Người Dịch: Diệp Lam Khuê
Phòng tập luyện vô cùng yên tĩnh, Lý Viện Viện ngồi dưới sân khấu, lẳng lặng đọc lướt qua kịch bản.
Đây là vở kịch về một vị công chúa cướp đoạt trạng nguyên một cách trắng trợn(), bức bách trạng nguyên và thanh mai trúc mã phải chia lìa(), sau khi trạng nguyên trở thành phò mã, bắt đầu từ từ từng bước xâm chiếm thế lực của công chúa, dồn ép công chúa nhảy vực, cuối cùng trở về tiếp tục sống hết nửa đời còn lại tương thân tương ái với thanh mai trúc mã.
Lý Viện Viện xem tới xem lui hai ba lần, rốt cuộc cũng hiểu được câu chuyện, sau đó chân mày cô lập tức chau lại.
Trạng nguyên vốn là con cháu của một gia đình bần hàn. Việc đường đường là công chúa lại bị ban hôn cho một trạng nguyên chưa nhậm chức đã đủ mất mặt, còn để phò mã nghèo đó làm mưa làm gió() trong hậu viện đến mức đảo lộn toàn bộ phủ công chúa, bức tử cả nàng?
Người đàn ông vô liêm sỉ này cuối cùng lại có thể trở về bên thanh mai trúc mã, đồng thời sống dài lâu với cô ta?
Lý Viện Viện thấy mặt mũi của vị công chúa này bị quăng tới kiếp sau luôn rồi.
Nhưng điều làm người khác hoảng sợ hơn là, nội dung đã bị viết thành như vậy mà mọi người còn có thể khen ngợi nó là một vở kịch có hậu?
Lý Viện Viện cảm giác mình bị tổn thương một chút.
Trên sân khấu, nam nữ chính đang diễn màn thứ nhất, hai người thanh mai trúc mã tình chàng ý thiếp. Sau khi vai nam chính lên kinh dự thi, vai nữ chính si ngốc chờ đợi ở quê nhà, rốt cuộc đợi được nam chính thành đạt trở về thì phải ly biệt trong nước mắt. Hai người khóc đến một mất một còn, cuối cùng vai nam chính mang vẻ mặt bi tráng nói với nữ chính: “Chờ ta”, rồi lập tức đi kinh thành.
Trương Nam là loại người đã tốt còn muốn tốt hơn. Ở màn một, vai nam chính Tôn Tú do người được đồn đại là đứng đầu câu lạc bộ kịch của trường, Lưu Thư Dương, nhận diễn; vai nữ chính Lâm Chi lại do kẻ mà bạn cùng phòng của Lý Viện Viện chán ghét đến cực điểm, Lâm Hiểu Mộng, đảm nhận. Hai người này đều thể hiện không tồi nhưng vẫn bị Trương Nam kêu ngừng mấy lần, liên tục bắt bọn họ diễn tập lại từ đầu, tỉ mỉ đến cả mức độ to nhỏ của giọng nói và mức độ khoa trương trong biểu cảm.
Vì màn thứ nhất được tập rất lâu, Lý Viện Viện nghiên cứu kịch bản xong lại không có chuyện gì làm, lập tức bắt đầu nghiên cứu Trương Nam. Đây hầu như là hành vi theo bản năng của cô, giống như ở hậu cung, cô lẳng lặng quan sát tính cách, sở thích, phương thức xử lí công việc của từng người, sau đó ghi nhớ trong lòng một cách kỹ lưỡng.
Tuy nhiên, cô càng nghiên cứu càng thấy kỳ quái, cái người vừa nghiêm túc, cố chấp, nói chuyện khó nghe, vừa không có bề ngoài đẹp mắt như vậy, rốt cuộc điểm nào hấp dẫn “Lý Viện Viện” trước kia đây? Lạ lùng hơn là, lúc quan sát cô phát hiện rất nhiều nữ sinh khác trong đoàn kịch yêu thích Trương Nam. Lẽ nào người thời đại này có sở thích lập dị?
“Được, màn một rất tốt. Tiếp tục chuẩn bị màn hai.” Trương Nam vẫy vẫy tay bảo người đang diễn tập trên sân khấu.
