Đối mặt với thế cục bây giờ, tên mập cũng không do dự. Giống như Hamilton, hắn biết hắn cần làm gì. Chiến dịch Reske, chính là bắt đầu mới của liên bang Leray. Hắn phải dẫn dắt chi bộ đội này, thắng được khiêu chiến gian nan nhất, giành được tâm tất cả dân chúng Phỉ Minh, tất cả quân nhân Phỉ Minh!
“Giúp chúng ta chống đỡ một tháng!” Lý Tồn Tín nghiêm túc nhìn tên mập: “Cơ giáp Hoành Hành, đã sản xuất gần năm trăm cỗ. Ngươi mang đi toàn bộ. Theo dõi bộ đội Tài Quyết Giả của Binart, tuyệt đối không thể để cho bọn họ phá tan phòng tuyến”.
“Một tháng?” Tên mập sợ hết hồn, thịt trên mặt không ngừng run rẩy, “Không phải một tuần sao?”
“Nhóm viện quân thứ sẽ không đi Lôi Phong Tinh”, Hastings trầm mặc chen lời nói: “Không vực Lôi Phong Tinh không thích hợp hạm đội hội chiến, chúng ta cần khiến Tam Thượng Du Nhân rụt về trước, đồng thời củng cố chiến khu Thương Lãng tinh. Người Jaban, chung quy là người Jaban, bất kể nói thế nào, Thương Lãng tinh cũng đại bản doanh chỗ thân vương Bobbert của bọn họ, cho nên, ngươi chỉ có thể chờ nhóm viện quân thứ tới”.
Nói xong, ánh mắt Hastings quét qua bọn người Diana và Tony, bốn sĩ quan quân đoàn Mị Ảnh theo bản năng bật người dậy, đứng nghiêm.
“Nếu ta giao bọn họ cho ngươi, bọn họ chính là người của Phỉ quân. Lần này, bọn họ cũng cùng đi”. Hastings nói với tên mập: “Từ lúc khởi hành Payon, bọn họ đã làm tốt chuẩn bị, bộ đội lập tức có thể xuất phát. Trenock cung cấp một chiếc chiến hạm vận tải khổng lồ, các ngươi chỉ có hai sư thiết giáp, trong mười hai tiếng đồng hồ, là có thể lên đường”.
“Được rồi”. Tên mập u oán thở dài với Bonnie. Ba sư thiết giáp cùng hạm đội đặc biệt của quân Tự Do Gatralan do Bonnie dẫn dắt, chẳng những đều chỉ là cơ giáp cũ kỹ đời ,, hơn nữa vừa đến, còn chưa kịp làm bất kỳ chuẩn bị gì, hiển nhiên là không cách nào tính vào trong.
“Các ngươi có vấn đề gì hay không?” Hastings đưa ánh mắt về phía Tony.
“Phỉ quân... Hai sư?” Tony có chút sững sờ.
“Đúng, có vấn đề sao?” Hastings thản nhiên nói.
“Không”. Tony cắn răng ưỡn ngực.
Garfield, Isaac và Diana bên cạnh, đồng thời quăng ánh mắt khốn hoặc về phía bản vẽ trạng thái chiến lược của Lôi Phong Tinh. Trên cả tinh cầu, mấy trăm sư thiết giáp hai bên xanh đỏ phân bố chi chít ở khu vực bất đồng. Mà trên tuyến giao hỏa dùng phía tây Phượng Hoàng thị Lôi Phong Tinh làm giới hạn, gần trăm sư thiết giáp hai bên cài răng lược.
Hai sư Phỉ quân, ba sư quân đoàn Mị Ảnh, tổng cộng năm sư lục quân, chính là toàn bộ viện quân trong một tháng, Phỉ Minh phái cho Lôi Phong Tinh?!
“Cho hỏi một câu...” Tên mập gãi gãi đầu.
“Nói”. Hastings nói.
“Nếu một tháng sau, nhóm viện quân thứ không có cách gì tới, thì làm sao?” Tên mập cụp mí mắt nói.
Trong phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đưa ánh mắt tập trung ở trên mặt Hastings. Câu hỏi của tên mập, là mấu chốt. Với tình huống hiện tại của Phỉ Minh, rất khó nói trong một tháng có thể đúng lúc hoàn thành lần tăng binh thứ hay không. Nếu đến lúc đó viện quân không xuất hiện, chỉ sợ cả chiến cuộc Lôi Phong Tinh, đều sẽ sụp đổ.
“Ta đã trao đổi với Tổng thống Francis”, Hastings thản nhiên nói, “Nhóm viện quân thứ , sẽ dùng quân Payon là chủ lực. Trong một tháng, ta sẽ động viên bốn mươi sư thiết giáp”.
Hastings hơi hếch mặt lên, đôi mắt tinh quang lập lòe, thanh âm, mang theo khí phách bễ nghễ thiên hạ.
“Ít nhất bây giờ, ta còn là Tổng tư lệnh quân đội chính quy Payon, nguyên soái Payon!”
Hội nghị kéo dài gần ba tiếng đã xong.
Trong phòng hội nghị lớn như thế, cũng chỉ còn lại có tên mập và Bonnie.
“Theo ta ra ngoài một chút”. Tên mập cầm tay Bonnie.
Bonnie thản nhiên cười.
Cảnh chiều từ dãy núi phương xa quét tới, ánh chiều tà, rút ngắn dần ở giữa đám lầu như rừng. Ngoài cửa sổ, tiếng bước chân đội ngũ chạy bộ cùng âm thanh khẩu lệnh tập hợp vang lên liên tiếp. Theo mệnh lệnh hạ đạt, cả căn cứ đều động.
Hơn mười tiếng sau, chi bộ đội này, liền phải ly khai căn cứ, bước lên hành trình.
Động tĩnh dị thường của Phỉ quân, đưa tới sự chú ý của bộ đội những quốc gia khác của căn cứ liên quân. Mọi người tìm hiểu tin tức chung quanh rất nhanh chiếm được tình báo xác thực nhất - Phỉ quân sẽ sớm khởi hành, đi Reske, đầu nhập chiến đấu.
Tin tức này, giống như bóng đêm, nhanh chóng bao phủ cả căn cứ.
Hết thảy mọi người một mực vì trên danh sách lần tăng binh thứ ba không có Phỉ quân mà canh cánh châm chọc đều ngậm miệng lại, nhìn nhau ngạc nhiên. Ngay cả tướng lãnh nước như Ryan vừa nãy ở trong bệnh viện nhìn những thủ hạ mình mặt mũi bầm dập mà giận dữ, chuẩn bị đến Phỉ quân đòi công bằng, cũng ra lệnh cho xe phi hành quay đầu xe lại.
Vô số tin tức, thông qua đủ loại con đường, từ Hán Kinh truyền ra. Đưa tới biểu lộ hoặc ngạc nhiên, hoặc ngưng trọng, hoặc trầm tư, hoặc khinh miệt của mọi người. Liền giống như một ly cà phê nấu sôi, khuấy nhẹ, lộ ra chất lỏng hương nồng, ngọn lửa hừng hực ẩn náu kia.
Hoành không xuất thế, Phỉ quân tụ ánh mắt tất cả mọi người, rốt cuộc vào lúc này, dùng một loại phương thức như vậy xuất động. Điều này có phải có ý nghĩa Hastings từ lúc khai chiến đến nay, một mực không làm gì, rốt cuộc bắt đầu phản kích lại không?
Theo như đồn đãi, thân thể của hắn đã không chống nổi một năm nữa, ở thời khắc cuối cùng này, vị quân thần thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn chấp chưởng quái vật khổng lồ quân Payon này ba mươi năm, vì sao đến Payon cũng không để ý, chạy tới Trenock, lãng phí thời gian cuối cùng của cuộc đời mình? Bên trong có Lý Phật danh vọng như mặt trời ban trưa, khí phách dần dần lộ ra, ngoài có nhà quân sự thiên tài Binart hùng hổ dọa người Soberl, lão già này, sẽ đưa ra câu trả lời thế nào?!
Ở tinh vực Đông Nam, hắn đến tột cùng muốn bày ra cái gì cho những người đi theo hắn hoặc đang ở trung lập chú ý hắn xem, muốn cho thế giới đã gần sụp đổ này, lưu lại thứ gì?
Chiến dịch đông nam Reske, theo tin tức Phỉ quân xuất chinh xuyên qua trong vũ trụ, đã lặng lẽ kéo ra màn lớn.
Xe phi hành việt dã màu lục, xuyên qua đoạn cuối quốc lộ, để ra bốn bánh xe, xóc nảy ở trong cỏ dại loạn thạch gập ghềnh. Động cơ nổ vang, phảng phất như gầm hét của dã thú.
Xông lên sườn núi, bỗng nhiên cỏ dại, mấy khối đá lớn phía dưới chạm tới. Tên mập phanh xe mạnh một cái, đẩy mạnh cần điều khiển, bánh trước xe việt dã vội quay ngược trở lại, kéo lê hai vết thật sâu trên đất, mang theo cỏ rơm bùn đất như bọt nước, chuyển hướng xông vào lùm cây rậm rạp.
Bonnie lẳng lặng cuộn mình ở trên ghế ngồi, nhìn cành lá chi chít quẹt vào thân xe, ngã rạp trước xe, lại quật cường từ đuôi xe bắn ngược lên.
Xe việt dã ngừng lại.
Tiếng nổ vang của động cơ biến mất, lùm cây và cỏ dại rậm rạp, giống như sóng triều bao chặt xe việt dã ở chính giữa. Cả đám cành lá dán sát ở trên cửa kính xe, phảng phất liều mạng muốn rình coi người trong xe.
Mở đỉnh xe mui trần ra, khởi động hình thức nghỉ ngơi. Trần nhà kim loại gấp vào sau đuôi xe, ghế ngồi lực đàn hồi mười phần chậm rãi dốc lên, mở rộng ra, biến thành một cái giường bằng phẳng.
Tên mập và Bonnie sóng vai nằm trên xe, nhìn lên bầu trời.
Trời chiều đã thành một mảnh lửa đỏ trong núi ngoài mây. Gió núi thổi qua, lá cây trong rừng rung động xào xạt.
Trên bầu trời xanh thẳm, hai khỏa vệ tinh của Trenock, một trước một sau, một lớn một nhỏ, giống như hai quả bóng bàn trôi nổi ở trên bầu trời. Một nửa bị ánh sáng hằng tinh chiếu đến sáng lóa, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng mờ màu lam nhạt vặn vẹo, một nửa khác, thì ẩn vào trời xanh.
“Em muốn đi theo anh”. Thanh âm Bonnie rất xa, có chút mờ ảo.
“Em đi rồi, bộ đội ai mang?” Tên mập nhẹ nhàng ôm Bonnie, thân thể có lồi có lõm truyền lại một trận hương thơm ấm áp.
“Thượng tướng Gordon, thượng tướng Heylinger, đều được”. Bonnie tựa nhẹ đầu trên vai tên mập, một bàn tay đặt ở trên lồng ngực của hắn, cảm thụ được tim đập kiên cường có lực kia.
Tên mập ngồi dậy, móc ra một điếu thuốc, châm lên. Khói màu xanh xám lượn lờ, dập dờn hai cái ở trong gió, liền tiêu tán.
Nhìn rặng mây đỏ ở dãy núi phương xa, tim của hắn, đột nhiên đập càng lúc càng nhanh.
Hơn mười tiếng sau, Phỉ quân, rốt cuộc sẽ dấn thân vào cuộc chiến tranh này, mà mình, leduwo một mạch đến nay vẫn chưa bày ra, cũng sẽ bước lên con đường nhấp nhô nhất, gian khổ nhất.
Đây là mơ sao?
Không phải, bắt đầu từ bức tranh xấu xỉ đủ loại cổ quái ở căn cứ hải tặc Râu Đỏ, trong thang máy kín oi bức đến làm cho người ta hít thở không thông làm ra một lần thôi diễn quan trọng nhất bản thân, một mạch đi tới bây giờ. Tương lai, chưa bao giờ rõ ràng giống như bây giờ!
Ở Salerga, hạm đội Phỉ quân do Russell dẫn dắt, khống chế được tất cả tinh cầu tài nguyên của tinh hệ Long Bow. Tư nguyên liên tục không ngừng, đang ở hành tinh Blue Stone chuyển biến thành trang bị vũ khí, đang vận chuyển về phía Cảng Tự Do Mars.
Mà Cảng Tự Do Mars bây giờ, càng náo nhiệt hơn xa trước kia. Ở sự dọn dẹp của Phương Hương và lão hải tặc Barbarossa, hải tặc đường hàng không Tự Do bị diệt sạch không còn. Đường hàng không an toàn, hoàn cảnh công bằng, mang đến chính là thuyền mậu dịch giống như cá diếc sang sông. Trong đó, không chỉ có thuyền buôn lậu, thương đoàn, còn có các xí nghiệp siêu cấp lớn cùng hạm đội quốc gia chính quy.
Đại bản doanh Phỉ quân này, đã ở sau khi trải qua khôi phục giai đoạn đầu, bắt đầu khởi động hết tốc lực.
Rất ít người biết, sau khi cùng mấy quốc gia trung lập khai chiến mậu dịch bí mật, Phỉ quân lại tăng thêm ba chi hạm đội hoàn toàn mới, võ trang cơ giáp lục quân, cũng đã toàn bộ hoàn thành.
Hai mươi sư thiết giáp trang bị “Du Hiệp”, mười một chi hạm đội chuyên chở trang bị ẩn hình, có được kỹ thuật phân thể, ở đường hàng không cấp D cũng không chút trở ngại, hơn nữa đã thu được hạm đội tập đoàn của Đấuglas do Payon bổ sung cùng quân đoàn Mị Ảnh vừa gia nhập. Phỉ quân đã có được năng lực tiến hành một trận chiến dịch cỡ lớn.