Tốt hơn hết cô nên kiểm chứng để chắc chắn rằng cô đã có thai, nếu như cô muốn nói với Sander. Cô không thể trì hoãn thêm được nữa, Ruby tự cảnh báo mình. Suy cho cùng cô không phải là người duy nhất có lỗi. Cả hai người họ đều phải gánh một phần trách nhiệm, và cô đã uống thuốc tránh thai.
Cô vẫn cảm thấy không được khỏe, cô tự nhắc mình, và trong nỗi lo lắng và thất vọng về tất cả những gì đã xảy ra ở Luân Đôn, cô đã quên mất là nó có thể làm giảm tác dụng của thuốc. Chắc chắn Sander sẽ hiểu điều đó, phải không? Nhưng nếu như anh không hiểu thì sao? Sẽ ra sao nếu anh buộc tội cô vì cố tình coi thường chỉ định của anh? Nhưng động cơ nào có thể xui khiến cô chủ tâm làm điều đó? Anh là một người đàn ông thành đạt và hiểu biết. Anh chắc chắn sẽ hiểu rằng chẳng có lý gì mà cô lại mang thai vì toan tính. Anh có thể là một doanh nhân thành đạt và hiểu biết, nhưng anh cũng từng là một đứa trẻ bị mẹ mình phản bội. Điều đó liệu có liên quan đến việc cô đang mang thai không? Xét về mặt nào đó thì, không – nhưng Ruby có một linh cảm bản năng rằng có thể có.
Cô sẽ nói với anh đêm nay, Ruby tự hứa, khi bọn trẻ đã ngủ.
Xếp lại tâm trí mình, Ruby mới chỉ bắt đầu thư giãn khi Sander xuất hiện, sải bước từ phía ngôi nhà vào sân sau, rõ ràng là đang tìm kiếm cô. Trái tim cô chao đảo vì cảm giác tội lỗi. Có phải là làm thế nào đó anh đã đoán ra không? Ít nhất nếu anh đã làm điều đó, tình trạng mang thai của cô sẽ được sáng tỏ và họ có thể thảo luận về nó bằng lý lẽ. Chỉ khi anh bảo với cô rằng em gái anh đã gọi điện, và họ sẽ đến Athen vào buổi sáng và ở lại đó một đêm, Ruby mới nhận ra, một cách hèn nhát, rằng một phần trong cô đã thực sự mong là anh đã đoán ra, và cô sẽ được gỡ bỏ gánh nặng phải thông báo với anh là cô lại mang thai một lần nữa.
Thế nhưng, vì anh đã không đoán ra, sẽ là đúng đắn, chắc vậy, nếu đợi đến khi họ trở về từ Athen để nói với anh, phải không? Theo đó, họ sẽ có nhiều thời gian để xem xét vấn đề một cách thỏa đáng. Anh sẽ nổi điên lên, cô biết điều đó, nhưng cô đang bấu víu vào nhận thức rằng anh yêu bọn trẻ, và lợi dụng nhận thức đó để trấn an mình rằng, mặc dù anh chắc chắn sẽ giận cô, nhưng anh sẽ vẫn yêu thương đứa bé này.
‘Tôi có một căn hộ nhỏ tại Athen, nơi chúng ta sẽ tận dụng khi tôi ở đó công tác. Chúng ta sẽ ở đó. Bọn trẻ sẽ an toàn và được chăm nom chu đáo ở đây, với Anna.’
‘Để chúng ở nhà ư?’ Ruby hỏi lại. ‘Chúng chưa từng ở một mình một đêm nào mà không có tôi kể từ khi lọt lòng.’
Lời tuyên bố đầy lo lắng của cô không thể nào là giả, Sander nhận ra. Nó quá tự nhiên và trực tiếp. Anh cố hình dung ra mẹ mình từ chối chuyến du lịch đến một thành phố quốc tế ngập tràn những cửa hàng đồ hiệu để ở lại với các con của bà ta, và anh phải thừa nhận là điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Mẹ anh ghét phải sống trên đảo, ghé đến nơi này một cách họa hoằn nhất có thể, và chính anh cũng đã bị gửi đến một trường nội trú ở Anh ngay khi anh mới trải qua lần sinh nhật thứ bảy.
‘Elena sẽ muốn dành thời gian với cô, và tôi có chuyện công việc phải để tâm. Bọn trẻ sẽ hạnh phúc hơn ở đây, trên đảo, trong sự chăm sóc của Anna hơn là ở một thành phố như Athen.’
Khi Ruby cắn môi cô, mắt cô vẫn ánh lên sự do dự, anh tiếp tục, ‘Tôi có thể cam đoan với cô rằng cô có thể tin tưởng Anna trong chuyện chăm sóc chúng chu đáo. Nếu chính tôi còn không tin điều đó thì chắc chắn không đời nào chúng ta để bọn trẻ lại.’
Đột nhiên cái nhìn chăm chú của Ruby biến mất.
‘Ồ, anh biết là tôi tin vào sự đánh giá của anh khi nó liên quan đến hạnh phúc của bọn trẻ. Tôi biết anh yêu chúng nhiều như thế nào.’
Lời thú nhận ngay tức thì và công khai của cô – rằng cô chấp nhận không chỉ những ý kiến của anh về bọn trẻ mà cả quyền đưa ra những đề xuất đó của anh đã gây ra cho anh tác động lạ kỳ nhất, Sander nhận ra. Như thể ánh sáng mặt trời rực rỡ soi rọi vào bóng tối vẫn đang án ngữ và màn mây đen dày đặc. Anh chết lặng và kinh ngạc bởi cảm giác hài lòng đang dâng lên vì những lời lẽ cô đã nói về anh – cảm giác như thể họ đang giảng hòa, và cô… cô đã tin tưởng anh, Sander thừa nhận. Ruby tin anh đã đưa ra quyết định đúng đắn vì các con họ. Một cơn sóng của những xúc cảm xa lạ ùa vào anh, và anh chợt nảy lên ham muốn mới mẻ và áp đảo được ôm cô vào lòng và ghì chặt lấy cô. Anh tiến một bước về phía cô, và rồi khựng lại khi bản năng tự vệ của anh chen ngang.
Không hề nhận thức được những phản ứng của Sander, Ruby thở dài. Cô biết mình thật ngốc nghếch. Bọn trẻ sẽ tuyệt đối an toàn bên Anna. Có phải cô muốn chúng chỉ vì lợi ích của chúng không? Hay vì cô cảm thấy sự hiện diện của chúng là một tấm lá chắn cho cô vì cô bất an bởi ý tưởng về cuộc gặp em gái của Sander? Giá mà họ có một cuộc hôn nhân bình thường, cô đã có thể thú nhận nỗi sợ hãi ấy với Sander – nhưng nếu họ đang có một cuộc hôn nhân thông thường thì cô đáng lẽ đã thông báo cho anh về đứa trẻ, và thông tin đó lẽ ra đã mang đến cả niềm vui và hạnh phúc cho hai người họ.
‘Cô sẽ thích Elena thôi – mặc dù vậy, kể cả khi tôi thường xuyên nhắc nhở con bé từ khi còn nhỏ, nó vẫn nói liên mồm mà đôi khi quên mất là phải nhường lời cho người khác.’ Anna lắc đầu khi bà truyền đạt thông tin ấy cho Ruby. Bà đang giúp cô đóng gói hành lý cho chuyến đi đến Athen – bà đề nghị làm điều đó, Ruby phỏng đoán, bởi bà cảm nhận được sự lo lắng của cô và muốn trấn an cô hơn là vì bà thực sự thấy Ruby cần sự giúp đỡ.
‘Con bé luôn tự hào về những người anh em trai của mình, nhất là Sander, và nó sẽ rất vui vì cậu ta đã kết hôn với cô khi mà nó nhận ra cô yêu cậu ta nhiều như thế nào.’
Ruby đánh rơi đôi giày mà cô đang cầm trên tay, thấy may mắn vì việc cúi xuống để nhặt chúng lên mang lại cho cô cơ hội để giấu đi vẻ sững sờ. Cô yêu Sander nhiều đến mức nào? Điều gì trên đời này lại khiến cho Anna nghĩ và nói ra điều đó? Cô không hề yêu anh.
Hay cô có?
Tất nhiên là không. Dù sao đi chăng nữa, anh cũng chẳng cho cô bất kỳ lý do chính đáng nào để yêu anh, phải vậy không?
Từ khi nào mà tình yêu cần phải có một lý do? Cô cần lý do gì khi ở hộp đêm tại Manchester ấy, khi cô nhìn qua quầy bar và nhận ra trái tim cô nảy lên trong lồng ngực, như thể chính anh đã kéo cả cô và nó về phía anh?
Đó là những phản ứng thật ngốc ngếch và ngây thơ của một cô gái tuyệt vọng mong muốn tạo ra một người anh hùng trong truyện cổ tích – một vị cứu tinh để giải thoát cô khỏi nỗi đau của cô, Ruby tự nhủ, và bắt đầu run lên.
Anna đã nhầm. Chắc chắn thế. Nhưng khi cô lấy sự bình tĩnh đủ để nhìn lại người đàn bà ấy, cô thấy lòng trắc ẩn trong đôi mắt của bà, nói rằng bản thân Anna chắc chắn không nghĩ là bà đã nhầm.
Liệu điều đó có thể xảy ra không? Liệu cô có thể đã yêu Sander mà không hề nhận ra? Liệu nỗi ham muốn thể xác mãnh liệt đến mức đau đớn dành cho anh mà cô không thể cưỡng lại xuất phát từ tình yêu chứ không đơn thuần chỉ là ham muốn nhục dục? Suy cho cùng, anh là cha của các con cô, và cô không thể phủ nhận rằng ban đầu khi cô phát hiện ra mình đang mang thai, một phần nào nó trong cô tin rằng cô đã thụ thai trong nỗi bất an vì những phản ứng về mặt cảm xúc với anh. Bởi cô đã quá ngây thơ, và hoang mang và cô độc, cô đã muốn tin rằng hai cậu bé của cô là kết tinh của tình yêu.
Thế còn đứa bé này – chẳng lẽ không đáng để mẹ nó đón nhận những hạt giống tạo nên sự sống cho nó bằng tình yêu hay sao?
‘Cô sẽ thích Elena,’ Anna lặp lại, ‘cũng như cô ấy sẽ thích cô thôi.’
Ruby đang bám lấy những từ ngữ từ vài giờ trước đó, sau khi chiếc máy bay của họ hạ cánh xuống Athen và họ tiến ra sảnh đợi, khi một người phụ nữ vô cùng thanh lịch với mái tóc tối màu rảo bước vội vã về phía họ, đôi mắt cô khuất sau một cặp kính râm thời trang.
‘Sander. Em cứ tưởng là mình sẽ đến trễ. Đường xá thật khủng khiếp – và cả đám bụi bặm! Không nghi ngờ gì tất cả những công trình của tổ tiên chúng ta đang bị đe dọa nghiêm trọng. Andreas đã bảo em nói với anh rằng anh ấy khá chắc chắn rằng anh ấy sẽ thắng được gói thầu ở Đài Loan - Ồ, và em muốn cả hai người đến ăn tối. Không phải thứ gì câu nệ quá đâu…’
‘Elena, em cứ như một con tàu đang chạy ấy. Ngừng lại và để cho anh giới thiệu em với Ruby nào.’ Giọng Sander đều đều nhưng vẫn mang tính ra lệnh, làm em gái anh cười phá lên rồi quay sang Ruby, và cô bị bất ngờ khi cô gái mở màn ngay tức thì bằng một cái ôm nồng nhiệt.
‘Anna đã kể cho em Sander là người đàn ông may mắn như thế nào khi được kết hôn với chị. Em không thể đợi để gặp hai đứa nhỏ. Em quá tài tình khi phát hiện ra chúng ở sân bay Mancheste phải không? Nhưng với em, chị và Sander dường như chưa từng cãi cọ và luôn hòa hợp với nhau.’
Lúc này họ đã rời sân bay, và Sander đang nói, ‘Tốt hơn hết là em để anh lái xe, Elena. Anh đã có những kinh nghiệm quý giá về chuyện gì có thể xảy ra khi em lái xe và nói chuyện cùng một lúc.’
‘Ồ, anh thật là.’ Elena đáp lại hờn dỗi khi cô đưa cho anh chìa khóa xe, rồi quay sang Ruby, ‘Thực ra nó không hẳn là lỗi của em. Người tái xế đó đáng ra không được đỗ xe ở ngay chỗ đầu tiên mà anh ta đến.’
Anna nói đúng – cô sẽ thích Elena, Ruby nhận ra khi cô em chồng của cô vẫn không dứt khỏi mạch những câu chuyện tầm phào chẳng có logic với nhau và những lời tếu táo trong khi Sander đưa họ đi trong dòng xe cộ nghìn nghịt ở Athen.
Rõ ràng là Elena đã đặt câu hỏi cho Sander về mối quan hệ của họ, và từ những gì cô đã nói Ruby ngờ rằng anh đã khiến nó như thể là bọn trẻ được mang thai trong mối quan hệ đang được vun đắp giữa hai người họ thay vì dừng lại ở một đêm. Điều đó thực sự tử tế. Tử tế và chu đáo. Che chở cho cả bọn trẻ lẫn cho cô. Cảm giác ấm áp mà cô đang cảm nhận được từ đáy lòng có khi nào là niềm hạnh phúc?
Đêm ở Athen thật ấm áp, làn gió ôn hòa vuốt ve trên da Ruby khi cô và Sander tản bộ từ chiếc taxi đã thả họ xuống lối vào của một tòa nhà hiện đại bậc nhất – bao gồm căn hộ tại Athen của Sander trong đó. Họ đã dành buổi tối cùng Elena và Andreas ở nhà họ tại vùng ngoại ô thành phố, và sáng mai họ sẽ trở lại đảo. Tất nhiên cô đang mong được gặp các con, nhưng… Có phải chỉ là cô đang tự dối mình, vì đó là điều cô muốn, hay thực sự đã có một chút dịu dàng trong thái độ của Sander đối với cô ngày hôm nay? Một sự tử tế và ân cần đã khiến cô cảm thấy như thể cô đang đường hoàng tiến đến một thứ gì đó đặc biệt và tuyệt vời?
Sander nhìn Ruby. Cô đang mặc một chiếc váy quây lụa màu đào được trang trí bằng những chiếc quạt xám nhạt. Nó đi kèm với những chiếc quai mỏng manh, với vạt trên vừa vặn và phần chân váy được cắt hơi ôm vào một cách mềm mại. Những nếp gấp nhẹ tôn lên thân hình yểu điệu của cô mà không phô bày quá nhiều, và chiếc quai áo để lộ ra màu da rám nắng của cô – là kết quả sau những tuần lễ cô sống trên đảo. Tối nay, ngắm nhìn cô trong suốt bữa tối khi cô nói chuyện, mỉn cười, và cả cười phá lên với em gái anh và chồng của nó, anh đã thấy hãnh diện về cô với vai trò vợ anh, cũng như khao khát cô như một người đàn ông. Điều gì đó – Sander chưa chuẩn bị tư tưởng để đặt tên cho nó – đã bắt đầu thay đổi. Làm thế nào đó anh đã bắt đầu thay đổi. Bởi vì Ruby là một người mẹ tốt ư? Vì cô đã tin tưởng anh về sự an toàn của bọn trẻ? Hay bởi vì tối nay, cô đã bộc lộ sự hiểu biết, dịu dàng và cả óc hài hước mà – với một chút ngạc nhiên nho nhỏ của chính mình – anh đã phải thừa nhận chỉ có ở riêng cô, không giống với mẹ anh hay bất kì người phụ nữ nào mà anh từng biết?
Sander chưa sẵn sàng trả lời những câu hỏi đó, nhưng anh đã sẵn sàng và háo hức được làm tình với vợ của anh.
Làm tình với cô như một người vợ. Một lời tuyên bố đủ súc tích, nhưng với Sander nó cộng hưởng với những nhận thức rằng anh đã bị chơi khăm một cách không thể chấp nhận được vào cái ngày anh kết hôn với cô.
Khi họ bước vào tòa nhà, Sander nắm lấy bàn tay của Ruby. Cả hai đều nói lời nào, nhưng tim Ruby nhảy loạn và rồi đập thình thịch trong lồng ngực cô. Niềm hy vọng mà cô luôn cố gắng một cách liều lĩnh không để nó xâm nhập vào tâm trí cô giờ đây đang bay lên như một quả bóng bay khinh khí.
Trên đường lên căn hộ, trong thang máy, cô thầm cầu nguyện, ‘Làm ơn để mọi chuyện ổn thỏa. Làm ơn hãy để mọi chuyện suôn sẻ cho… cho tất cả chúng con.’ Và với từ “tất cả” cô đã gộp vào cả mầm sống mới mà cô đang mang nữa.
Cô sẽ nói với Sander, nhưng ngày hôm nay, khi có cơ hội cô đã lén đến một cửa hàng thuốc và mua một bộ dụng cụ thử thai – chỉ để chắc chắn thêm một lần nữa mà thôi. Cô sẽ đợi đến khi họ trở về hòn đảo để sử dụng nó, và sau đó cô sẽ nói với Sander. Sau đó, không phải lúc này. Bởi cô muốn đêm nay thật đặt biệt. Đêm nay cô chỉ mong muốn cho bản thân mình. Đêm nay cô muốn được làm tình với Sander, và biết rằng cô yêu anh.bg-ssp-{height:px}
Trong căn phòng khách nhỏ của căn hộ, Sander cởi bỏ chiếc áo khoác khỏi bộ đồ công sở bằng vải lanh, thả rơi nó lên một chiếc ghế. Một cử động nhỏ làm chất vải áo ôm sát lấy những cơ bắp ở lưng anh, và cái nhìn chăm chú của Ruby hấp thụ từng cử động của chúng, cơn đau quen thuộc vì khao khát làm bụng cô mềm đi và rồi nhanh chóng lan khắp cơ thể cô. Nhu cầu cấp bách được hít thở sâu, để nhận thêm oxi, đẩy hai bầu ngực cô áp sát vào lớp vải lót của chiếc váy của cô, khiến cô hoàn toàn bị khuấy động và những núm vú nhạy cảm phản ứng lại sự cản trở của lớp vải thậm chí còn nhiều hơn. Khi Sander đứng thẳng dậy và xoay người lại, anh có thể thấy hình dáng sưng phồng lên của chúng, dán chặt một cách háo hức vào rào cản là chiếc váy của cô. Cơ thể anh ngay lập tức phản ứng lại với sự khiêu khích của chúng, xác nhận nhu cầu phải có cô mà anh đã cảm thấy trước đó.
Cô không thể đứng đây như thế này được, Ruby tự cảnh báo chính mình. Nếu cô còn đứng lại đây, chắc chắn Sander sẽ nghĩ là cô làm điều đó bởi cô muốn anh và cô quá sốt sắng để nói ra điều đó. Nhưng cô không muốn thế. Cô không muốn bị chụp mũ là một người đàn bà không thể sống thiếu khoái lạc. Cái cô muốn là được nghe anh nói rằng anh không thể kháng cự lại cô, rằng anh tôn thờ cô và yêu cô.
Ruby quay ngoắt về phía cánh cửa, không muốn Sander nhìn thấy nét mặt của cô, thế nhưng trong sự kinh ngạc của cô trước khi cô chạm tới nó, anh nói một cách bình thản, ‘Tối nay em thật xinh đẹp trong chiếc váy đó.’
Sander đang nói với cô rằng cô xinh đẹp ư?
Ruby không thể di chuyển. Cô không thể làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào anh, đấu tranh giữa ham muốn và ngờ vực.
Sander đang tiến về phía cô, đứng trước cô, nâng bàn tay anh lên để trượt những chiếc quai váy khỏi bờ vai cô khi anh nói với cô thật dịu dàng, ‘Nhưng em thậm chí sẽ xinh đẹp hơn khi không mặc nó.’
Đó là những lời bâng quơ, vậy mà cùng lúc đó chúng là tất cả. Ruby run rẩy từ đầu tới chân, gần như nín thở khi Sander mở khóa chiếc váy của cô để nó rơi xuống sàn và rồi khum lấy những đường nét trên khuôn mặt cô và hôn cô.
Cô ở trong vòng tay của Sander, và anh đang hôn cô, rồi cô hôn đáp trả. Hôn lại anh, ôm lấy anh, và cảm nhận những sự mối nghi ngờ và lo âu tan biến như thể cát bị nước biển cuốn đi vì tình yêu của cô dành cho anh đã được xác nhận.
Cảm giác đôi tay của Sander trên cơ thể cô, nhào nặn và âu yếm nó, đã cuốn cô vào một cơn thủy triều mãnh liệt của chính những khao khát của cô, như một vật cống phẩm được dâng tặng cho kẻ xâm lược hùng mạnh. Đụng chạm nhẹ nhàng nhất của anh khiến cơ thể cô run lên khe khẽ trong cơn bùng nổ của sự thỏa mãn đang hình thành một cách chóng vánh. Cô đã ước ao được anh chiếm đoạt như thế này, bất chấp dư vị cay đắng của cơn giận của anh. Từ những ngóc ngách sâu kín nhất trong trái tim cô Ruby nhận ra điều đó, kể cả khi cô cố che giấu nỗi khát khao ấy với chính bản thân mình. Cô đã ham muốn, nhức nhối, và cự tuyệt cơn đau ấy – khao khát có anh và cố quên đi khao khát đó. Nhưng lúc này, đêm nay, tại đây trong vòng tay anh, những lời nói dối mà cô đã thốt ra để bảo vệ chính cô đang tan biến, và thiêu rụi bằng sức nóng của đôi tay anh trên cơ thể cô, đưa cô từ cơn kích động này đến cơn kích động khác. Bên dưới miệng của Sander, Ruby gầm lên trong khoái cảm được khuếch đại khi cùi tay cái của anh chà xát một bên núm vú của cô, nỗi khao khát đến cháy bỏng, ngọt ngào và đau đớn rộn ràng dưới đụng chạm của anh. Cơ thể cô la hét đòi anh giải phóng nó, phơi bày nó trần trụi dưới đôi mắt anh, tay anh, miệng anh, để anh có thể cưỡng đoạt nỗi khao khát của nó, đáp ứng nó, và thiết đãi nó, đến khi cô không thể chịu đựng được sự đau đớn trong nỗi ham muốn của chính mình thêm được nữa và cô níu chặt lấy anh trong khi anh đưa cô đến đỉnh điểm và sự bùng nổ cuối cùng để trao tặng anh tất cả những gì cô có và tất cả những gì cô phải trao tặng, khiến cô trở nên vô dụng dưới sức mạnh của sự chiếm hữu của anh và chính niềm mong ước của cô dành cho nó, và cả cho anh.
Đây chính là cái cách mà nó đã diễn ra trong cái đêm đầu tiên ở Manchester ấy, với những giác quan của cô lấp đầy bởi ham muốn những gì cô đang được trải nghiệm. Quá nhiều đến mức mà, thực tế là, cô đã hầu như không nhận ra rằng cô đã mất đi sự trinh trắng. Cô đã quá kiệt sức bởi sự chiếm hữu của anh và bởi sự thỏa mãn mà nó mang lại.
Cô là của anh, và Sander cho phép bản thân anh hãnh diện vì cái nhận thức sơ khai ấy. Cơ thể anh như lửa đốt vì cô, đau đớn vì kìm nén nhu cầu được có cô, nhưng anh muốn kéo dài khoái lạc của họ - nhấm nháp nó và lưu giữ những hương vị độc đáo của nó trong tâm trí anh mãi mãi. Anh cúi xuống và nâng cô lên, mang cô vào phòng ngủ, cái nhìn chăm chú của họ bắt gặp nhau và khóa chặt trong hơi ấm nhục dục đang được bơm đầy bởi ánh đèn mờ ảo của căn phòng.
‘Tôi chưa từng quên em – em có biết điều đó không? Tôi chưa bao giờ có thể gạt những ký ức về em ra khỏi tâm trí mình. Cái cách mà em run lên với tôi khi tôi chạm vào em, mùi hương của da em, và cả cách em hít thở nhanh, và đứt quãng khi tôi làm điều này.’
Ruby vật lộn để nén lại hơi thở của cô lúc này, khi Sander mơn trớn một bên cổ cô và rồi trượt những đầu ngón tay dọc theo xương sống của cô.
‘Phải rồi, chính là nó.’
Ruby thút thít một cách tuyệt vọng trước những tác động của chính khoái lạc của cô, phản đối cái cách mà Sander đang tra tấn cô, và cô không thể chịu đựng thêm được nữa, nhưng Sander đã phớt lờ cô, vạch ra một đường thẳng những nụ hôn dọc theo xương đòn của cô. Khi anh làm điều đó lần đầu tiên cô đã ưỡn lưng lên trong niềm vui thích không che giấu, tuyệt vọng trước cuộc công kích dữ dội của đam mê trong cô. Sander nâng tay cô lên và bắt đầu hôn lên phía trong cổ tay cô và rồi phía trong khuỷu tay cô. Anh chưa hề nhận ra rằng anh có thể cảm nhận điều này. Sự hưởng ứng ngọt ngào và trụy lạc của Ruby đối với anh đang phá tan những bức tường thành anh đã dựng lên để chống lại tình trạng mà cô đang khiến anh cảm thấy.
Anh hôn lên miệng cô, tìm kiếm sự chào đón mềm mại và sôi nổi của nó bằng lưỡi của anh, trong khi Ruby run rẩy dưới anh, cơ thể trần trụi của cô cong lên cho anh, cảm giác về da thịt cô qua lớp áo quần của anh là một sự giày vò mà anh gần như không thể chịu đựng được.
Ruby bị lạc trong sự chiếm hữu nóng bỏng và thân mật trong nụ hôn của Sander – nụ hôn phóng ra những tia lửa của khuấy động và khao khát xuyên suốt cơ thể cô, chuyển cơn đau âm ỉ hiện hữu sâu thẳm trong cô thành nhu cầu đang rộn ràng một cách không hề giấu giếm. Hai bầu ngực cô nóng lòng được anh chạm vào, những núm vú của cô run lên và cứng ngắc như trái cây chín mọng, sự chín muồi của chúng không thể giữ lại trong lớp vỏ thêm được nữa. Cô muốn cảm nhận đôi tay anh trên cơ thể cô, vuốt ve, âu yếm và thỏa mãn nhu cầu đang lớn dần trong cô. Muốn đôi môi anh hôn và mút lấy cơn đau đớn nơi ngực cô và biến nó thành hơi nóng dễ chịu của khoái cảm. Nhưng thay vào đó, anh tách ra, nâng cơ thể anh khỏi cơ thể cô, để lại cô khi cô cần anh một cách tuyệt vọng. Ruby lắc đầu một cách điên cuồng, cô phản đối bằng tiếng van vỉ rời rạc yếu ớt khi cô ngồi dậy trên giường.
Như thể anh hiểu cô cảm thấy như thế nào, và cô đang e sợ điều gì, Sander nắm tay cô và đặt nó lên cơ thể anh, dẫn dắt nó một cách dứt khoát đến phần da thịt cứng ngắc bên dưới lớp vải chiếc quần công sở của anh, cái nhìn chăm chú của anh không rời gương mặt cô khi nó ghi nhận đam mê của cô nhuốm màu thích thú trước vật kích động của anh, và cả ham muốn nhục dục tiềm tàng trong nó.
Vô cùng chậm rãi, những đầu ngón tay cô lần theo chiều dài và bề dày của vật đàn ông của anh, mọi thứ cô đang cảm thấy đang hiện hữu trước mắt anh, trong cái hé môi mềm mại của cô, trong cái búng nhẹ của đầu lưỡi cô lên đôi môi cô và trong cái nhìn chăm chú tối lại vì háo hức của cô.
Mất hết kiên nhẫn, Sander bắt đầu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh. Bị xao lãng bởi những cử động của anh, Ruby nhìn lên anh và rồi tiến lại gần hơn, quỳ gối trên giường trước mặt anh trong khi cô tiếp quản nhiệm vụ ấy từ anh. Cô ngả về phía trước để hôn lên da thịt mà mỗi chiếc cúc được cởi để lộ ra, và rồi đầu hàng sự thôi thúc đang điều khiển cô để hiểu rõ hơn về sức nóng của da anh dưới đôi môi cô, trượt đầu lưỡi cô dọc theo xương ức của anh, hít hà mùi hương ngập tràn pheromone[] của cơ thể anh khi nó run rẩy bên dưới sự âu yếm của cô. Ngực anh rắn chắc, hai núm nhỏ phẳng lỳ và sẫm lại. Lạc mình trong ngây ngất vì được ở quá gần anh, Ruby rướn lên và chạm vào nụ nhỏ cứng ngắc bằng đầu ngón tay cô, và rồi trong cơn bốc đồng cô cúi đầu xuống hôn lên bên còn lại, khám phá nó bằng đầu lưỡi của cô.
Sự hưởng ứng xổ tung ra trong anh, nhấn chìm và thiêu đốt anh. Anh đang cởi bỏ quần của anh trong khi Ruby khám phá anh, và giờ anh giật mạnh những mảnh quần áo còn sót lại trước khi kéo Ruby vào lòng để hôn cô bằng tất cả sức mạnh của cơn khát đang hình thành trong anh.
Cảm giác cơ thể Sander chạm vào cô, mà không có bất cứ rào cản nào giữa họ, cuốn trôi tất cả những mặc cảm còn sót lại của Ruby. Vòng tay quanh cổ Sander, cô dán chặt lấy anh, đáp lại nụ hôn của anh với niềm đam mê tương xứng, thở ra kích động khi tay anh khum lấy ngực cô.
Điều này là những gì trái tim anh hằng mong muốn, Sander thừa nhận. Sự trao đi và nhận lại này, sự thân mật không rào cản này, người phụ nữ này trên tất cả những người đàn bà khác. Ruby là tất cả những gì anh muốn và còn hơn thế nữa, Sander chợt nhận ra, khiến cho chuyến du hành để khám phá cơ thể mềm mại như lụa của Ruby một lần nữa trở nên chậm lại.
Sander tự hào với chính bản thân mình rằng anh là một người tình đầy kinh nghiệm, nhưng anh chưa từng ở tại vị trí này trước đó. Anh chưa từng cảm thấy như thế này. Anh không hề chuẩn bị về những phản ứng của anh với cái cách mà anh cảm thấy. Anh không được báo trước về cái cách mà nó tiếp thêm vào đam mê trong anh đến một mức độ mà anh chưa từng biết đến, đe dọa sức kiềm chề của anh, tạo ra trong anh khao khát được chiếm hữu và làm thỏa mãn từng phần trong cô, đưa cô đến cực khoái hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh làm chủ sự thỏa mãn của cô và cả cô bằng chính nó. Anh muốn đóng dấu bản thân anh lên đam mê của cô, để không có gã đàn ông nào có thể mở khóa sự ngọt ngào của nó. Anh muốn cô, Sander thừa nhận, và anh đáp ứng khao khát đến nhức nhối của cơn kích động của chính anh bằng âm thanh của những nhịp thở đứt quãng được xen kẽ với những tiếng nức nở thỏa mãn của cô, khi anh chà xát lên đỉnh nhọn của hai núm vú cô và nhào nặn da thịt mềm mại của hai bầu ngực cô.
Ruby rướn lên cho anh, tay cô siết lấy phía sau gáy anh để trói chặt anh với cô. Cô đã cho rằng Sander đã đưa cô đến tận cùng của khoái cảm, nhưng cô đã nhầm. Giờ đây, khi những rào cản giữa họ không còn, cô biết rằng những gì đã từng diễn ra sẽ chỉ là một cái bóng của những gì cô đang cảm nhận. Những ánh chớp lóe lên của cơn kích động nhục dục bất kham phủ khắp cơ thể cô với mỗi cú giật lại của miệng Sander trên những núm vú của cô, đóng dấu sâu trong cô, và đáp ứng những xúc cảm rộn ràng đã nhen nhóm ở đó, cho đến khi chỉ áp chặt vào anh không đủ để xoa dịu nhu cầu được chiếm hữu một cách hoang dại của cô. Thay vào đó, cô buộc mình tách chân ra và đẩy sát vào anh, hơi thở cô mang theo tiếng gầm gừ biết ơn vì được thỏa mãn khi Sander đáp lại nhu cầu của cô bằng áp lực mạnh mẽ của tay anh trên nơi nữ tính của cô.
Dưới bàn tay anh, Sander có thể cảm nhận nhịp đập rộn ràng vì khao khát của Ruby. Nó đẩy cơn đau trong vật khuất động của anh thành khao khát đến điên dại được chiếm lấy cô nhanh và nóng bỏng, buộc anh phải đấu tranh với sự tự chủ đang đe dọa rời bỏ anh khi anh tách những cánh môi sưng phồng ở nơi nữ tính của cô để tìm kiếm sự ẩm ướt bên trong chúng.
Nó gần như hơn cả những gì Ruby có thể chịu đựng được khi Sander chạm vào cô một cách quá thân mật, nhưng rồi cùng lúc ấy không nơi nào đủ thân mật nữa. Đầu ngón tay anh viền quanh lối vào nơi nữ tính của cô. Một ánh chớp chói lòa vạch lên cô. Cô có thể cảm thấy cơ thể cô đang mở ra cho anh một cách háo hức và đói khát, nghe thấy âm thanh của sự khuây khỏa tuyệt vọng sôi sục trong cổ họng cô khi Sander trượt một và rồi hai ngón tay mọt cách chậm rãi vào trong cô.
Anh không cần tới những ngón tay của Ruby bấu chặt lấy cánh tay anh hay những móng tay cô ghim lên da thịt anh để nói với anh những gì cô đang cảm thấy. Sander có thể cảm nhận ham muốn của cô trong chính da thịt anh và cả da thịt cô khi những chuyển động của cơ thể cô nhanh hơn và siết chặt hơn. Thậm chí trước khi cô hét lên với anh, anh đã cảm thấy sự giải phóng của cô, và sự thỏa mãn chóng vánh và dữ dội khi cô đạt đỉnh lấp đầy cơ thể anh với sự thỏa mãn rất đàn ông, đẩy vật nam tính của anh đến một nhu cầu cấp bách được đóng góp nhiều hơn vào sự thỏa mãn ấy.
Nhưng không phải bây giờ - không phải cho đến khi anh chắc rằng anh đã trao cho cô tất cả những khoái cảm mà anh có thể.
Với Ruby, nhận thức đôi môi Sander đang vuốt ve dọc theo cơ thể lười biếng của cô ban đầu là một điều ngọt ngào dễ chịu – một sự nuông chiều dịu dàng sau khi sức nóng man dại đã rời đi trước nó. Cô chẳng hề nhận được bất kì lời cảnh báo nào về nỗi ham muốn còn chưa dịu đi sắp sửa quay trở lại, cho đến khi đôi môi Sander dạt xuống vùng bụng dưới của cô và nỗi nhức nhối mà cô tưởng rằng đã được thỏa mãn bắt đầu nở ra và sưng lên thành một cơn trào dâng mới của ham muốn khiến cô choáng váng trong nỗ lực phủ nhận sự tồn tại của nó.
Nhưng Sander không để cô làm điều đó. Những lời phản đối của cô bị lờ đi, và cơn thỏa mãn đang lớn dần của tình dục phóng túng được nuôi dưỡng bằng những vòng xoắn nóng bỏng của khao khát đang được vẽ lên phía trong đùi cô bởi cái vuốt ve của lưỡi anh –cái lưỡi đang thăm dò đam mê của cô thậm chí còn thân mật hơn, cho đến khi những cử động của nó trên chiếc nụ sưng phồng ở nơi nữ tính của cô khiến cô mất kiểm soát một lần nữa và dâng hiến cô cho anh.
Lần này cự khoái của cô diễn ra thật chóng vánh và mãnh liệt, để lại cô lảo đảo bên bờ vực của một thứ gì đó nhiều hơn thế. Khổ sở vì sự nhức nhối trong nỗi ham muốn ấy, Ruby với lên để chạm vào cơ thể của Sander, nhưng anh ngăn cô lại, lắc đầu khi anh nói với cô một cách khó nhọc, ‘Không. Đừng. Hãy để anh làm điều này.’
Cô có thể cảm nhận cơ thể anh lướt đi trên cơ thể cô, vật đàn ông của anh cứng ngắc và khéo léo, thăm dò nơi ẩm ướt háo hức của cô, và những thớ cơ của cô rộn ràng trong cơn khao khát mãnh liệt, phối hợp với những cú thúc chậm rãi cố ý ngày một sâu hơn trong cô.
Aaahhh – cô nhớ lại lần đầu tiên anh đã chỉ cho cô sự thỏa mãn này và tiết lộ bị mật của nó như thế nào. Cái cách mà nó đã đưa cô vượt qua cơn đau nhói khiến cô nín thở và giữ cô bất động bên dưới cú thúc kéo dài tới vài giây trước khi sự kích động của cô trông chờ vào cô, những thớ cơ của cô mềm đi để bao bọc anh, hệt như chúng đang làm lúc này, và rồi siết lại để âu yếm anh, cơ thể cô bị điều khiển bởi đòi hỏi của nó – được có anh sâu hơn bao giờ hết bên trong cô.
Đây là những gì cơ thể cô đã luôn khao khát và mong mỏi – sự chiếm hữu trọn vẹn này, hơn tất cả mọi thứ, khi cô áp sát vào Sander, để anh ở trọn trong cô và giữ anh ở đó, chào đón và phối hợp với nhịp điệu tăng dần của anh.
Anh đã thua rồi, Sander nhận ra. Sự kiềm chế của anh, cái tôi của anh đã cạn kiệt, lấy đi khỏi anh sức mạnh để làm bất cứ điều gì ngoại trừ nộp mình cho nhu cầu của chính anh khi nó cuốn qua anh và nhấc bổng anh lên bằng sức mạnh bất khả kháng.
Anh nghe thấy mình hét lên, một âm thanh rất đàn ông vì đau đớn cực độ xen lẫn niềm hân hoan, khi cơn cực khoái của Ruby đẩy họ ra khỏi mọi giới hạn, cơ thể anh nhấn chìm cô bằng chính cơn phóng thích cho anh.
Cơ thể cô vẫn đang dạt theo những dư chấn nho nhỏ của cơn địa chấn khoái cảm vừa phun trào trong cô, Ruby nằm yên trên vòm ngực Sander, lắng nghe những nhịp tim đang chạy đua của họ dịu lại.
Đêm nay, họ đã chia sẻ với nhau thứ gì đó đặc biệt, thứ gì đó quý giá, Ruby tin là như vật, và trái tim cô thăng hoa cùng tình yêu.