Xin dùng truyện này để kỷ niệm cuộc sống đại học đã trôi qua của tôi.
Kết thúc truyện này thật sự có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều chuyện trong truyện đều là những chuyện A Cửu từng làm thời sinh viên học sinh, ví dụ như diễn kịch, tham gia câu lạc bộ Taekwondo, thi rớt gì đó nữa ... Khi viết truyện, trong lòng thật sự cảm thấy tràn đầy kỷ niệm.
Lúc mới đào hố, tôi bị bọn bạn thân ném đá, nói lúc học đại học không viết truyện thanh xuân vườn trường, học xong rồi mới bắt đầu viết truyện này, nghĩ sao vậy?
Nghĩ sao à, chắc là vì những gì đang có trong tay đều không cảm thấy quý giá, chờ mất đi rồi mới hối hận thì đã muộn.
Bốn năm đại học của tôi đã thật sự kết thúc theo truyện này.
Thực tế, các bạn quanh tôi đã bắt đầu lục tục đi làm, còn tôi vẫn chọn nghề viết toàn thời gian,
Không phải tôi hoang mang mơ hồ về tương lai, có lúc tôi cũng nghi ngờ tôi thật sự có thể đi tiếp được không? Có thể đi tiếp được bao lâu?
Không biết nữa!
Nhưng tôi thích viết, thích gõ bàn phím mỗi ngày, thích đọc những bình luận có ích, thích nhỏ nhen ném đá những bình luận tiêu cực. Vậy nên A Cửu cảm thấy, thôi kệ bà nó, tóm lại cứ đi tiếp coi sao, đi được chừng nào thì hay chừng ấy, đi được bao lâu thì hay bấy lâu, đến khi thật sự không đi được nữa tôi sẽ đổi con đường khác, nhưng đời này tôi phải cố hết sức để làm chuyện tôi yêu thích đã.
Có câu “Phải luôn có ước mơ”, lỡ như thành hiện thực thì sao…
Cuối cùng, mượn lời của Đản Đản để kết thúc truyện này: Không biết tương lai ra sao, nhưng phải cùng nhau cố gắng.