Sáng. Bầu trời trong vắt, những đám mây trắng mềm mại đang lặng lẽ trôi trên nền trời cao và xanh thẳm. Từng cơn gió nhè nhẹ mang theo hương hoa sữa thơm ngát rải rác khắp phố phường.
- Á á á á á.....
Tiếng kêu thất thanh đánh thức cả nhà trong buổi sáng tinh mơ, đến mặt trời còn phải giật mình tỉnh giấc, nhăn mặt nhô lên qua các đám mây màu trắng sữa. Đàn chim đang say ngủ cũng giật mình thon thót suýt thì rớt từ trên cành cây xuống.
Chủ nhân của tiếng kêu thảm thiết đó không ai khác chính là Vương Tử- cậu chủ nhỏ của nhà họ Chương.
Trong căn nhà tắm rộng mét vuông, hiện lên hình ảnh của hai con người, một nam và một nữ. Nam thì rúm ró nép vào một góc tường, nữ thì hùng hổ xông đến với một gương mặt không thể “ác quỷ” hơn.
Tua nào tua nào, quay ngược thời gian để xem rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra ở đây thế này?
Chuyện là thế này, Vương Tử có thói quen tắm vào buổi sáng trước khi đi học. Và hôm nay cũng như thường lệ, cậu thong thả sải từng bước vào chuẩn bị tắm thì .....
Lạy chúa! Đây có thể nào là sự thật?
Phải mất đến mấy giây để Vương Tử thoát khỏi tình trạng “chết đứng”. Trước mặt cậu là người phụ nữ mà cậu gọi là “mẹ”, trong một bộ dạng, không thể muốn phát điên hơn được: mái tóc dài xõa ra, cả người chỉ quấn một cái khăn bông trắng, hai mắt chớp chớp rất chi là ngây thơ. Đỉnh điểm hơn là cô ta còn buông ra câu nói rất nhẹ nhàng, khuyến mãi thêm cả nụ cười Close up:
- Tiểu Tử, vào đây mẹ cọ lưng cho nào.
Vương Tử suýt té nhào, cậu bám vào thành cửa, sốc không chịu nổi. "Điều này...điều này há chẳng phải quá...sỗ sàng sao?"
- Mẹ...mẹ bị gì à?
Khải Nhi vội chạy đến lôi Vương Tử xềnh xệch vào, tiện tay đóng sầm cửa lại.
- Còn bị gì nữa? Mẹ muốn tắm cho con như hồi bé thôi mà, làm gì mà ngại thế chứ thằng nhóc này.
Vương Tử sợ hãi dúm vào một góc, cả người run run như nhìn thấy quái vật. Còn Khải Nhi, đương nhiên nở nụ cười rất "quỷ quái":
- Con sợ gì chứ? Có gì mà phải ngại.
Nói rồi cô chẳng ngại ngùng gì, "phi" đến lột áo Vương Tử, còn cậu thì hét lên cố chống cự bằng tất cả sức trai trẻ của mình.
Thiên Bối đang rửa chén, bị tiếng hét của Vương Tử làm cho giật bắn cả mình, chiếc đĩa trên tay cũng từ đó rơi xuống, vỡ choang. Cô hốt hoảng bỏ công bỏ việc lao vội lên lầu, chạy vào xem thì chỉ thấy bên trong nhà tắm đang phát ra những âm thanh "ghê rợn". Cô lo lắng gõ cửa:
- Cậu chủ...cậu chủ? Cậu có làm sao không??
Bên trong, Vương Tử hét lại, giọng ngắt quãng như sắp hết hơi đến nơi:
- Mau...mau đi lấy chìa khóa...đến mở...Á á á...
Thiên Bối mặt tái mét, bèn nhanh chóng đến hộp chìa khóa dự phòng, cô loạn cào cào, chỉ sợ trong nhà tắm kia đang có ai đe dọa kề dao vào cổ cậu chủ nhỏ.
Mà nghĩ sao cô khựng lại vài giây.
" Có tên cướp nào biến thái đến nỗi trong nhà tắm hay sao?"
Xong, cô lắc đầu phủ nhận rồi lại chạy ngược đến nhà tắm, run rẩy tra chìa vào ổ, sau một hồi khó khăn, cuối cùng cửa phòng cũng bật ra. Cảnh tượng bên trong thật không thể tưởng tượng nổi. Chương thiếu phu nhân đang giằng xé cái áo của Vương Tử, nó bị rách tươm ra, còn tay khác thì đang ra sức tụt quần cậu. Còn Vương Tử thì khỏi nói, cái mặt cắt không còn một giọt máu, trắng bệch ra. Nếu ai không biết quan hệ giữa họ thì hẳn sẽ nghĩ ngay đến việc "bạo hành".
Hai mẹ con cùng dừng lại nhìn Thiên Bối, sáu mắt nhìn nhau tầm giây, sau đó Thiên Bối lại đóng sầm cửa vào. Vẫn trong trạng thái "đơ hoàn toàn".
Cô phải nói gì nhỉ? " Hai mẹ con họ chỉ đang tắm cho nhau thôi mà!" Sau đó cô di chuyển như rô bốt về phía hành lang. Mặt bỗng chốc ửng đỏ. Bên tai còn vang lại tiếng rủa của Vương Tử vọng ra:
- Thiên Bối...bà chị...nhớ mặt tôi...đấy...đấy đấy đấy...- Tiếng vang thảm thiết của cậu chủ còn kéo dài mãi cho đến khi cô đã bước ra hoàn toàn khỏi địa phận.
Và đáp lại là nụ cười "đắc thắng" của Thiếu phu nhân:
- Giỏi lắm bé Bối...nào nào, Tiểu Tử của mẹ,...
Thiên Bối chợt rùng mình khi nghĩ đến diễn biến sau đó trong nhà tắm. Có phải cô vừa làm điều gì ác không nhỉ?
Ba mươi phút sau, mọi người có mặt ở bàn ăn, không khí rất chi là căng thẳng. Lão gia cùng Mai phu nhân đã đến công ty từ sớm. Còn lại bốn người cùng ngồi ăn sáng với nhau.
Vương Tử mặt đằng đằng sát khí, trên cổ, trên tay và trên người nổi những mảng đỏ như bị ai đó chà mạnh, đôi chỗ còn có vết xước như thể bị móng tay cào. Cậu nhìn về phía đối diện mình đầy căm hận. Ngồi ngay trước mặt Vương Tử đương nhiên là Khải Nhi, cô nở nụ cười lém lỉnh nhìn con trai, mắt long lanh vui sướng vì lâu lắm mới được tắm cho thằng con trai yêu quý của mình. Không ngờ sau một hồi vật lộn cũng tắm được cho thằng bé. Quả là một quá trình "chinh phục" khó khăn quá.
Vương Thần chỉ cười quan sát, cậu vốn rất điềm đạm, chưa bao giờ làm gì thái quá. Còn Thiên Bối, vẫn còn nghệt ra vì vụ việc "mang tính toàn cầu" vừa rồi.
Điều này cũng hoàn toàn đúng với quy luật tự nhiên thôi, ai lại không shock khi chứng kiến một thằng con trai tuổi đầu mà còn bị mẹ nó tắm cho chứ. Thiên Bối muốn cười chết đi được, cười trên nỗi đau của tên tiểu tử kia. Nhưng làm người ai lại làm thế bao giờ. Thiên Bối đành "nuốt" niềm vui vào lòng.
Sau khi dọn dẹp xong "bãi chiến trường" đồ ăn trên bàn, Thiên Bối ngao ngán ngồi dựa vào ban công...ngắm trăng. Nói là ngắm trăng nhưng cô thực sự là đang...ngắm trai...
Bên dưới kia, trên chiếc xích đu quen thuộc bao phủ bởi hàng râm bụt đỏ thẫm, người con trai ấy ngồi đó, đôi mắt màu cà phê trong suốt khép hờ. Bầu không gian yên tĩnh bao trùm tất cả, chỉ có đôi lúc, cậu khẽ cựa mình, hàng lông mày hơi nhíu lại, như chìm đắm vào từng lời nhạc phát ra từ chiếc headphone đeo bên tai, như muốn hòa mình vào cảm xúc của những giai điệu trong đó.
Những bông hoa râm bụt đỏ tươi bủa vây lấy cậu, tựa như một bức tranh thủy mặc đẹp vô cùng. Thiên Bối bỗng thấy lòng xuyến xang, cô không kìm chế được mà chạy vội xuống, đến khi đứng đối diện trước mặt cậu thì khuôn mặt đã sớm đỏ hơn gấc. Càng nhìn gần, Vương Thần trông càng đẹp, khuôn mặt như tạc, từng đường nét lôi cuốn nam tính.
Trong cô bỗng trào lên một một cảm giác kỳ lạ.
Thiên Bối ngây ra, trong khung cảnh lãng mạn này, có nên cưỡng đoạt...một nụ hôn từ môi hoàng tử không nhỉ?Phải mất đến gần ba phút để điều chỉnh lại nhịp tim và hơi thở, Thiên Bối mới rút hết "công lực" đã tích tụ từ nhiều năm, dũng cảm tiến sát lại gần...khuôn mặt đẹp như thiên sứ của người con trai ấy.
cm
cm
cm
…
Khoảng cách dần dần được thu nhỏ lại. Càng đến gần, mùi hương bạc hà từ người cậu càng khiến Thiên Bối ngây ngất, kích thích cô như thuốc gây nghiện.
cm
cm
cm
…
Tim Thiên Bối đập lạc cả nhịp, gào thét như muốn văng tung ra khỏi lồng ngực vướng víu kia. Mặt cô đỏ như quả cà chua quá date, hai hàm răng nghiến chặt đầy căng thẳng.
“ Một chút nữa thôi… Một chút nữa thôi…”
- Ưm…
Nhưng quả là...người lén lút thường khó đạt được mục đích. Đúng lúc "gay cấn" chợt Vương Thần nhăn mặt, khẽ “ưm” một tiếng , đôi mắt trong suốt màu cà phê từ từ mở ra…
Thiên Bối giật nảy người, vội vã quay phắt đi để cậu không nhìn thấy gam màu đỏ rực tỏa sáng trên gương mặt cô.
- Xin… Xin lỗi cậu chủ… Em… Em…chỉ....- Cô lắp bắp không thành tiếng, hai mắt nhắm tịt lại, bàn tay nhỏ ghì chặt lấy mép áo nhàu nát. “ Ah, cậu ấy sẽ nghĩ về mình như thế nào chứ? Sao có thể trơ trẽn đến mức đó?” Đầu óc cô như muốn nổ tung, rốt cuộc vừa rồi cô đã định làm cái gì cơ chứ?
- Em… Em xin phép… - Vội vã chấm dứt cuộc nói chuyện không đầu không cuối, cô quay người toan chạy đi.
Nào ngờ, “người tính không bằng trời tính”, ngay lúc ấy, cô có cảm giác một thứ gì đó, ghì chặt lấy cổ tay mình, mạnh mẽ lôi cô về phía sau. Thân hình nhỏ nhắn của Thiên Bối theo đà đổ ập xuống không phanh, chiếc xích đu lay động mạnh.
Phải nói thế nào về hình ảnh lúc này nhỉ? Cả người Thiên Bối nằm gọn trong lòng Vương Thần, cằm cô tì lên đôi vai rắn chắc của cậu. Còn tay Vương Thần thì lại đang vòng ra ôm lấy lưng cô.
Trời ơi, một cảnh tượng quá hãi hùng, quá lãng mạn, quá… dễ gây hiểu lầm, nếu có thêm bản The Painter vang lên ở đây nữa thì chắc người ngoài nhìn vào sẽ tưởng lầm rằng đôi trẻ này vừa cầu hôn nhau mất.
Mắt Vương Thần ấm áp, khẽ cong lên cười, má áp vào mái tóc thơm mát của Thiên Bối, bàn tay đặt trên lưng cô có cảm giác ấm nóng xen qua từng mạch máu truyền thẳng đến trái tim đang đập rộn ràng. Mùi thơm đặc biệt từ người cô khiến cậu ngây ngất, khẽ nhắm mắt lại tận hưởng... Ước sao thời gian có thể dừng lại tại đây, để cậu được ôm cô mãi như thế này.
" Đã từ lâu...muốn được ôm em như thế này."
Còn Thiên Bối, cô mở to mắt nhìn, hàng mi khẽ chớp chớp, trong không khí thoang thoảng mùi bạc hà dịu mát. Họ ôm nhau như thế trong một khoảng thời gian dài tưởng như bất tận.
bg-ssp-{height:px}
Và lần nào cũng thế, cảnh tưởng ấy luôn đập vào mắt Vương Tử, cậu đứng trên ban công, nhìn xuống, đôi mắt thoáng đau thương, cảm giác trái tim bị bóp nghẹn lại. Cậu thấy màu đỏ của những bông hoa kia như tăng thêm sự chua xót trong cõi lòng mình.
" Bùm chéo chéo Bùm"
Nhưng âm thanh "bạo lực" lần lượt, chồng chéo lên nhau phát ra từ phòng của cậu chủ nhỏ. Thoáng nghe, người ta hẳn tưởng đây là nơi đào tạo những "tên sát thủ" như trong phim hành động. Nhưng không, hình ảnh lúc này thật khiến người ta muốn rớt con ngươi ra. Khi không, thiếu phu nhân nhà họ Chương lại ngồi vắt vẻo trên ghế, tay lướt trên bàn phím một cách điêu luyện, Ồ, Khải Nhi đang ngồi chơi game với đứa con trai cưng, như kiểu hai thằng con trai thường làm với nhau
Giờ Thiên Bối mới thấm thía cái câu "con hư tại mẹ".
Ai lại mẹ với con cả ngày vùi đầu vào chơi điện tử, không biết trời cao đất dày là gì. Cô chỉ khẽ lắc đầu thở dài, đúng là "mẹ nào con nấy". Cô lặng lẽ đặt hai cốc nước chanh đá với một đĩa bánh nếp lên bàn. Sau đó đi ra, vừa mới đi đến cửa, ai dè số cô "đen tận mạng", tên tiểu tử kia đã vội hạch sách lên rồi:
- Bà chị, stop here...
" Tóp..tóp với hia cái gì chứ? Không phải tên nhóc này định trả thù mình chứ?" Nghĩ đến đó thôi, Thiên Bối đã run lên như cầy sấy. " Cậu ta thù dai vậy sao?"
Cô quay người thành một góc độ với vận tốc của một con rùa, nở nụ cười rất ư là "lịch sự", khoe đủ cái răng trắng tinh:
- Cậu chủ...gọi tôi??
- Không bà chị thì còn ai nữa, lại đây.- Cậu ta vẫn chăm chú vào màn hình, lại còn giở giọng "nam quyền" ra với cô.
Cô cắn răng cắn lợi bước tới, phải nói là từng bước như thu thành một bước, trông mặt thảm như sắp bị trảm đến nơi. Vương Tử tạm dừng chơi, quay ra:
- Tình hình là tôi không còn tay để uống nước chanh nữa.
" Thì sao chứ, ai bắt cậu ta uống luôn đâu."- Cô nghĩ một đằng nhưng lại nói một nẻo:
- Vậy...cậu chủ muốn gì đây?
- Thế này nhé, tôi vừa chơi, bà chị vừa đút nước cho tôi uống, oke chứ?- Hắn vênh mặt.
" Gì hả? Hắn là baby hả? Điên nó vừa thôi chứ."
Thiên Bối méo cả mặt, cô ức không chịu nổi mất. Cô quay sang cầu cứu "mẹ trẻ" Khải Nhi, ai dè cô ấy lại còn cười ủng hộ mình nữa chứ. Đúng là tức chết hai mẹ con nhà này mà. Cuối cùng thì Thiên Bối cũng phải chịu thua, vừa phải xem hắn chơi điện tử, vừa phải quỳ mà đút từng muỗng nước cho hắn như đút cháo ột đứa trẻ còn bọc tã lót.
" Ôi ôi...tôi tổn thọ mất thôi."
Sau khi đút hết cốc nước chanh, ngỡ như đã mấy mùa lá vàng trôi qua, chân tay cô bủn rủn cả ra, đúng là không cái khổ nào bằng cái khổ "chăm em bé". Cứ tưởng hòa bình lặp lại, ai dè cô vẫn phải nằm trong cái chế độ phong kiến của "cậu chủ nhỏ". Tên này nhất định là con của Hít-le, cháu Tần Thủy Hoàng rồi. Sao lại ác với một người con gái "liễu yếu đào tơ" như cô chứ.
Chương Vương Tử thôi không chơi nữa, quay ra nói với mẹ:
- Mẹ?! Con muốn ăn kem quá.
Tất nhiên "mẹ trẻ" quay lại nhìn Thiên Bối với ánh mắt không thể long lanh hơn được nữa.
" Đúng là đồ điên mãn tính, kem kiếc gì đang đông thế này." Cô nuốt cơn giận vào trong lòng, mỉm một nụ cười tươi hết cỡ:
- Cậu chủ à...bây giờ đang đông mà!
Và cậu ta quay vụt ra, vẫn cái giọng nói kiêu căng, ngạo mạn:
- Không thắc mắc và đi làm luôn, kem socola đấy.
Thiên Bối lặng lẽ đi ra khỏi phòng, khi cửa phòng được đóng lại, cô mới lồng lộn lên như heo bị chọc tiết, cái mặt tươi cười thay ngay bằng màu đỏ gay, cô thở phì phò như sò mắc cạn.
" Cái tên nhóc mắc dịch...chờ đấy chờ đấy, ta sẽ trả thù...á á á!"
Đúng là không nằm ngoài dự đoán, mấy cửa hàng kem gần đây đã đóng cửa hết, có ai điên mà bán kem trời này đâu chứ. Thiên Bối khoác chiếc áo dày cộp bằng sợi lông đạp xe đi ngoài đường mà rét tê người, đến hàng nào hỏi kem, người ta cũng trố mắt ra nhìn cô như quái vật ngoài hành tinh. Còn cô thì đành nở nụ cười "chua xót" đáp lại rằng:
- Thằng em cháu nó mới ra viện, nên chập cheng đòi ăn kem, các bác thông cảm, ha ha...
" Ôi ôi...đúng là mệt chết đi được, đạp cả mấy cây số mới mua được hai que kem socola." Thiên Bối ức chế, đạp xe thật nhanh về nhà, nghĩ đến cảnh tượng tên nhóc mắc dịch kia ăn kem bị nghẹn là cô sướng rơn. Nhưng mà...đã có ai ăn kem bị nghẹn bao giờ đâu trời!
Về đến nhà, cô cởi đôi giày và cái áo khoác gần như đã bị đông cứng của mình ra, đi siêu vẹo vào nhà vì lạnh quá chịu không nổi. Đến cửa phòng Vương Tử, cô gõ mạnh:
- Cậu chủ...kem về đây.
Bên trong im lặng một hồi thì có tiếng nói "eo " của cậu ta vọng ra:
- Thôi, tôi không muốn ăn nữa, bà chị ăn đi.
Thiên Bối nghe xong, bịch kem rơi bộp xuống đất.
" Ô hô, mình vừa nghe cái gì vậy kìa? Cậu ta nhất định là đang đùa mình mà." Cô đơ ra một phút mới hoàn hồn sực tỉnh.
" Đồ điên Chương Vương Tử, đồ thần kinh, đồ tinh tinh, biến thái, dại gái, đồ con nhái...cậu hạch tôi đạp xe mấy cây số mua cho cây kem thỏa mãn cái tính điên điên của mình rồi cuối cùng tôi gần chết rét mới mua được thì cậu bảo không ăn nữa ư? Cậu chết đi! Đồ đểu" Thiên Bối gồng tay hét lên trong lòng, tức quá hóa rồ, cô ngấu nghiến hai cây kem, không thèm để ý buốt giá, tưởng tượng ra cây kem chính là tên nhóc đó rồi ăn, ăn hết thì thôi. Thật là tức không thể chịu nổi.
Và Thiên Bối đã làm một điều thật ngốc nghếch khi ăn hết đống kem đó, hậu quả thật khó lường.