Thật lâu sau, Phương Hương thối lui từng bước, nhẹ nhàng kéo đi cái dây đai buộc váy ngủ của mình, tùy ý để cái váy ngủ lụa mỏng chảy xuống mặt đất.
Mập mạp ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn thân thể trần trụi tuyệt đẹp mê người của Phương Hương theo lụa mỏng chảy xuống hiển lộ ra, ở dưới ánh sao nhè nhẹ chiếu rọi tỏa ra ánh sáng bóng thánh khiết mà dụ hoặc.
Một trận mùi hương nhè nhẹ tràn ngập ở chóp mũi mập mạp. Hắn biết, đó là mùi thơm tự nhiên của cơ thể của Hương tỷ, như có như không, lại làm cho người ta trầm mê say mê.
Tay mập mạp, xoa lên bộ ngực Phương Hương.
“Ô...” Một tiếng rên rỉ tinh tế từ yết hầu Phương Hương nhẹ nhàng phát ra. Nàng cúi đầu, đem mặt tựa vào trong ngực mập mạp, thân thể theo một đôi bàn tay mập mạp di chuyển, mà hơi hơi run run. Giống như một con dê con dũng cảm lại khống chế không được sợ hãi.
“Hương tỷ...” Trong yên tĩnh, mập mạp thanh âm có chút phát khô.
“Hử?” Phương Hương tựa như đã mất đi thần trí, hữu khí vô lực dùng giọng mũi trả lời.
Mập mạp không có nói nữa, hắn hôn môi Phương Hương. Cởi bỏ cúc áo của mình.
Tựa như cảm thấy mập mạp động tình, Phương Hương nguyên bản có chút ngượng ngùng bắt đầu dùng môi nhiệt tình đáp lại hắn, một bên giúp hắn cởi đi quần áo trên thân.
Đồ của mập mạp, một món tiếp một món rơi trên mặt đất.
Hắn bỏ đi một món, tiến lên một bước. Phương Hương vì hắn thoát một món, liền lui một bước. Khi tới bên giường, thân thể hai người đã hoàn toàn trần trụi.
Giường lớn mềm mại trắng nõn theo hai người ngã xuống phát ra một tiếng kèn kẹt. Sau đó, tiếng kèn kẹt này liền dần dần thành một chuỗi liên miên, cuối cùng ở trong một tiếng kêu run run của Phương Hương, ở trong thân thể hai người ma sát cùng tiếng thở dốc kịch liệt, giống như mưa rền gió dữ mà vang lên.
Chiến hạm đã xong bước nhảy, xuyên qua một cái vành đai tiểu hành tinh từ vô số đá di động cùng bụi bậm tạo thành, sau đó phi hành vòng quanh một hành tinh màu vàng đất nửa vòng rồi tiến nhập một đạo dẫn lực thông đạo bước nhảy khác. Tinh không bên ngoài cửa sổ mạn tàu của phòng bỗng nhiên biến thành những tia sáng vặn vẹo, bỗng nhiên lại khôi phục vĩnh hằng thâm thúy của nó.
Không biết qua thời gian bao lâu, tiếng rên rỉ đứt quãng của Phương Hương rốt cuộc đã bình ổn xuống.
Gió dừng mưa nghỉ, trong phòng đã là một mảng hỗn độn.
“Chết tiệt này... đừng náo loạn” Phương Hương dùng cái mền trắng nõn che khuất bộ ngực trần trụi, quỳ gối trên giường, một bên thấp giọng cười đánh bàn tay của mập mạp đang chạy làm ác ở trên thân mình, mềm nhũn vô lực kháng nghị, một bên quay đầu đi tìm váy ngủ của mình, trong miệng nói: “Em muốn đi tắm rửa”.
“Anh cũng muốn tắm!” Mập mạp thể chất biến thái một chút bộ dáng mệt mỏi cũng không có. Hắn nói xong, ở trong tiếng kinh hô của Phương Hương đã đem đem nàng ôm lấy, bước đi vào phòng tắm.
Lại là một trận âu yếm hôn nồng nhiệt ngọt như mật nước, Phương Hương mềm nhũn tựa vào trong lòng mập mạp, cuộn mình giống như một con mèo nhỏ, để nước ấm áp trong bồn tắm lớn vây quanh da thịt bóng loáng của nàng.
Chiến hạm dang bị vây ở trạng thái trong bước nhảy băng qua một cái hằng tinh, hào quang sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ mạn tàu chiếu vào phòng tắm, lại nhanh chóng ảm đạm xuống. Trong phòng im ắng.
“Mập mạp” Phương Hương trên mặt một mảng ửng đỏ nhẹ nhàng cắn môi, liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái hỏi: “Chúng ta hẳn là nhanh đến A tinh hệ chứ?”
“Sao mà thời gian qua nhanh quá vậy?” Mập mạp bị dọa nhảy dựng, thiếu chút nữa từ bồn tắm lớn nhảy ra,“Em vừa rồi đem anh làm sao vậy?”
“Chán ghét!” Phương Hương một trận xấu hổ, cho mập mạp chết tiệt không biết xấu hổ này một quyền.
