Mập Mới Đẹp

chương 11: tùy tùng và độc lập

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người Dịch: Diệp Lam Khuê

“Nếu như…rớt môn Anh ngữ này thì sẽ thế nào?”

“Học lại chứ sao.”

“Thế nếu học lại cũng không qua?”

“Vậy thì cứ tiếp tục học lại thôi. Dù sao trước khi tốt nghiệp nhất định phải qua, trượt thì số tín chỉ bắt buộc khẳng định là không đủ, tín chỉ không đủ thì không được tốt nghiệp. Không được tốt nghiệp thì cậu phải tốn thêm một năm tiền phí để học lại. Tiếp tục rớt thì tiếp tục học, không lấy được bằng tốt nghiệp, đại học coi như là công toi.”

Chu Tình vừa cầm cái giũa nhỏ xíu sửa móng tay vừa hời hợt nói:

“Này Lý Viện Viện, cậu thành trùm cái môn chết tiệt này rồi còn hỏi mấy thứ đó làm gì? Cậu mà rớt, toàn bộ người trong khoa khỏi cần thi luôn.” Cô thổi nhẹ bụi móng tay, vỗ vỗ vai Lý Viện Viện, đứng dậy đi về phía WC, “Yên tâm đi.”

Sau đó, trái tim Lý Viện Viện như bị treo lơ lửng, không cách nào dằn xuống.

Đoán theo ý tứ của Chu Tình, chủ nhân cũ của thân thể này học rất giỏi? Thế nhưng, cô không hề tiếp thu được một chút tri thức nào mà “trùm học tập” kia lưu lại trong đầu hết! Nhìn cái bảng đen đầy “giun”, Lý Viện Viện nhíu chặt chân mày.

“Tư Thành.”

“Đây ạ.”

“Ngươi có nghĩ ra cách gì không?”

Yến Tư Thành trầm tư một lúc:

“Ngày hôm trước thuộc hạ nhìn thấy một nơi gọi là thư viện trong khuôn viên trường, chỗ đó tàng thư rất nhiều, có lẽ có biện pháp phá vỡ cục diện khó khăn này.”

Lý Viện Viện nghiêm mặt gật đầu:

“Hai ngày nay xem ti-vi ngược lại đã làm ta quên mất mình có thể thu thập tri thức từ sách vở.” Cô nhìn bảng đen, “Đồ dùng học tập hằng ngày của người nơi đây, chúng ta còn thiếu nhiều lắm.”

“Điện hạ nói rất đúng.”

Tan học lúc : chiều, Lý Viện Viện cố ý ghi nhớ mốc thời gian đó, cô nghĩ cô cần chậm rãi thích ứng phương pháp tính giờ của thế giới này, để tránh tái phạm sai lầm.

Tám giờ tối có đợt diễn tập, không kịp để đi phố ăn hàng, Yến Tư Thành hầu hạ Lý Viện Viện dùng bữa tối ở căn-tin, vẫn như lúc trước, Yến Tư Thành luôn theo sau cô, nhất mực phục tùng, bố trí tốt hết thảy mọi việc. Công dụng duy nhất của Lý Viện Viện là ngoan ngoãn ngồi một góc cầm đũa ăn cơm.

Những người xung quanh đều quăng tới ánh mắt chăm chú, thanh âm xì xào bàn tán truyền vào tai, Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn lướt qua bọn họ, sau đó nhìn Yến Tư Thành đang đứng yên một bên. Ngay giây phút tầm mắt Lý Viện Viện di chuyển, ánh mắt của Yến Tư Thành cũng hướng về phía cô:

“Điện hạ có gì phân phó?”

“Tư Thành cũng ngồi xuống dùng cơm đi.”

Tiếng nói vừa dứt, Yến Tư Thành lập tức nhíu mi:

“Điện hạ, tuy nơi đây không phải là Đại Đường, nhưng quy củ lễ nghi Tư Thành tuyệt đối không thể phá.”

Tai Yến Tư Thành nhạy cảm hơn so với Lý Viện Viện, sớm đã nghe được những lời đàm tiếu xung quanh, chẳng qua người khác nói gì là chuyện của bọn họ, tuyệt đối không thể ảnh hưởng nhận định cá nhân của Yến Tư Thành. Lý Viện Viện là chủ, hắn là bề tôi, mối quan hệ như vậy, bất luận ở nơi nào hắn đều không dám quên.

Hắn nhẹ giọng an ủi:

“Điện hạ không nên vì lời đàm tiếu mà rối loạn tâm thần.”

“Cũng không phải vì lời nói của người ngoài mới rối loạn tâm thần.” Lý Viện Viện đặt đũa xuống, “Dùng bữa xong chúng ta cần đi thư viện ngay, tiếp theo còn phải tập luyện cho vở kịch, nếu bây giờ ngươi không ăn một chút gì đó, đợi lát nữa chắc chắn sẽ đói bụng đấy.”

Yến Tư Thành ngẩn người.

“Ngồi xuống đi, cứ coi đây là mệnh lệnh.”

“…Vâng.”

Yến Tư Thành lấy đũa, ngồi vào một góc khác của cái bàn, Lý Viện Viện chia thức ăn và cơm trong ba cái khay trước mặt, đem một khay cho Yến Tư Thành:

“Đây.”

Yến Tư Thành nhìn Lý Viện Viện phân chia cơm canh xong liền ăn với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, khóe môi không nhịn được mà cong lên, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn cũng không khỏi dịu xuống. Hắn gắp một đũa cơm bỏ vào trong miệng, còn chưa kịp nhai thì tiếng gió vù vù đột nhiên từ sau lưng truyền đến. Yến Tư Thành nghiêm mặt, không hề quay đầu, nhấc tay túm một cái, tức khắc khóa trụ cánh tay vừa vung tới, lòng bàn tay dùng lực làm người phía sau kêu la oai oái:

“Đau đau đau!”

Nghe thấy giọng nói đó, Yến Tư Thành hơi nhướng mày, buông ra:

“Lục Thành Vũ.”

Hắn ngoảnh lại nhìn cậu ta.

Lục Thành Vũ xoa cổ tay, không hề khách khí ngồi xuống bên cạnh Yến Tư Thành:

“Đau chết mình rồi, đúng là gặp quỷ mà! Bộ cậu mọc mắt sau lưng hả?”

Sự xuất hiện của cậu ta khiến Yến Tư Thành và Lý Viện Viện phải ngừng ăn, bốn con mắt đồng thời bắn tới, nhìn cậu ta chằm chằm.

Lục Thành Vũ xoa cổ tay xong cũng không già mồm la đau nữa, cười toe toét gác chân lên thanh ngang dưới bàn:

“Đại gia Yến Tư Thành cũng sẽ đến căn-tin sao?”

Cậu ta hoàn toàn không cảm thấy mình là người ngoài, giật lấy đôi đũa của Yến Tư Thành, gắp cơm từ trong khay, vừa ăn vừa hỏi:

“Gần đây cậu đổi khẩu vị à, thích nhóc mập này rồi hả?”

Yến Tư Thành nhăn nhó, suýt nữa thì buột miệng thốt “Đó là thức ăn công chúa ban cho ta”.

Lý Viện Viện nhíu mày, cũng suýt nữa thì phê bình một câu “Ăn không nói ngủ không nói()”.

Tuy nhiên, vì e ngại ở trước mặt nhiều người nên cuối cùng bọn họ đành phải nhẫn nại. Yến Tư Thành chộp lấy khay cơm, tránh thoát đôi đũa trong tay Lục Thành Vũ, nói:

“Cậu tìm mình có chuyện gì?”

Lục Thành Vũ ngơ ngác:

“Bây giờ chúng ta rõ ràng là ngẫu nhiên gặp thôi, mình có thể có chuyện gì…” Cậu ta ngừng một chút, “Ồ đúng rồi, nhắc tới mới có chuyện đây, sao cậu không tham gia hoạt động đoàn thể cuối cùng của tuần này thế?” Cậu ta cười híp mắt chỉ chỉ Lý Viện Viện, “Bắt đầu ăn chơi lêu lổng với nhóc mập này rồi à.”

Yến Tư Thành vốn vẫn còn hơi ngẩn người vì câu phía trước của cậu ta, nghi hoặc bản thân không ngờ cũng có hoạt động đoàn thể, nhưng câu tiếp theo lập tức làm sắc mặt hắn lạnh xuống:

“Làm càn!”

Tiếng quát chói tai dọa Lục Thành Vũ sợ đến mức ngay cả cơ thể cường tráng như hổ của cậu ta cũng phải chấn động, sững sờ nhìn hắn:

“Cậu có bệnh à?”

Vẻ mặt Yến Tư Thành càng lạnh, Lý Viện Viện lại ở một bên cười nói:

“Tư Thành cậu ấy có hoạt động đoàn thể gì?”

Lục Thành Vũ nghe thấy câu hỏi cùa Lý Viện Viện, vẫn chưa hết kinh hãi nhìn Yến Tư Thành mấy lần mới trả lời:

“Hoạt động của đoàn Taekwondo đó…Tháng sau trường chúng ta có trận đấu dành cho tân sinh với các trường khác.” Nói rồi cậu ta quay đầu nhìn Yến Tư Thành, “Mọi người nhất trí lấy cuối tuần và buổi tối làm thời gian tập huấn, biết cậu lợi hại, nhưng tốt xấu gì cậu cũng nên đến hằng ngày, rèn luyện gân cốt một chút đi. Thi đấu xong mà bị thương thì mấy tên con ông cháu cha trong đoàn chắc chắn sẽ cười nhạo cậu đấy.”

Lý Viện Viện và Yến Tư Thành liếc mắt nhìn nhau.

Yến Tư Thành lạnh giọng:

“Mình không đi.”

Cùng lúc đó, Lý Viện Viện hỏi:

“Huấn luyện bắt đầu lúc mấy giờ?”

Ánh mắt Lục Thành Vũ vòng tới vòng lui giữa hai người, cuối cùng vẫn trả lời Lý Viện Viện:

“Tám giờ, ở phòng thể dục.”

Sau đó, ba người đều im lặng. Lục Thành Vũ ngồi một lúc liền bắt đầu thấy chán, vỗ nhẹ vai Yến Tư Thành rồi đi:

“Buổi tối nhớ đến nhá!”

“Tư Thành, tám giờ tối, ngươi đi phòng thể dục.”

Yến Tư Thành đoán được cô sẽ nói thế, lập tức thở dài bất đắc dĩ:

“Điện hạ…”

“Tư Thành, ở thế giới này ta đã không còn mang thân phận công chúa, sẽ không tiếp tục bị hành thích ám sát hay có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy nữa, ngươi không cần phải che chở ta mọi thời khắc như thế. Trong lớp Anh ngữ ngươi cũng thấy rồi, chương trình học của chúng ta khác nhau, ta phải vào lớp của ta, ngươi đương nhiên phải vào lớp của ngươi. Hôm nay thời gian sinh hoạt đoàn thể có xung đột, ngươi theo ta một lần, chẳng lẽ những lần tới cũng theo ta sao? Ngày sau e rằng thời gian đi riêng chỉ có tăng chứ không giảm. Hai cơ thể này nói cho cùng vẫn không giống với thân phận lúc trước của chúng ta.” Lý Viện Viện than nhẹ: “Cả ngươi và ta đều phải thích ứng mới được.”

Yến Tư Thành rũ mắt, che giấu nỗi cô đơn như vừa bị vứt bỏ.

“Thế thì bắt đầu từ hôm nay đi.” Lý Viện Viện nói, “Sau khi rời thư viện, ngươi đến phòng thể dục, ta đến phòng diễn tập.”

Yến Tư Thành kìm nén rất lâu mới nói:

“Điện hạ, nếu là trời tối, vậy hãy chờ thuộc hạ đến đón người.”

Lý Viện Viện xua tay:

“Không sao, ta đã nhớ kỹ đường, lát nữa ta tự mình đi về là được. Nơi này không có giới nghiêm vào ban đêm như Đại Đường, tối khuya vẫn còn rất nhiều người, không sao cả.”

Buổi tối hôm ấy, ngoài việc Lý Viện Viện và Yến Tư Thành bị tòa thư viện vĩ đại làm kinh ngạc đến ngây ngốc, quả thực đều bình an vô sự.

Lúc Lý Viện Viện một mình về tới nhà, Yến Tư Thành cũng mới trở lại không bao lâu. Thật ra Lý Viện Viện không biết, trong quãng thời gian vài phút ngắn ngủi mà Yến Tư Thành chưa thấy cô, tâm trí hắn đã gần như dự tính tất cả những khả năng xấu nhất. Yến Tư Thành bị những ý tưởng ấy dọa trắng bệch, chỉ sợ nếu Lý Viện Viện chậm thêm chút xíu nữa thôi, hắn sẽ lập tức lao ra cửa đi tìm.

Cho đến một giây kia, nghe thấy tiếng gõ cửa, đáy lòng Yến Tư Thành đột nhiên bình ổn lại. Hắn che giấu hết thảy tâm tình, mở cửa nghênh tiếp công chúa trở về, vẻ mặt trầm tĩnh như xưa:

“Điện hạ.”

Lý Viện Viện nhẹ gật đầu, dựa theo đó mà bắt chuyện:

“Tư Thành đêm nay huấn luyện như thế nào?”

“Tất cả đều tốt. Điện hạ vẫn ổn chứ?”

“Tập luyện thì không vấn đề, chỉ là Tiểu Bàn phỏng chừng đã nghe được mấy lời đồn đãi, hơi lẩn tránh ta. Có điều, vì chẳng tổn hại gì cả nên ta định sẽ tỏ rõ tâm ý với hắn khi buổi công diễn kết thúc, rồi sau đó theo đuổi.”

Lý Viện Viện kể rất nhẹ nhàng qua loa, nhưng Yến Tư Thành lại phát hiện ra sự ủ rũ vô cùng mỏng manh trong giọng nói của cô.

May mà Lý Viện Viện không lưu tâm đến đề tài này lâu, cô ngồi xuống bên cạnh bàn trà, lấy ra hai quyển Lịch Sử Trung Quốc , Năm() dày cộm hôm nay cô mượn ở thư viện:

“Lúc tập luyện ta nghe ngóng được hai thứ đồ mới gọi là Weibo Weixin(), sau này rảnh rỗi chúng ta nên nghiên cứu một chút, đêm nay đọc sách trước.”

Nói xong, cô đưa một quyển cho Yến Tư Thành.

Hai người ngồi cạnh bàn trà đọc một hồi, xem đến thời đại Nam Tống, mi mắt Lý Viện Viện bắt đầu đánh nhau. Yến Tư Thành đã chịu đựng mấy đêm liền, chống đỡ không nổi nữa, dứt khoát gấp sách lại, tẩy rửa sơ qua rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, điện thoại của Yến Tư Thành đổ chuông đầu tiên, là Lục Thành Vũ gọi hắn đi học, đại ý giống như lúc Chu Tình gọi Lý Viện Viện, đều là áp lực “nếu không đi sẽ bị đánh rớt”.

Yến Tư Thành nhìn về phía Lý Viện Viện còn ngủ rất say do thức khuya, kỳ thực hắn không hề muốn tách ra để Lý Viện Viện đơn độc đi lại, công chúa lưu lạc nơi này, bên cạnh chỉ có một mình hắn chăm sóc, vốn đã ủy khuất cực điểm, hiện tại nếu ngay cả hắn cũng không ở đây, chẳng lẽ bắt công chúa tự chuẩn bị bữa ăn, tự ra ngoài dò hỏi tìm đường sao? Yến Tư Thành chỉ nghĩ một chút liền cảm thấy bản thân cực kỳ thất trách.

Nhưng lời giải thích ngày hôm qua của Lý Viện Viện cũng có lý, thế giới này và Đại Đường có rất nhiều điểm bất đồng, nói chung hắn không thể thời thời khắc khắc kề cận Lý Viện Viện như trước nữa. Công chúa điện hạ muốn học cách sống riêng rẽ, có điều, hắn hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt để buông tay cho công chúa tự mình sinh hoạt cơ mà…..

Yến Tư Thành thở dài.

Tựa như loại cảm giác phiền muộn sắp phải gả con gái vậy.

Yến Tư Thành viết đầy chữ một cách cặn kẽ lên tờ giấy vừa tìm được, sau đó lấy bóp tiền chặn ở trên.

Hôm trước hắn đã vào ngân hàng ngay ngoài trường học để đổi lại mật mã của thẻ tín dụng, tài khoản bên trong lớn đến bất ngờ, cho dù Lý Viện Viện ăn khỏe hơn so với lúc xưa, đại khái cũng không cách nào ăn hết số tiền ấy. Tuy rằng kế sinh nhai không phải là vấn đề cấp bách, Yến Tư Thành vẫn muốn sớm ngày tìm được một nguồn thu nhập. Tối qua khi đang tham gia hoạt động đoàn thể, trong đầu hắn nảy ra vài ý tưởng , tính toán để hôm khác nghiên cứu chuyên sâu hơn.

Hắn vừa suy nghĩ những điều này, vừa bước chân ra khỏi căn nhà.

Thời điểm Lý Viện Viện tỉnh giấc là chín giờ sáng, cô ngồi dậy, nhìn gian phòng trống trải, theo bản năng cất tiếng gọi:

“Tư Thành?”

Không ai trả lời cô.

Lý Viện Viện lao xuống giường, đọc tờ giấy, nhìn bóp tiền, sau đó đánh răng rửa mặt một hồi, đang định tự mình đi mua điểm tâm, chuông điện thoại bỗng vang lên, là Chu Tình gọi tới:

“Lý Viện Viện!” Giọng nói bên kia có vẻ thật cao hứng, “Đáng ra chiều nay là lớp chuyên ngành, giờ giáo sư chuyển thành tiết tự học rồi! Nguyên ngày không có việc làm! Tụi mình ra trung tâm thành phố đi dạo đi! Shopping! Shopping!”

Lý Viện Viện cảm thấy có lẽ bản thân vẫn chưa tỉnh táo nên đầu óc kém minh mẫn, không nhịn được hỏi lại một câu:

“Tiêu diệt() cái gì?”

“Tiêu diệt stress! Chúng ta gặp trước cổng trường đi!”

Chu Tình dẫn Lý Viện Viện bắt chuyến tàu điện ngầm đi trung tâm thành phố.

Lý Viện Viện trợn tròn mắt, sau khi thích ứng với hoàn cảnh trong toa xe liền bắt đầu quan sát dòng người muôn hình muôn vẻ đang tấp nập ngược xuôi.

Lý Viện Viện hiểu rõ cách ăn mặc nơi đây không giống với Đại Đường, đến khi ra khỏi trường học Lý Viện Viện mới biết, thì ra ngay cả phong cách quần áo của từng người cũng có sự khác biệt rất lớn.

Đồ trang sức không được đeo đầy người như Đại Đường, nhưng số màu tóc thì lại trội hơn ở Đại Đường rất nhiều đấy. Lúc trước cô tưởng rằng mấy cô gái trong trường có đầu tóc ố vàng là do cơ thể không khỏe, bây giờ xem ra, sự tình hình như không phải thế.

Còn có phương thức trang điểm, Lý Viện Viện quan sát một cô gái gần đó, cô gái cụp mắt xuống, độ dài lông mi thật khó lòng tin nổi, đường viền đen trên mí kéo đến khóe mắt khiến con mắt trông càng dài, lúc cô gái ngẩng đầu nhìn về phía trạm kế tiếp, Lý Viện Viện bị màu sắc trong con ngươi dọa hết hồn.

“Màu xám…”

“Cái gì?”

Chu Tình đang lướt Weibo, đáp lại Lý Viện Viện một câu theo phản xạ, sau đó bắt đầu cười ha hả.

“Cậu coi con nhỏ ngố() này đi!”

Chu Tình đưa di động cho Lý Viện Viện, Lý Viện Viện chăm chú đọc, một người tên là “Tĩnh Thiêu Chết Tình Yêu Khác Giới” viết: “Hồi trước thấy hai đứa ngốc các cậu chọn môn cực kỳ ngu, đợi tới lúc vào học mới phát hiện, thì ra đứa ngu là mình! Mình cũng muốn tiết tự học! Mình muốn đi dạo phố! Hai đứa mắc dịch các cậu quay về ngay cho mình!”, kèm thêm bức tranh một người đang bốc hỏa lật bàn.

Lý Viện Viện mơ hồ hiểu ra:

“Đây là Trương Tĩnh Ninh?”

“Là nó đó, chẳng phải cậu đã thêm Weibo của nó vào sao.”

Vừa trả lời Lý Viện Viện, ngón tay Chu Tình vừa nhanh nhẹn gõ lốc cốc lên màn hình, sau đó cất di động đi, đột nhiên Chu Tình quay đầu nhìn Lý Viện Viện:

“Đúng rồi, nãy giờ quên hỏi cậu, tối hôm qua cậu ngủ ở đâu? Còn cuối tuần trước ngủ chỗ nào? Cậu và cái tên Yến Tư Thành kia thích nhau thật à? Mình nghe Tĩnh Ninh kể, kẻ thù không đội trời chung Lâm Hiểu Mộng của nó vậy mà lại yêu thích Yến Tư Thành, đang theo đuổi cậu ta đấy.”

Hiện tại Lý Viện Viện quả thật đang ở chung với Yến Tư Thành, cô biết mình có giải thích thế nào cũng sẽ bị hiểu lầm, dứt khoát dẫn dắt cuộc trò chuyện sang đề tài khác:

“Tại sao Tĩnh Ninh không thích Lâm Hiểu Mộng?”

“Cậu không biết?” Tinh thần bà tám của Chu Tình lập tức bị dụ ra: “Tụi nó là bạn học cùng lớp ở trường trung học, hồi đó hai đứa đều thuộc diện ‘con nhà người ta’, bề ngoài xinh đẹp thành tích hoàn hảo, lần nào có thi cử kiểm tra thì hai đứa đều tranh nhau hạng nhất. Cậu đâu phải không biết Tĩnh Ninh, tính cách cứng cỏi cố chấp, dần dà còn không căm thù Lâm Hiểu Mộng đến đổ máu sao. Lâm Hiểu Mộng cũng chẳng tốt lành gì, tính cách hai người xung đột, gặp nhau liền không vừa mắt.”

Lý Viện Viện gật đầu, Chu Tình tiếp tục tám:

“Hôm qua cậu không về phòng ngủ nên không nghe được, mình nói cậu và cái tên Yến Tư Thành là một cặp, cậu không biết Tĩnh Ninh sung sướng nhảy cẫng lên tới mức nào đâu.”

“Tại sao?”

“Mình cũng mới biết ngày hôm qua, Lâm Hiểu Mộng theo đuổi Yến Tư Thành lâu lắm rồi, từ lúc nhập học đã bắt đầu, nhưng Yến Tư Thành không nhìn trúng cô ta. Người ta tài giỏi giàu có đẹp trai, gia đình rất quyền thế đó! Làm sao có thể tùy tùy tiện tiện…”

Chu Tình ngừng lại, ép sát vào Lý Viện Viện:

“Nhắc tới mới nói, cậu có thể giải thích cho mình tại sao Yến Tư Thành coi trọng cậu được không?”

Lý Viện Viện cười khẽ, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Thật ra mình thích người khác, cậu ấy tên là Tiểu Bàn.”

Chu Tình nhìn Lý Viện Viện hồi lâu, bày ra bộ mặt rất chi là ‘cứng họng’:

“Người qua đường Giáp này từ đâu chui ra vậy?”

Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ thực Yến Tư Thành phải gọi là bà Yến đi ╮(╯▽╰)╭

A Cửu gặp được một cô gái ở lầu dưới, nói công chúa đem cháo mà trưởng thị vệ nấu cho Tiểu Bàn ăn thì thấy rất bất mãn, đừng nóng vội, chúng ta đều biết có câu nói ‘cứ hồ đồ đi rồi có ngày trả giá’ mà ╮(╯▽╰)╭

Có bạn học nói công chúa mập rất xấu, kỳ thực A Cửu cũng không biết người Đường triều chân chính lớn lên trông ra sao, cho nên việc miêu tả công chúa là dựa vào bức tượng cung nữ Đường triều. Mọi người có thể sang Baidu tìm hình ảnh về tượng cung nữ (nhỏ giọng nói kỳ thực ta cảm thấy mấy bức tượng cung nữ dịu dàng rất đáng xem a, cặp mắt dài nhỏ và cái cằm chẻ đều rất có ý tứ của một quý phu nhân, đúng không a… )

Cuối cùng là về tác phẩm này. Đại khái là một bản ngôn tình ngắn, ấm áp chậm rãi, bạn học nào hy vọng nữ chủ đỉnh thiên lập địa mở ra đỉnh cao mới cho nhân loại, xin mời dời bước đến bản văn khác của A Cửu: Bổn Vương Ở Đây. Cảm ơn mọi người ~~╭(╯╰)╮

() Nguyên văn: thực bất ngôn tẩm bất ngữ.

() Sách của tác giả Tào Dư Chương. Tựa đề gốc là Thượng Hạ Ngũ Thiên Niên.

() Weibo thì fan K-Pop và fan ngôn tình hẳn đã biết rồi, Weixin còn được gọi là WeChat. Đều là mạng xã hội TQ đấy, bạn nào còn lạ lẫm thì chịu khó hẹn hò với anh Gu Gồ một bữa nhé :)

() “Tiêu diệt” (nguyên văn: tước bình, nghĩa: tiêu diệt, bình định) trong tiếng TQ có phát âm cực kỳ giống với “shopping”. Viện Viện hiểu nhầm, còn Chu Tình thì tưởng Viện Viện đang nói kiểu tiếng lóng cho vui nên trả lời như vậy đó.

() Nguyên văn: đậu bỉ – ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những người hay chọc cười người khác bằng cách làm bản thân họ trở nên ngớ ngẩn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio