Lola thức dậy trên bàn làm việc với cái đầu xù như tổ quạ, hai mắt thâm quầng chẳng khác nào gấu trúc. Nắng xiên qua ô cửa sổ trong suốt, dịu dàng đáp xuống một tờ giấy có vài họa tiết trang trí rất đáng yêu, nhưng lại nổi bật là dòng chữ đỏ chói được nắn nót trên đầu: " BẢN CHIẾN LƯỢC TÌNH YÊU"
Lola loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, mệt nhoài chống tay vào bồn rửa mặt và ngước nhìn mình trong gương. Cô nhóc hét lên một tiếng trong lòng rồi đành ngậm ngùi trước nhan sắc tàn phai của mình. Nó nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy tót ra ngoài. Mặc dù rất buồn ngủ nhưng nghĩ đến bản chiến lược khiến lòng nó hân hoan lạ kì. Bàn tay nâng niu tờ giấy trên tay, nó nhảy chân sáo ra khỏi phòng và tiến thẳng đến chỗ Thiên Bối.
Trời hểnh nắng. Màu vàng ươm bao trùm lên cảnh vật. Thiên Bối đứng ngoài vườn phơi quần áo, mái tóc dài được buộc lên cao theo kiểu đuôi ngựa, cô mặc một bộ quần áo đơn giản màu hồng chấm bi rất dễ thương. Lola vẫy vẫy tay gọi:
- Chị Bối!
Cô ngẩng mặt lên thì thấy bóng cô gái nhỏ đang đứng trên bậc thềm với vẻ hân hoan không giấu diếm. Liền rũ rũ nốt chiếc áo cuối cùng rồi chạy lại. Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, mỉm cười hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Đây! Chị cầm lấy!- Lola chìa ra một tờ giấy chi chít chữ cho Thiên Bối.
Cô ngạc nhiên đón nhận lấy nó, đọc dòng chữ to tướng trên đầu thì đã hiểu ra, liền nắm tay Lola với vẻ cảm kích:
- Cảm ơn em nhiều lắm!
Lola đưa một bàn tay nhỏ trắng như sữa của mình lên vuốt một bên tóc mái, vênh mặt:
- Không có chi! Chị lên thực thi ngay đi thôi!
Thiên Bối gật đầu lia lịa rồi bỏ chạy lên phòng của cậu chủ nhỏ. Lola đứng lại đằng sau, miệng nở một nụ cười lém lỉnh. " Sắp được xem chuyện hay rồi, ha ha!"
Thiên Bối ngồi lên giường, cẩn thận giở tờ giấy ra đọc. Vẻ mặt chăm chú như gặp một câu chuyện cuốn hút nào đó.
Chiến lược số : Thay một bộ váy dễ thương nhất mình có, làm lại tóc và trang điểm nhẹ nhưng phải thật xinh đẹp.
Đọc đến đây, Thiên Bối có chút khó hiểu, nhưng rồi cũng đành ngồi dậy làm y theo. Cô chạy lại tủ quần áo, lật tung đống áo quần màu mè hoa lá của mình lên với hy vọng nhỏ nhoi có thể tìm ra một bộ cánh thật ưng ý, ít nhật là đẹp.
Được ba phút sau, cô bắt đầu hoảng, mồ hôi lấm tấm rịn trên trán. Trời đất, mấy cái vấn đề về thời trang với quần áo các thứ này từ trước đến giờ có bao giờ cô thèm để ý đâu. Ngoài bộ đồng phục tao nhã lịch sự thì hầu hết tủ của cô chỉ chứa đầy quần áo ở nhà. Nói chính xác là áo thun, quần jean, cực kỳ đơn giản. Chẳng lẽ bây giờ lại phải chạy ra ngoài mua? Thôi đi, thời gian đâu mà làm. Trong lúc cô còn đang loay hoay vật lộn với đống vải vóc đủ thứ màu và chất liệu thì chợt có giọng nói vang lên:
- Em biết ngay mà!
Lola trong chiếc váy diêm dúa với hai màu chủ đạo là đen và trắng quen thuộc của mình đang đứng ngay sau lưng Thiên Bối, hai tay chống nạnh, trán nhăn nhăn nhìn cô với vẻ chán nản và thất vọng:
- Chắc chắn chị chẳng có bộ đồ nào ra hồn đâu.
" Thôi được rồi mà, chị biết là chị cũng không có sành điệu hay am hiểu về thời trang đâu, nhưng em có nhất thiết phải phũ phàng đến mức quăng thẳng câu ấy vào mặt chị không? " Thiên Bối mặc dù rất chạnh lòng nhưng lúc này vị trí của Lola vô cùng quan trọng, gần như là quân sư vậy, thế nên dù muốn hay không cô cũng phải nghe lời con bé. Lola dẫn Thiên Bối sang phòng của Khải Nhi, lúc này "mẹ trẻ" vừa mới tắm xong, đang ngồi trên giường sấy tóc, thấy hai cô gái nhỏ bước vào thì chẳng lấy làm ngạc nhiên cho lắm.
- Sao thế hai đứa?
Lola "bé nhỏ" đã vội chạy đến, sà vào lòng Khải Nhi nũng nịu:
- Cô Nhi, cô có thương con hông nè?
Khải Nhi đã quen với dáng vẻ này của cô nhóc nên chỉ cười cười xoa mái tóc xoăn tây của nó:
- Tất nhiên rồi! Có chuyện gì thì nói luôn cô giúp nè.
- Vậy cô chọn giúp chị Bối một bộ váy thật đáng yêu nha. Cô xem, chị ấy đẹp như vậy mà chẳng có lấy nổi một bộ cánh ra hồn. Người đẹp vì lụa mà cô. Con biết cô Nhi của con rất giỏi mà. Cô giúp con được hôn? - Lola liến thoắng nói, đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng nhỏ xinh chúm cha chúm chím. Đáng yêu chết đi được!
Khải Nhi nhìn Thiên Bối đang đứng e thẹn nãy giờ rồi lại nhìn xuống Lola, chỉ cần liếc một cái là biết ngay ý đồ của hai người này, cô cười toe toét:
- Lại đây Bối, sẵn tiện ta có chuẩn bị cho con cái này rất tuyệt!
Thiên Bối ngại ngùng bước lại, cô tò mò không biết có chuyện gì mà "mẹ trẻ" lại tỏ ra kì bí như vậy nữa. Du Khải Nhi đi lại mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc hộp vuông vức có thắt chiếc nơ hồng phấn bằng lụa. Cô nhẹ nhàng mở nắp hộp, lấy ra một chân váy hoa màu be rất trang nhã, rồi sau đó là áo sơ mi trắng ngà có hai tay xếp li điệu đà. Khải Nhi mỉm cười, ướm thử lên người Thiên Bối thì thấy rất vừa vặn.
Thiên Bối vào trong nhà tắm thay vào rồi bước ra để hai người ngắm nghía. Lola vỗ tay "bôm bốp", nhảy cẫng lên:
- Tuyệt!
Khải Nhi cũng hài lòng gật đầu:
- Người cưng mảnh khảnh nên mặc đồ gì cũng rất tôn dáng đấy.
Thiên Bối chỉ ngại ngùng gãi đầu. Cô lại gần bàn trang điểm của Khải Nhi, để "mẹ trẻ" thỏa sức "tung hoành" trên đầu. Tầm phút sau thì cô đã hoàn toàn biến hóa dưới bàn tay điêu luyện của Du Khải Nhi. Mái tóc dài màu hạt dẻ để xoăn nhẹ xõa ra ngang hông, phần mái được kẹp lệch về một bên với chiếc bím hồng rất dễ thương. Khuôn mặt trái xoan được phủ một lớp phấn trắng và hai má phơn phớt hồng. Lông mi chuốt cong vút, môi tô son màu đào bóng. Dương Thiên Bối đã chính thức trở thành một bậc mỹ nhân.
Cô đi lại vài vòng cho hai người ngắm lần nữa, đều nhận được một cái gật đầu chắc nịch rằng cô nhất định sẽ khiến các chàng trai say đắm. Thiên Bối lại giở tờ giấy ra xem, bên dưới dòng chữ Chiến lược số còn tiếp: "Đến một quán cafe lãng mạn rồi gọi cho người đó ra." Cô nhìn Lola có ý dò hỏi vì trước nay đã từng đi đâu ngoài cái quán Kem bảy màu của cô và Mẫn chứ. Lola đi lại thì thầm: " Em đã chuẩn bị sẵn rồi, chị cứ đi ra xe, bác tài xế biết, nhớ chọn một bàn gần cửa sổ nhé!"
Thiên Bối gật đầu xong liền thực thi ngay. Quả nhiên có bác tài xế đã chờ cô sẵn ngoài cổng, Thiên Bối nhanh chóng đeo đôi guốc của Khải Nhi vào rồi chạy ra xe. Chiếc xe lăn bánh, đi ra khỏi khu vực nhà họ Chương. Lòng cô rất hồi hộp, lần đầu tiên được ăn mặc đẹp đẽ thế này để đi ra ngoài, mà lại còn gặp cái tên nhóc đó nữa chứ.
Bầu trời lác đác vài đám mây phớt hồng như những que kem bông gòn tơi xốp, dòng xe bên dưới đi lại tấp nập, một hình ảnh đối lập giữa yên bình và lộn xộn. Thiên Bối ngồi trong xe, ngước nhìn ra ngoài, cặp mắt bỗng trở nên buồn rầu. Cuối cùng thì chiếc xe cũng dừng lại cửa quán cafe " Cầu vồng".
Thiên Bối bước vào, đồng loạt các cặp mắt đổ dồn nhìn cô, bất kể trai hay gái. Hình như còn có cả tiếng thì thầm suýt xoa của ai đó vang lên khe khẽ. Thiên Bối hơi ngại, đành tìm một chỗ khuất cạnh cửa sổ để tránh những ánh mắt soi mói đó. Trên chiếc bàn tròn bằng gỗ có một đĩa thủy tinh đựng nước, bên trên thả trôi một vài bông hoa nhài tím, bên dưới lại là những hòn sỏi nhiều màu sắc. Thiên Bối nhìn chúng, ngón tay mảnh khảnh khẽ khuấy làn nước lên, để cánh hoa dập dềnh đổi chỗ. Không gian thật yên bình, nhưng cô lại cảm thấy chán ghét sự chờ đợi này. Mùi hương dịu dàng tỏa ra từ những bông hoa khiến Thiên Bối thấy thật dễ chịu. Hàng mi cong chớp chớp như ẩn như hiện đôi mắt trong sáng màu thạch anh ám khói của cô, bờ môi hồng nhỏ xinh tựa hoa sen cong cong thành một nụ cười thích thú. Một vẻ đẹp thật thơ ngây, thật thánh thiện làm sao! Người phục vụ nam nhất thời ngây ra, Thiên Bối ngẩng mặt, anh ta liền lắp bắp:
- Cô...cô dùng gì ạ?
- Sữa tươi!- Thiên Bối lịch thiệp gửi một nụ cười đến anh ta.
Anh chàng gật đầu lia lịa rồi quay người đi nhanh. Thiên Bối lại cúi mặt, trước giờ đồ uống yêu thích của cô luôn là sữa tươi. Không hiểu sao cô lại có niềm thích thú đặc biệt với nó như vậy? Trên xe cô đã nhắn tin cho Vương Tử, sao giờ này mà cậu ta vẫn chưa tới? Trong lúc chờ đợi, cô lại tiếp tục giở mảnh giấy ra xem.
" Dịu dàng hỏi han những vấn đề của cuộc sống xung quanh hai người, cười thật nhiều."
- Bà chị...là Dương Thiên Bối?
“Giọng nói này...” Thiên Bối kéo phịch tờ giấy xuống ghế theo cách che dấu nhanh nhất có thể. Khoảnh khắc cô ngước mắt lên nhìn, Chương Vương tử chính thức bị choáng ngập bởi vẻ đẹp của cô nàng, lại cứ ngỡ mình đã nhầm người. Cậu chưa từng thấy bà chị trang điểm và ăn mặc như vậy đâu giờ nên có ngẩn người ra. Thiên Bối mỉm cười, cậu ấy hôm nay ăn mặc khá bụi bặm, áo sơ mi đen và quần bò màu bạc kết hợp với đôi giày thể thao xám tro. mái tóc mềm mượt để hờ hững. Cậu kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực, mắt nheo nheo lại ngắm nghía. Những người xung quanh cũng tò mò nhìn cặp trai tài gái sắc nọ, đều không khỏi choáng ngợp bởi sự hoàn hảo đó. Một vài người còn thở dài tiếc rẻ vì không phải là mình.
- Bà chị...thực sự là Thiên Bối ư?- Cậu ta cứ lặp đi lặp lại câu hỏi trong khi mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên người cô.
- Ơ?...ừm...- Thiên Bối e dè cúi đầu trả lời.
Đúng lúc đó người phục vụ nọ bưng ra ly sữa, lịch sự đặt xuống trước mặt cô gái nhỏ. Rồi lại quay sang Vương Tử với vẻ mặt thay đổi độ, khó chịu hỏi:
- Cậu dùng gì?
- Cafe nâu, ít sữa.- Trái với Thiên Bối, cậu không thích sữa cho lắm.
Người phục vụ chẳng nói năng gì nữa mà đi thẳng. Vương Tử nhíu mày nhìn theo anh ta.
- " Phục vụ kiểu gì vậy?"- Cậu lẩm rẩm trong miệng rồi lại tập trung nhìn Thiên Bối. Cô dè dặt cầm ly sữa lên nhấp một ngụm. Uống xong còn bất cẩn để vương vài giọt trên môi. Vương Tử phì cười, cậu lấy tay chỉ vào môi mình ra chiều nhắc nhở cô hầu. Thiên Bối ngạc nhiên không hiểu gì? Trong khi cậu vừa cười vừa làm hành động đó thì cô càng hoang mang hơn. " Sao vậy? Sao...lại chỉ vào môi chứ?" Thấy cô cứ luống cuống như ngốc thì cậu biết chỉ có động tay động chân mới giúp cô hiểu được. Cậu vội nhoài người sang, lấy ngón trỏ quệt qua môi Thiên Bối. Mọi người trong quán đồng loạt sốc và bịt miệng trước hành động quá sức lãng mạn của hai người họ. Vương Tử ngồi phịch xuống, lấy giấy lau đi ngón tay ướt của mình. Thiên Bối đã sốc nay lại càng sốc hơn, cô mở mắt thao láo nhìn người đối diện, tim như bị vặn dây cót mà nhảy tưng tưng cả lên. Chương Vương Tử cười:
- Sao lại ngây ra vậy?
- À...ưm...không có gì.- Thiên Bối lắp bắp nói, mặt cô dần ửng đỏ.
- Gọi tôi ra ngoài này có việc gì vậy?- Cậu đón lấy li cafe người phục vụ bưng ra, đặt xuống trước mặt mặc kệ cái nhìn rất đỗi nảy lửa của anh ta.
Thiên Bối cười gượng, cố sức lấy lại sự tự tin đã chuẩn bị từ trước, cô mở lời với một nụ cười tươi tắn:
- Cậu chủ? Gần đây học tập tốt chứ ạ?
- Này! Từ bao giờ lại quan tâm đến tôi quá vậy?- Cậu trưng ra bộ mặt khó hiểu, cố tình dí sát mặt vô cô hỏi. Thiên Bối lập tức lùi ra, mặt quay ngoắt đi.
- Cậu chủ! Tôi hỏi thật đó ạ.
Vương Tử ngồi lại, nhấp cafe rồi nói:
- Tôi học vẫn tốt, bà chị cũng mau đi học lại đi!
- Dạ!
Không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, cả hai đều không biết phải nói gì tiếp. Thiên Bối quay mặt ra ngoài, nhìn xuyên qua lớp cửa kính, dòng người vẫn đều đặn đi lại. Cô thấy lòng mình hồi hộp hơn bao giờ hết, nhất là khi cậu cúi sát mặt, cô muốn ngừng thở cho rồi. Chương Vương Tử lặng lẽ quan sát Thiên Bối, dáng vẻ của cô ấy hôm nay thật khác, có phần dịu dàng và nữ tính hơn rất nhiều. Vì sao mà cô ấy lại ăm mặc lạ như vậy hẹn gặp cậu. Nhưng mà, chuyện đó chẳng quan trọng bằng việc cậu cảm thấy vô cùng bối rối, mặc dù trái tim rất run rẩy nhưng lại vẻ mặt lại cố tỏ ra như mình chẳng sao cả.
" Bà chị thật xinh đẹp!"
Bất chợt Thiên Bối quay mặt lại, uống một ngụm sữa và cẩn thận lau lại miệng. Cô cười rạng rỡ:
- Trời hôm nay thật đẹp cậu chủ nhỉ?- Câu nói gợi chuyện kinh điển nhất mọi thời đại.
- Đâu, sắp mưa rồi đấy.- Vương Tử chỉ tay ra ngoài, nơi bầu đang dần trở nên xám xịt với những dải mây đen lác đác.
“Trời ạ, hố rồi!” Thiên Bối ngượng nghịu lấy cốc sữa che đi những vết ửng đỏ lan dần trên khuôn mặt trắng trẻo. Không để ý đến nụ cười khó hiểu của người đối diện.
“Cô ấy dễ thương thật.”
- Thôi bỏ mấy kiểu hỏi han chẳng có đầu có cuối đó đi, rốt cuộc là bà chị có việc gì mà lại hẹn tôi như vậy chứ?- Vương Tử tu một hơi hết nửa cốc cafe.
- Tôi...tôi...- Cô trở nên luống cuống, vội cúi xuống len lén giở tờ giấy ra xem tiếp.
Tiếp theo: Hãy hỏi đối tượng xem mình hôm nay trông như thế nào?
- Cậu chủ? Cậu thấy tôi hôm nay thế nào hả?- Thiên Bối hào hứng hỏi, cô thật sự cũng rất muốn biết cảm giác của cậu chủ khi mình thay đổi nhiều như vậy?
- Hả? - Vương Tử hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng sau đó nhanh trong lấy lại bình tĩnh – à... tôi chẳng thấy gì cả.
-Nghĩa là sao? – Thiên Bối nheo mắt khó hiểu. Bất ngờ, Vương Tử cười lớn:
- Bà chị hôm nay trông thật khùng lắm, biết không? Gì chứ? Trông chẳng hợp chút nào cả.
Thiên Bối sững sờ, trân trối nhìn cậu, còn Vương Tử cố tình ngoảnh mặt đi
-Tại sao...mọi người đều nói rất tuyệt...sao cậu lại... – Giọng cô bắt đầu run run.
Cậu cười khẩy:
- Thật á? Đừng có ăn mặc như vậy nữa...Chẳng phù hợp gì cả.
Thiên Bối nghe như tiếng sét đánh ngang tai, cậu ấy là đang chê cô, là đang nói cô chẳng bao giờ phù hợp với những thứ đồ đẹp đẽ như này. Cảm thấy sóng mũi cay cay, Thiên Bối đứng bật dậy, cúi người, mái tóc xoăn buông xuống đầy tủi khổ.
- Xin lỗi cậu chủ! Tôi...có việc phải đi trước đây...
Nói rồi cô chạy vụt ra khỏi quán trước ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, họ xúm vào bàn tán này nọ. Vương Tử chẳng thể quan tâm nổi, cậu gục đầu xuống bàn, hai tay xiết chặt:
" Thật sự rất đáng yêu, rất dễ thương, vô cùng xinh đẹp!"
Thiên Bối chạy đi, bước chân loạng choạng, cô dựa vào một bức tường, mái tóc xổ ra che đi khuôn mặt với những giọt nước mắt đang lăn dài. Cô khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ bị giật mất đồ chơi yêu thích. Cả người cô run lên bần bật, hai tay bấu chặt vào tường, nước mắt làm nhòe đi vết mascara, lem nhem trên mặt rất xấu xí.
" Cậu ấy...đâu cần phải quá đáng như vậy?"
Một mình ngồi lại quán cà phê vắng ngắt, Vương Tử ngả người ra ghế, đôi mắt nhắm hờ vẻ mệt mỏi. “ Sao cứ phải như vậy?” Cậu không kìm được thở dài một hơi.
Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa. Mưa bụi, rồi dần dần thành nặng hạt. Những cơn gió cuốn chúng thành vô vàn tấm màn thủy tinh trong suốt quất xuống mặt đường. Người đi lại vội vã tấp vào một cửa quán để tránh thời tiết bất chợt.
" Trong mắt em chị luôn luôn xinh đẹp, dù có ăn mặc hay trang điểm như thế nào thì vẫn là người con gái tuyệt vời nhất. Em xin lỗi! Lẽ ra không nên nói những lời như vậy. Nhưng chị có biết, em không thích chị tự thay đổi mình như thế. Em ghét ánh mắt của những người đàn ông khác dành cho chị. Vì vậy, hãy là chính mình chị nhé! Hãy chỉ xinh đẹp ột mình em thôi. Nếu không, em phải làm sao để bảo vệ chị khỏi những kẻ khác? Chị liệu có hiểu cho em không?"
Dương Thiên Bối bước vào nhà với cơ thể ướt nhẹp nước, phấn trang điểm và mascara cũng bị làm cho nhòe đi, cô lúc này trông thật thảm hại. Lola đang ngồi vắt vẻo trên sofa xem phim hoạt hình không khỏi nhảy dựng lên trước hình ảnh của bà chị, thiếu điều nữa là hét ầm nhà chứ chẳng chơi. Khỏi phải nói con bé kinh ngạc đến mức nào, nó hoảng hốt chạy lại, bám lấy tay Thiên Bối mà giật giật:
- Chị? Sao thế này? Chị không gọi xe sao? Trời đất ơi bộ chị dầm mưa suốt từ nãy đến giờ hả? Anh Tử đâu rồi? Sao chị lại đi người không về?
Nhưng rốt cuộc những lời quan tâm rối rít của con bé vẫn chẳng thể lọt lấy nửa chữ vào tai Thiên Bối. Cô mặc kệ dáng vẻ lo lắng ấy, thẫn thờ bước tiếp, cặp mắt trở nên vô hồn đến đáng sợ. Cô chẳng nói chẳng rằng đi thẳng vào phòng, đóng "sầm" cửa trước vẻ mặt hoang mang của Lola.
Con bé sợ xanh mặt. " Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Thiên Bối lục lọi tủ quần áo, cố gắng tìm lại bộ đồ cũ ở nhà quen thuộc của mình. “Tắm đã... tắm đã... tắm đã...” Tay cô run run, mắt hơi mờ đi vì nước. “Nhanh lên! Đi tắm đã!”
Trong căn phòng nhỏ bị bao phủ bởi hơi nước, nổi bật hình một cô gái gầy gò ngồi ôm mặt khóc. Những tiếng nấc nghẹn ngào bị kìm lại nơi cổ họng, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài xuống khuôn mặt nhợt nhạt, cơ hồ như đã mất khả năng kiểm soát. Thiên Bối ngồi khóc trong im lặng. Dù đã cố gắng nhưng không hiểu sao nước mắt vẫn cứa lã chã rơi. Chưa bao giờ cô cảm thấy uất ức đến như vậy. Chỉ một lời nói của thằng nhóc đó thôi đã khiến cô tổn thương trầm trọng. Tại sao lại như vậy? Trước nay hứng chịu mọi lời trêu chọc của cậu ta cô cảm thấy tức giận, đâu phải cảm giác nhoi nhói trong tim như thế này? Lẽ nào...?
Cạch!
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, cắt đứt mọi dòng suy nghĩ của Chương Vương Thần. Cậu nheo mắt, khó hiểu nhìn ngòi chiếc bút chì đang nằm lăn lóc trên trang giấy trắng. " Sao lại bị gãy nhỉ? Mình đâu ấn mạnh." Vương Thần đành đứng dậy, cất chiếc bút chì bị gãy ngòi vào hộp, và xuống nhà. Vừa bước ra khỏi cửa, đã bắt gặp cô em họ Lola đứng bất động trước phòng Vương Tử.
- Sao vậy em?
Lola giật bắn mình, con bé hoảng hốt nhìn Vương Thần, miệng lắp bắp như kẻ vụng trộm bị bắt gặp:
- Em...em...dạ không có gì đâu ạ?
Vương Thần nhìn Lola với ánh mắt đầy nghi hoặc. Bộ dạng lung túng của nó, có đui mới không nhận ra. Dù vậy, cậu cũng chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân sâu xa nào đã khiến con bé trở nên như thế. Thứ nhất, cậu không phải kẻ thích xen vào chuyện của người khác, thứ hai, con bé này và cậu xưa nay cũng chẳng thân thiết gì cho cam, chắc hẳn nó cũng chẳng thích thú gì khi bị cậu quan tâm một cách bất bình thường như vậy. Cậu chọn giải pháp im lặng.
Vương Thần bước lại chỗ Lola, nhẹ nhàng gạt con bé sang một bên và gõ cửa phòng:
- Bối! Cậu có trong đó không?
Độ mấy giây sau, cánh cửa khẽ mở, Lola vội vàng chạy vào bên trong, Vương Thần cũng từ tốn đi theo sau. Thiên Bối đang lấy khăn tắm xoa tóc, cô nở nụ cười tươi rói:
- Thần? Lola? Có chuyện gì thế?
Lola tròn xoe mắt, kinh ngạc trước biểu hiện của bà chị. Sao thế? Không phải mới lúc nãy còn thẫn thờ đến phát sợ đó sao? Nó cứ ngẩn ra khiến cô phải lay người:
- Này? Em bị gì thế? Sao không trả lời chị?
- Dạ không có gì đâu ạ!- Nó lắc đầu nguầy nguậy rồi đẩy cửa chạy ra ngoài hệt như có ai đó dọa dẫm.
Thiên Bối mặc dù rất khó hiểu nhưng cũng chỉ thở dài trước tính tình "nắng mưa thất thường" của con bé. Lúc này, căn phòng chỉ còn lại hai người, không khí bỗng trở nên gượng gạo. Vương Thần ngồi xuống giường của Vương Tử, mắt dõi theo từng hành động của Thiên Bối. Đã bao lâu rồi cậu chưa được nhìn thấy cô thật gần, thật yên bình như bây giờ. Vẫn dáng vẻ thơ ngây ngày nào, và mái tóc tựa mây trời ướt nước. Cậu nhìn đến đôi mắt rồi lại giật mình. Tại sao nó lại sưng lên thế kia?
Cậu bước lại, giữ lấy tay Thiên Bối, lo lắng:
- Cậu vừa khóc đúng không?
- Hả...?- Cô mở to mắt rồi lại quay ngoắt mặt đi khó xử.
Vương Thần ép cô nhìn thẳng vào mặt mình, tay càng xiết chặt hơn:
- Sao cậu lại khóc? Vì ai?
Thiên Bối nhíu mày vì đau, Thần nới lỏng tay và cô vội giựt phắt ra, quay người lại nói rối rít như để che dấu nét bối rối hiện rõ trên mặt:
- Không sao cả! xin lỗi! Thần...Mình...
Khi lời chưa kịp dứt, chợt có một vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Rất nhẹ nhàng... rất dịu dàng... và ấm áp. Mái tóc dày mềm mượt thơm mùi bạc hà ghé sát vào vai cô. Vương Thần ôm lấy Thiên Bối, cậu càng siết thật chặt như sợ cô sẽ lại biến mất một lúc nào đó. Thiên Bối ngây người, giọng nói dịu nhẹ của cậu thì thầm bên tai:
- Bối...từ nay đừng bao giờ để ai làm tổn thương cậu nữa, được không?
Hành động của Thần thật khiến cô rất khó hiểu, nhưng cảm xúc của cô lúc này là sao? Không thấy tim đập "thình thịch" hay nóng bừng mặt. Cô chỉ thấy ấm áp bởi sự an ủi của cậu, ngoài ra...cảm giác khi xưa đã không còn...
Đúng là không còn dù chỉ một chút.
Vương Thần tựa cằm vào vai Thiên Bối, mùi sữa ngòn ngọt từ người cô ập đến. Cậu nhắm hờ mắt, khóe môi nở một nụ cười hạnh phúc. Giá như cậu có thể ôm em mãi như thế này, giá như em chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi. Tất cả chỉ là giá như...
Hai người cứ như vậy cho đến khi ngoài trời đã ngớt mưa. Vương Thần tiếc nuối buông cô ra, đôi mắt trong vắt màu thạch anh ám khói chỉ chớp nhẹ, điều đó khiến cậu phải dằn lòng không ôm cô thêm lần nữa. Thiên Bối cúi mặt không nói gì, bờ vai cô chỉ khẽ run lên. Vương Thần nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương rồi biết ý liền lùi ra khỏi căn phòng để cho Bối có không gian riêng. Lúc này cô thật sự cần thời gian để suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Thấy Vương Thần đã ra khỏi phòng, Lola mới dám bước vào trong, nó cứ lấm la lấm lét, mắt ngó nghiêng ngang dọc như sợ sẽ có người nghe trộm được. Thiên Bối đang nằm trùm chăn thì nghe tiếng cửa mở, vội vàng bật dậy. Lola cẩn thận chốt cửa rồi chạy đến bên giường sốt sắng hỏi han:
- Chị làm sao thế? Có chuyện gì hả?
Thiên Bối nghĩ đến chuyện đó lại thấy lòng chua xót, cô cười buồn:
- Chắc là chiến lược số của em thất bại rồi.
Lola mở trừng mắt, nó tự hỏi trong lòng " Không thể nào! Sao có thể như thế được."
- Rốt cuộc là chị kể lại cho em nghe đi.
Thiên Bối đành kể lại rất cả cho Lola nghe, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài trời, mưa nhỏ phun trắng xóa khung cửa sổ. Giọng cô hơi run run, thứ tự các sự việc lại lộn xộn, làm Lola nghe câu được câu mất, phải căng tai chú ý lắm mới có thể hiểu sơ sơ tình hình.
Sau khi đã "nuốt trôi" hết toàn thể sự việc, Lola dành thời gian suy nghĩ và phân tích vấn đề. Mặt nó đủ các biểu cảm trạng thái, nhưng cuối cùng lại toe toét hệt như phát hiện ra điều "vĩ đại".
- À há! Chị đừng lo! Đó là chuyện tốt.
"Chuyện tốt"? Gì chứ? Cậu ta chê cô là điều tốt đẹp ư? Thiên Bối hoang mang nhìn Lola. Con bé chỉ cười lém lỉnh rồi nắm tay cô:
- Không sao cả! Tiếp tục chiến lược số đi, khi nào xong cả ba cái em sẽ phân tích một thể cho chị nghe. Hí hí!
Thiên Bối muốn sởn gai ốc lên được. Cô mỉm cười lấy lại tinh thần, nghe "quân sư tình ái" nói vậy cũng thấy đỡ buồn hơn. Cô nghĩ về những điều vui vẻ và tiếp tục công việc "xác định tình cảm" của mình. Cô hầu nhỏ giở tờ giấy ra xem.
Chiến lược số : Tự tay nấu mấy món thật ngon và ăn cùng người ấy.
" Cái này quá sức dễ". Thiên Bối thầm nghĩ nhưng rồi lại quay sang Lola hỏi:
- Nhưng mà chị nấu thì là cả nhà chứ, đâu chỉ có mình Vương Tử?
- Chậc! Chuyện này em đã lo rồi, em rủ cả nhà đi ăn nhà hàng nhưng không báo cho anh Tử đâu. Chị yên tâm chuẩn bị đi.- Lola phẩy tay, cười đắc thắng.
Thiên Bối nghe vậy thì cũng lấy làm vững lòng, bèn đạp xe ra chợ chuẩn bị những món ăn yêu thích của cậu chủ nhỏ. Mưa đã tạnh từ bao giờ, bầu trời quang đãng được gột rửa sạch sẽ. Con đường ướt nước, đôi chỗ đọng lại thành vũng lớn, cây cối hai bên xanh mướt rung rinh trong cơn gió. Chiếc cào cào của Thiên Bối bon bon như đi trên mây, mái tóc dài tung bay tựa như một cô nàng yêu đời.
" Nhìn em đi người dấu yêu hỡi
Hãy thật im lặng để lắng nghe nhịp tim đôi ta
Anh có biết bao ngày nay em mất ngủ không...Yeah...
Hình bóng anh hiện lên trong đầu em cả ngày
Em phát điên mất thôi..."
[ Trích Tr.ngắn "Thiếu gia này yêu em mất rồi"]
Đôi môi nhỏ ca lên khúc hát ngọt ngào, đôi chân thoăn thoắt đạp những vòng xe, những giọt nước như muốn cuộn tròn trong những lần lăn bánh. Thiên Bối dang tay, muốn chạm đến bầu trời cao vút kia, để được vuốt ve những đám mây trắng xốp như bông gòn, để ôm cả thiên nhiên vào lòng. Cô thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, chen lấn để mua đồ, tuy có mệt nhưng thật thú vị. Cứ nghĩ đến việc đứng trong bếp và chuẩn bị những món ngon là cô lại thấy lòng rộn rã cả lên.
Thoáng cái bầu trời đã tối đen hệt như ai đó đổ cả lọ mực lên nó, một vài vì sao lấp ló sau mây. Căn biệt thự ngói đỏ chìm trong yên ắng, cũng bởi mọi người đã dắt tay nhau đi nhà hàng theo lời dụ dỗ của Lola. Thiên Bối ngồi trong bếp chờ nồi nước sôi, vẻ mặt chăm chú khiến ai đó phải cười. Vương Tử vừa đi đâu đó về, liền vào tủ lạnh lấy chai nước tu một hơi rồi hỏi cô:
- Bà chị! Cả nhà đâu rồi?
- Mọi người đi ra nhà hàng ăn cả rồi ạ!- Thiên Bối mỉm cười đáp.
- Ế? Sao không gọi tôi. Chết tiệt!- Vương Tử lần mò điện thoại định bụng gọi để "kêu oan" thì chợt Thiên Bối nói lớn:
- Cậu chủ! Tôi đã nấu cơm rồi!
Vương Tử khựng lại, ngước mắt nhìn cô rồi lại cất điện thoại đi. Cậu ngồi phịch xuống cái ghế cạnh đó, suy nghĩ một hồi rồi bảo cô:
- Ừm...vậy tôi đi tắm trước!
Thiên Bối khẽ gật đầu, Vương Tử đứng dậy đi vào phòng. Cô vội vàng tìm tờ chiến lược để xem tiếp. Bước tiếp: Chờ đối tượng đi ra, cầm con dao cứa nhẹ vào ngón tay và hét lên.
" Gì? Cái gì chứ? Sao lại có thể bạo lực như thế, mình không làm đâu." Thiên Bối gào lên trong đầu, đâu ra cái kiểu kinh dị đó chứ? Cô có chết cũng không tự hành hạ cơ thể ngọc ngà của mình đâu nhé. Thiên Bối hậm hực nhét tờ giấy vào trong túi quần rồi tiếp tục thái mấy quả ớt trên bàn.
- Bà chị nè! Có thấy cái áo màu trắng có hình Superman của tôi đâu không?
Tiếng gọi lớn của Vương Tử khiến Thiên Bối giật thót, con dao sơ sảy cứa mạnh vào đầu ngón tay. Cô hét lên một tiếng thất thanh và Vương Tử chạy vội ra với vẻ mặt tột cùng hốt hoảng, thậm chí còn chưa kịp mặc áo và cái đầu vẫn ướt sũng nước. Cậu kinh hãi nhìn máu đang trào trên tay Thiên Bối, run rẩy cầm lấy tay cô, hỏi lớn:
- Sao thế hả? Sao lại bị như vậy.
Thiên Bối mếu máo như trẻ con, ớt dính vào nên cô thấy xót đến muốn ngất đi được, nước mắt cứ trôi tuột trên mặt.
- Tôi...bị dao cắt...vô...
Không trần chừ, Vương Tử cầm ngón tay của cô đưa lên miệng mình mà ngậm. Hành động đó khiến Thiên Bối đứng hình. "Ngón tay....cái miệng..." Tay cô trong miệng cậu ta, cái cảm giác ướt ướt này, cái… cái gì mềm mềm đang mơn trớn lấy đầu ngón tay cô vậy? Vương Tử nhăn mày, rút tay Thiên Bối ra, câu la oai oái:
bg-ssp-{height:px}
- Cay quá...cái gì mà cay vậy...?
Thiên Bối bừng tỉnh, cô quên là mình đang thái ớt, vội chạy lại bồn rửa xả nước vào chỗ bị thương. Vương Tử phải tu cả nửa chai nước cho bớt cay và cho cả miếng socola lạnh to bực vào miệng. Hoàn cảnh của hai người lúc này không thể nào ngớ ngẩn hơn được nữa. Vương Tử lấy hộp y tế ra, quát Thiên Bối ngồi xuống, cô rụt rè giơ ngón tay ra cho Vương Tử, mắt lấm lét ngước nhìn bộ dạng của chàng trai trước mặt, nước nhỏ tong tong từ mái tóc của cậu, cả thân trên đều trong trạng thái ướt nhẹp. Tim cô cứ đập "thình thịch", còn Vương Tử thì có vẻ bực dọc với sự bất cẩn của cô hầu nhỏ. Thậm chí cậu còn không để ý đến khuôn mặt đang đỏ lừ của ai kia vì tình trạng "half-naked" của mình
Một chiếc băng dán cá nhân xinh xinh được vòng qua ngón tay Thiên Bối, cô mỉm cười ngắm nghía và cảm thấy vui vui. Vương Tử thở dài, đứng dậy:
- Lần sau cẩn thận dùm, nhà tôi không dư băng đâu, tôi đi mặc áo đã.
Chờ bóng cậu chủ khuất sau cửa bếp cô mới thở hắt ra một hơi, mặt đỏ bừng, nhớ lúc ngón tay của mình nằm trong miệng Vương Tử. Cô xấu hổ muốn độn thổ cho xong, lại được cả con tim cứ nhảy dây trong lồng ngực nữa chứ. Cô lại bếp dọn thức ăn lên, trong lòng thầm rên rỉ:
" Không ngờ mình không muốn mà nó vẫn xảy ra, sao cái bản chiến lược đó lại hiệu nghiệm thế chứ?"
Mùi thơm của món ngon tỏa ra nghi ngút, Vương Tử ngồi trước bàn ê chề thức ăn, vẻ mặt sung sướng mãn nguyện. Lần đầu tiện cậu chỉ ăn một mình cùng Thiên Bối thế này nên rất hồi hộp. Xoa xoa đũa, cậu gượng gạo hỏi:
- Tay đỡ đau rồi chứ?
- Vâng!- Thiên Bối gật đầu cảm ơn rồi lại nhìn biểu hiện của Vương Tử.
Cậu nhìn bát cơm trắng trước mặt, rồi đảo mắt ngắm các món khác bên cạnh, mắt sáng long lanh gắp lấy gắp để bỏ vô bát rồi ăn như "hổ đói", miệng vừa nhai vừa nói rất bất lịch sự:
- Ừm...ngon...Không ngờ bà chị...cũng có nghề...phết!
Thiên Bối muốn bật cười thành tiếng nhưng đành nhịn xuống, cô dịu nhẹ ăn gắp thức ăn, chỉ ăn phần của mình, mắt cứ liếc nhìn Vương Tử. Không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên cảm giác hạnh phúc, và viễn cảnh tương lai hàng ngày được nấu món ngon cho chồng ăn cứ bay vòng vòng trên đầu. Vương Tử thấy Thiên Bối mặt ngây ra nghĩ ngợi gì đó mà tủm tỉm cười thì trêu chọc:
- Cười gì đó? Lại đang tưởng tượng cái gì biến thái chứ gì?
Bùm!
Khung cảnh tươi đẹp bỗng chốc bị tên tiểu ác quỷ Vương Tử thổi bay. Sao lúc nào cậu ta cũng độc mồm độc miệng như thế nhỉ? Cô chọc mạnh đũa vào bát cơm, mắt tóe lửa khiến Vương Tử chột dạ, cậu nuốt ực miếng thịt trong miệng và ho lên sù sụ do bị sặc. Hai người cùng cười đến chảy cả nước mắt.
Vậy là bữa cơm kết thúc, Thiên Bối bê bát đũa đến bồn rửa, tiện tay giở tờ chiến lược, mắt căng ra nhìn dòng chữ được nắn nót và gạch chân trong đó. Bước kế: Đứng trước mặt đối tượng, mỉm cười ngọt ngào và nói: " Cưng yêu! Tất cả là làm cho anh đó!"
-…
Ôi lạy Chúa! Làm ơn hãy giết con đi!
Thiên Bối úp mặt vô tường, cảm giác dạ dày muốn lộn hết ra ngoài. Thật là biến thái! Thật là kinh khủng. Nói những lời đáng xấu hổi đó...ôi ôi!
Thiên Bối ôm mặt cố gắng bắt mình xua bỏ cái viễn cảnh tồi tệ cứ bám lấy đầu cô đó đi. Cô vuốt vuốt ngực nghĩ lại: " Thôi nào Bối, hãy nghĩ đi, tất cả chỉ là bài kiểm tra, không có gì xấu hổ cả." Cô mỉm cười nắm chặt tay giương lên cao quyết tâm làm được.
Vương Tử đang uống nước và ăn hoa quả ngoài bàn, thấy cô hầu nhỏ khép nép đi lại phía mình, dường như có gì muốn nói. Cô gái không hiểu sao lại thấy run run, đến khi đã mặt đối diện với cậu chủ nhỏ, cô mới ngẩng mặt lên, dũng cảm làm một hành động mà cho đến tận sau này cô còn hối hận.
- Cưng yêu! Tất cả là làm cho cậu đó!- Cô cười toe toét, chân nhún nhảy, hai tay xòe ra như cánh hoa nở rộ, giọng thì hết sức kéo dài ra.
-…
Một khoảng im lặng kéo dài thật lâu.
-…
Cả hai đều nhìn nhau, dù chẳng ai nói gì.
-…
Thiên Bối bắt đầu toát mồ hôi lạnh
Ực!- Vương Tử nuốt nước bọt, mặt không rõ là đang ở trạng thái nào, cậu chỉ thấy da gà thi nhau nổi lên.
Nhận ra mình đã biểu cảm quá đáng, Thiên Bối đỏ bừng mặt, vội vàng cúi xuống, hai tay đan vào nhau đầy bối rối. Thấy Vương Tử thì cứ ngồi bất động, cô càng hốt hoảng hơn, cuối cùng cũng vì xấu hổ mà phải chạy tót đi nơi khác. Còn cậu chủ nhỏ thì cứ ngây ngốc, nhìn bóng dáng kia đã đi khỏi thì mới úp khuôn mặt dần ửng đỏ của mình xuống gối.
" Vẻ ngượng ngùng của cô ấy...thật là đáng yêu chết đi được!"
Dương Thiên Bối nhảy lên giường, trùm kín chăn, lăn lộn hết bên này đến bên kia, hận không thể cắn lưỡi cho chết luôn. Rốt cuộc là cái lưỡi cô sinh ra để làm gì chứ? Sao lại "phun" ra những câu đáng xấu hổ như vậy? Giờ làm sao rút lại được nữa đây?
" Mẹ ơi xấu hổ chết mất. Ôi trời đất ơi tôi đã làm gì thế này? "
Trong khi đó, dưới lầu, Chương Vương Tử cũng trong trạng thái y hệt. Cậu nằm vạ vật trên ghế sofa, tim nhảy tung tăng trên đường cao tốc. Cái cô hầu đó thật thích gây chuyện, sao cứ nhẫn tâm đem cảm xúc của cậu ném qua ném lại như vậy? Không thể yên phận một chút được hay sao?
Thiên Bối nằm ườn ra giường, tiếp tục xem bản chiến lược tình yêu với kế hoạch cuối cùng. Không ngờ nó lại được ghi to đùng và lại còn bằng mực đậm đỏ chói nữa chứ.
Chiến lược số : Nắm tay và hôn.
-...
Hôn?
Nghe là đã thấy "sặc mùi" biến thái. Cô căng mắt và cố giữ bình tĩnh để đọc tiếp.
Chỉ cần qua một cái nắm tay, bạn có thể dễ dàng biết được nhịp tim và cảm xúc của đối phương. Nếu chàng thực sự yêu bạn, nhất định cái nắm tay đó sẽ vô cùng chặt và ấm áp. Khi bạn đã vượt qua giai đoạn nắm tay, thì hãy mau tiến tới "hôn". Nụ hôn là kết tinh của tất cả yêu thương và đam mê tình ái. Không nhất thiết phải là một nụ hôn sâu, chỉ cần một cái chạm nhẹ giữa hai bờ môi cũng đủ nghe thấy rung cảm của trái tim.
Hãy thực hiện ngay đi nào cô gái!
Chợt hình ảnh con bé láu cá Lola hiện lên với nụ cười vô cùng "đắc ý" và Thiên Bối thấy gai ốc nổi sần sật. Có thật là con bé mới có tuổi không vậy?
Cô gấp mảnh giấy ghi vỏn vẹn vài dòng chả ra đâu vào đâu, không biết cái chiến lược số này có gây ra tai họa gì không nữa? Cô thấy mình toàn làm mấy chuyện điên khùng suốt ngày hôm nay. Tốt nhất nên đi ngủ cho khỏe người.
Nghĩ là làm, Thiên Bối nằm quay đơ, quả thực đã rất mệt, lại dính nước mưa nên người gai gai sốt. Chương Vương Tử bước vào phòng, thấy bên giường cô đã im lìm nên cũng không đánh động gì. Cậu lại bàn học ngồi, kéo ngăn tủ lấy ra chiếc hộp bọc nhung đỏ, xoay xoay nó trong tay. Đôi mắt màu nâu dịu dàng nhìn đầy yêu thương, cậu mở chiếc hộp ra, một vật sáng lóng lánh dưới ánh đèn, nhưng ngay sau đó cậu liền đóng "cộp" nó vào.
Chưa đến lúc!
Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ trên mọi tán lá. Dương Thiên Bối nằm bất động trên giường, người đã sớm sốt hừng hực, cô cảm tưởng cổ họng mình như hàng trăm ngọn lửa đang cháy, vừa ngứa vừa khó chịu, da thịt cũng chẳng khác nào đặt trên lò lửa.
" Khốn thật! Sao lại ốm trong hoàn cảnh này chứ?"
Thiên Bối đang lẩm nhẩm bức bối trong lòng thì Chương Vương Tử đi lại, cậu ta mở trừng mắt, cúi thấp xuống nhìn cô. Tim Thiên Bối lại như bị vật gì đó đâm vào cái "uỳnh" và nhảy lên tưng tưng. " Hừ hừ, sao lại đột nhiên nhìn gần như thế chứ? Hắn có âm mưu gì chăng?"
Đột nhiên, Vương Tử nhếch mép cười:
- Bà chị! Sao mặt đỏ ửng vậy?
- Tôi...bị... sốt rồi... Bộ không thấy... hả? - Cô khó nhọc cất tiếng, không hiểu sao mắt lại nhìn ra chỗ khác.
Thiên Bối chợt thấy khuôn mặt Vương Tử ngây ra một hồi lâu, rồi cậu ta cúi xuống, gần hơn, gần hơn, và trán hay người lập tức dán vào nhau. Thiên Bối hoảng hốt trước tình cảnh diễn biến bất ngờ, vội quơ tay đẩy mạnh Vương Tử ra. Không ngờ cô ốm mà vẫn khỏe đến vậy, đủ sức hất văng cậu ta ra khỏi người. Vương Tử ngã xuống đất, mặt hơi nhăn lại vì đau, sau đó bèn đứng dậy phủi phủi quần, đưa tay lên trán mình, chẹp miệng:
- Ồ! Nóng thật đó chứ. Tôi đi lấy thuốc cho.
Nói rồi, cậu ta chẳng ngoái lại lấy một lần mà bước thẳng ra khỏi phòng. Thiên Bối có phần ngạc nhiên nhưng cũng đành trùm kín chăn vì mệt. Chương Vương Tử vừa đặt chân ra ngoài, đã vội nép vào một góc, mặt đỏ như trái cả chua, miệng thở hắt ra một hơi. Không ngờ trong một phút nông nổi, cậu dám mạnh bạo làm hành động đó.
Vương Tử đứng lên ghế, tay mò mẫm tủ thuốc, cậu soi đến từng vỉ một, rồi lên mạng tra xem khi ốm thì uống thuốc gì? Rất may trong nhà luôn có sẵn một tủ thuốc dự trữ nên sau một hồi chật vật, cuối cùng cậu cũng có thể lấy đủ liều lượng cần cho Thiên Bối. Cậu xuống bếp, rót một cốc nước đầy rồi bưng vào phòng cho Thiên Bối. Nhưng mà, khoan đã, hình như cậu quên gì đó rồi thì phải? "Uống thuốc sau khi ăn no!" Ố ồ, cô ấy đã có gì vào bụng đâu chứ.
Vương Tử chống tay vô tường thở hắt ra một hơi. Chết cậu rồi! Chẳng có ai ở nhà cả, con bé Lola đã rủ mọi người đi công viên nước chơi, anh Thần đi học, cô giúp việc lại xin nghỉ về quê. " Chẳng lẽ để bổn thiếu gia này vào bếp ư?" Chương Vương Tử xiết chặt tay, ngẩng mặt lên trần nhà mà oán thán.
“ Giờ để ý mấy cái lặt vặt ấy làm gì nhỉ? Quan trọng là phải giúp cô ấy khỏi ốm đã.”
Vậy là cậu chủ nhỏ lại phải lên mạng xem công thức nấu cháo cho người ốm.
Căn bếp vốn gọn gàng sạch sẽ bỗng chốc trở nên "tan hoang hơn cả bãi chiến trường", tất cả cũng là công trạng của cậu chủ nhỏ. Nguyên cả cái sàn nhà vương vãi đầy hành lá, cà chua (???) , trứng, gia vị các thể loại. Cửa tủ lạnh mở toang hoác, những mớ rau và sữa (???) đã không cánh mà bay. Bồn rửa bát chất đống hàng loạt nồi niêu xoong chảo, thùng rác đầy ự túi bóng, vỏ lon, thịt thừa các kiểu. Xem ra cậu chủ nhỏ đã tận dụng triệt để mọi thứ có trong nhà bếp.
Chương Vương Tử vật lộn một hồi cũng làm ra được thành quả đáng mong đợi, một bát cháo trắng tinh khôi với vài vụn thịt rắc bên trên, tỏa hương thơm nức mũi. Cậu mỉm cười bỏ mặc mớ hỗn độn như bãi chiến trường sau lưng, cẩn thận bưng vào phòng, đặt trên bàn, lại giường Thiên Bối lay lay người cô.
- Bà chị! Dậy ăn cháo đi!
Thiên Bối khó khăn gượng dậy, cổ họng cô khô khốc, chân tay đau nhức như rời ra thành từng khúc vậy. Cô mở đôi mắt gần như sắp xụp xuống của mình để nhìn rõ hơn người đối diện. Chương Vương Tử nhíu mày, môi hơi mím lại, khuôn mặt trẻ con "búng ra sữa" của cậu ta đậm vẻ lo lắng. Thiên Bối ngập ngừng:
- Sao...thế?
Chương Vương Tử chạy lại bàn, bưng tô cháo còn nghi ngút khói lại, miệng thổi "phù phù" vào bát, nói:
- Bà chị mau ăn đi cho nóng, tôi lấy thuốc sẵn rồi đó.
Thiên Bối giơ tay đỡ lấy tô cháo, run run đặt xuống lòng mình. Nhìn cháo sóng sánh trong bát khiến lòng cô dâng lên một niềm vui nhẹ, bèn hỏi:
- Cháo này cậu tự nấu à?
- Gì...? Không!- Chương Vương Tử xua xua tay.- Là tôi gọi nhà hàng mang đến.
Thiên Bối hơi thất vọng, cô cụp mắt, chậm rãi múc một thìa cháo nhỏ, đưa lên miệng. Vương Tử hồi hộp quan sát từng cử động của Thiên Bối, dẫu sao đây cũng là thành quả lần đầu vào bếp của cậu, hơn nữa lại là nấu cho người con gái ấy, sao mà không hồi hộp cho được. Vương tử mơ màng tưởng tượng ra khuôn mặt ngạc nhiên của Thiên Bối, những lời khen tấm tắc. A, mới nghĩ thôi mà đã thấy sung sướng rồi.
Thiên Bối thấy nhột nhột sau gáy, mãi mới nuốt xong thìa cháo đầu.
-...
-...
Không phải chứ!
Thiên Bối nhăn mặt, đầu lưỡi tê rần. Suýt chút nữa đã buông thả bát cháo ra giường. " Nhà hàng cái khỉ mốc, gì mà mặn ngọt chẳng đều nhau, khó nuốt chết đi được!" Thấy biểu hiện kì lạ của bà chị, cậu chủ nhỏ lo lắng:
- Sao thế? Không ngon à?
" Biết ngay là cậu ta tự nấu, lại không thèm nếm nữa chứ." Thiên Bối nghĩ một hồi, rồi mỉm cười nói:
- Không! Ngon lắm ạ! Cậu chủ sau này đưa tôi đi nhà hàng này ăn tiếp nhé.
- Xời! Tôi biết ngay mà! Tôi là ai chứ?- Vương Tử hất tóc mái, vẻ mặt dương dương tự đắc đáng ghét.
Chưa đánh đã khai. Cáo lòi đuôi rồi nhé!
Thiên Bối đánh một mạch hết sạch tô cháo thịt bằm, đối với cô có cái bỏ bụng là tốt rồi, thôi thì đành tạm chấp nhận tay nghề "thảm họa" của cậu ta vậy. Sau khi đã uống thuốc, Thiên Bối lại nằm xuống nghỉ ngơi. Dường như cô đã chìm vào giấc ngủ, Vương Tử chỉnh lại điều hòa, đắp tấm chăn mỏng lên ngang người cô. Rồi, như một thói quen, cậu kéo cái ghế lại gần giường, im lặng ngồi nhìn cô từ từ chím sâu vào giấc ngủ. Khuôn mặt say ngủ của Thiên bối trông rất thanh nhàn và đáng yêu. Vương Tử ngồi kế bên giường, chăm chú dõi theo từng cử động dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt cô hầu nhỏ. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Bối, những ngón tay đan chặt vào nhau. Cậu thơm nhẹ lên mu bàn tay cô, rồi áp má mình vào nó. Yên bình nhất chính là khi có thể lặng im tận hưởng thời gian bên nhau cùng người mình yêu thương.
Nhưng...nếu như...chẳng thể ở bên nhau nữa thì phải làm sao? Nếu như thời gian đang càng ngày càng rút ngắn lại thì cậu phải làm thế nào đây? Liệu tình yêu này có chết héo hay bị khoảng cách làm cho úa vàng không? Làm ơn, ai có thể trả lời cho tất cả nỗi lòng này đây? Ông trời ơi! Hãy thay đổi vận mệnh của họ đi.
Thiên Bối nằm im, cô không dám mở mắt, chỉ thấy bàn tay truyền đến một cảm giác ấm nóng quen thuộc. Lần đầu tiên cô cảm nhận trái tim mình bình yên đến như vậy, và cũng là lần duy nhất cô biết nắm bàn tay ai kia lại an toàn đến thế. Những rung động đầu tiên tưởng như bị đánh thức vào chính giây phút này, từ những mạch đập nho nhỏ của cánh tay kia, từ cái xiết chặt thật chặt của yêu thương.
" Anh yêu em...anh yêu em!"
Một suy nghĩ cùng vang lên trong đầu của hai người con trai, một người đang ngồi cạnh cô gái ấy, một người lại lặng lẽ đứng sau cánh cửa, cặp mắt sớm phủ một lớp đau thương day dứt. Chương Vương Thần tựa lưng vào tường, đôi môi mím chặt lại, bàn tay cũng xiết vào. Đáng lẽ người ngồi bên cạnh em phải là cậu, người nắm lấy bàn tay em cũng phải là cậu. Thế nhưng, bây giờ cậu chỉ còn có thể đứng đây mà than thân trách phận. Cậu có thể nhẫn tâm phá vỡ khung cảnh nọ nhưng lại chẳng đủ dũng cảm thực hiện điều đó. Chính cậu bắt đầu nhận ra mình càng ngày càng trở nên hèn nhát và yếu đuối. Phải chăng việc khoảng cách giữa em và cậu đang dần xa ra nên mới có cảm giác bất lực này?
" Chương Vương Thần, phải giành lấy!"
Trời đã vào chiều, từng đám mây màu hồng phấn nối đuôi nhau như những vệt khói bị cô đặc giữa không trung. Tiếng chim véo von gọi đàn vang lên xa xa, con phố lặng yên trong từng lớp cây xanh, chỉ nghe tiếng gió rít khẽ qua những kẽ lá. Dương Thiên Bối thức dậy, cô đã ngủ quên từ khi nào và thấy người cũng đỡ hẳn. Cô nhìn quanh, không thấy ai, bèn bước xuống giường, đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, nằm nhiều quả là oải người.
Bước ra ngoài, đập ngay vào mắt cô là khung cảnh căn bếp tan hoang đến mức đáng sợ, hệt như vừa có cơn bão quét qua. Cô bỗng thấy đầu óc choáng váng, đứng cũng không vững.
" Chương Vương Tử! Cậu chết đi cho tôi! Tôi dọn xong chắc cũng lăn cổ ra đấy!" Dương Thiên Bối phẫn nộ hét lên trong lòng.
Cô hầu nhỏ quả nhiên phải mài lưng ra dọn dẹp "chiến tích" của cậu chủ, không hiểu tại sao cậu ta có thể phá đến mức không nhìn ra là cái bếp như vậy được. Nhưng rồi cô lại khẽ cười thầm, cảm giác hạnh phúc dâng đầy trong lòng. Trước nay cô chưa từng được ai tự tay nấu ăn ình nên chẳng thể tránh khỏi cảm giác hưng phấn này.
" Người đàn ông sẵn sàng vào bếp vì người mình yêu thương thì nhất định là yêu cô ta đến phát điên rồi!" [ Tiểu Thiên]
Cuối cùng thì nhà họ Chương đã về, mọi người có vẻ rất thích thú chuyến đi vừa rồi, tự nhiên nói cười không ngớt. Thiếu phu nhân Khải Nhi ngồi phịch xuống sofa thở, nhìn căn nhà sạch bong không khỏi tấm tắc trong lòng. "Sau này có cô con dâu như vậy quả không tệ!". Lola chạy lại tủ lạnh, mở toang tìm đồ uống, cả ngày lăn lộn đúng là mệt không thở ra hơi. Đang rót nước ra cốc chợt có tiếng chuông điện thoại kêu, con bé vội vàng lục túi áo, cẩn thẩn áp tai nghe khi số hiện thị trên màn hình là "mẹ thân yêu". Nó nghe được một hồi, gượng gạo "vâng dạ" vài câu rồi cúp máy, mặt xị ra như cái bánh bao ngâm nước. Chỉ cần nhìn biểu hiện như vậy cũng có thể đoán ra đã có chuyện gì không hay xảy ra với con bé.
Thiên Bối đang nấu ăn trong bếp thì chợt có vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Nhìn xuống bàn tay bé nhỏ này thì chỉ có thể là...
- Lola?- Cô quay lại ngạc nhiên nhìn cái mặt mếu máo của cô nhóc.
- Chị Bối!...- Lola mắt rưng rưng, nó bấu tay vào gấu váy, khuôn mặt phụng phịu nhìn càng đáng yêu muốn cắn.- Sáng mai em về rồi...
- Hử? Về?- Thiên Bối há hốc miệng.
- Về Mỹ, má em vừa gọi kêu về có chuyện gấp.- Con bé cúi mặt, dường như đang cố che giấu vẻ mặt chán nản của mình.
Thiên Bối có phần hụt hẫng, cô cúi người, xoa đầu nó rồi dịu dàng nói:
- Thôi nào! Sao mà phải buồn, chúng ta vẫn còn gặp nhau mà, phải không?
Lola nhẹ gật đầu rồi lẳng lặng bước ra ngoài, hẳn là con bé buồn lắm. Thiên Bối cũng thấy tâm trạng não nề hẳn đi, cảm giác đột ngột xa một người đang gắn bó thật tệ. Bữa cơm diễn ra im ắng hơn mọi người nghĩ, ai nấy đều im lặng vì một lí do nào đó. Lão gia và phu nhân đã đi công tác, căn nhà chỉ còn lại năm người. Khi không gian tưởng như lắng xuống, nghe rõ tiếng kim loại chạm vào nhau thì chợt "mẹ trẻ" Khải Nhi lên tiếng:
- Lola, mai đi hả con? Mẹ con vừa gọi điện cho cô.
Lola hơi giật mình, nó cúi mặt, thức ăn tưởng như mắc ở cổ họng, không sao nuốt trôi. Nó chưa muốn đi mà, nó còn chơi chưa đã nữa, và cũng chưa kịp tác thành cho bà chị và anh họ. Sao lại bắt nó về sớm như thế chứ? Thấy vậy, Vương Tử cười khì, lấy đũa gắp cho Lola một miếng thịt nạc to.
- Ăn đi nhóc! Đừng có buồn chứ. Tối nay có muốn đi đâu không? Anh đưa đi.
Nếu là lúc trước, có lẽ Thiên Bối đã ghen đến lồng lộn, nhưng khi nhận ra tình cảm giữa hai người họ chỉ là anh em thì cô cũng xóa bỏ cái cảm giác ngớ ngẩn đó. Lola lắc đầu, nó chẳng muốn đi đâu hết. Vương Thần đã ăn xong, cậu uống cốc nước trên bàn và nói:
- Em nên ăn đi! Nếu không mai lại xóc ruột là ốm đấy. Con thôi ạ!
Nói rồi, cậu lễ phép cúi đầu rồi bỏ lên gác, Thiên Bối dõi theo, trong lòng chợt thấy khó chịu, tâm trạng của cậu ấy mấy ngày nay hình như không tốt thì phải? Bữa tối cũng nhanh chóng kết thúc, mọi người đều trở về với hoạt động của mình. Thiên Bối và "mẹ trẻ" sắp xếp đồ đạc cho Lola, trong khi con bé tiu nghỉu ngồi một góc. Cô hầu nhỏ bỗng nhiên thấy buồn cười, liền trêu Lola:
- Thôi đi bé! Chốc qua phòng chị kể chuyện không?
Chỉ nghe đến đó, hai mắt Lola đã sáng rực như đèn pha xe ô tô, nó hớt hải:
- Vâng ạ!
Sau khi tìm đủ mọi cách tống khứ tên tiểu tử kia ra khỏi phòng, hai chị em ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt Lola rất nghiêm túc, con bé nói:
- Chị bắt đầu đi! Từ chiến lược số .
- Chị đã làm như em ghi trong tờ giấy, chị đang ngồi chờ ở quán đó thì chợt cậu chủ đến, cậu ấy ăn mặc rất bảnh, áo sơ mi đen, quần bạc...
- Thôi!- Lola bỗng dưng vô duyên cắt ngang khiến Thiên Bối chưng hửng, mặt cô còn đang ngây ra không hiểu gì thì con bé đã nói tiếp.- Không cần chi tiết vậy đâu chị! Sự việc chính thôi.
- À ừm...sau khi hỏi cậu ấy học hành thế nào, chị hỏi tiếp là trông chị ra sao? Nhưng cậu ấy nói rất khó nghe, rằng trông chẳng ra sao, chị không hợp và đại loại những thứ như thế.- Thiên Bối nghĩ đến, lại thấy lòng buồn man mác.- Chị không hiểu sao mình lại thấy rất tổn thương, và đứng dậy bỏ đi...
- Vậy đó là lí do mà chị ướt nhẹp sáng hôm qua đó hả?
- Ừm...- Thiên Bối ngại ngùng cúi đầu. Cô bỗng nhận ra sáng hôm đó mình đã quá bồng bột trong cư xử. " Sao lại ngốc thế chứ?"
Lola suy nghĩ một hồi, rồi búng tay cái "chóc":
- Qua bộ óc phân tích thông minh của em, em đã đoán ra được tình huống số của hai người. Nhưng tránh để ảnh hưởng, chị phải kể hết ra em mới nói được. Bây giờ chị nói tiếp việc số đi.
- À...vẫn theo chiến lược em ghi, chị đã nấu ăn cho cậu ấy. Cậu ấy khen ngon, hì hì.- Thiên Bối bỗng dưng cười toe khi nhớ lại bộ mặt tấm tắc của Vương Tử.- Chị vô tình cắt vào tay, chứ không phải là thực hiện theo em đâu nhé. Cậu ấy...vội vàng chạy lại...và đưa ngón tay của chị vào miệng...
Thiên Bối vớ cái gối cạnh đó úp vào mặt, hành động đó khiến Lola phải nhịn cười, con bé suýt chút nữa là không chịu nổi, nhưng rồi lại từ tốn nói:
- Rồi sao nữa?
Thiên Bối bỏ gối ra, mặt vẫn còn vương chút đỏ, cô nuốt nước bọt:
- Chị vẫn thấy thật ngớ ngẩn và hối hận chết đi được. Chị đã làm cái hành động em yêu cầu, và mặt cậu ấy cứ ngây ra...thế là chị chạy đi luôn.
Lola cười hiểm, điều đó khiến Thiên Bối rợn tóc gái. " Kiểu cười kia là ý gì chứ?" Con bé hào hứng đòi cô kể tiếp cái số ba, và cũng là cái nó mong đợi nhất. Thiên Bối hơi khó nghĩ, chuyện này thực ra cô không muốn nói, nhưng thôi vì mục đích cao cả, đành phải "phun" hết ra vậy.
- Sáng nay chị bị ốm, cậu chủ đã nấu cháo cho chị, còn lấy cả thuốc nữa...
Thấy Thiên Bối ngập ngừng, Lola gườm gườm:- Hết rồi?
- Hết rồi!- Cô run run đáp lại.
- Thật?- Càng nhìn càng thấy vẻ đàn áp từ Lola, Thiên Bối cuối cùng cũng không chịu nổi.
- Còn!- Cô thở hắt ra một hơi vì muốn vỡ tim. "Con nhóc này ma mãnh ghê!"- Chị định nhắm mắt ngủ, không ngờ cậu ấy tiến đến từ khi nào...sau đó...nắm tay chị...rồi thơm lên đó...rồi áp vào má cậu ấy...rồi lại nắm...
Thiên Bối đã sớm máu dồn lên mặt, đỏ chẳng khác nào mũi của chú hề, cô thấy ngượng khi phải nói ra điều này...Lola đã mau chóng nhận ra điều đó, con bé cũng chẳng tỏ ra ngạc nhiên là mấy, tỉnh bơ hỏi:
- Chị cảm thấy thế nào?
- Tay cậu ấy rất ấm...- Thiên Bối ngập ngừng, tim đập loạn xạ không rõ nguyên nhân.
Lola lại búng tay cái "chóc", nó cúi người hỏi:
- Vậy còn hôn?
" Hôn? Hôn gì chứ?" Thiên Bối nhăn mặt, xua xua tay, điều đó làm chỉ số hưng phấn của Lola tụt một vạch, nó nằm phịch xuống giường lăn lộn. Thiên Bối lo lắng:
- Sao thế em?
- Đợi em phân tích đã...
Sau một hồi để con nhỏ vật lộn trên giường, cuối cùng nó cũng ngồi dậy, mặt nghiêm túc vô cùng, giọng điệu đặc sệt " người lớn" khiến cô chột dạ.
- Qua hiểu biết của em thì chị nhất định là...khoan, để em nói từng chi tiết một. Thứ nhất, chiến lược số , em đoán không nhầm thì chị đã bị những người xung quanh nhìn với vẻ tán thưởng đúng không? À mà có phải cả mấy cha đực rựa cũng nhìn chị không chớp mắt chứ gì? Điều đó đối với bất cứ tên con trai nào đều là một sự khó chịu. Họ đương nhiên không thích người con gái của mình bị kẻ khác dòm ngó. Nên tất nhiên sẽ buông lời khó chịu để cô ấy không bao giờ xinh đẹp như vậy trước ai nữa. Tuy có hơi ích kỉ một tí, nhưng xét cho cùng chỉ vì quá thích người ta thôi. Nên, anh Tử chính là thích chị nên mới nói vậy. Còn chị! tại sao bị tổn thương? Điều này càng đơn giản, tâm lí con gái em nắm trong lòng bàn tay đấy nhé. Con gái sẽ không chịu được việc người mình thích chê mình xấu đâu, họ luôn muốn đẹp nhất trong mắt người họ yêu mà. Do đó, khi bị anh Tử chê, chị sinh ra tự ái và bỏ đi đó. Hô hô!
Lola cười man rợ, bù lại mặt Thiên Bối lại trắng bệch như tượng sáp. Cô không ngờ con bé lại có kiến thức uyên sâu như vậy, nói còn nói trúng phóc như vậy nữa chứ. Cô đúng là như vậy ư? Lẽ nào vì cậu ta mà cô tự ái như thế? Lola sau khi cười muốn lộn dạ dày ra ngoài thì cũng bình tĩnh lại một chút, nó tiếp tục bài "phân tích tình yêu" của mình.
- Sang chiến lược số , cái này lại càng dễ khẳng định. Anh Tử lần này khen ngon là thật lòng đó. Mà đúng là chị nấu ăn ngon thật mà. Chậc! Cái vụ này em cũng thấy khó nói, hành động và biểu hiện của anh Tử chính là lo lắng cho chị đến phát cuồng nên chẳng ngần ngại đưa tay lên miệng cầm máu. Em đoán lúc đó chị cũng thấy lồng ngực phập phồng đúng không? Còn cái lời nói kia em bảo chị làm. Anh Tử ngây ra là vì sốc, hoặc cũng có thể thấy chị dễ thương đến không cất nên lời đó mà. Trời ơi! Em phục em quá.
Lola lại một lần nữa cất điệu cười "khó đỡ" của mình, Thiên Bối thấy gai ốc, da gà nổi lên khắp người. " Con bé đâu cần phấn khích vậy chứ?" Cô xoa cằm nghĩ ngợi..." Con bé này, nhất định là thần thánh rồi, sao lại biết rõ quá vậy nhỉ?" Dường như do nói quá nhiều, Lola phải uống một cốc nước, sau đó mới nói tiếp.
- Chung quy lại, tuy chiến lược số chị chả làm được cái gì, nhưng cũng nhờ chiến lược số mà mọi chuyện khá là thành công. Cái này em nghĩ không cần nói chị cũng đã hiểu phần nào cảm giác của mình rồi. Trong tờ chiến lược em đã ghi rất rõ ý nghĩa của cái nắm tay. Chị!- Lola bỗng chỉ tay vào Thiên Bối, sau đó hét lớn:
- Chính là đã thích anh Tử!
Thiên Bối hốt hoảng nhào tới bịt cái miệng oang oang của Lola, con bé "ưm ưm" một hồi rồi giật tay cô hầu nhỏ ra thở dốc.
- Chị... sao lại định giết em...?
- Chị không có, nhưng em bé miệng chút đi, đừng có la lên như vậy, lỡ người ngoài nghe thấy thì không hay đâu.
- Nhưng đúng là chị... Chị thích anh Tử rồi đó.- Lola lại một lần nữa khẳng định.
" Chị thích anh Tử rồi đó!" Thiên Bối bất chợt ngây ra, cảm xúc lúc này của cô như thế nào cũng không rõ, chỉ thấy trái tim bị đè nặng xuống bằng một thứ gì đó mang tên "tình yêu". " Yêu thằng nhóc đó! Có thể nào? Mình nhất định là không yêu cậu ta, làm sao có thể như vậy được, cậu ta luôn bắt nạt mình..."
Lola cười, nó thấy hạnh phúc khi biết anh họ mình không chỉ đơn phương. " Vậy là tốt quá rồi!" Nó ôm vai Thiên Bối nằm xuống giường, với tay tắt đèn ngủ. Căn phòng bỗng chốc chìm trong bóng tối, yên lặng trùm lên cả hơi thở khe khẽ của hai người. Thiên Bối nằm im, mắt nhìn thẳng lên trần nhà, lồng ngực cô phập phồng một cảm xúc không tên. Lola nằm cạnh, nó kéo chăn lên người, rúc đầu vào cánh tay Thiên Bối. Chỉ mới quen, nhưng nó đã sớm coi cô như chị ruột, biết ngày mai là xa nhau, nó bất chợt dâng lên một niềm tiếc nuối. Thiên bối vòng tay ôm lấy con bé vào lòng, để cái đầu tóc xù của nó vùi trong ngực mình.
- Lola này...mai em đi rồi...Có trở lại nữa không?
- Có...!- Con bé thì thầm, Thiên Bối cong miệng cười, lại càng ôm chặt nó hơn. Cô sinh ra đã không có lấy một anh chị em thân thích nào, bây giờ có Lola như đứa em gái thân thiết, không khỏi vui vẻ trong lòng.
Màn đêm trở nên tĩnh lặng, gió thổi khe khẽ qua khung cửa sổ phòng, dịu dàng ôm lấy hai cô gái nhỏ. Lola hít thở, nó nói bằng giọng điệu đều đều.
- Chị Bối...anh Tử rất yêu chị! Em biết chị không ngốc đến mức không rõ tình cảm của mình. Chỉ là chị cố tình phủ định nó đi, cố tình không tin. Chị đừng như vậy nữa, hãy tự cởi lòng mình, hãy tiếp nhận tình cảm của anh ấy và chính chị đi. Em nghĩ...đừng để mọi chuyện quá muộn.
Không gian một mực im lặng, không thấy Thiên Bối trả lời, chắc cô đã ngủ nên Lola thôi không nói nữa, nó cọ quậy một chút rồi cũng nhắm mắt. Nhưng mọi chuyện lại khác, Thiên Bối nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, cô thở hắt ra một hơi, đem lời của Lola cất vào tận trong tim mình. Đúng vậy, cô không hề ngốc nghếch đến như thế, chỉ là còn quá phân vân về tình cảm của mình. Đến lúc nào mới tìm được câu trả lời cho bản thân? Từng cử chỉ của cậu chủ đã quá rõ ràng, cô lại sợ hãi đến mức không dám đáp lại chúng. Hay là...cứ giữ những thứ xúc cảm lặng thầm này trong tim...
" Bản chiến lược của em đã thành công rồi!"
Lola đã đi được một tuần, ngôi biệt thự mái đỏ lại nhanh chóng trở lại guồng quay của mình. Tuy căn nhà vắng tiếng cười trẻ thơ của cô nhóc nhưng mọi người cũng cố gắng chấp nhận, chỉ mong sẽ có một ngày cô bé con đáng yêu với chiếc váy Gothic Lolita cầu kỳ và nụ cười tươi tắn đó sẽ trở lại. Thiên Bối cũng chuẩn bị vào năm học, nghe lão gia nói cô sẽ chuyển đến học cùng trường với Nhị thiếu gia. Cô thiết nghĩ công việc của mình giờ đã nhàn nhã hơn, phải tập trung học để đỗ tốt nghiệp, còn vào đại học nữa.
Đợt này, đại tiểu thư Tử Dy sẽ công tác hẳn một năm bên Pháp, còn lão gia và phu nhân lo chuyện công ti nên cũng ít khi về nhà. Vương Thần cũng đi học suốt, nghe nói cậu sẽ có bài luận văn trong lễ khai giảng học kì mới nên phải thật chú tâm. Vương Tử thì thường xuyên ra ngoài, cậu ta có vẻ bận bịu làm việc gì đó. Căn nhà trở nên trống trải, chỉ còn Thiên Bối và thiếu phu nhân Khải Nhi. Cô ngày ngày chẳng biết làm gì, cũng không có ai nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng đi mua sắm với "mẹ trẻ".
Thời gian dường như đang trôi rất nhanh.