng, tuyệt đối là kỹ xảo hạch tâm của Huyễn Ảnh Lưu.

Lí do chắc chắn như vậy rất đơn giản. Khi mất đi kỹ xảo hạch tâm, Huyễn Ảnh Lưu hiện đại truyền thụ lại, đừng nói là kéo ra hơn mười một luồng tàn ảnh, ngay cả phụ thân của hắn, cũng chỉ tối đa kéo ra được chín luồng!

Dĩ Nhất Hóa Bách, sớm đã trở thành truyền thuyết!

Đây cũng là nguyên nhân Cosmo khi vừa nhìn thấy hơn mười luồng tàn ảnh trên màn hình ảo, lập tức cung kính đi tới khoang lái mô phỏng lấy sư lễ để cầu kiến. Mặc kệ trong khoang lái mô phỏng là ai, bằng vào chiêu thức lộ ra ấy của hắn, đừng nói là một cái sư lễ, coi như là tam bái cửu khấu, cái người này cũng có thể nhận được.

Đây không riêng gì bởi vì kỹ thuật hạch tâm mà hắn nắm giữ, mà còn bởi vì Cosmo kể từ một khắc khi Thomas chịu thua kia cũng đã rõ ràng, tốc độ tay cùng kỹ xảo của người này hoàn toàn không phải bản thân mình có khả năng chống lại được. Đó tuyệt đối là trình độ cấp tông sư!

Cơ sĩ cấp tông sư, bất kể là ở quân đội hay là dân gian, đều ý nghĩa có quyền lợi cùng địa vị vượt trội so với người bình thường. Cosmo không tin, một người như vậy lại là gián điệp gì! Nếu như là thật, vậy thì quốc gia phái hắn đi làm gián điệp, từ trên xuống dưới đều là một đám lợn! (Tổng Thống và các tưỡng lĩnh trong Bộ Thống Soái đều đồng thời hắt xì hơi một cái

Thân phận thẩm tra đối chiếu tiến hành rất nhanh. Từng học viên chỉ cần lấy ngón tay ấn lên thiết bị phân biệt thân phận trên tay binh sĩ một chút, thiết bị phân biệt là có thể tự động kiểm tra đo lường vân tay và thu thậvafDNA. Từ lúc phân biệt đến lúc phán định thân phận tổng cộng chỉ cần vài giây thời gian, ngay cả đối chiếu thẩm tra Cosmo cùng Thomas đến từ Cảng Tự Do, cũng chỉ tốn hơn hai mươi giây.

Dù sao thì tất cả những người thông qua con đường chính quy nhập cảnh vào, Liên Bang đều có lập hồ sơ thân phận ghi lại.

....

Tra đi tra lại, cuối cùng chỉ còn lại một người còn chưa thẩm tra.

Ánh mắt mọi người, đều tập trung ở trên khoang lái mô phỏng. Rất hiển nhiên, vị cao thủ thần bí từ đầu đến cuối không ra này, chính là một người vẫn chưa tiến hành phân biệt thân phận.

Làm xong công nhận thân phận của mấy người đám đầu củ cái, một binh sĩ cảnh vệ cầm thiết bị phân biệt thân phận đi tới trước khoang lái mô phỏng nói: "Người ở bên trong đi ra một chút."

Người vẫn không ra, cửa sổ hình tròn ở trên cửa liền mở ra, một bàn tay từ bên trong đưa ra, lắc lư trên dưới.

Binh sĩ đi tới phía trước, một bên nắm bàn tay béo mập kia, ấn vào thiết bị phân biệt kia một cái, một bên trong miệng lạnh lùng nói: "Phân biệt phân phận rõ ràng cũng không được, ngươi còn phải đi ra cho chúng ta nhận rõ một chút."

Hai giây qua đi, tiếng quát của người binh sĩ lập tức đình chỉ. Trên khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt chậm rãi mở to, cuối cùng trợn đến tròn xoe, nhìn thiết bị phân biệt ở trong tay mình, ngây ra như phỗng.

" Làm sao vậy?" Đội trưởng cảnh vệ cùng trưởng phòng bảo an đồng thời phát hiện ra dị trạng của người binh sĩ, bước nhanh tới đằng trước dò hỏi.

" Hắn.... Hắn là...." Người binh sĩ vừa rồi vẫn còn mặt vô biểu tình trầm tĩnh như nước liền chỉ vào tư liệu biểu hiện trên thiết bị phân biệt thân phận trong tay mình, vừa mừng vừa sợ ngẩng đầu, lắp bắp.

"Là ai?" Trưởng phòng bảo an tiếp nhận thiết bị phân biệt từ trong tay binh sĩ. Đội trưởng cảnh vệ cũng đi qua, cùng nhau nhìn. Bọn họ rất bức thiết muốn biết, người chiến sĩ từ trước đến nay vẫn luôn lãnh tĩnh này đã phát hiện ra người nào mà lại trở nên chân tay luống cuống như vậy.

Tư liệu trên thiết bị phân biệt, ngoại trừ một tiêu chí quyền hạn cấp SE (chắc là security) cùng với một cái tên người và ảnh chụp ra, cái gì cũng không có.

Vừa nhìn tới xong, đội trưởng cảnh vệ cùng trưởng phòng bảo an lúc đó liền choáng váng. Hai người hầu như đồng thời dụi dụi mắt, nhìn lại một lần nữa. Lúc này, tất cả mọi người ở đây đều đã phát hiện ra, biểu tình của hai vị sĩ quan này thậm chí còn đặc sắc hơn cả vị binh sĩ kia.

Đội trưởng cảnh vệ cùng trưởng phòng bảo an vui mừng mà ngẩng đầu, nhìn bàn tay béo mập vẫn đung đưa ở trên cửa số tròn của khoang lái mô phỏng kia, vẻ mặt sùng kính. Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới được, mình dĩ nhiên may mắn gặp được người này! Cái bàn tay này, vậy mà lại là bàn tay của ngươi đó!

Anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện, quân nhân anh dũng thiện chiến nhất của toàn bộ Leray! Thần tượng của tất cả các thanh niên Leray!

Trưởng phòng bảo an kích động nói: "Thượng... thượng cấp, thực sự là rất xin lỗi, chúng tôi thật không ngờ vậy mà lại là ngài! Có thể ở chỗ này nhìn thấy ngài, chúng tôi thực sự là quá vinh hạnh rồi. Xin ngài tiếp nhận kính ý của chúng tôi!" Hai vị sĩ quan đồng thời cúi chào: "Chào thượng cấp!"

Ở yên trong khoang lái mô phỏng cắn ngón tay thấp thỏm lo âu, mập mạp lúc này liền sửng sốt: "Vinh hạnh, là ý tứ gì?" Một người không biết bản thân ở Leray nổi danh như thế nào như hắn, tuy rằng rõ ràng quân hàm của mình đủ khiến cho sĩ quan cơ sở ở bên ngoài cúi chào, thế nhưng điều hắn nghĩ không ra chính là, hai cái gã kia vì sao lại kích động đến như vậy.

Mắt lé nhìn trời suy nghĩ nửa ngày, mập mạp nghĩ tốt nhất là không nên vì hiếu kỳ mà phức tạp thêm, bàn tay mập phất một cái nói: "Không có gì đâu, mọi người đều có chức trách của mình mà. Có thể tiếp tục thi đấu tiếp được không?"

"Thi đâu?" Hai vị sĩ quan kinh ngạc liếc mắt nhìn qua mấy người Taylor đang đứng ở trước khoang lái mô phỏng một cái, vội nói: "Đương nhiên, đương nhiên!" Trong lòng cười khổ, học viên Galypalan đã mời vị này ra, vậy mà cái đám học viên kia vẫn còn dám so đấu, đây chẳng phải là tự tìm phiền phức sao!

"Êu, rốt cuộc là đấu hay là không đấu đây?" Nhìn thấy đội cảnh vệ rút ra bên ngoài, sợ bọn họ lại quay lại nên Vương Phúc Tinh đã cao giọng kêu lên với Belinda: "Học viện quân sự thủ đô số các ngươi đề xuất ra thi đấu, mới thua hai trận mà đã không dám tiếp sao? Mượn cớ bắt gián điệp, còn có chiêu nào hay hơn nữa không, thực sự là mạc danh kỳ diệu!"

Mấy tên đầu củ cải ở bên cạnh lập tức hiểu ra, lúc này bảy tám cái miệng liền đánh trống reo hò phụ họa. Dù sao huấn luyện viên cũng không phải là gián điệp gì, sự tình có loạn đến mức nào nữa thì bọn họ cũng không sợ. Dưới sự giật dây cổ động của đám đầu củ cải này, các học viên Galypalan đồng thời phát ra một loạt tiếng xì chế nhạo.

Nhìn thấy trên khuôn mặt đám người Belinda lúc đỏ lúc trắng, đám đầu củ cải trong lòng thúc giục: "Mau bị mắng mất mặt mà rời đi đi chứ, còn ở đấy biến đổi khuôn mặt cái gì nữa."

"Đúng thế, các ngươi mới thua hai trận mà thôi." Mập mạp thành công qua cửa liền đắc ý nằm ở trong khoang lái mô phỏng, bắt chéo chân giễu cợt: "Cái tên tiểu tử vừa đáng với ta cũng không tệ lắm, cao thủ ở đằng sau hãy lên tiếp đi, ta vẫn còn chưa đã nghiền đi!"

" Ta đánh với ngươi!" Một thanh âm từ cửa nhà thể dục truyền đến: "Ta ngày hôm nay cho ngươi vô cùng đã nghiền thì thôi!"

"Giáo sư Boswell!"

Đoàn người mau chóng tránh ra một con đường, Boswell lóe sáng đăng trường. Lão đầu cầm một khẩu súng thí nghiệm gõ mạnh liên tục vào khoang lái mô phỏng: "Chạy đi, ngươi vậy mà lại chạy đi! Ngươi mau đi ra cho ta!"

Mập mạp vui quá hóa buồn liền ủ rũ: "Không ra!"

"Ngươi đi ra!"

"Không ra"

"Đi ra!"

"Còn lâu!"

Hai câu nói lặp đi lặp lại, một già một trẻ ở trước khoang lái ầm ĩ khiến náo nhiệt ngất trời.

Vừa nhìn thấy Boswell, mấy vị giáo sư cùng nghiên cứu viên khác ở trong phòng nghiên cứu cùng không đi nữa. Thấy dáng vẻ này của lão đầu, nghe lời ông ta nói, người ở trong khoang lái mô phỏng rất có hiềm nghi.

Một vị giáo sư trừng mắt nhìn trưởng phòng bảo an, hỏi: "Các người có chuyện gì vậy, người ở trong đó chưa ra mà chúng ta đã thấy các người bỏ qua cho hắn rồi. Nói không chừng hắn chính là gián điệp! Thân phận bình thường thì sẽ không phải là gián điệp sao?"

Trưởng phòng bảo an ngạc nhiên không gì sánh được mà đem thiết bị phân biệt trong tay đưa cho giáo sư: "Giáo sư à, ngài đừng có mà hồ đồ nhé, ngài hãy nhìn kĩ xem, người này mà là gián điệp được sao? Một người đã cứu ra hơn hai trăm tù binh và bắt cóc James, anh hùng Liên Bang Điền Hành Kiện, sẽ là gián điệp được sao?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio