Mạo Bài Đại Anh Hùng

quyển 8 chương 133: hỗn chiến (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từng chiếc xe tải trọng hình và cơ giáp vận tải, đi qua con đương căn cứ, quan binh Phỉ quân mặc đồng phục màu lam thành quần kết đội đi qua cạnh con đường. Cửa căn cứ, hai cỗ “Du Hiệp” Màu xanh, nghiêm nghị mà đứng. Chỉ có điều, tạo hình mập kia nhìn sao cũng thấy buồn cười. Bên cạnh, mấy lính gác sắc mặt nghiêm túc cẩn thận đang kiểm tra cỗ xe tiến vào cùng giấy tờ chứng nhận của nhân viên.

“Hoành Hành?” Một vị sĩ quan tương đối lùn vỗ bàn một cái, khen, “Tên này bá đạo”.

“Bá đạo thì bá đạo”, một vị trung tá liên bang Erk nước thành viên Phỉ Minh lớn nhất phía tây nhếch miệng nói, “Cũng không biết bọn “Truyền thuyết” này, lên chiến trường có thể hoành hành ngang ngược giống trong này không”.

Các sĩ quan trao đổi một ánh mắt quỷ dị, đều âm thầm bật cười. Bọn họ biết, vị trung tá liên bang Erk này cùng bộ đội chỗ hắn, cầm căn cứ Aska tới đây, bởi vì không biết lợi hại của Phỉ quân, mấy binh sĩ ở vài ngày trước đã xảy ra xung đột với Phỉ quân. Kết quả, tự nhiên là không cần nói cũng biết...

Trung tá đuối lý trước, bị thủ trưởng mắng như máu chó xối đầu, vừa từ phòng tạm giam phóng xuất. Nếu không phải là người này là ái tướng của sư trưởng bọn họ, hôm nay đừng nghĩ ngồi ở chỗ nầy uống rượu.

Quân đội thời kỳ chiến tranh, đánh nhau căn bản chính là chuyện thường. Nhất là ở quán bar ngoài quân doanh, một lời không hợp vung tay, tiến tới biến thành tràng diện một đoàn hỗn chiến là chuyện thường. Đều là bọn đàn ông vào sanh ra tử, cũng không ai xem chuyện này là gì cả. Mới vừa rồi còn đánh tới khí thế ngất trời phi thường cao hứng, đảo mắt có lẽ đã kề vai sát cánh uống rượu.

Quân đội một quốc gia còn như thế, càng đừng nói ở binh doanh khổng lồ tập trung hơn hai mươi quốc gia Phỉ Minh bất đồng này. Nếu mỗi ngày không gây ra mấy chuyện như vậy, vậy mới không bình thường.

Từ lúc Phỉ quân vào trú căn cứ đến nay, cái căn cứ này, càng không từng thanh tĩnh. Không nói đến hành động vĩ đại ban đầu đánh quân Payon, chỉ nói mấy ngày qua, đám thổ phỉ này ngày nào không đánh mấy trận?

Không ít sĩ quan ngồi trong quán bar này, đều trải qua với Phỉ quân. Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi đánh xong, không ít người đều thành bằng hữu với đám thổ phỉ kia. Đương nhiên, đây đều là quốc gia có quan hệ chặt chẽ với Phỉ quân, còn đổi lại là quân nhân mấy quốc gia giữ một khoảng cách với Phỉ quân, nhắc tới Phỉ quân, liền hận đến nghiến răng.

Cứ như vậy, cả căn cứ cũng chia ra phe phái.

Thân với Hastings và Phỉ quân, phần lớn là mấy quốc gia tinh vực Đông Nam cùng một số nước nhỏ không chỗ dựa. Còn một số quốc gia do nước cộng hòa Ryan cầm đầu, bây giờ đã đứng ở trận doanh của Lý Phật. Mặc dù bên ngoài, mọi người vẫn là quân đồng minh, không đến mức vung tay lại càng không phải là cừu địch sinh tử, có điều, đều không cùng chung lập trường, vẫn khiến căn cứ tràn ngập mùi thuốc súng như cũ.

Có điều, bất kể nói thế nào, chẳng thèm ngó tới tới từ đầu, thần bí về sau, lại đến quen thuộc thậm chí kính sợ bây giờ, Phỉ quân gây chuyện thị phi, cứ tự nhiên mà sát nhập vào binh doanh khổng lồ này.

Mà nhắc về đám cháu nội, anh em Phỉ quân này vẫn còn có chút buồn bực.

Theo lý mà nói, trong Phỉ quân có không ít người đều là cơ sĩ dân gian từ Mars tới, điều khiển cơ giáp tạm được, nhưng nếu nói tay không cách đấu, vậy quả thực chính là món ăn nhắm rượu. Mặc dù trong bọn họ cũng có không ít bộ đội đặc chủng Leray, không ít lính đánh thuê Mars thân thủ không tệ. Nhưng nếu từ trên chỉnh thể thực lực mà nói, bọn họ cũng tuyệt đối không có đạo lý bách chiến bách thắng.

Nhưng hết lần này tới lần khác, đám cháu nội này lại đánh lớn thắng lớn, đánh nhỏ thắng nhỏ. Thế cho nên ở trong căn cứ này, vừa nhắc tới đánh nhau với Phỉ quân, mọi người đều xuất mồ hôi trán.

Nguyên nhân rất đơn giản, đám thổ phỉ kia, hoàn toàn không nói quy củ đạo nghĩa gì. Nào là ngáng chân, xài côn, níu chặt, lúc thuận gió thì xông lên một loạt đắc ý vênh váo, lúc ngược gió thì liền bỏ chạy không cảm thấy thẹn. Những việc này cũng không nói, ghê tởm hơn chính là, đám người này ra tay toàn hèn mọn bỉ ổi, quả thực khiến người ta giận sôi.

Sống chung lâu như vậy, theo chân bọn họ đánh nhau, không hề có một chỗ tốt nào.

Về sau mọi người sống chung đến quen, hỏi tới, kết quả mới biết được, ngoại trừ binh sĩ Leray và lính đánh thuê trong Phỉ quân không nói, cả đám cơ sĩ tay mơ dân gian, thật ra cũng từ lúc ở Mars đã tiếp nhận huấn luyện. Cho dù còn kém bộ đội đặc chủng, nhưng bản lĩnh hạ quyền hạ cước cũng không tệ. Sắc mặt tội nghiệp kia, toàn bộ là bọn họ giả vờ.

Người huấn luyện bọn họ, chính là vị Điền trung tướng kia. Lúc trung tướng có mặt, mỗi ngày đều theo chân bọn họ cùng tập luyện, lúc không có, chính là cả đám chịu sự phụ trách của sĩ quan Leray từng được huấn luyện quân sự chính quy. Tài liệu huấn luyện bọn họ ngày thường, cũng là Điền Trung tướng tự mình soạn ra. Nghe nói tâm đắc tác chiến phía sau địch đến từ chính một đám phần tử khủng bố trung tướng huấn luyện ở Gatralan lúc trước.

Mỗi lần đề cập thủ lĩnh Phỉ quân, đám thổ phỉ này đối với những chiêu số không biết xấu hổ này của mình liền khiêm tốn vô cùng. Khiến người ta không thể không hoài nghi, vị Trung tướng kia của bọn họ, rốt cuộc là dạng đê tiện gì.

“Đám thổ phỉ này!”

Các sĩ quan nhìn trung tá liên bang Erk tức giận mắng, rốt cuộc không nhịn được cười vang.

“Tính năng của Hoành Hành, so với cơ Lôi Đình nguyên hình còn lợi hại hơn”. Một tên trung tá Tartanya cười hắc hắc xua tay về phía trung tá liên bang Erk, nói sang chuyện khác “Nghe nói chuyện về định hình cơ giáp chưa? Lần này mấy thương nghiệp quân hỏa lớn của Payon và Ryan coi như lỗ đậm. Bỏ tiền bỏ sức, kết quả là, để Phỉ quân hái được quả đào”.

“Điền Trung tướng kia cũng đủ gian ác”. Một vị thiếu tá lắc đầu cười nói: “Nếu là người năng lực thừa nhận tâm lý kém, chỉ sợ có thể tức đến bệnh. Chiêu khỉ hái đào này, ta thấy sao mà quen thuộc vậy”.

Trong lúc nhất thời, lại là một trận cười to.

Sĩ quan vóc dáng thấp lùn quay đầu nhìn quanh: “Sao hôm nay đám người này chưa ai tới? Bây giờ sắp h rồi, huấn luyện còn chưa kết thúc sao?”

“Nghe thanh âm, sợ là còn chưa kết thúc”. Một tên thiếu tá duỗi cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nhắc tới thì, lần trước lúc đi căn cứ Phỉ quân làm việc, nhìn bọn họ huấn luyện một lần. Về lại xem huấn luyện của chúng ta, liền giống chơi đùa... Đây là đám thổ phỉ thật, trong xương liền lộ ra một cỗ Phỉ kình, huấn luyện liền giống liều mạng”.

Nói xong, thiếu tá nhìn thoáng qua các sĩ quan một số quốc gia khác trong đại sảnh, thấp giọng nói: “Buồn cười còn có người coi bọn họ là dân binh. Quân đội Phỉ Minh nếu thật có trình độ của đám dân binh này, cuộc chiến này đã sớm thắng”.

“Các ngươi nói, bộ chỉ huy liên quân rốt cuộc là nghĩ như thế nào”, một vị sĩ quan nhếch miệng nói, “Tiền tuyến căng thẳng như vậy, sao trong lần tăng binh thứ ba lại không có Phỉ quân? Ta chính là nghe nói, ngay trong hai sư trong căn cứ này, chiến sĩ cơ giáp cấp chín liền không dưới một trăm người”.

“Hơn trăm chiến sĩ cơ giáp cấp chín?” Sĩ quan tóc nâu một bên cười một tiếng, “Ta cho ngươi biết, bên trong hai sư Phỉ quân này, chiến sĩ cơ giáp cấp chín không năm nghìn cũng bốn nghìn!”

Tê... Bốn phía toàn tiếng hít một hơi lãnh khí.

“Các ngươi thật tưởng rằng quân liền dễ khi dễ như vậy”, sĩ quan tóc nâu liếc xéo, “Lúc trước, Phỉ quân giết vào, chỉ có một sư! Người ta đồng dạng cũng bị tháo vũ khí tầm xa!”

Mặc dù đều biết trận kia của Phỉ quân, rất nhiều sĩ quan cũng lợi dụng chức quyền, tìm cơ hội xem video quay lúc trước. Nhưng dù sao trong một trận hỗn chiến, ống kính bắt giữ, chính là những Chiến thần của Phỉ quân. Huống chi không phải mình tự đối trận, từ trong màn ảnh cũng không thấy được gì, chỉ biết là quân không trải qua hay ho gì.

Lúc này vừa nghe sĩ quan tóc nâu nói vậy, tất cả mọi người chỉ cảm thấy tim đập loạn.

Bản thân cũng đoán Phỉ quân nhiều chiến sĩ cơ giáp cao cấp, nhưng nhiều đến mức này, thật sự đã vượt ra khỏi phạm vi thừa nhận tâm lý, chỉ có thể dùng không thể tưởng tượng nổi để hình dung. Đây vẫn chỉ là hai sư, nếu tính cả đại bộ đội của Phỉ quân ở Mars... Thượng Đế phù hộ.

Nhìn ánh mắt khó có thể tin của đồng bạn, sĩ quan tóc nâu nói tiếp: “Các ngươi vẫn chưa tin. Biết doanh đặc chủng của hai sư Phỉ quân này không, tất cả đều là chiến sĩ cơ giáp cấp mười. Mỗi doanh đều đầy biên bốn trăm năm mươi người, nơi này, ít nhất có ba mươi chiến thần cơ giáp!”

Các sĩ quan bưng ly rượu, không hẹn mà cùng ồ lên một trận.

Mặc kệ lời này là thiệt hay giả, cho dù là thổi da trâu, có lẽ cũng chỉ có Phỉ quân có này. Số liệu như vậy phóng lên người những bộ đội khác, chỉ sợ sớm đã bị nước bọt dìm chết đuối.

Âm thanh ồn ào đưa tới liếc xéo của đám người ngồi bên cạnh lấy mấy sĩ quan Ryan cầm đầu, trong ánh mắt, không ít đều là hèn mọn khinh miệt.

Trong khoảng thời gian này đến nay, chuyện cơ giáp đời , mọi người nhiều ít đều có nghe nói. Liên quan tới lợi ích các quốc gia, lại càng cực kỳ để bụng.

Người thân với Phỉ quân được tiện nghi, khó tránh khỏi đắc ý. Còn những quốc gia vốn có đủ loại quyền ưu tiên ở cơ giáp đời , từ thiên đường đến địa ngục, sự chênh lệch tâm tình có thể nghĩ.

Ở trong đó, Ryan là nhất.

Quân đoàn Lý Phật, bây giờ đang tác chiếnở chiến trường Ryan. Chiến dịch tinh hệ Catalonia, đã khiến cao tầng chính phủ và quân đội Ryan, bội phục sát đất với Lý Phật. Theo hai bên hợp tác toàn diện ở các phương diện, vào lúc này, sẽ tuyệt đối không thể nào đứng ở bên Phỉ quân. Cũng bởi vậy, ở mặt cơ giáp đời , chịu thiệt hại lớn nhất.

Hơn nữa mấy ngày qua, thế cục tiền tuyến liên tục chuyển biến xấu, các bộ đội quân đồng minh đều đang khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, tùy thời chuẩn bị đầu nhập chiến cuộc Reske, nhưng hết lần này tới lần khác Phỉ quân Lã Vọng buông cần nhàn nhã tự tại. So sánh hai bên, đủ loại tin đồn liền truyền ào ào. Điều này cũng làm cho tâm tình đối lập của căn cứ càng ngày càng nghiêm trọng.

Mắt thấy ánh mắt người Ryan bên cạnh bất thiện, các sĩ quan gần cửa sổ cũng trừng lại lạnh như băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio