Mạo Bài Đại Anh Hùng

quyển 10 chương 53-1: vương nam hú (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Bị chúng ta đoán trúng,” Margaret vừa đi vào phòng làm việc mập mạp, thì nở nụ cười. Giơ giơ văn kiện điện tử trong tay lên: “Phương diện này quả nhiên có chút vấn đề”.

Mập mạp đang đứng trước bàn điện tử cắn ngón tay cau mày trầm tư, nghe tiếng quay đầu lại.

“Đây là cái gì?” Hắn tiếp nhận văn kiện trong tay Margaret, vừa mở vừa hỏi.

“Thông tin ghi lại của Salerga,” Margaret theo thói quen ôm cánh tay hắn, cùng hắn nhìn văn tự số liệu hiện lên trên màn hình trong văn kiện, “Dựa theo tình báo chúng ta nhận được, quân đội Salerga phát động chính biến hẳn là tại nửa tháng trước đó, bất quá, anh xem ở đây...”

Ánh mắt của mập mạp theo ngón tay của Margaret rơi vào số hiệu cuối cùng trên thông tin ghi chép, đồng thời rất nhanh phát hiện vấn đề.

“Trung chuyển thông tin một chiều, Salerga vẫn sử dụng quản chế thông tin cấp một?” Hắn chớp chớp con mắt, quay đầu nhìn về phía Margaret.

“Thật ra anh vừa nói Salerga chính biến thì em cảm thấy kỳ quái,” Margaret bĩu môi nói: “Salerga dù sao cũng ở Phỉ Minh mấy trăm năm, vô luận phương diện nào đều đã dung hợp thẩm thấu với các quốc gia của Phỉ Minh. Động tĩnh lớn như vậy, bộ chỉ huy Phỉ Minh sao có thể không có một chút tin tức?!”.

“Huống hồ, bọn họ nếu lựa chọn phủ định phe phái thân Tây Ước, như vậy Landes mặc dù không có thương lượng với Phỉ Minh trước đó, ít nhất cũng có thể liên hệ trước tiên. Thế nhưng tôi cho Thí Thí nhiều lần kiểm tra đối chiếu mỗi một ghi chép trong thiên võng của Phỉ Minh từ Salerga chính biến trước đó một tháng đến bây giờ, không có tìm được bất luận văn kiện liên lạc. Cái này cũng đã nói lên...”

Ngón tay như ngọc của Margaret gõ gõ trên văn kiện điện tử, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười nói: “... Đầu tiên, vị Landes tiên sinh này cũng không giống một vị cương quyết chủ chiến phái như mọi người tưởng tượng, đối với trận chiến tranh này hắn không có hứng thú gì. Thứ hai, mặc kệ hắn bởi vì nguyên nhân nào mà thượng vị, ít nhất hắn còn đối mặt một ít vấn đề. Bởi vậy, hắn cần tiếp tục kéo dài thông tin quản chế Tây Ước, do đó tiện để hắn hoàn thành chỉnh hợp nội bộ và củng cố quyền lực”.

“Nói như vậy, chúng ta tại liên bang Salerga thật ra có không ít người hợp tác. Nhiệm vụ bây giờ cũng là lựa chọn một người bên trong hắn liên hệ với hắn, hỏi thăm một chút tên khốn kia rốt cục gặp được vấn đề gì?” Mập mạp nở nụ cười: “Việc này đã nói với lão gia tử chưa?”.

“Đương nhiên,” Margaret gật đầu nói: “Em đã liên lạc với ông ngoại trước tiên, ông cho em một phần danh sách quân đội Salerga”.

Cô ấy nói xong, từ điện tử văn kiện trong tay mập mạp điều ra một phần danh sách: “Đây... Cũng là cái phần này, anh xem người này”.

“Vương Nam Hú thượng tướng, chủ nhiệm bộ tác chiến quân khu tinh hệ Long Bow, tổng tham mưu trưởng, tư lệnh quân khu tinh vực Long Thương...” Mập mạp nhanh chóng xem lướt qua một người mà Margaret từ trong danh sách bốn vị tướng lĩnh Salerga chọn ra, kỳ quái hỏi thăm, “Người này lý lịch không có chỗ đặc biệt?”.

“Ông ta là học sinh lớp huấn luyện quan chỉ huy cao cấp của quân đồng minh, ông ngoại rất tán thưởng ông ấy, bất quá. Cái này không phải trọng điểm...” Margaret nói: “Vừa rồi em cho Hương tỷ nhìn danh sách, người này là học trưởng của Hương tỷ, cũng là bạn bè đáng tin cậy, đã từng cộng sự nhiều năm”.

“Có thể liên hệ được không?” Mập mạp hỏi.

“Hương tỷ nói, lúc trước cô ấy theo Tolstoi thượng tướng ngăn chặn hạm đội Sous, Vương Nam Hú thượng tướng đã thăng nhiệm tư lệnh quân khu tinh vực Long Thương. Hiện tại không biết làm sao”.

Margaret vuốt vuốt tóc dài: “Điều lệnh là Tolstoi thượng tướng cuối cùng tự mình ký gửi. Tuy rằng không rõ ràng vì sao Landes trở thành người lãnh đạo quân đội, bất quá Hương tỷ tin tưởng, lần này chính biến nhất định có những người này tham dự. Cô ấy nói, nếu như lúc trước Vương Nam Hú thượng tướng ở lại tinh hệ Long Bow, ông ta khẳng định sẽ cùng Tolstoi tướng quân d` chịu chết, tuyệt không do dự!”.

Mập mạp nhất thời nghiêm nghị khởi kính. Trong trận chiến tranh này, mỗi người sẽ làm ra lựa chọn của bản thân, cũng luôn luôn sẽ bày ra hai loại phẩm chất cực đoan.

Một ít người vì tư lợi, vì vinh hoa phú quý không tiếc bán đứng lợi ích của quốc gia, vì tranh quyền đoạt lợi mà công lý đạo đức như không có gì. Mà những người khác tuyệt nhiên ngược lại. Bọn họ không để ý sinh tử, càng không nói đến lợi ích cá nhân hay vinh nhục. Bọn họ trên chiến trường anh dũng tác chiến, cũng chỉ vì bảo vệ lãnh thổ, tôn nghiêm và tự do.

“Phái hạm điện tử ẩn hình...” Mập mạp không chút do dự nói: “Khiến cho Thí Thí nghĩ biện pháp liên hệ Vương Nam Hú thượng tướng, tìm hiểu rốt cục là chuyện gì xảy ra”.

“Ừm!” Margaret gật đầu nói: “Mặt khác, Hương tỷ đã hồi âm cho Landes. Yêu cầu hắn suất lĩnh hạm đội gia nhập vào hạm đội chủ lực Phỉ Minh của ông ngoại khi đi qua Blue Stone tinh đang tiến vào liên bang Leray, không ngoài sở liệu, Landes từ chối. Hắn luôn yêu cầu Hương tỷ về Salerga trước, hắn sẽ chờ ở điểm bước nhảy của tinh hệ Ngân Tượng ở tinh hệ Long Bow đi thông thủ đô”.

“À?” Mập mạp quay đầu nhìn về phía màn hình tinh tế, lông mày nhíu chặt.

Từ Leray khởi hành, cần từ Bermuda đi qua tinh hệ công cộng đến tinh hệ Long Bow, sau đó tiến vào tinh hệ Ngân Tượng rồi đi qua một tinh hệ công cộng, mới có thể tiến vào tinh hệ Bảo Thạch thủ đô của liên bang Salerga.

Landes vì sao không chọn Long Bow, cũng không chờ Phương Hương tại tinh hệ Bảo Thạch, mà lại lựa chọn tinh hệ Ngân Tượng? Mập mạp hơi nhíu mày.

...

Tháng năm , hạm đội Soberl đến đế quốc Deseyker.

Thông qua đám truyền thông Tây Ước gần như cuồng nhiệt truy đuổi đưa tin, mọi người phát hiện hạm đội Soberl sau khi đến tinh hệ Prometheus Hughes của Deseyker cũng không có dừng lại nghĩ ngơi và hồi phục, mà là không ngừng đi qua điểm bước nhảy Prometheus Hughes đi thông tinh hệ Hera, đến hướng tinh hệ Metis.

Trong màn ảnh truyền thông bị chậm đại khái hai đến ba ngày thời gian, ngàn vạn chiến hạm Tây Ước, như một đàn cá voi sắt khổng lồ, cùng nhau tiến tới.

Mẫu hạm vũ trụ hình thể lớn nhất được tàu chiến đấu tạo hình hùng tráng bọc thép kiên cố vòng vây ở giữa. Ngoài sườn chủ trận, là vô số tuần dương hạm trọng hình và khu trục hạm cao tốc. Chúng nó từng đợt hiện lên sau bước nhảy tại cuối đường hàng không, sau đó với tốc độ tương đồng và đội ngũ chỉnh tề đi qua thông đạo gần tinh cầu di dân.

Cái bóng khổng lồ của chiến hạm xẹt qua vệ tinh số một của chủ tinh Prometheus Hughes. Hạm vĩ thật dài phóng ra quang lưu màu xanh, giống như mưa sao băng đi vượt qua tầng khí quyển.

Hình ảnh đồ sộ, được treo trên tòa cao ốc trong bóng đêm thành phố truyền khắp các quốc gia Tây Ước. Dẫn phát tiếng hoan hô kêu lên của dân chúng Tây Ước. Đây là vũ lực cường đại Tây Ước bày ra, là hạm đội của tuyệt thế danh tướng Soberl suất lĩnh. Mọi người hoài nghi, trước mặt lực lượng quân sự cường đại như vậy ai có thể chịu nổi một kích.

Theo diễn biến của chiến cuộc, tựa như cũng chứng minh cái đánh giá này.

Ngày tháng , hạm đội quân tiên phong của Soberl tiến vào tinh hệ Metis, xuất phát hướng tinh hệ A.

Hạm đội Phỉ Quân vốn dĩ dừng lại tại tinh hệ A tại trước mặt quân tiên phong cường đại Tây Ước đã lựa chọn tránh lui. Bọn họ không bắn một súng một pháo thậm chí không có đối mặt đánh một trận với hạm đội Tây Ước, bỏ lại tinh hệ Atrong chiến dịch giai đoạn trước thật vất vả mới khống chế được, rút khỏi hành lang Thiên Nhai địa lý điều kiện dễ thủ khó công.

Hạm đội Tây Ước không đánh mà thắng bắt hành lang Thiên Nhai tựa như đã sớm biết là kết quả như vậy. Bọn họ một đường nam hạ, không có chút dừng lại, cũng không có đề phòng chiến đấu, thậm chí ngay cả đội hình đều không có biến hóa, cứ như thế tiếp tục đi tới, trực tiếp đánh về phía điểm bước nhảy của tinh hệ A.

Bộ tình báo của các quốc gia mật thiết quan tâm thế cục đông nam biến ảo, suy đoán chiến thuật của Phỉ Quân. Đối với chi quân đội nhiều lần dựa vào kỹ thuật tiên tiến và thủ đoạn đánh lén thành thạo thu hoạch thắng lợi, tất cả mọi người có một loại chờ mong không hiểu.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng, khi hạm đội Tây Ước tiến vào tinh hệ A thì, Phỉ Quân lần thứ hai bất chiến mà chạy. Đồng dạng ở ngoài tiếp xúc cự ly, chiến thuật đồng dạng họ lui lại. Không có tập kích, không có bẩy rập, cũng không có bất luận ý đồ chiến đấu. Mà là một loại trốn chết gần như khuất nhục.

Một lần, hai lần, ba lần... Từ tinh hệ A đến tinh hệ A, chạy trốn sau đó, ngay cả dân chúng Tây Ước đều hy vọng Phỉ Quân có thể xoay người nghênh chiến, càng miễn bàn dân chúng Phỉ Minh đã uể oải tới cực điểm.

Nhìn một phần rồi một phần chiến báo truyền về, xã hội Phỉ Minh một mảnh ồ lên. Châm chọc, cười nhạo, chửi rủa, hèn mọn, mọi người không hề cố kỵ phát tiết các loại tâm tình của mình. Những âm thanh này, so với trước đó Hasting nam hạ, thậm chí còn lớn hơn nữa, ngôn từ cũng càng bén nhọn!

Thế giới nhân loại, trong tiếng động lớn ầm ĩ, rung chuyển. Cuồng nhiệt mà hỗn loạn. Trong phòng hội nghị của bộ tư lệnh quân khu Long Thương quân đội chính quy liên bang Salerga, lại là bầu không khí nhàn hạ.

Đây là thời gian nhàn hạ của quân khu Long Thương sau hội nghị quân sự thường kỳ, một ít quan quântại nói chuyện phiếm, một ít quan quân vây quanh ở trước bản đồ tinh tế điện tử thảo luận, một ít đang nhìn văn kiện trong tay, còn có một vài người vây quanh ở bên cạnh tư lệnh thượng tướng Vương Nam Hú.

Một vị quan quân thuận miệng nhắc tới thế cục Phỉ Minh hiện tại, thượng tướng Vương Nam Hú ngồi ở ghế thủ vị của bàn hội nghị, cầm cái tẩu bằng gỗ trong tay, nói: “Người Phỉ Minh có một loại mâu thuẫn tâm lý cực kỳ. Tôi dám khẳng định, hiện tại trong hạm đội nam hạ của Phỉ Minh, cũng sẽ xuất hiện vấn đề đồng dạng”.

A? Các quân quan nghe được âm thanh của Vương Nam Hú, đều hiếu kỳ liếc nhau, đồng thời đem lực chú ý tập trung trên người trưởng quan của bọn họ.

Thượng tướng Vương Nam Hú năm nay bốn mươi chín tuổi, vóc người xốc vác diện mạo hiên ngang. Mặc dù chỉ là ngồi nghiêm chỉnh, cũng có một cổ khí thế uy phong. Ông vừa nói chuyện, tiếng như hồng chung, hai hàng lông mày rậm đen, bàn tay to đặt trên tay vịn cái ghế thỉnh thoảng làm ra thủ thế hữu lực, để tăng mạnh ngữ khí.

“Đối với dân chúng Phỉ Minh mà nói, ba mươi năm nay, toàn bộ Phỉ Minh đều là Hasting độc lực chống đỡ đứng lên. Bọn họ quỳ bái kính nể ông ta như thần, cho rằng có ông ta tồn tại, Phỉ Minh vĩnh viễn đều không có khả năng thất bại. Thế nhưng trong trận chiến tranh này, Hasting mà bọn họ ký thác trọng vọng không chỉ không nói không làm, ngược lại tại thời khắc Phỉ Minh nguy cấp nhất một chi hạm đội quân đồng minh duy nhất kéo đến tinh vực đông nam cũng từ chối quay về tiếp viện”.

Âm thanh của ông trong phòng hội nghị vắng vẻ vô cùng rõ ràng: “Bọn họ hận Hasting, nhưng không cách nào thay đổi tín nhiệm và sùng kính nhiều năm qua. Bọn họ cùng lúc chửi bới, về phương diện khác chờ mong thấy quân thần của mình ra tay có thể tại đông nam đạt được một thắng lợi vĩ đại. Bởi vậy có thể nghĩ, khi Phỉ Quân lần lượt bất chiến rút lui, đem phòng tuyến vốn dĩ đã mở rộng ra ngoài với phương thức khuất nhục như vậy chắp tay dâng lên, một lần nữa đến tinh hệ A thì, dân chúng Phỉ Minh có bao nhiêu thất vọng.

Theo mọi người xem ra, cái này vốn dĩ cũng là một trận chiến không có hy vọng. Chiến lược nam hạ của Hasting từ đầu tới đuôi đều tràn ngập mùi vị hồ đồ. Mà biểu hiện của Phỉ Quân vừa lúc chứng minh cái phán đoán suy luận này! Tâm tình phẫn uất, trải qua loại thất vọng này thôi hóa, hơn nữa có người hữu tâm trợ giúp, tiếng mắng một mảnh cũng chẳng có gì lạ”.

Vương Nam Hú nói mấy câu, đã đem tâm tính của dân chúng Phỉ Minh phân tích rõ ràng, trong phòng làm việc một mảnh thổn thức. ------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio