Đội ngũ mệt mỏi rã rời đang lặng lẽ men theo một dòng suối nhỏ, tiến về phía trước.
Dòng suối quanh co uốn lượn chảy ra từ trong khe núi, cành lá tươi tốt um tùm vươn ra trên các dãy núi cao chót vót bốn phía xung quanh, che khuất khiến cho bầu trời trên đỉnh khe núi chỉ còn lại một dải hẹp dài.
Theo bước chân dậm xuống của các robot to lớn, bọt nước trong khe suối đang bắn tung tóe. Bùn đất đá cuội ở dưới đáy bị khuấy đảo hết cả lên, một lúc lâu sau khi đội ngũ robot đi qua thì mới lắng xuống. Ánh bình minh, sau khi lấp ló phía sau các dãy núi trùng điệp phía xa xa, đã ló dạng và bao phủ lên vùng đồi núi một tầng ánh quang vàng nhạt.
Sương mù của buổi tinh mơ bị ánh nắng chiếu qua, chính là từng lớp từng lớp màu trắng đang bao phủ ngọn núi.
Bên tai truyền đến tiếng cảnh báo của Rắm Thối, đội ngũ nhanh chóng phân tán vào rừng cây ở hai bên bờ suối dưới vách núi.
Hai phút sau, hai chiếc máy bay chiến đấu Jaban đã gầm thét mà bay qua đỉnh đầu. Lại qua ba phút nữa, từ một hướng khác, ba chiếc máy bay chiến đấu cũng hùng hổ bay lướt qua.
Trong khe núi, cảnh vật tĩnh lặng. Chỉ có tiếng suối chảy cùng với tiếng chim hót thỉnh thoảng lại truyền ra từ trong rừng sâu.
Mập mạp mở buồng lái, hít vào thật sâu một hơi không khí ẩm ướt mà mát lành nơi khe suối.
Gió lạnh chung quy vẫn không thể ngăn cản được sự mệt mỏi đang ùn ùn kéo đến như thủy triều. Trong khung cảnh đẹp đẽ nên thơ này, hắn vừa lầm bầm chửi bậy vừa men theo lớp vỏ ngoài phủ đầy sương sớm của robot mà trượt xuống, đặt mông ngồi trên đất.
"Nghỉ ngơi hai mươi phút."
Theo mệnh lệnh của mập mạp, buồng lái của từng chiếc robot bị mở ra, các chiến sĩ sớm đã mệt gần chết liền trèo ra khỏi robot, chỉ kịp chọn lấy một chỗ đất hơi bằng phẳng rồi nằm xuống, sau đó cũng không thấy động đậy nữa.
Hơn hai trăm chiến sĩ, bất kể là các binh sĩ Phỉ Quân, các tù binh vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, hay là các bộ binh trên trận địa, đều đã phải trải qua một ngày đêm không được chợp mắt. Chuyện này trong thời bình thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng khi với một cường độ chiến đấu trong một đêm di chuyển km, lấy binh lực một đại đội liên tiếp tiêu diệt ba tiểu đoàn thiết giáp Jaban mà nói, người thường căn bản không thể chịu đựng được.
Mập mạp nằm trên mặt cỏ trơn nhẵn, mệt mỏi rã rời gần chết, thế nhưng thế nào cũng không ngủ được. Khi quay đầu sang, lại không khỏi bật cười. Ở phía bên kia, trong đám bộ đội Trenock đang chen lẫn khoảng hai mươi gã binh lính Jaban, trông cũng thật là hòa thuận vui vẻ.
Các chiến sĩ Trenock xung quanh đều đã thay đổi lại trang phục tác chiến của chính bọn họ, chỉ có hắn cùng với đám Phỉ binh là vẫn còn mặc trang phục tác chiến của Jaban.
Người ở trong robot thì mặc cái gì đều không quan trọng, các chiến sĩ Trenock phải đổi lại trang phục là bởi vì cuối cùng phải quay về trong đội ngũ của mình, sợ cảnh một đám người ăn mặc quân phục Jaban và điều khiển robot Jaban bỗng nhiên xuất hiện lại gây ra hiểu lầm.
Thế nhưng với đám Phỉ binh, lúc bị bắn rơi thì đều mặc quân phục của Phỉ Quân, mà loại quân phục vốn thường dùng trong chiến hạm này hoàn toàn khác với loại quân phục bộ binh hiện đại với tính năng ẩn thân, chống rét, chống phóng xạ, chịu mài mòn. Quân phục Jaban tuy rằng xám tro không đẹp mắt, thế nhưng mặc vào vẫn thoải mái hơn bộ đồ rách nát kia.
Chưa đến một phút thì bốn phía đã nghe thấy từng hồi tiếng ngáy vang lên.
Đầu óc hỗn loạn nhưng lại vô cùng tỉnh táo và hưng phấn, mập mạp phiền muộn mà dựa vào một gốc cây, châm một điếu thuốc.
Từ vị trí hiện tại của mình đến căn cứ đóng quân dưới cao điểm của trung đoàn sư đoàn quân địch còn không đến ba mươi km nữa, ở giữa vẫn còn cách một doanh trại tù binh lâm thời.
Vị trí doanh trại tù binh, số lượng tù binh bị giam giữ, binh lực trú đóng, tất cả đều đã bị Rắm Thối lần mò ra rõ ràng vào một giờ trước. Tuy nhiên, sau khi người Jaban biết ba tiểu đoàn thiết giáp của bọn hắn bị tiêu diệt hoàn toàn, mấy lộ đại quân đã lập tức dốc toàn lực tìm kiếm xung quanh, khiến cho cả khu vực mà người Jaban khống chế đã trở nên hỗn loạn đến gà bay chó sủa, gió thổi hạc kêu.
Sau khi phục kích tiểu đoàn thuộc trung đoàn sư đoàn của địch nhân, đội ngũ vẫn chỉ luôn trốn chạy. Cũng không biết là đã gặp được bao nhiêu tiểu đội trinh sát Jaban, bao nhiêu máy bay chiến đấu, bao nhiêu chướng ngại vật, trạm kiểm soát ở trên đường.
Nếu như không phải Rắm Thối chơi ác mà nghiền ép ra hết tất cả sức mạnh của robot điện tử, nếu như không phải mình trời sinh có vài phần khứu giác, nếu như không phải trước đây trong cuộc chiến tranh Vệ Quốc Leray, trong mạng "Mãn Thiên Chiến Hỏa" đã luyện được bản lĩnh trộm cắp ẩn nấp hành tung, vậy thì e rằng đã sớm bị quân Jaban bắt được.
Bẻ một nhành cây, vẽ một hai vòng tròn, mập mạp nhìn chằm chằm lên mặt đất đến ngẩn cả người.
Ba đợt tấn công này thuận lợi kinh người. Tất cả các phương án tác chiến và giả lập đều do một mình hắn hoàn thành. Việc đối kháng giả lập cao tới mấy trăm lần mỗi ngày trong khoảng thời gian gần đây đã phát huy hiệu quả. Mà ở phương diện chỉ huy chiến đấu, hắn cũng không đã còn là cái gã tay mơ đến ngay cả sách giáo khoa quân sự cơ bản cũng chưa từng xem qua kia nữa rồi.
Margaret, Phương Hương, thậm chí Chekhov, Karl, đều đã từng tốt nghiệp từ học viện quân sự chính quy. Hai người đầu tiên thì lại càng là thiên tư tung hoành. Một người là đệ tử của danh tướng Tolstoi của Salerga, người kia lại được một đời quân thần Hastings mang theo bên người, bồi dưỡng hai mươi năm, lúc mười tám tuổi đã là thiên tài quân sự đứng sau màn, chỉ huy chiến dịch cỡ lớn.
Trong khoảng thời gian kia, hắn hầu như đã dùng toàn bộ thời gian để học tập lý luận quân sự, phân tích các trận chiến điển hình, cùng với đối kháng giả lập.
Khi chiến hạm bay trên tuyến đường bay tự do Mars, hắn vẫn đang học tập. Đến tinh hệ Long Bow, hắn cũng đang học tập. Trước khi hội sư với Russell, hắn tìm người thi đấu đối kháng. Sau khi hội sư, hắn lại tìm càng nhiều người hơn nữa để tiến hành thi đấu giả lập. Ngay cả Russell cũng không tránh được. Có đôi khi, cả ngày bận rộn, chỉ ngủ được hai ba tiếng đồng hồ thì đã bò dậy để học tiếp.
Mập mạp biết mình cần phải làm cái gì. Những người bên cạnh hắn cũng biết. Bất kể hắn dằn vặt giày vò thế nào, những người khác đều chỉ đứng xa xa nhìn hắn, quan tâm hắn, mà chưa bao giờ quấy nhiễu hắn.
Tất cả mọi người đều biết, trên lưng cái gã mập mạp này đang đeo một thứ, gọi là 'trách nhiệm'!
