"Hai người kia, một người tên là Tiểu Nữ Hài, người..." Mập mạp không có nói thêm gì nữa. Hắn và mọi người ở đây đều hiểu, đem ánh mắt hướng về phía tiểu nam hài tóc vàng sắc mặt nghiêm túc bên cạnh.
"Mập mạp, ngươi nghĩ như thế nào?" Tiểu Thí Hài quay đầu nhìn mập mạp.
Một lớn một nhỏ hai người, dừng cho nhau ở đó.
"Cùng với cho ngươi thống trị thế giới..." Mập mạp cúi đầu suy nghĩ: "Chẳng bằng đưa cho ngươi thêm hai bộ phim AV."
"Ta còn thích ăn bánh bao." Tiểu Thí Hài lộ ra hàm răng trắng, trên mặt khả ái, tràn đầy nụ cười ánh nắng tươi sáng. Hắn nhìn người điều khiển Tài Quyết Ammon trên đài thí nghiệm, "Hắn còn chưa chết?"
"Bởi vì cô ta còn chưa có tới." Mập mạp hồi đáp.
"Như vậy..." Tiểu Thí Hài và mập mạp liếc nhau, trên mặt đồng thời lộ ra một nụ cười hèn mọn khiến cho thân thể của người bên cạnh phát lạnh.
...
Hạm thể màu đen của mẫu hạm vũ trụ Binart Ma, chậm rãi lướt đi trong tinh không.
Tuy rằng chiến hạm đã tiến vào thông đạo bước nhảy, thế nhưng, trong vũ trụ tối đen như mực, vẫn như là tại chỗ bất động như cũ. Chỉ có thỉnh thoảng từ xa xa xuất hiện hằng tinh bay nhanh xẹt qua, xẹt qua hạm trên thể một đườn lưu quang, mới làm cho xác định chiến hạm này quả thật đang đi tới phía trước.
Tận cùng bên trong hành được phòng vệ nghiêm mật lang, phòng làm việc của Soberl ánh đèn sáng rực.
Phòng làm việc rất lớn, bố trí cũng rất ngắn gọn, ngoại trừ bàn làm việc tản ra kim loại sáng bóng và một cái ghế kiểu dáng ngắn gọn, cũng chỉ có sô pha đường cong đồng dạng ngắn gọn tới gần vị trí cửa sổ mạn tàu. Trong quang mang nhu hòa của đèn điện tử bốn phía, thoạt nhìn có một loại cảm giác làm cho mê muội khoa học kỹ thuật.
"Craig Moore?" Soberl buông tư liệu trong tay, ngẩng đầu nhìn thiếu tá hải quân vũ trụ Binart lẳng lặng đứng trang nghiêm trước mặt.
Moore rất trẻ tuổi, qua bốn tháng nữa mới đủ hai mươi bảy tuổi. Bất quá, lý lịch của hắn không đơn giản giống như lý lịch của quân nhân bình thường cùng tuổi hắn.
Vị quân nhân trẻ tuổi này chỉ sau nhập ngũ một năm được đề cử đến trường quân đội học tập ba tháng, chổ ở rất nhiều. Hắn đi qua hậu cần, làm đột kích viên lái ngư lôi, làm qua pháo thủ, đã công tác qua trong khoang thuyền động lực. Các loại nghề hầu như hoàn toàn không thể làm chung, hắn đều làm một lần.
Có thể nói, một người người thường hoàn toàn không hiểu quân sự, từ trên lý lịch của hắn, là có thể thấy toàn bộ hệ thống công tác của hải quân vũ trụ Binart.
Mà trở thành một gã tham mưu tác chiến, lại là cơ hội mà người thiếu tá trẻ tuổi vừa rồi mới tranh thủ được. Vì thế, hắn tham gia cuộc thi mười sáu cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí buông tha một cơ hội tấn chức quan trọng nhất trong ba năm tới.
Mà hồi báo nhận được, là thưởng thức của một gã giám khảo đối với người trẻ tuổi thiên tài hơn người và khinh bỉ của các trên trăm tên tham mưu tác chiến giám khảo đối với đứa ngốc không qua quy giáo quân chính đầu óc đầy huyễn tưởng.
Nghe được câu hỏi của Soberl, Moore nghiêm cúi chào: "Đúng vậy, tướng quân!"
Soberl tỉ mỉ quan sát Moore. Đây là một thanh niên tướng mạo không xuất chúng, mặt tròn và một cái mũi thật to, hai con mắt rất nhỏ, dường như hai điểm lóe. Bởi vì khóe mắt hơi nghiêng, hơn nữa độ cong của cái miệng, khiến cho hắn thoạt nhìn hình như luôn luôn đang cười.
"Nghĩ đến, hiện tại đã không ai cười nhạo ngươi chứ, thiếu tá." Soberl mỉm cười nói. Ông ta trong mắt của thường nhân luôn luôn mặt như sắt đá, chỉ cần cười lên, thì có loại mị lực làm cho đảo loạn.
Moore cũng nở nụ cười. Con mắt càng trở nên nhỏ, khóe miệng cong, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như là một vở hài kịch: "Đúng vậy tướng quân. Từ điều lệnh của ngài đến lúc tôi rời đi, cái miệng của những người đó đã không có khép lại, không biết cằm có thể bị trật khớp hay không."
Soberl cất tiếng cười to. Ông ta bắt đầu thích người thông minh mà lại hàm súc này.
"Tốt, " Soberl nở nụ cười một hồi lâu, cầm lấy một phần văn kiện điện tử đặt ở trên bàn làm việc, mở ra, nhẹ nhàng giơ giơ lên, nghiêm túc nói: "Đây là báo cáo phân tích chiến lược ngươi đệ trình?"
Moore tiến lên một bước, nhìn một chút nội dung trên màn hình của văn kiện và chữ kýphía dưới, sau đó lui trở về tại chỗ, nghiêm nói: "Đúng vậy, tướng quân!"
"Ngươi nói Phỉ Quân sẽ đem phạm vi phòng ngự mở rộng đến đế quốc Deseyker, trước khi Banning tướng quân đến sẽ tiên phát chế nhân, hạm đội đi trước của liên quân ít nhất sẽ có sáu chi hạm đội bị Phỉ Quân tiêu diệt?"
Soberl hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù đang dưới ánh mắt của Soberl, trong ánh mắt của Moore xẹt qua một tia do dự, bất quá, hắn vẫn là rất nhanh ưỡn ngực, lớn tiếng nói: "Đúng vậy, tướng quân!"
Soberl yên lặng nhìn Moore, một lúc lâu, gật đầu, từ chối cho ý kiến nói: "Ừm, ngươi có thể rời đi, thiếu tá. Alexandre thiếu tướng sẽ cho ngươi một phần kế hoạch công tác, ta hy vọng ngươi hoàn thành trong vòng ba ngày."
Moore nghiêm nghị nói: "Vâng, tướng quân!"
Trong nụ cười của Soberl, Moore cúi chào xoay người, đi đến hướng cửa lớn phòng làm việc.
Đi qua gian phòng trống trải, ánh mắt của hắn, rốt cục kìm lòng không được nhìn về phía một tiểu nữ hài mỹ lệ từ khi hắn vào cửa, thì vẫn vắng lặng không tiếng động ngồi trên sô pha.
Khi chiến hạm đi qua một viên hằng tinh, cửa sổ mạn tàu bị quang mang chiế vào, lẳng lặng ngồi xuống ghế sô pha. Khuôn mặt giống như thiên sứ, trong ánh sáng, mỹ lệ điềm tĩnh như vậy.
"William III hoàng đế bệ hạ giá lâm!"
Theo một vị nội thị quan mặc áo khoác màu vàng không hoa văn, áo lông màu trắng bó sát người cùng cái nón da đầu tròn, đi đến cạnh cửa lớn của phòng nghị sự của hoàng cung kim bích huy hoàng, ngẩng đầu, giống như một con gà trống cao giọng thông báo. Mấy trăm quan to quý nhân thậm chí là đế vương các nước trong phòng nghị sự, đều ngừng nghị luận nói chuyện lại, thân thể đứng lên khỏi ghế, cung kính nhìn phía cửa lớn.
Những tiếng bước chân đầy lực vang lên trong hành lang.
Khi nội thị quan cùng thị vệ cửa khom mình hành lễ, hoàng đế Binart William III thân hình cao lớn, mặc một thân quân phục kiểu dáng ngắn gọn, không đeo huân chương gì, dưới sự vây quanh của sáu gã võ sĩ hoàng gia, xuất hiện ở cửa lớn phòng nghị sự.
Vị hoàng đế có khuôn mặt dài rộng, trên đầu là mái tóc màu vàng, giống như một con hùng sư, mắt dài nửa khép. Tinh quang trong con mắt nhẹ nhàng đảo qua, khiến cho người đứng gần ở cửa nhất một cảm giác uy thế của hoàng quyền vô thượng, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đăng cơ từng tháng năm đến nay, William III hơn bốn mươi tuổi đã có thể nói là đại được thành tựu về tất cả mọi mặt. Đế quốc Binart dưới sự thống trị của ông ta, trong nước thì ngày một đi lên, ngoài nước thì khuếch trương mạnh mẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Khi nước cộng hòa Payon vì Lý Phật trốn đi mà lâm vào thời điểm phân liệt, đế quốc Binart bị áp chế hơn ba mươi năm, đã theo bước chân của William, bước lên ngai vàng siêu cường quốc đệ nhất của nhân loại! Nhưng, bất đầu gần đây, William III, đã có hùng tâm lớn hơn nữa!
William III nhìn quanh đại sảnh nghị sự lặng ngắt như tờ, ánh mắt đảo qua trên mặt của mỗi người.
Sau khi giữ loại không khí im ắng mà nghiêm túc và trang trọng này được một chút, trên mặt của William III, lộ ra một nụ cười, hơi gật đầu với mọi người, đi nhanh qua con đường mà đám người tách ra, đến chỗ ngồi chính diện của đại sảnh nghị sự.
"William bệ hạ!"
"Tham kiến bệ hạ."
Trong đại sảnh nghị sự, tiếng chào, tiếng ân cần thăm hỏi của quý tộc các quốc gia liên tiếp không dứt.
William đi tới ghế dựa lưng cao bằng nhung khắc hình thiên nga giữa đại sảnh nghị sự, xoay người, ánh mắt từ đảo qua trên mặt của tổng thống của liên bang Naga Pascal. Basil, hoàng đế Sous Aube Reddy III và hoàng đế Jaban Nicholas gần mình nhất, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười trêu tức, nhàn nhạt nói: "Mời ngồi."
Các quan to quý nhân đều ngồi xuống, chờ đợi nhìn William III, đợi vị đế vương cường đại nhất của Tây Ước mở miệng nói chuyện.
Nhưng William tựa như đã quên chủ đề của hội nghị cao tầng Tây Ước lần này, cũng đã quên thân là chủ nhân hẳn là không nên để cho đại sảnh tụ tập mấy trăm người có quyền thế nhất của thế giới nhân loại trở nên tẻ ngắt.
Ông ta chỉ là khóe miệng mang theo một nụ cười, lẳng lặng ngồi trên ghế dựa, nghiêng thân, tay phải đặt trên tay vịn, trong tay thưởng thức ly rượu được nạm vàng chạm ngọc.
Trong im lặng làm cho người ta gian nan, mọi người đều nhận thấy được có chút không thích hợp. Một ít người hai mặt nhìn nhau, một ít người mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng. Bầu không khí có vẻ càng thêm nặng nề quỷ dị. Mà càng nhiều người, thì đem ánh mắt hướng về phía hoàng đế Sous Aube Reddy III và hoàng đế Jaban Nicholas V rõ ràng đã có chút đứng ngồi không yên.
Trong hệ thống Tây Ước, hoàng đế Sous và hoàng đế Jaban đều đã tuổi trung niên, đều được khen là nhất đại anh chủ hùng tài đại lược, dã tâm bừng bừng. Từ trước nói chuyện làm việc đều cường thế bá đạo. Năm đó William III còn là hoàng thái tử, không ít lần bị hai vị hoàng đế cùng tuổi nhìn ai cũng không lọt vào mắt này lấy thân phận trưởng bối giáo huấn qua.
Bất quá, giờ này phút này, hai vị này...
Rất nhiều người đều âm thầm cười. Cái gọi là tâm cao ngất mệnh so với giấy bạc, chỉ sợ hai vị hoàng đế đai quốc này, không ngờ rằng đợi nhiều năm như vậy, chờ tới lúc bọn họ có cơ hội đại triển kế hoạch, lại bị một quốc gia nhỏ như liên bang Leray đánh cho hao binh tổn tướng nguyên khí đại thương. Thế cho nên hiện tại bọn họ mặc dù cùng nắm tay nhau, đã không chiếm được cái tiện nghi gì ở trước mặt của người Trenock, ngược lại thông đạo trung ương Leray mà bọn họ từng phô trương khoe khoang, lại bị Phỉ Minh nắm cổ! ------