Tuy đây là lần đầu tiên của Phương Hương, nhưng mà, ba mươi năm đã đem thân thể nàng dựng dục mạn diệu mà thành thục. So với cô gái mười mấy hai mươi tuổi mà nói, nàng càng dễ dàng chịu được đau đớn phá thân, cũng có thể nhanh hơn hưởng thụ cái sung sướng của tình ái.
Sau một phen triền miên, giờ phút này nhìn chính mình trong gương phòng tắm hơi nước mông lung, Phương Hương xấu hổ khó tự ức chế.
Gương xuất hiện, là một thiếu phụ trên mặt đỏ ửng, cả người đều tản ra một loại kiều diễm mới trải qua một trận mưa móc. Nàng thân thể mềm mại trần trụi, rúc vào trong ngực rộng lớn của nam nhân, ánh mắt mê ly, tóc dài màu đen cuộn sóng ướt sũng, dán ở trên da thịt trắng nõn bóng loáng...
Mình đã là nữ nhân của hắn.
Phương Hương ôm chặt lấy mập mạp, cảm giác thân thể cùng tâm linh đều thỏa mãn làm cho bản thân mình như muốn bùng nổ.
Thật lâu sau, suy nghĩ của Phương Hương, theo một trận rung rung rất nhỏ của chiến hạm, quay về hiện thực.
Nghĩ đến chiến cuộc Đông Nam, nàng không khỏi thở dài, ánh mắt buồn buồn nhìn mập mạp: “Thật ra anh hẳn nên để cho thượng tướng Vương Nam Hú cùng anh quay về tinh hệ A” Nàng dùng mặt ma sát cánh tay mập mạp, lẩm bẩm nói: “Liên quân binh lực vốn đã không đủ, nếu những người khác biết anh làm như vậy, chỉ sợ...”
“Chỉ sợ cái gì? Để cho anh xem sắc mặt khó coi?” Mập mạp yêu thương hôn Phương Hương một cái, cảm thấy có chút buồn cười.
Nữ nhân luôn sẽ có lúc có vẻ nhu nhược mà không có chủ kiến. Mặc dù là Hương tỷ tướng lãnh quân sự kiệt xuất như vậy, tựa như cũng không thể ngoại lệ.
“Tướng quân Russell truyền tới tin tức anh cũng biết” Phương Hương ôm cổ mập mạp nói: “Lần này Phỉ Minh nam hạ bên trong hạm đội phân kỳ rất lớn, thêm binh lực cùng kẻ địch cách nhau xa, rất nhiều người đều không xem trọng một trận này. Quan trọng hơn là, bởi vì chúng ta giai đoạn trước lui lại, bọn họ rất có ý kiến, nếu chúng ta lúc này...”
Phương Hương nói xong, ghé vào trong ngực mập mạp, lộ nửa thân thể, tóc dài buông xuống che khuất bộ ngực đầy đặn rung rung. Một đôi mắt trong veo, tràn đầy sầu lo.
“Anh biết” Mập mạp lấy tay vuốt vuốt tóc bên mang tai nàng: “Theo chiến cuộc Leray mà nói, anh hẳn là nên để cho thượng tướng Vương Nam Hú dẫn dắt hạm đội gia nhập liên quân, ít nhất trước từ trên số lượng giảm bớt chênh lệch cùng hạm đội Soberl. Lại thêm lão nhân tọa trấn, một trận này chúng ta có phần thắng rất lớn”.
“Vậy anh còn vì sao...” Phương Hương lo lắng nhìn mập mạp, cắn môi: “Là vì em sao?”
“Anh sẽ không dùng tương lai hơn mười vạn quân nhân cùng toàn bộ dân chúng tinh vực Đông Nam, đến lấy lòng em” Mập mạp nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên đôi môi của nàng: “Nhưng mà, nếu anh có thể vừa lấy lòng em, lại làm cho chiến cuộc tinh vực Đông Nam có một cái kết quả tốt mà nói, anh sao có thể mặc kệ?”
Tay hắn ở trên thân thể mềm mại thành thục đẫy đà của Phương Hương vuốt ve, vỗ vỗ cái mông của nàng nói: “Thật ra, mọi người đều không rõ tâm tư lão nhân. Lúc này Salerga tham chiến mà nói, từ ở mặt ngoài đến xem có lẽ đối với liên quân Phỉ Minh là một loại lớn mạnh, nhưng trên thực tế bọn họ tồn tại ngược lại sẽ kéo đi xuốn sức chiến đấu của liên quân”.
“Vì sao?” Phương Hương bị hắn vuốt ve cả người mềm yếu, nhẹ nhàng vặn vẹo một chút thân thể, tò mò nhìn ánh mắt mập mạp hỏi.
“Salerga từng ở Đông Nam tại thời điểm mấu chốt nhất quay lưng với Phỉ Minh, đã làm cho Phỉ Minh cao thấp đối với bọn họ không hề tín nhiệm” Mập mạp ánh mắt sáng ngời nhìn trần nhà, “Muốn thắng được tín nhiệm, thượng tướng Vương Nam Hú nhất định phải trả giá. Mà ở thời điểm mấu chốt nhất của chiến cuộc Đông Nam, như vậy trả giá có lẽ chính là sinh mệnh hơn mười vạn quan binh Salerga!”
Phương Hương trầm mặc, cúi đầu xuống, đem cằm dán ở trong ngực mập mạp.
Loại tình huống mà theo như lời mập mạp nói này sẽ phát sinh, nàng một chút cũng không nghi ngờ. Trên thực tế trước đó, cái này vẫn đều là vấn đề nàng lo lắng nhất.
Nhiều năm trước tới nay, Phương Hương không có ít lần cùng quân đội các quốc gia Phỉ Minh giao tiếp. Nàng so với ai khác đều hiểu biết những người này của liên quân Phỉ Minh. Bọn họ tuyệt đối sẽ không bởi vì Salerga lúc này tham chiến mà buông thành kiến. Đừng nói Salerga lúc trước thoát ly Phỉ Minh, chính là hạm đội Phỉ Quân vừa mới mới xoá sạch tiên phong Banning, cũng bởi vì hậu kỳ lui lại gặp bao nhiêu xem thường?
Đối với quan chỉ huy liên quân Phỉ Minh này mà nói, ích lợi, mới là vĩnh viễn đặt ở vị trí đệ nhất! Vì bảo tồn thực lực của chính mình, sự tình để cho người khác làm vật hi sinh như vậy, bọn họ làm cũng không có một chút gánh nặng tâm lý nào!
Mập mạp từ bên bồn tắm lấy một điếu thuốc. Phương Hương lấy bật lửa cho cho hắn.
“Hiện tại liên quân, đang đứng ở trong một loại cân bằng cực kỳ vi diệu. Bởi vì bọn họ một mặt còn chịu khống chế bởi mệnh lệnh nguyên soái Hastings, về phương diện khác, chính bọn họ cũng biết, liên quân binh lực vốn đã bạc nhược phải đoàn kết. Bọn họ có thể nói bậy nhưng không dám cãi quân lệnh, lại càng không dám rời đi. Một khi ở phía sau rời đi, chẳng khác nào phản bội mọi người. Mặc dù là bọn họ trở lại Phỉ Minh, cũng không có người sẽ tha thứ bọn họ. Trách nhiệm vứt bỏ Đông Nam ai cũng không đủ sức gánh”.
“Mà Salerga gia nhập, sẽ ở trong nháy mắt đánh vỡ loại cân bằng mà nguyên soái khổ tâm chuẩn bị sáng tạo ra này. Đã có kẻ chết thay, như vậy, trách nhiệm chiến bại liền có thể để cho người Salerga đến gánh vác. Anh có thể nói, một khi khai chiến, bọn họ khẳng định sẽ để cho Salerga xung phong. Chỉ cần hơi có một chút nguy hiểm, bọn họ có thể không chút do dự lui lại. Dù sao, bọn họ có thể đem cớ chiến bại đưa đến trên đầu người Salerga, cái này quả thực rất dễ dàng”.
“Ý tứ của anh là, chi liên quân nam hạ này, vốn chính là nguyên soái các hạ cố ý khống chế?” Phương Hương là thông minh cỡ nào, trong khi tâm niệm thay đổi thật nhanh, liền bắt được ý trong lời nói của mập mạp, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
“Có một số việc, anh cũng là mới suy nghĩ rõ ràng ra được” Mập mạp gật gật đầu nói: “Mấy ngày qua, anh luôn luôn đang tự hỏi chiến cuộc Đông Nam. Loại cảm giác này, tựa như vài năm trước anh vừa trở thành học sinh tướng quân Russell vậy, bị hắn hạ lệnh quan sát chỉ huy quân liên bang Leray phản công Lucerne, cũng muốn anh đoán ra ý đồ tác chiến của ông ta vậy”.
“Em nhớ rõ lần chiến đấu đó” Phương Hương vỗ một cái bàn tay của mập mạp ở trên bộ ngực tác quái, ngượng ngùng mà quyến rũ liếc trắng mắt, thân thể hướng mặt nước chìm xuống, làm cho nước gợn nhộn nhạo che lấp đi hai ngực trắng nõn đẫy đà.
Nàng ngẩng mặt nói: “Lần đó tướng quân Russell chọn dùng là một lần chiến thuật tấn công cự ly xa. Lợi dụng lực vận chuyển của Leray, trực tiếp vứt bỏ chiến pháp truyền thống chiếm lĩnh không gian ngoài tinh cầu sau đó đổ bộ lục quân, mà là đi tới căn cứ thiết trí ở tinh cầu Millok, dùng tấn công cự ly xa tiến công Lucerne”.
Nàng nói xong, mím môi cười nói: “Em còn nhớ đã xem qua một phần tư liệu video của anh, ngươi giảng bài cho học viện quân giáo, nói chính là trận chiến dịch này, nhất miệng nham hiểm, nhưng làm cho hoàng thất Gatralan tức giận không nhẹ”. ------