" Leo," Amelia nói khi Leo vào phòng ăn sáng vào ngày hôm sau. " Anh phải kết hôn Leo à."
Leo ném về phía cô cái nhìn cảnh báo. Em anh luôn biết cách đặt vấn đề với anh. Anh thích đơn giản hóa mọi việc hơn, trong khi Amelia lại thích dồn hết sức lực vào đó. Hơn nữa, đêm qua anh đã khó ngủ, anh đã bị quấy rối bởi những giấc mơ có Catherine Marks trong đó. Và những giấc mơ đó thì...
" Em biết là anh sẽ không bao giờ kết hôn mà." Anh nói
Giọng nói của Marks đã xuất hiện từ phía góc nhà. Cô đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, một tia nắng chiếu qua tóc cô và những hạt bụi lấp lánh đang ẩn hiện trên đó. " Đó là bởi vì không có một quý cô sáng suốt nào muốn lấy ngài cả."
Leo nói mà không hề do dự. " Một quý cô sáng suốt..." " Anh không tin là anh từng gặp được quý cô nào như vậy."
" Làm sao ngài có thể biết được là ngài đã gặp hay chưa?" cô hỏi. " Có thể ngài không ưa tính cách của cô ấy. Ngài quá bận kiểm tra...của cô ấy."
" Cái gì của cô ấy cơ?"
" Số đo váy áo của cô ấy," cuối cùng thì cô cũng nói ra, và anh thì cười trước sự thẹn thùng của cô
" Em có vẻ như em không thể gọi tên các bộ phận trên cơ thể người phải không Marks? Ngực, hông, chân- tại sao lại không đứng đắn khi nói về các bộ phận trên cơ thể người một cách thẳng thắn nhỉ?"
Mắt cô nheo lại. " Đó là bởi vì nó sẽ dẫn tới những suy nghĩ không đứng đắn."
Leo nhìn cô và cười. " Những suy nghĩ của anh chúng đã vốn như thế rồi."
" Vậy sao, của tôi thì không như vậy," cô nói. " Và tôi cũng muốn chúng sẽ mãi như vậy."
Lông mày anh ngước lên. " Em không có những suy nghĩ không đứng đắn sao?"
" Gần như là chưa bao giờ."
" Nhưng khi em có những suy nghĩ như vậy thì chúng là gì?"
Cô phẫn nộ nhìn anh. " Anh đã bao giờ xuất hiện trong những suy nghĩ ấy của em chưa nhỉ?" Leo tiếp tục gặng hỏi, khiến cho cô nổi giận bừng bừng.
" Tôi đã nói với ngài là tôi chưa bao giờ như vậy," cô phản kháng
" Không, em đã nói là " gần như là chưa bao giờ." Điều này có nghĩa là đã một hoặc hai lần em đã như vậy."
Amelia chen ngang. " Leo, anh không được chòng ghẹo cô ấy nữa."
Leo dường như không nghe thấy Amelia nói gì, mọi sự chú ý của anh đổ dồn về phía Catherine. " Dù em có thực sự như thế đi chăng nữa thì anh cũng không nghĩ xấu về em đâu," anh nói. " Trên thực tế, anh thích em như thế hơn."
" Không nghi ngờ gì là anh sẽ như vậy," Catherine đáp trả anh. " Có vẻ như anh thích những người phụ nữ không còn trong trắng nữa."
" Sự trong trắng của người phụ nữ cũng giông như trái ớt trong bát súp. Chỉ một ít thôi cũng đủ làm nên một vị rất tuyệt. Nhưng nếu dùng quá mức thì sẽ không ai còn mong muốn bản thân em nữa cả."
Mím chặt môi, Catherine quay mặt bỏ đi, và kết thúc cuộc tranh cãi vô nghĩa ở đó
Không khí bỗng trở nên trầm lắng và Leo đã nhận thức được rằng cả gia đình đang chằm chằm nhìn anh.
" Tôi đã làm gì sao?" anh hỏi. " Có chuyện gì xảy ra vậy? Và mọi người đang đọc cái quái gì vậy?"
Amelia, Cam, và Merripen đang trải rất nhiều giấy tờ trên bàn, trong khi Win và Beatrix thì đang tra từ trong một bộ sách rất lớn.
" Một lá thư mới được chuyển đến từ luật sư của chúng ta, ông Gadwick," Merripen nói. " Có vẻ như là có vài vấn đề luật pháp chưa được làm rõ khi anh nhận quyền thừa kế điền trang này."
" Không có gì ngạc nhiên ở đây cả," Leo nói. Anh tiến về phía bàn nơi đồ ăn sáng đã được dọn lên.
Điền trang này, cũng như cái tước hiệu này đã được ném cho tôi như việc sử dụng giấy gói cá vậy, kéo theo đó là lời nguyền ở Ramsay
" Không có lời nguyền nào dành cho Ramsay cả," Amelia nói
" Vậy à?" Leo cười một cách ảm đạm. " Vậy thì tại sao hơn một nửa những người thừa kế ở Ramsay lại chết rất sớm sau khi kế vị vậy?"
" Đó chỉ là sự trùng hợp," cô trả lời. " Rõ ràng là những người bọn họ luôn lóng ngóng, vụng về và bẩm sinh họ đã như vậy rồi"
" Tốt thôi,coi như là không có việc đó." Leo quay lại nhìn Marripen. " Nói cho tôi về những vấn đề của chúng ta. Và nói ngắn gọn thôi. Tôi không thích nghĩ nhiều vào buổi sáng cả. Sẽ rất đau đầu."
Merripen ngồi trên bàn và nói. " Ngôi nhà này, và mảnh đất này- khoảng mười bốn mẫu anh cả thảy không phải là một phần của điền trang Ramsay. Nó mới được bổ sung. Và theo luật thì, nó là phần chia đất chiếm hữu cho địa chủ, và nó riêng biệt hoàn toàn so với điền trang này. Và không giông như những phần còn lại, phần đất chiếm hữu này có thể bị thế chấp, bị mua lại hoặc là bán theo như trong di chúc."
" Tốt thôi," Leo nói. " Bởi vì tôi là chủ nơi đây và tôi không muốn thế chấp hay bán bất cứ thứ gì, vậy là mọi chuyện sẽ ổn phải không?"
" Không."
" Không ư?" Leo giận dữ. " Theo như luật pháp lí thì chủ nhân luôn luôn được giữ lại đất đai và nhà của anh ta. Và không gì có thể thay đổi được điều đó."
" Đúng là như vậy," Maripen nói. " anh có quyền sở hữu một ngôi nhà cổ kính. Cái mà nằm ở phía tây bắc của điền trang này nơi hai dòng suối gặp nhau."
Anh ngồi xuống bàn ăn và nhìn Merripen một cách thất thần. " Nhưng đó là một tòa nhà đã đổ nát phủ đầy cây bụi. Và Chúa ơi nó được xây dựng vào cái thời của giáo sĩ Edward.
" Đúng vậy," Merripen nói với một thái độ thản nhiên. " Đó mới là ngôi nhà thực sự của anh. Mỗi lúc càng trở nên tức tối, Leo nói, " Tôi không muốn cái tòa nhà đổ nát ấy, cái tôi muốn là ngôi nhà này. Và tại sai lại có vấn đề với việc này nhỉ?"
" Em có thể nói cho anh chứ?" Beatrix nói một cách hồ hởi. " Em đã tìm hiểu rất nhiều về những thông tin luật pháp, và em biết có một giải pháp tốt hơn tất cả." Cô ngồi cùng con chồn cưng của cô là Dodger. " Anh biết đấy, Leo, ngôi nhà này này vốn dĩ đã bị bỏ hoang vài thế kỉ trước rồi. Và một trong những chủ nhân của Ramsay trước đây đã dành được mảnh đất mười bốn mẫu anh này và xây dựng một tòa nhà mới trên đó. Và kể từ đó, ngôi nhà này đã được để lại cho từng đời tử tước theo đúng như phong tục nơi đây.
Nhưng chủ nhân cuối cùng của Ramsay- người cuối cùng trước anh khi anh kế vị- đã tìm cách để lại toàn bộ tài sản thừa kế, bao gồm những quyền chiếm hữu đất, cho người vợ và con gái của ông ta. Đó được gọi là quyền thừa kế, đó sẽ là của họ. Chính vì vậy tòa nhà Ramsay và mảnh đất mười bôn mẫu đất Anh này sẽ phải để lại cho nữ bá tước Ramsay và con gái bà ta là Vanessa Darvin."
Leo lắc đầu một cách hoài nghi. " Tại sao trước đây chúng ta lại không biết gì về điều này nhỉ?"
Amelia trả lời với một giọng buồn bã. " Có vẻ như người phụ nữ ấy không hề có bất kì mối quan tâm nào với ngôi nhà này cả, bởi vì lúc đó mọi việc rất rối ren. Nhưng bây giờ nó đã được gìn giữ và bảo quản một cách tốt nhất, nên bà ta đã thông qua luật sư của chúng ta rắng bà ta có ý định trở lại và lấy lại quyền sở hữu
Leo đang tràn ngập tức giận. " Anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để bất kì ai mang ngôi nhà này khỏi gia đình Hathaway. Nếu cần thiết, anh sẽ mang vụ kiện này đến văn phòng chính phủ Anh."
Merripen mệt mỏi nói. " Tòa công lí sẽ không nhận vụ này."
" Làm sao mà anh biết được điều đó?"bg-ssp-{height:px}
" Luật sư của chúng ta đã khẳng định về quyền thừa kế. Nhưng rất tiếc, chúng ta không có quyền thừa kế tòa nhà Ramsay, thay vào đó chỉ là tòa nhà đổ nát kia."
" Vậy nếu chúng ta mua lại quyền thừa kế của nữ bá tước kia thì sao?"
" Bà ta đã khẳng định rằng sẽ không một khoản tiền nào có thể thuyết phục bà ta từ bỏ nó."
" Suy nghĩ của phụ nữ luôn luôn có thể thay đổi," Leo nói. " Chúng ta sẽ cho bà ta một lời đề nghị."
" Tốt thôi. Nhưng nếu bà ta từ chối thương lượng, sẽ chỉ còn một cách duy nhất để giữ lại tòa nhà này,"
" Tôi đang mong được nghe nó ngay bây giờ đây," leo nói
" Vị chủ nhân cuối cùng của Ramsay đã đưa ra một điều khoản rằng anh có thể giữ lại quyền sở hữu, bao gồm cả ngôi nhà này nếu anh kết hôn và có một người thừa kế hợp pháp trong vòng năm năm."
" Tại sao lại là năm năm ư?" Win trả lời một cách nhẹ nhàng. " Bởi vì trong vòng ba thế kỉ trở lại đây, không có chủ nhân Ramsay nào lại có thể sống quá năm năm sau khi nhận quyền thừa kế. Và không ai trong số họ có một người thừa kế hợp pháp cả."
" Nhưng có một tin tốt là, Leo," Beatrix nói rạng ngời," là đã bốn năm rồi kể từ khi anh được thừa hưởng tước vị này. Nếu anh có thể sống thêm một năm nữa thì lời nguyền sẽ bị phá vỡ."
" Và...," Amelia thêm vào, " anh sẽ phải kết hôn và cho ra đời một người thừa kế một cách sớm nhất có thể,"
" Tất cả mọi người điên mấy rồi khi nghĩ rằng tôi sẽ bị ép vào một cuộc hôn nhân không tình yêu chỉ để cho gia đình ta có thể tiếp tục sống tại tòa nhà này."
Tiến lại gần anh với một nụ cười xoa dịu, Win đưa anh một tờ giấy. " Tất nhiên là bọn em không hề muốn thúc ép anh vào một cuộc hôn nhân không tình yêu. Nhưng chúng em đã lập cho anh một danh sách những cô dâu tương lai, tất cả họ đều rất đáng yêu. Anh sẽ ngó qua để xem có ai thu hút anh không chứ?"
Quyết định trêu đùa cô, Leo nhìn vào bảng danh sách. " Marietta Newbury?"
" Vâng," Amelia nói. " Có vấn đề với cô ây không?"
" Anh không thích răng cô ta."
" Thế còn Isabella Chanrington thì sao?"
" Anh không thích mẹ cô ta."
" Quý cô Blossom Tremaine thì thế nào?"
" Anh không thích tên cô ta."
" Chúa ơi, Leo, đó đâu phải lỗi của cô ấy."
" Anh không quan tâm. Anh không thể có người vợ tên Blossom được. Mỗi đêm anh sẽ thấy mình như đang gọi một trong những con bò cái." Leo nhìn lên trời. " Anh sẽ cưới người phụ nữ đầu tiên anh nhìn khi xuống phố. Vậy tại sao lại không là Marks nhỉ."
Ai ai cũng đều im lặng. Vẫn đang đứng trong góc nhà, Catherine Marks nhận ra rằng cô đang là trung tâm sự chú ý của gia đình nhà Hathaway. Đôi mắt cô mở to và hai má cô bắt đầu đỏ ửng. " Chẳng có gì là đáng ngạc nhiên cả," cô nói đột ngột.
" Đó là giải pháp hoàn hảo nhất," Leo nói, anh cảm thấy sảng khoái khi chọc tức cô. " Chúng ta tranh cãi mọi lúc mọi nơi. Chúng ta dường như không thể chịu được nhau. Vậy thì tốt nhất chúng ta nên cưới nhau đi."
Catherine đứng phắt dạy, nhìn chằm chằm vào anh trong sự giận giữ. " Tôi sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với ngài đâu."
" Tốt, bởi vì anh không đang hỏi em. Anh chỉ đưa ra ý kiến của mình thôi."
" Đừng đưa ra ý kiến của ngài cho tôi!" cô bỏ chạy khỏi phòng, trong khi Leo tiếp tục nhìn theo cô.
" Anh biết đấy," Win nói một cách trầm tư, " chúng ta nên tổ chức một buổi khiêu vũ."
" Một buổi khiêu vũ ư?" Merripen hỏi một cách dứt khoát
" Vâng, và mời tất cả các quý cô thích hợp đến. Rất có thể một trong số họ sẽ đáp ứng được yêu cầu của Leo, và sau đó anh ấy có thể sẽ tỏ tình với cô ấy."
" Anh sẽ không bao giờ tỏ tình với bất kì ai cả," Leo nói
Nhưng mọi người chẳng ai quan tâm đến lời nói của anh.
" Chị thích ý tưởng đó," Amelia nói. " Một buổi khiêu vũ tìm kiếm cô dâu"
" Chính xác hơn sẽ là," Cam nói, " một buổi khiêu vũ tìm kiếm chú rể. Bởi vì Leo sẽ là "con mồi" cho mọi quý cô."
" Nó giống như cô bé lọ lem," Beatrix kêu lên. " Chỉ là không có chàng hoàng tử quyến rũ."
Quyết định ngăn chặn những lời tranh cãi, Cam giơ tay lên và nói. " Đơn giản nào mọi người. Nếu chúng ta có mất tòa nhà Ramsay thì chúng ta vẫn có thể xây dựng một cái khác trên chính điền trang này." Nhưng Amelia phản đối. " Nhưng chúng không thể như nhau được. Chúng ta đã dành hết tâm huyết cho ngôi nhà này."
" Đặc biệt là Marripen," Win nhẹ nhàng bổ sung.
Merripen gật đầu. " Nó chỉ là một ngôi nhà"
Nhưng tất cả bọn họ đều biết rằng nó không chỉ đơn giản là sự kết hợp gạch và vữa...đây là tổ ấm của họ. Con của Cam và Amelia đều được sinh ra ở đây. Win và Merriprn đã kết hôn tại đây. Nơi đây vô cùng có ý nghĩa với họ. Và không ai hiểu rõ điều đó hơn Leo. Ngôi nhà này đã từng bị phá hủy, rồi được tu sửa lại...nó đã từ một nơi bỏ hoang trước khi trở thành một mái nhà như ngày hôm nay. Sẽ là một tội ác khi cả gia đình Hathaway sẽ bị thay thể bởi hai người phụ nữ không bỏ tí công sức nào hết, sẽ chả có ý nghĩa gì hết khi đó chỉ đơn giản là việc cố dựa vào luật pháp
Leo lấy tay vò đầu. " Tôi muốn được nhìn ngôi nhà đổ nát thuộc hoàn toàn quyền sở hữu của chúng ta," anh nói. " Merripen, cách tốt nhất để có nó là gì?"
" Tôi không chắc," Merripen thừa nhận. " Tôi thực sự chưa đến đó."
" Em biết," beatrix nói. " Em và cô Marks vẫn thường đến đó để vẽ. Ở đó thực sự rất đẹp, đẹp như trong tranh vậy."
" Em có muốn đến đó với anh không?" Leo hỏi
" Tất nhiên rồi ạ," cô nói
Amelia cau mày. " Tại sao anh lại muốn đến xem đống đổ nát đó, Leo?"
Anh cười và anh biết là điều đó đã chọc tức cô. " Tại sao ư, tất nhiên là để đo đạc để may rèm cửa rồi."