Màn hai được bắt đầu bằng cảnh nữ chính Lâm Chi lặng lẽ đi theo Tôn Tú tới kinh thành, lại bị công chúa bắt được rồi ra sức làm nhục một phen trước mặt Tôn Tú.
Vừa lên sân khấu là làm nhục người khác ngay, Lý Viện Viện có cảm giác hưng phấn cứ như muốn xắn tay áo lên chuẩn bị vào trận().
Lý Viện Viện chưa từng làm đào kép, hoặc nói, suốt cuộc đời trước năm mười tám tuổi, cô căn bản chưa từng làm chuyện gì khác ngoại trừ làm công chúa. Vì bị cơ thể yếu ớt hạn chế, cô thậm chí không thể thực hiện vài việc đáng ra phải nằm trong khả năng của một công chúa. Vì lẽ đó, đối với bất kì thử nghiệm mới mẻ nào, cô đều ấp ủ sự nhiệt tình và kỳ vọng đến cực điểm.
Song, khi cô đứng trên sân khấu nghiền ngẫm tâm tình mới thoáng qua, nhìn Lâm Hiểu Mộng ở đối diện, chưa nói câu nào, Trương Nam đột nhiên nói xen vào:
“Chú ý phỏng đoán tính cách và tâm lí nhân vật!”
Lời nói hơi nóng nảy giống như đã dốc hết sự kiên nhẫn đối với Lý Viện Viện, căn bản không chờ cô diễn mà trực tiếp nhúng tay:
“Đừng có vâng vâng dạ dạ, cô phải hung hăng càn quấy lên! Ánh mắt phải tàn nhẫn, giọng nói phải to hơn. Phải thể hiện khí thế của công chúa!”
Trong phòng tập khá yên ắng, Lý Viện Viện quay đầu nhìn Trương Nam đang ngồi chính giữa dưới sân khấu. Lông mày hắn cau chặt tố cáo sự thiếu kiên nhẫn của mình, Lý Viện Viện cũng nhíu mày biểu lộ sự không vui:
“Giọng nói lớn là có khí thế? Vậy chẳng phải đàn bà chanh chua ngoài chợ cũng có thể xưng bá thiên hạ?”
Cô nói một câu không nóng không lạnh làm mọi người trong phòng tập ngẩn ra, dẫu sao mấy ngày nay chưa từng thấy Lý Viện Viện nặng lời với ai, cho dù hôm qua bị Trương Nam quát mắng tới mức thực sự không chịu nổi, cô cũng chỉ buồn bã không lên tiếng mà nhảy từ trên bục đạo cụ xuống. Bỗng dưng ra một câu phản bác nghe rất hợp lý và rất có khí thế như vậy, nhất thời mọi người chưa thể thích ứng được.
“Bắt đầu đi.”
Lý Viện Viện không đợi tất cả hồi phục tinh thần, lập tức quay đầu dặn dò Lâm Hiểu Mộng một cách điềm đạm, Lâm Hiểu Mộng sững sờ trả lời “Ô, được…”, sau đó quỳ xuống y theo kịch bản. Vừa quỳ một gối xuống, Lâm Hiểu Mộng đột nhiên hoàn hồn, chớp chớp mắt.
Đợi đã…cảm giác bị “dặn dò” kiểu này là sao?
Nhưng cô ta quỳ một cái thì coi như vở kịch đã bắt đầu.
Nam chính Lưu Thư Dương ở bên cạnh nhập vai rất nhanh, ra vẻ lấy lòng chắn trước mặt Lâm Chi, thấp giọng khuyên:
“Công chúa, Chi chính là láng giềng cũ của nhà ta ở quê, lần này vào kinh, không có chỗ nào để đi nên mới muốn nương nhờ chỗ ta.”
“Thả ra.”
Lý Viện Viện lạnh lùng lên tiếng, con ngươi nhẹ nhàng hờ hững lướt qua mặt Tôn Tú rồi chuyển đến mặt Lâm Chi, cô tiến lên hai bước, nhấc cằm Lâm Chi lên. Trước đây Lý Viện Viện thấy rất nhiều người làm động tác này nhưng cô chưa bao giờ thử, bởi vì cô là một công chúa không được phụ hoàng yêu thích nên cô rất biết điều loại bỏ tính kiêu căng, tạo quan hệ tốt khắp nơi, không đắc tội bất kì ai.
Nhưng hiện tại là diễn kịch mà.
Trước đây Lý Viện Viện cũng từng nghĩ, nếu phụ hoàng chịu cho cô chỗ dựa, cô rất sẵn lòng kiêu căng. Nhưng nói cho cùng, thế gian không có nếu như. Cho nên, cô đành phải để hiện tại thỏa mãn nguyện vọng mà khi xưa bản thân không thể hoàn thành.
Đầu ngón tay nâng cằm Lâm Chi, cô cong môi cười cợt:
“Gương mặt thật xinh đẹp.”
Lý Viện Viện nở nụ cười này xong, người xem bên dưới cảm thấy cơ thể đột nhiên căng thẳng.
Lâm Hiểu Mộng đối mặt với cô mà trong lòng run rẩy, mơ hồ sinh ra ý nghĩ…khiếp sợ. Cô ta nhìn vào mắt Lý Viện Viện, cảm giác như một giây sau thật sự sẽ có rắn độc từ đó bò ra cắn phập vào cổ cô ta vậy. Hô hấp của Lâm Hiểu Mộng chợt ngừng, đột ngột tránh ra sau một cách mãnh liệt, thoát khỏi phạm vi tay Lý Viện Viện có thể chạm tới.
“Trốn cái gì? Ngươi sợ ta?” Lý Viện Viện dừng một chút, độ cong trên khóe môi càng lớn. “Cũng đúng, ngươi nên sợ ta. Ngươi lên kinh tìm cố nhân, ta không cho phép, tức khắc ngươi khó mà bước được một bước vào kinh thành. Ngươi là láng giềng cũ của hắn, ta không đồng ý, phần mộ tổ tiên nhà ngươi cũng phải đem đi. Dung mạo ngươi xinh đẹp, ta không bằng lòng, ngay bây giờ có thể chém đứt đầu ngươi.” Lý Viện Viện nói xong lời này liền trở nên trầm mặc.
Thời gian quá ngắn, Lý Viện Viện chưa kịp học thuộc nhiều lời thoại, chỉ nhớ kỹ vài câu đầu. Một tay cô còn đang cầm kịch bản, định chờ Tôn Tú dũng cảm đứng ra bảo vệ Lâm Chi thì tiếp tục đọc kịch bản để đối đáp hắn. Nhưng Lý Viện Viện đợi thật lâu cũng không thấy Tôn Tú dũng cảm đứng ra, cô buộc phải tạm thời rời khỏi nội dung vở kịch, quay đầu nhìn Lưu Thư Dương.
Lưu Thư Dương đang đờ ra nhìn cô, hơi há miệng trông như một kẻ đần độn.
Lý Viện Viện chớp mắt, xoay người nhìn Lâm Hiểu Mộng, cô ta cũng đang há mồm, ngây ngẩn y hệt Lưu Thư Dương.
Cô quay đầu lần nữa, đảo qua phòng tập yên lặng như tờ, cuối cùng ánh mắt rơi xuống Trương Nam, lại phát hiện bọn họ đều thành ngốc hết rồi.
Lý Viện Viện khó hiểu nhíu mày:
“Còn tiếp tục không?”
Một câu nói thức tỉnh tất cả mọi người, âm thanh huyên náo mới bắt đầu nổi lên, những người khác bên cạnh sân khấu đều đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, Trương Nam dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Lý Viện Viện, duy chỉ có Tiểu Bàn đứng trong góc là liên tục cho Lý Viện Viện một tràng vỗ tay, tiếng “bốp bốp bốp” vô cùng rõ ràng vang khắp phòng diễn tập.
Ánh mắt Lý Viện Viện dừng lại trên người Tiểu Bàn, thấy cậu ta ra sức tán dương mình như vậy, nhất thời gò má lại đỏ lên vài phần.
Quả nhiên là một nam tử thẳng thắn…Thật là, càng nhìn càng hợp khẩu vị của cô.
(Tiểu Lam: “khẩu vị”…có cảm giác Viện Viện muốn “ăn” Tiểu Bàn…(-.-|||) )
“Lý Viện Viện, cậu thành ổ đĩa treo() rồi hả?” Lưu Thư Dương ở bên cạnh thán phục nói, “Sao bỗng nhiên giống như biến thành người khác thế?”
Lý Viện Viện im lặng, bất chợt cảm thấy không ổn. Cô đang cân nhắc nên trả lời như thế nào thì Lâm Hiểu Mộng vừa ngã ngồi trên đất cũng mở miệng, bộ dạng sợ hãi không thôi.
“Đúng đó, hù chết mình rồi.” Cô ta hơi khoa trương vỗ vỗ ngực, “Mình còn tưởng mình đắc tội cậu chỗ nào, cậu tính cắn mình đó hả…Hôm qua cậu học thông suốt võ công bí tịch gì sao? Kỹ thuật diễn tăng đột xuất như vậy?”
Lý Viện Viện nở nụ cười ôn hòa, che đậy tất cả tâm tình trong mắt:
“Chắc là hôm qua ngã một cái, lại ngã tới mức nảy sinh ra cảm giác luôn.”
Lưu Thư Dương cũng cười:
“Vậy mình cũng đi nhảy một lần, có cảm giác này rồi mình tuyệt đối diễn thành siêu sao quốc tế đấy nhé.”
“Được rồi.” Trương Nam lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của mấy người trên sân khấu. Hắn cúi đầu xem lướt qua kịch bản, nét mặt vẫn nghiêm túc như cũ. “Tiếp tục.”
Một câu khích lệ hay xin lỗi gì đó đều không có, Lý Viện Viện hơi bất mãn. Cô suy xét tình huống hiện tại của bản thân một chút, cân nhắc trái phải, cho rằng mình không nhất thiết phải giữ mối quan hệ tốt với hắn bèn mở miệng nói:
“Đạo diễn, tôi còn phải sử dụng kiểu nói chuyện lớn tiếng hung hăng càn quấy sao?”
Trương Nam ngẩn ra, gạch bỏ vài chữ trong kịch bản, sau đó ngẩng đầu nhìn cô:
“Không cần, cô làm rất tốt.”
Lý Viện Viện hơi nhíu mày, thầm nghĩ người này có lẽ không cố chấp như cô tưởng tượng.
Luyện tập đến giữa trưa, tuy Lý Viện Viện phải cầm kịch bản đọc lời thoại nhưng diễn xuất của cô làm mọi người không thể xoi mói bắt bẻ. Phân cảnh của cô không nhiều: màn thứ hai làm nhục Lâm Chi, màn ba nói vài câu với phò mã Tôn Tú(), cuối cùng là một màn bị bức ép phải nhảy từ vách núi xuống, chết đi, kết thúc.
Lý Viện Viện diễn đến mức hưng trí cực độ. Thời điểm nhảy vực là cảnh tương đối cao trào, cô trèo lên thang đạo cụ, nói xong toàn bộ lời thoại, cảm thấy mình càng diễn càng hăng mà không hề nghĩ tới Trương Nam vẫn luôn trầm mặc quan sát cô lúc này lại nhăn mày.
“Tình cảm không đúng.” Trương Nam lên tiếng, “Cô không có cái cảm giác trước vùng vẫy tuyệt vọng sau tâm chết như tro tàn.”
Lý Viện Viện ngẩn ra.
“Dùng cách thức biểu diễn của cô ngày hôm qua cho tình huống kịch này thì sẽ thích hợp hơn một chút.” Trương Nam nói, “Làm lại lần nữa.”
Ngày hôm qua cô dùng cách diễn như thế nào nhỉ…
Lý Viện Viện đứng trên thang suy tư trong chốc lát, sau đó diễn lại một lần. Trương Nam tiếp tục cau mày:
“Vẫn không đúng.”
Hắn mở miệng định phê bình, nhưng dường như nhớ tới điều gì đó nên đành ngậm miệng. Sau khi ngừng hồi lâu để chỉnh đốn tâm trạng, giọng điệu hắn có phần hòa hoãn:
“Cô đi xuống trước đã.”
Sợ cô lại nhảy sao…
Lý Viện Viện thành thật leo xuống.
“Trong mấy màn đầu diễn xuất và tình cảm của cô rất thích hợp, chỉ là cần thuộc hết lời thoại. Cô nên suy ngẫm về tình huống cuối cùng này một chút.” Trương Nam nói xong, nhìn đồng hồ, “Được rồi. Buổi sáng chúng ta tập luyện đến đây thôi. Mọi người trước tiên đi ăn cơm, hai giờ chiều quay lại đây.”
Lý Viện Viện cất kịch bản, nhìn về phía Tiểu Bàn. Cậu ta đã hợp thành nhóm với vài nam sinh khác, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm. Thấy Lý Viện Viện nhìn mình, Tiểu Bàn liền cười, vẫy vẫy tay với cô:
“Lý Viện Viện, hôm nay cậu diễn cực kì tốt.”
Lý Viện Viện cúi đầu cười khẽ nhưng trong lòng có mấy phần u ám, bởi vì rốt cuộc vẫn còn một màn không diễn được…Không làm cho cái vị đạo diễn hay xem thường người khác kia kinh ngạc choáng váng từ đầu tới cuối, Lý Viện Viện thật sự cảm thấy có phần tiếc nuối đấy…
Xoay người rời đi, Lý Viện Viện ngẩng đầu lên liền vừa vặn thấy Yến Tư Thành đang canh giữ ở cửa.
Từ lúc bắt đầu hắn đã không bước vào phòng diễn tập, luôn luôn đứng ngoài cửa lặng lẽ chờ đợi. Vẻ mặt lạnh lẽo mà nghiêm túc, làm như hoàn toàn không nhìn thấy người xung quanh. Mãi đến khi tiếp xúc với ánh mắt của Lý Viện Viện, cặp mắt Yến Tư Thành mới có độ ấm, hắn cúi đầu hành lễ.
Sự tiếc nuối không tên trong lòng Lý Viện Viện dần phai nhạt, cô chậm rãi đi đến bên hắn, giống như lúc cô rời cung sau buổi vấn an vậy. Thân là trưởng thị vệ, Yến Tư Thành luôn đứng ở một chỗ nghênh đón cô.
Tuy nhiên, ngay tại thời điểm cô nhấc bước cuối cùng ra khỏi phòng, Yến Tư Thành vừa hé miệng, một chữ “Điện” còn chưa kịp thốt ra, một nữ sinh bỗng dưng xông đến từ phía sau, đụng phải Lý Viện Viện. Cơ thể Lý Viện Viện cường tráng nên bị va vào cũng không nhúc nhích, bản thân nữ sinh kia lại hơi lảo đảo. Nhưng mấy thứ này đều không ngăn được cô nữ sinh đó bổ nhào vào Yến Tư Thành, lôi kéo cánh tay hắn.
“Ha ha, Yến Tư Thành, anh đến xem em tập luyện phải không?”
Nhìn Lâm Hiểu Mộng vô cùng hạnh phúc nắm lấy cánh tay Yến Tư Thành, Lý Viện Viện hóa đá trong chớp mắt.
Đây…là cái tình huống gì vậy?
Tác giả có lời muốn nói:
╮(╯▽╰)╭ Tình huống càng ngày càng phức tạp
() Nguyên văn: cường thưởng trạng nguyên
() Nguyên văn: lưỡng tương phân ly
() Nguyên văn: hưng phong tác lãng
() Nguyên văn: ma quyền sát chưởng (xoa tay xoa chân, xắn tay áo chuẩn bị “oánh lộn”/làm một việc gì đó)
() “Ổ đĩa treo”: nghĩa gốc là một phần mềm dùng để ăn gian trong game, sau này được dùng để chỉ một người đạt được kết quả tuyệt vời làm người khác không tin nổi, tới mức nghĩ rằng người đó gian lận. Hiện nay “ổ đĩa treo” không nhất thiết ám chỉ việc gian lận, mà chỉ đơn giản là một người bình thường đạt thành tựu bất thường làm người khác hết hồn thôi.
() Nửa đầu chương Cửu viết là Tôn Tú, nửa sau lại đổi thành Trương Tú. Ta chọn Tôn Tú cho đồng nhất, mà Tôn Tú nghe êm tai hơn Trương Tú một chút.