Là đàn ông thì đều phải gánh vác trách nhiệm, chỉ có điều, trách nhiệm của gã mập mạp đáng thương này vô cùng nhiều và vô cùng nặng mà thôi: đó là đối với Liên bang Leray, đối với thế giới tự do Mars, đối với Salerga...
Nếu như trước đây, trong phòng thí nghiệm quân sự Galypalan, mập mạp liều mạng học tập tri thức robot, học tập các loại kỹ thuật thiên kì bách quái, luyện tập đấu võ và điều khiển robot trong phòng trọng lực đến mức như ngược đãi bản thân, là để mình có thể sống sót trong cái cuộc chiến tranh này mà nói, như vậy, hắn bây giờ là vì cả Phỉ Quân.
Đến lúc này, mập mạp đã được biết những gì mà mình học được trước đây vẫn còn chưa đủ dùng.
Từ một gã binh sĩ bảo dưỡng, đến một gã thiếu tướng. Từ một con tàu khu trục lưu lạc thế giới Tự Do, đến thống lĩnh toàn bộ Mars. Từ một nhánh hạm đội rách nát, đến nắm giữ tám hạm đội cấp A; từ mấy chục chiến sĩ robot vũ trụ trên tàu [Rose Brand], đến có trong tay một nhóm bộ đội robot siêu cấp do vô số cơ sĩ cao cấp tạo thành...Trên con đường này, trách nhiệm trên vai đã trở nên ngày càng nặng nề!
Mập mạp chưa bao giờ dám suy ngẫm kỹ càng xem trách nhiệm trên người mình nặng đến mức nào. Hắn chỉ biết nếu như hắn vẫn còn xem mình là một gã binh sĩ bảo dưỡng, một gã chiến sĩ robot chạy trốn khắp nơi tìm đường sống trong chỗ chết, vậy thì có thể một ngày nào đó, hắn sẽ chôn vùi những người bên cạnh mình, chôn vùi cả tương lai của mình và bọn họ!
Trong cái thời loạn thế này, cuộc đời của một gã mập mạp nhờ vào tài lắp ráp robot để chạy trốn khắp nơi, bất tri bất giác đã trôi qua tròn ba năm! Nếu đã không thể quay lại quá khứ, cũng không bỏ xuống trách nhiệm được đặt trên vai từ lúc nào không biết, hắn cũng chỉ có thể học, cắn răng để học. Lúc bình thường thì đọc sách, cùng đám người Margaret thi đấu giả lập, còn đến thời điểm chiến đấu, thì lại đứng bên cạnh Phương Hương, mở to hai mắt mà nhìn, vừa đánh vừa học!
Cho đến lúc này, chính hắn cũng không nhớ rõ là mình đã học được những gì từ đám người Margaret. Trong các trận thi đấu mỗi ngày, đối thủ của hắn không chỉ là Margaret và Phương Hương, mà còn là Hastings, là Tolstoi. Bao nhiêu lần thất bại và ngăn trở đó đã đổi lại bấy nhiêu lần niết bàn của gã mập mạp có tinh thần lưu manh nhất cả nhân loại.
Hơn một nghìn trận chiến kinh điển, vô số quy tắc quân sự mà trước đây bị Russell bắt phải thuộc lòng, tất cả đã trở thành bản năng trong đầu của hắn. Cho dù hiện tại hắn đã quên hết tất cả những trận chiến điển hình đã được Russell giảng giải chi tiết, hắn vẫn có thể sử dụng kiến thức của mình để xây dựng lại từ đầu đến cuối bố trí chỉ huy của từng trận chiến! Sau đó, lại dùng thuật giả lập của hắn để hoàn nguyên lại các chi tiết!
Nếu như nói trong chiến đấu trước đây, mập mạp chỉ dựa vào bản năng của mình, dựa vào vận khí và sự khôn vặt để giành lấy thắng lợi mà nói, như vậy thì lần tập kích nhằm vào ba tiểu đoàn thiết giáp Jaban này chính là kiệt tác do hắn suy tính kế hoạch tỉ mỉ và tự mình chỉ huy từ đầu tới cuối mà hoàn thành!
Mập mạp không ngủ được, sau ba lần công kích, hiện tại trong đầu đang phấn khích tựa như một nhà nghệ thuật vừa mới hoàn thành tác phẩm vĩ đại nhất trong đời.
Đồng thời, cũng có chút lo lắng!
Trận chiến này, mặc dù các phương diện đều không chê vào đâu được, thế nhưng trong đó tác dụng của Rắm Thối và đám tay chân kim bài chiếm hơn một nửa! Hơn nữa lại là đánh lén, khảo nghiệm mà mình phải đối mặt cũng không quá lớn.
Mà hiện tại, quân Jaban đã bắt đầu dùng mật mã động, đối với mỗi một đơn vị bộ đội của chiến khu, thậm chí mỗi người đều phải kiểm tra đối chiếu thân phận. Rắm Thối đã không thể trắng trợn rình coi Thiên Võng giống như trước đây được nữa rồi.
Nếu muốn âm thầm công phá từng tầng bảo vệ (ND- firewall) của Thiên Võng quân địch dưới tình huống không làm người khác chú ý, mặc dù là Trí năng nhân tạo thì cũng cần tốn thời gian rất dài.
Thế giới này không có pháo đài điện tử nào mà Rắm Thối không công phá được. Chỉ cần có chương trình thì sẽ có lỗ thủng. Bản thân Rắm Thối chính là một đoạn chương trình có trí tuệ, trong lúc nó qua lại trong thế giới điện tử thì mỗi một đơn vị số liệu đều là đồng loại, bộ hạ, bằng hữu hay là một bộ phận thân thể của nó.
Nhân loại có thể tạm thời ngăn cản nó, thế nhưng không cách nào ngăn cản được nó cả đời.
Chỉ cần có đủ thời gian, Thiên Võng cho dù có sử dụng mật mã động cộng thêm vô số tầng bảo vệ nữa thì cũng sẽ lần thứ hai trở thành sân sau mà Rắm Thối tùy ý ra vào!
Đáng tiếc, mình đã không còn thời gian nữa rồi.
Từ tin tức trong Thiên Võng, quân Jaban trong cơn thịnh nộ đã bày ra thiên la địa võng trên toàn bộ vùng núi này. Để bắt được nhánh bộ đội đang chạy trốn trong nội bộ quân mình này, bọn hắn thậm chí đã trì hoãn thời điểm tổng tiến công. Đồng thời, để báo thù cho quân Jaban, hai nghìn binh sĩ Trenock trong doanh trại tù binh sẽ bị xử quyết tập thể!
Nhìn hai vòng tròn mình vẽ trên bùn đất trước mặt, mập mạp biết đây là một cái thòng lọng!
Tính giết chóc của quân Jaban rất nặng, đây là sự thật không thể tranh cãi. Xử quyết tù binh căn bản chính là truyền thống của cái quốc gia này, hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng tâm lý hay đạo đức nào.
Lúc này công khai thông báo trong Thiên Võng, chính là để cho đối thủ xem!
Có thể tưởng tượng, xung quanh doanh trại tù binh gần căn cứ tiền tuyến đang có biết bao nhiêu là loại thiên la địa võng được giăng ra. Cái lưới này cũng sẽ không quá chặt, bởi vì nếu chặt chẽ quá thì mồi cũng không có tác dụng! Do đó quân Jaban sẽ tạo ra cơ hội. Cho dù không thể tiêu diệt được toàn bộ đội quân chưa rõ số lượng này, bọn hắn cũng muốn nắm giữ hành tung của nó. Dụ dỗ ra được thì chính là thắng lợi.
Từ bố trí binh lực ở khu vực này mà xem, quân Jaban có thể sử dụng chủ lực ở chính diện của trung đoàn sư đoàn , còn ba tiểu đoàn của hai trung đoàn còn lại cùng với hai trung đoàn của sư đoàn đang cấp tốc áp sát phía sau, thì sẽ dồn về phía trung tâm.
Muốn cứu tù binh, tất phải nhảy vào cái vòng này!
Nhìn vòng tròn trên mặt đất, mập mạp chớp động ánh mắt. Nếu như là Margaret và Hastings, e rằng sẽ vứt bỏ việc cứu viện, ngược lại lại tương kế tựu kế, lấy việc đả kích lực lượng của đối phương làm chủ yếu. Tiêu diệt từng bộ phận, sau đó nuốt luôn một tiểu đoàn! Nếu như là Phương Hương cùng Tolstoi, vậy thì phỏng chừng sẽ có khuynh hướng di chuyển về phía Hổ Sơn, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu!
Còn mình thì sao?! Nếu như có thể liên hệ được với trận địa , nếu như quân Trenock còn có binh lực cơ động, lợi dụng sai lệch thời gian trong lúc địch nhân đang vây kín thì vẫn còn không tính là việc gì khó. Thế nhưng bây giờ...
Mập mạp dùng cành cây, mạnh mẽ vạch ra một đường thẳng tắp ở giữa hai vòng tròn.
Mụ nội nó, dám hù dọa ông mày!
Cái đầm rồng hang hổ này, mình phải xông một trận!