Chỉ có người phụ nữ có lòng dạ sắt đá mới có thể đủ sức chống lại chiến dịch Leo đưa ra trong tuần tới. Đó là sự tán tỉnh, anh tuyên bố, nhưng có lẽ nên có một từ khác cho nó, đó là cái cách anh khiến cho Catherine không khỏi bối rối trước vẻ quyến rũ bướng bỉnh và ngọt ngào của anh.
Có lúc anh kích động cô bằng một cuộc tranh luận buồn cười và hết sức thú vị, cũng có lúc anh thật dịu dàng và ân cần. Anh thì thầm vào tai cô những lời khen và những dòng thơ kì quái, và dạy cô những từ tiếng Pháp hư hỏng, và làm cho cô bật cười không đúng lúc. Tuy nhiên điều mà Leo không làm là thử hôn hay quyến rũ cô. Lúc đầu, Catherine thấy thích thú với cách tiếp cận rõ ràng này, và rồi cô thầm bực mình, và sau đó là bị hấp dẫn. Cô tự thấy bản thân luôn nhìn chằm chằm vào đôi môi anh, nó quá hoàn hảo và vững chắc... cô không thể không nhớ tới những nụ hôn trước đây của họ, và mơ mộng về chúng.
Khi họ cùng tham dự một buổi tối âm nhạc tại một ngôi biệt thự trên đường Upper Brook, Leo đã lén kéo Catherine đi khi bà chủ đã dẫn một nhóm khách đi thăm quan căn nhà. Sau đó Leo đến một lối rẽ kín đáo ở phía sau những chậu dương xỉ cao, Catherine háo hức lao vào vòng tay của anh. Tuy nhiên, thay vì hôn cô, anh kéo cô vào cơ thể khỏe mạnh ấm áp của mình ... và ôm cô. Đơn giản chỉ là ôm lấy cô, để cho cô được ấm áp và thật gần anh, hai bàn tay của anh chậm dãi chạy dọc sống lưng cô. Anh thì thầm điều gì đó bí mật giữa những lọn tóc, những từ ngữ ấy quá nhỏ nhẹ để có thể được nghe thấy .
Trên tấc cả điều mà Catherine thích nhất là được đi dạo cùng Leo qua các khu vườn của nhà Rutledge, nơi mà ánh sáng mặt trời lấp ló qua những lùm cây và hàng rào, và cơn gió nhẹ mang theo dấu hiệu của một mùa thu đang tới gần. Họ đã có những cuộc trò chuyện dài, đôi khi còn đụng chạm đến những chủ đề nhạy cảm. Những câu hỏi thận trọng, những câu trả lời khó khăn. Và họ dường như đang cố gắng hướng tới cùng một mục đích, một kiểu quan hệ mà cả hai người họ chưa từng biết đến trước đó.
Đôi khi Leo lùi lại và lặng yên ngắm nhìn cô như một người có thể nhìn chằm chằm vào một tác phẩm nghệ thuật trong một viện bảo tàng, cố gắng để khám phá sự thật bên trong nó. Điều này thật hấp dẫn, đó là sự quan tâm anh giành cho cô. Có cái gì đó mê đắm. Và anh là một người có tài nói chuyện tuyệt vời, anh kể cho cô nghe những câu chuyện về tuổi thơ bất hạnh của mình, về việc anh đã lớn lên tại gia đình Hathaway như thế nào, về khoảng thời gian anh ở Paris và Provence. Catherine cẩn thận lắng nghe đến từng chi tiết, thu thập chúng như thu thập những mảnh vụn, xâu chuỗi chúng lại để tạo nên một sự hiểu biết nhiều hơn về một trong những người đàn ông khó hiểu nhất mà cô từng gặp.
Leo là một người rất nhạy cảm và đầy lòng thương người. Anh là một người đàn ông nói năng lưu loát, người có thể dùng ngôn từ của mình hoặc là để dỗ dành giống như mùi thơm của mật ong, hoặc là để phân tích giống như con dao phẫu thuật. Và có vẻ như Leo thích đóng vai một nhà quý tộc chán ngắt, che đậy một cách khéo léo những ý nghĩ linh hoạt trong đầu anh. Nhưng đôi khi trong những lúc vô tình, Catherine bắt gặp hình ảnh một chàng trai hào hiệp của anh trước đây, trước khi những trải nghiệm khiến anh thay đổi và trở nên cứng rắn hơn bao giờ hết.
" Anh ấy rất giống cha chúng tôi ," Poppy nói với cô
" Cha rất thích nói chuyện. Là một học giả nghiêm túc, nhưng ông lại sở hữu những tính cách rất quái dị."
Cô cười tươi trong dòng hồi tưởng. " Mẹ tôi luôn nói rằng lẽ ra bà nên lấy một quý ông đẹp trai hơn, hay một người giàu có hơn, nhưng không bao giờ là người hay nói như ông đã từng. Và bà biết rằng bản thân bà là người phụ nữ không bao giờ được hưởng hạnh phúc cùng một người đần độn cả."
Catherine không hiểu lắm về điều này. " Vậy đức ngài Ramsay có yêu mến bà không?"
" Ồ, có chứ. Bà là người có con mắt nghệ thuật và bà đã ủng hộ và động viên Leo trong sự nghiệp kiến trúc của anh ấy," Poppy dừng lại trước khi nói tiếp. " Tôi không nghĩ rằng bà vui nếu biết Leo thừa hưởng một tước hiệu- bà không đánh giá cao tầng lớp quý tộc. Và mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng tình với những xử sự của anh ấy trong những năm gần đây, tuy vậy bà sẽ rất vui khi biết anh quyết định sửa chữa lỗi lầm."
" Vậy sự hóm hỉnh và ranh mãnh của Leo là được di truyền từ ai vậy?" Catherine hỏi. " Mẹ cô hay cha cô?"
" Điều đó," Poppy nói với vẻ nhăn nhở, " điều đó là của riêng Leo đấy chứ."
Hầu như là ngày nào cũng vậy, Leo đều tặng Catherine một món quà nhỏ : một quyển sách, một hộp kẹo, một chiếc vòng cổ có đính hình bông hoa cùng những họa tiết rất trang nhã. " Đây là chiếc vòng cổ đẹp nhất mà em từng nhìn thấy," cô thành thật nói với anh và nhẹ nhàng đặt món quà quý giá này lên bàn. " Nhưng đức ngài của em, em sợ rằng..."
" Anh biết," Leo nói. " Một quý ông sẽ không nên tặng những vật dụng cá nhân cho quý cô mà anh ta đang hộ tống." Anh hạ thấp giọng để không bị Poppy và vị quản gia- những người đang đứng gần đó nghe thấy. " Nhưng anh không thể lấy lại nó được. Không có ai xứng với nó hơn em cả. Và Marks nè, em không biết được anh đã phải kiềm chế điều gì đâu. Anh đã muốn mua cho em một cặp tất thêu với những bông hoa nhỏ li ti chạy dọc đến tận..."
" Leo," Catherine thì thầm, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng. " Anh thật không nghiêm chỉnh chút nào."
" Thật sự anh không bao giờ quên được một thứ. Đó là bất cứ ngóc ngách nào trong cơ thể em. Vì vậy anh sẽ nhanh chóng phác họa dáng hình khỏa thân của em lần nữa. Mỗi khi anh đặt bút lên giấy, sự cám dỗ không thôi lấn át và tràn ngập trong anh."
Cô cố gắng làm ra vẻ mặt trầm trọng. " Anh đã hứa là sẽ không bao giờ làm thế nữa cơ mà."
" Nhưng ngòi bút của anh có ước nguyện riêng của nó," giọng nói của anh cũng nghiêm trọng chẳng kém.
" Anh thật không thể sửa chữa được nữa rồi."
Anh chớp mắt và nói. " Hôn anh một cái và anh sẽ cư xử thật đàng hoàng."
Cô cố nói thật nhỏ. " Anh muốn em hôn anh ngay bây giờ khi mà Poppy và bà quản gia đang đứng cách chúng ta có vài yard sao?"
" Họ sẽ không chú ý đâu. Họ đang bận nói chuyện về những tấm vải bông làm khăn mặt của khách sạn." Leo thì thầm. " Hôn anh đi, một nụ hôn nhỏ thôi mà. Ngay ở đây này." Anh chỉ vào má mình.
Sự thật là mỗi khi Leo trêu chọc cô, anh trông rất trẻ con, đôi mắt xanh ấy trở nên rất nghịch ngợm. Nhưng khi Catherine nhìn anh, cô bị đắm chìm trong một dòng cảm xúc rất lạ, cảm giác lâng lâng khó tả choán mọi ngóc ngách trong cơ thể cô. Cô vươn người về phía trước, nhưng thay vì hôn vào má anh, cô nhẹ ngàng đặt chính môi mình lên môi anh
Leo hít một hơi thở ngạc nhiên và để cô chiếm lấy thế chủ động. Tràn ngập trong niềm đam mê vô bờ, cô nán lại trên miệng anh lâu hơn, miệng cô khẽ trêu chọc, lưỡi cô rụt rè quấn lấy lưỡi anh. Anh đáp lại cô trong một âm thanh trầm thấp, anh vươn tay ôm trọn lấy cô. Cô có thể cảm nhận được sức nóng đang tăng lên trong anh, cùng sự kích động đang trên bờ vực mất đi mọi kiểm soát.
Kết thúc nụ hôn, Catherine không muốn gặp Poppy và người quản gia, bà Pennywhistle một chút nào, cô sợ cả hai đã nhìn thấy những biểu hiện tai tiếng vừa rồi của cô. Nhưng khi cô nhòm qua vai Leo, cô vẫn thấy lưng của bà Pennywhistle quay về phía họ. Và Poppy đã rất nhanh hiểu được tình hình bằng cái nhìn sắc sảo.
" Bà Pennywhistle," cô vừa nói vừa kéo tay bà ra khỏi ngưỡng cửa, " hãy đi ra ngoài hành lang với tôi, tôi nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một vết bẩn đáng sợ trên thảm, và tôi muốn chỉ cho bà....nó ở đây...à không,có thể là ở đằng kia..."
Khi chỉ còn lại cô và anh, Catherine nhìn vào đôi mắt xanh ranh mãnh của anh.
" Tại sao em lại làm vậy?" anh hỏi, giọng anh trở nên khàn khàn
Cô cố gắng tìm kiếm một câu trả lời làm anh thích thú. " Vì em muốn kiểm tra chức năng não bộ của mình."
Một nụ cười xuất hiện trên khóe môi anh. Hít một hơi thở nặng nhọc, anh cố tình nói thật chậm rãi. " Nếu em có một que diêm khi bước vào một căn phòng tối thì em sẽ thắp sáng cái gì trước tiên- đèn dầu trên bàn hay củi bên trong lò sưởi?"
Catherine liếc nhìn xung quanh khi cô cân nhắc câu trả lời. " Đèn đầu."
" Que diêm," anh nói và lắc đầu. Giọng anh trở nên nhẹ nhàng . " Marks, em thậm chí không cố gắng suy nghĩ."
" Một nụ hôn khác," cô nói dứt khoát và anh tuân theo mà không cần do dự.
Anh hôn cô thật sâu và cô thả hồn mình trong nụ hôn triền miên đó, tay cô luồn vào trong tóc anh. Anh kết thúc nụ hôn với một cử chỉ đầy gợi cảm.
" Khi một người đàn ông kết hôn với em gái của người vợ góa của anh ta là hợp pháp hay bất hợp pháp?" anh tiếp tục hỏi cô
" Bất hợp pháp," cô uể oải và cố gắng với đầu anh lại với cô.
" Điều đó là không thể bởi lẽ ông ta chẳng còn sống để làm được điều đó." Leo cưỡng lại những nỗ lực cố gắng của cô và nhìn xuống cô với một nụ cười toe toét. " Đến lúc để dừng rồi."
" Không," cô phản đối và tiến đến ôm lấy anh.
" Thôi nào Marks," anh thì thầm. " Một trong hai ta phải thật bình tĩnh, và anh nghĩ người đó là em." Anh hôn nhẹ lên trán cô. " Anh có một món quà khác cho em đây."
" Gì vậy anh?"
" Tìm trong túi của anh." Anh nhảy ra xa một chút và cười một cách phóng đãng khi cô bắt đầu tìm kiếm người anh.
" Không, em thật giống một tên cướp bé nhỏ, không phải trong túi quần của anh đâu." Anh với lấy cổ tay cô và giữ nó lơ lửng trên không, như thể anh đang cố gắng chinh phục một con mèo con nghịch ngợm vậy. Dường như không thể cưỡng lại dục vọng của bản thân, anh nghiêng người về phía trước và chiếm lấy miệng cô lần nữa. Đã có lần cô bị cưỡng hôn trong khi cổ tay cô vẫn bị anh nắm chặt, cô đã từng rất khiếp sợ. Nhưng giờ đây, nó khơi dậy trong sâu thẳm tâm hồn cô một điều gì đó thật đáng yêu, thật thỏa mãn.
Leo buông miệng và giải thoát bờ môi cô với một nụ cười hổn hển. " Túi áo choàng. Chúa ơi, anh muốn...không, anh sẽ không nói ra đâu. Quà của em đây."
Catherine lấy ra một đồ vật được gói trong một tấm vải mềm. Thật nhẹ nhàng cô mở ra và thấy một cặp kính được làm bằng bạc....thật sáng bóng và hoàn hảo, với hai mắt kính lấp lánh. " Chúng thật đẹp," cô nói trong ngạc nhiên
" Nếu chúng làm em hài lòng thì chúng ta sẽ làm một cặp bằng vàng nữa. Nào, để anh giúp em..." Leo thật nhẹ nhàng lấy chiếc kính cũ ra khỏi mặt cô và đặt cái mới lên đó. Chúng thật nhẹ và cố định trên sống mũi cô. Khi cô nhìn quanh căn phòng, mọi thức trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong cơn kích động, cô nhảy cẫng lên và vội vàng chạy đến trước chiếc ly bạc đặt gần đó. Cô muốn chính mắt mình nhìn thấy bản thân lúc này.bg-ssp-{height:px}
" Em đẹp lắm." dáng hình cao ráo và lịch lãm của anh đang ở ngay đằng sau cô. " Anh thật sự rất thích những quý cô đeo kính."
Ánh nhìn của hai người gặp nhau qua chiếc ly bạc. " Thật vậy không? Đúng là một sở thích kỳ lạ.
"Không hẳn vậy." Bàn tay của anh lướt lên vai cô, nhẹ nhàng mơn trơn cổ cô.
" Chúng tô điểm đôi mắt đẹp của em. Giọng anh hạ thấp. " Trên tất cả các anh thích được cởi bỏ chúng để khiến em sẵn sàng cho một mớ hỗn độn ở trên giường."
Cô rùng mình nhắm mắt lại khi cảm nhận được anh đang kéo cô lại gần, miệng của anh đã đi đến bên cạnh cổ của cô.
"Em thích chúng không?" Leo thì thầm, hôn làn da mềm mại của cô.
"Có." Đầu cô nghiêng sang một bên khi chiếc lưỡi điêu luyện của anh trượt một đường dài dọc cổ họng cô. "Em ... Em không biết tại sao anh lại quan tâm đến việc này. Anh thật sự rất tốt "
Leo ngẩng đầu và bắt gặp đôi mắt thẫn thờ của cô . Những ngón tay của anh bắt đầu di chuyển dọc cổ cô, vuốt ve nơi đó và cho cô cảm giác như miệng anh đang mơn trớn làn da cô. "Anh không được tốt đâu," anh thì thầm, một nụ cười khẽ chạm đôi môi anh. "Anh chỉ muốn em có thể nhìn thấy rõ ràng."
Cô khao khát muốn nói với anh rằng....nhưng Poppy đã quay trở lại trước khi cô có thể lên tiếng.
Đêm đó Catherine ngủ không ngon một chút nào, cô bị mắc vào một cơn ác mộng, một cơn ác mộng như thật vậy, chí ít thì nó cũng thật hơn cái thế giới bình yên trong khoảnh khắc cô tỉnh dậy. Nó như là mơ, như là một phần kí ức, đó là khi cô chạy trong nhà của bà nội cho đến khi cô nhìn thấy bà ngồi bàn và viết sổ sách. Một cách lơ đễnh, Catherine quỳ xuống dưới chân bà và vùi mặt vào trong tấm váy đen rộng thùng thình. Cô cảm nhận được những ngón tay gầy guộc của bà vươn tới mặt cô và nâng cằm cô lên. Mặt bà phủ đầy phấn trắng, nó thật tương phản với màu đen đậm tô vẽ trên lông mày và mái tóc nhuộm đen của bà. Không giống Althea, bà không đánh môi, mà chỉ dùng sáp không màu.
"Althea đã nói chuyện với cháu?" bà nói, bằng một giọng giống như lá cọ khô.
Catherine đấu tranh để không òa lên những tiếng khóc nức nở. "Vâng ... và cháu không ... hiểu ..."
Bà trả lời với một tiếng ngâm nga và nhẹ nhàng ấn đầu Catherine vào lòng bà. Bà vuốt mái tóc cô. " Chắc là Althea giải thích không thỏa đáng rồi? Nào, cháu không phải là một cô gái thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc. Cháu không hiểu điều gì? Không khóc nữa, cháu biết ta ghét điều này mà"
Catherine nhắm mắt thật chặt, cố gắng để ngăn chặn những giọt lệ ứa ra ngoài.. cổ họng của cô nghẹn ứ với nỗi đau khổ."Cháu muốn cái khác, bất cứ điều gì khác. Cháu muốn có một sự lựa chọn. "
"Cháu không muốn giống như Althea?" Câu hỏi đặt ra dịu dàng đến đáng sợ.
"Không"
"Và cháu cũng không muốn giống ta?"
Catherine do dự và lắc đầu nhẹ, sợ nói "không" một lần nữa. Cô đã học được từ trong quá khứ rằng từ đó nên được sử dụng hạn chế với bà nội.
" Nhưng vốn dĩ cháu đã như vậy rồi," bà nói với cô. "Cháu là một người phụ nữ. Và tất cả phụ nữ đều có cuộc sống của một con điếm. "
Catherine bị đóng băng ngay tại chỗ. Những ngón tay của bà giờ đây trở thành móng vuốt trên đầu cô.
"Tất cả phụ nữ đều bán mình cho đàn ông," bà tiếp tục. "Hôn nhân tự nó là một giao dịch, trong đó giá trị của người phụ nữ bị ràng buộc với mục đích của sự giao phối và sinh sản. Ít nhất chúng ta những người coi đây là sự nghiệp cả đời mới trung thực về nó ". "Đàn ông là những sinh vật bẩn thỉu và bạo tàn. Nhưng họ nắm bắt cả thể giới này và sẽ luôn là vậy. Và để có thể có được họ, cháu phải chịu quy phục. Cháu sẽ làm rất tốt việc đó đấy Catherine. Ta đã nhìn thấy được bản năng trong cháu. Cháu thích được người khác bảo phải làm gì. Cháu sẽ thích nó hơn nữa khi cháu được trả tiền cho điều đó" Bàn tay nâng đầu của Catherine lên... "Bây giờ, không gây rắc rối cho ta nữa. Cháu có thể hỏi Althea bất kì điều gì. Để ta nhắc cho cháu nhớ, khi Althea bắt đầu sự nghiệp của mình, con bé không đươc hạnh phúc hơn cháu đâu. Nhưng con bé nhanh chóng nhìn thấy những lợi thế của mình. Và tất cả chúng ta phải tự kiếm tiền nuôi bản thân, đúng không? Ngay cả cháu cũng vậy, cháu yêu à. Là cháu gái của ta cũng không giúp cháu thoát khỏi điều này đâu. Và chỉ với mười lăm phút thôi cháu cũng đủ kiếm nhiều tiền hơn người khác phải làm hai ba ngày đấy. Sẵn sàng chịu quy phục đi , Catherine. "
Cảm giác choáng váng, như thể cô bị ngã từ một độ cao, Catherine dời phòng làm việc của bà nội. Trong khoảnh khắc cô muốn bỏ chạy thật xa. Nhưng nếu không có một nơi để đến, không có tiền, một cô gái không người bảo vệ sẽ chỉ sống sót được một vài giờ ở London. Cô khóc trong nghẹn ngào. Cô đi lên cầu thang vào phòng mình. Nhưng sau đó những giấc mơ đã thay đổi, những kí ức biến thành những thay đổi bất thường của trí tưởng tượng ... trở thành cơn ác mộng. Các bậc cầu thang dường như được nhân lên, cô càng đi càng đâm sâu vào trong bóng tối . Một mình và run rẩy vì lạnh, và cuối cùng cô cũng về đến phòng mình, căn phòng chỉ được ánh trăng chiếu rọi.
Có một người đàn ông ngồi ở cửa sổ.. Cô nhận ra anh từ mái đầu anh, từ những đường nét khỏe mạnh của cơ thể anh. Từ trong bóng tối, một giọng điệu nhẹ nhàng đã làm cô dựng tóc gáy.
" Em đây rồi. Đến đây nào, Marks "
Catherine lòng tràn ngập khao khát. "Đức ngài của em, anh đang làm gì ở đây?", Cô khóc và chạy nhào về phía anh.
"Chờ đợi em." Anh vòng tay ôm lấy cô. "Anh sẽ đưa em rời xa nơi đây, em có muốn thế không?"
"Ồ, vâng, vâng ... nhưng làm thế nào?"
"Chúng ta sẽ đi ra từ cửa sổ này. Anh có một cái thang. "
"Nhưng có an toàn không? Anh nhất định-"
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên miệng cô giữ cô im lặng. "Tin anh đi.". "Anh sẽ không để em bị ngã đâu."
Cô cố gắng hết sức để nói với anh rằng cô sẽ đi bất cứ nơi nào cùng anh, làm bất cứ điều gì anh nói, nhưng anh đã bịt miệng cô quá chặt để cô có thể cất lời. Cô không thể thở được.
Catherine mở mắt. Những cơn ác mộng đã qua đi nhưng để lại một thực tế còn tồi tệ hơn nhiều. Cô cố gắng vùng vẫy và hét lên trong vô vọng khi mà bàn tay ai đó vẫn ôm chặt miệng cô.
"Dì của cô muốn gặp cô," một giọng nói trong bóng tối. "Tôi đến là để làm điều này thưa quý cô. Tôi không còn lựa chọn nào khác. "
Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, William đã nhét một miếng giẻ vào miệng cô, nén chặt lưỡi cô. Sau khi buộc tay và chân cô lại , cậu ta đi thắp một ngọn đèn. Mặc dù không có kính, nhưng Catherine vẫn nhận ra cậu ta đang mặc áo khoác màu xanh của nhân viên khách sạn Rutledge.
Giá mà cô có thể mở miệng, để cầu xin hoặc thương lượng với cậu ta, nhưng mảnh giẻ trong miệng cô khiến điều đó trở nên không thể. Cổ họng cô trở nên nghẹn ứ, cùng lúc đó cô cảm thấy ý thức của mình vỡ tung thành nhiều mảnh, rải rác như một câu đố chưa hoàn thành. Hoạt động của con tim cô trở nên chậm chạp, nó từ từ bơm dòng máu độc xuống đến tay chân cô. Mọi thứ dường như đang quá sức chịu đựng của cô.
William tiến về phía cô với một chiếc túi đựng quần áo của khách sạn. Cậu ta bắt đầu chùm nó qua chân cô. Cậu ta không nhìn cô, chỉ đơn giản tập trung vào nhiệm vụ trước mắt của mình. Cô thụ động nhìn và thấy rằng cậu ta đang chú ý giữ gấu áo ngủ của cô ở dưới mắt cá chân một cách cứng nhắc. Phần nào đó trong cô băn khoăn tự hỏi xem có phải cậu có chút ít lòng tốt nào còn sót lại hay không.
Khăn trải giường kêu sột soạt dưới chân cô, và Dodger sộc đến với một tiếng kêu giận dữ. Rất nhanh Dodger đã tấn công tay của William, gây ra một loạt những vết cắn rất sâu. Chưa bao giờ Catherine nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé lại hành động như vậy cả. William lầm bầm trong sự ngạc nhiên và ngay lập tức ném Dodger ra khỏi cánh tay mình với một tiếng nguyền rủa. Dodger bị ném bay ra xa, đập mạnh thân vào tường rồi yếu ớt rơi xuống sàn nhà. Catherine cố hét lên trong tuyệt vọng khi mà William đã rất nhanh bịt miệng cô lại, cô đứng đó với những giọt nước mắt chua cay.
Thở hổn hển, William kiểm tra cánh tay đang chảy máu của mình và tìm một miếng giẻ để băng nó lại trước khi quay về phiá Catherine. Chiếc túi đựng quần áo được đẩy ngày một cao lên cho tới khi nó chùm kín đầu cô.
Cô hiểu rằng Althea không hề muốn gặp cô. Dì ta chỉ muốn hủy hoại cô mà thôi. Và rất có thể William không biết điều này. Hoặc cậu ta nghĩ tốt hơn là nên nói dối. Điều đó không quan trọng. Cô không hề cảm thấy gì cả, không sợ hãi, không đau khổ, cho dù giờ đây nước mắt cô vẫn tuôn rơi. Thật khủng khiếp khi phải rời xa thế giới này khi trong lòng trống rỗng. Cô chẳng khác gì một mớ chân tay trong một cái bao tải, một con búp bê không đầu, tất cả những kỉ niệm đều lùi xa dần, tất cả những cảm xúc cũng từ từ héo mòn
Một dòng suy nghĩ len lỏi trong hư vô, như những vệt sáng trong bóng tối lan tràn
Leo sẽ không bao giờ biết cô yêu anh đến nhường nào.
Cô nhớ về đôi mắt anh, một màu xanh sâu thẳm. Tâm trí cô bị lấp đầy bởi một chòm sao giữa hè, cùng những vì sao nối đuôi nhau thành hình một con sư tử. Vì sao sáng nhất chính là trái tim anh. Anh sẽ đau lòng. Giá như cô có thể chia sẻ với anh điều đó. Cái mà anh và cô đã có thể có với nhau, đó là một cuộc sống hạnh phúc bên nhau, thật là một điều giản dị khi được ngắm nhìn khuôn mặt điển trai ấy thay đổi theo năm tháng. Giờ đây cô mới dám thừa nhận rằng những giây phút ở bên anh, cô mới được là chính mình, mới được trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Trái tim cô đang đập rất mạnh. Nó đang quặn đau trong cơn chết lặng.
Em không muốn phải cần anh như thế này đâu, Leo, em đã phải đấu tranh, dằn vặt bản thân đứng ngoài lề cuả cuộc sống này...khi mà lẽ ra em nên dũng cảm bước chân vào cuộc đời anh, nhưng em rất tiếc...