Mạo Bài Đại Anh Hùng

quyển 2 chương 4: còn ai dám tới?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mễ Lan nghe mập mạp nói vậy thì vừa bực mình vừa buồn cười, bèn véo mập mạp một cái.

Mills lạnh lùng nói: "Cho ngươi mặt mũi mà còn không biết xấu hổ ? Khôn hồn thì hay nghe lời tự đi ra ngoài, nếu không ta sẽ khiến ngươi phải bò ra ngoài, ngươi tin hay không?"

Nếu như là trước kia, khi chưa từng trải qua chém giết, có lẽ mập mạp sẽ nhịn, nhưng bây giờ mập mạp tuy vẫn sợ chết nhưng lại không sợ phiền phức, trải qua mấy phen gió tanh mưa máu trên chiến trường khiến những kẻ trước mặt này đối với hắn mà nói căn bản là không hề có uy hiếp, hơn nữa hắn cũng đang bực mình, bèn lắc đầu nói: "Không tin!"

Tiềng ồn ào sớm đã kinh động tới quản lí khách sạn, khi hắn ta thấy con trai của giám đốc đang cãi nhau với khách thì không khỏi thầm kêu khổ. Những vị khách hôm nay đều rất đặc bịêt, hắn cần phải nhanh chóng xử lý việc này, nhưng mà vị tính tình của vị thiếu gia nhà hắn lại chẳng khác gì con lừa, ương bướng khó bảo, xem ra chỉ có thể xử lý gã trung uý kia mà thôi.

Hắn liền chủ động đi tới, nghiêm mặt nói với Điền Hành Kiện: "Ta là quản lí của khách sạn, xin mời các ngươi lập tức đi ra ngoài!"

Thấy gã quản lí này chẳng cần biết đúng sai gì đã đuổi mình đi, lửa giận của mập mạp lại càng bốc cao, đập bàn quát: " Con mẹ nhà nó chứ, đã thế hôm nay ông mày cứ ngồi ở đây đấy!"

Một khi xúc động phẫn nộ, thân thể mập mạp liền bị aldrenalin kích thích đến phát run, đây là vấn đề sinh lý từ nhỏ của hắn, khiến hắn cũng chẳng rõ bản thân là đang sợ hãi hay kích động nữa.

Mills nhìn thấy mập mạp cả người run rẩy, tưởng rằng hắn sợ hãi thì không khỏi bật cười châm chọc: "Nếu đã mạnh miệng như thế thì đừng có sợ chứ, sao ta thấy ngươi cứ run lên bần bật vậy." rồi xoay người nói với gã quản lí: "Kêu người ném hai cái thứ rác rưởi này ra ngoài cho ta!"

Khi thấy Điền Hành Kiện cao giọng quát, gã quản lý sợ đến vã mồ hôi, mặc dù có vách thuỷ tinh cách âm nhưng cũng không thể giấu được chuyện lộn xộn như thế này, hắn biết có nõi nữa cũng vô ích, vừa nghe Mills ra lệnh liền nhanh chóng phất tay ra hiệu cho đám bảo vệ đứng quanh.

Điền Hành Kiện cố nén lửa giận, cười lạnh nói: "Ta khuyên các ngươi đừng làm việc ngu ngốc này, nếu không thì đừng trách ta nổi điên!"

Đám bảo vệ đâu thèm để ý tới sự uy hiếp của hắn, mười mấy gã đô con cùng ùa lên, thực hiện công việc mà bọn họ quen tay nhất, cố gắng giải quyết phiền toái thật nhanh, tránh gây ảnh hưởng tới các vị khách bên trong.

Nhưng bọn họ sao có thể đối mặt với một gã bộ đội đặc chủng? Mập mạp vung tay tát mạnh vào mặt một gã bảo vệ đang xông tới khiến hắn bị đánh văng ra như một bao cát, ngã vật xuống đất, miệng đầy máu tươi. Tiếp đó, mập mạp xoay người đá ra một cước, hất tung gã bảo vệ thứ hai ra ngoài, đụng đổ vài cái bàn mới dừng lại, cuộn mình nằm bẹp trên mặt đất, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không kêu được.

Hai động tác nhanh như chớp, chỉ mất có một giây đồng hồ. Mọi người xung quanh chỉ biết trợn mắt há mồm, mấy gã bảo vệ còn lại thì sợ đến hồn phi phách tán, dồn thành một đám, không ai dám xông lên, hai người vừa rồi chính là đội trưởng và đội phó có thân thủ tốt nhất, vậy mà gã trung úy kia chỉ mất một giây đã giải quyết xong, giờ bọn họ xông lên chẳng phải là chịu chết sao?

Có một kẻ không may bị phía sau xô đẩy, lỡ chân xông tới liền bị Điền Hành Kiện đấm một phát giữa mũi, máu me be bét, ôm mặt xụm xuống một chỗ.

Mập mạp hung tợn nói: "Con mẹ nó, còn ai dám tới nữa không?"

Đây mới chân chính là diễu võ dương oai! Một lúc lâu sau cũng không ai dám trả lời.

Cả đám thanh niên xung quanh và gã quản lý đều kinh hãi, câm bặt như hến, bạn gái của Mills lại càng run sợ, hoảng hốt trốn ra sau lưng của Mills, cuối cùng thì bọn họ cũng biết mình đã chọc vào một tên quái vật.

Mọi người trong tiểu sảnh cũng dần chú ý sang đây, khi chứng kiến động tác của mập mạp chỉ cảm thấy một từ: rung động! Gã trung úy lục quân này như đang phát hỏa, giống như bạo long thịnh nộ! Cả người sát khí, hai gã bảo vệ có thân thủ tốt nhất vừa mới xông lên đã bị đánh cho không biết sống chết.

Một cái bạt tai và một cú đá kia mạnh đến đáng sợ, âm thanh khi đánh lên người hai gã bảo vệ kia khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. sức mạnh và tốc đố kinh khủng đó căn bản là không thể nào ngăn cản, chỉ cần hơi tưởng tượng mình bị dính một đòn như thế thì ai cũng lạnh hết cả người.

Mễ Lan cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mập mạp phát hỏa, nàng chưa bao giờ biết cái tên mập mạp nhìn mặt có vẻ rất hiền lành này lại có sức lực lớn đến như vậy, bình thường thì ai cũng có thể bắt nạt hắn, nhưng khi hắn nổi điên lên thì lại hung dữ đến mức không dám nhìn gần. Người này, thật sự chính là tên mập mạp mà nàng có thể tùy ý bắt nạt cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ sao? Liên tưởng đến cảnh mông mình bị mập mạp đánh, khuôn mặt Mễ Lan lại đỏ rần, hai tai nóng rực.

Mễ Lan bối rối che mặt, lui lại sau lưng Điền Hành Kiện, nàng cảm thấy tấm lưng rộng rãi nay như một bức tường thành, rất rắn chắc, rất an toàn.

Lúc này, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi nóng nảy chen vào giữa, nổi giận đùng đùng hỏi: "Kẻ nào dám quấy rối ở đây?" Bỗng hắn nhìn thấy viên quản lí nọ liền nắm lấy cổ áo người kia, quát: "Ngươi đang làm gì vậy? Không biết hôm nay có khách sao?"

Lời còn chưa dứt, người này đã nhìn thấy Mills đứng bên liền không chờ viên quản lí trả lời đã tát cho Mills một cái nổ đom đóm, giận dữ nói: "Thằng khốn này, ta bảo ngươi ở nhà, vậy mà ngươi lại chạy tới đây gây chuyện là sao!"

Đương nhiên, đây chính là chủ nhân của khách sạn Ismail, cha của gã công tử bột Mills.

Tuy Mills bị ăn một cái tát nhưng lại vui mừng như gặp được cứu tinh, vội vàng làm ra vẻ đáng thương mà nói ra chuyện vừa rồi, tất nhiên là không quên thêm mắm dặm muối, biến Điền Hành Kiện và Mễ Lan thành hai kẻ rác rưởi dám nhạo báng anh hùng, còn hắn lại thành người công dân chân chính bênh vực kẻ yếu.

Cha của Mills vốn hiểu rõ con mình, sao có thể không rõ tâm tư trong lòng hắn, bèn trừng mắt, nói: "Lát nữa về nhà ta sẽ xử lý ngươi sau!" rồi quay đầu sang hỏi nhân viên quản lí: "Mills nói thật chứ?"

Gã quản lí nào dám nói không phải, huống hồ ít nhất bề ngoài cũng đúng là như vậy, liền lập tức gật đầu nói: "Đúng vậy, thưa ngài Joseph."

Joseph quay đầu, lạnh lùng nói với Điền Hành Kiện: "Bây giờ ngươi tự mình lăn ra ngoài hay là muốn ta kêu người ném ngươi ra ngoài?"

Con mẹ nó, hoá ra cũng là cùng một giuộc với gã chó con kia, Điền Hành Kiện giận quá hoá cười, nhún nhún vai nói: "Thôi, đành phiền ngươi kêu người ném ta ra ngoài vậy."

Joseph chưa từng thấy gã trung úy nào cuồng vọng như vậy, phải biết rằng, hắn bình thường giao tiếp đều là những nhân vật cỡ tướng quân, mà cho dù là những tướng quân đó thì cũng chưa từng có ai ở trước mặt hắn lại vô lễ như vậy. Lão nháy mắt với hai gã vệ sĩ bên người một cái, hắn quyết định phải cho tên trung úy đáng ghét này một bài học, vệ sĩ của hắn đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, ăn đứt đám bảo vệ bình thường.

Tên mập mạp đáng ghét này nhất định phảo trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio