Lại một ngày nữa trôi qua, thời gian bên nhau của hai người cũng cứ thế mà từ từ rút ngắn lại. Vậy là ngày mai thôi, Chương Vương Tử sẽ rời xa nơi này. Những tưởng ngày cuối cùng trước khi cậu đi mọi thứ sẽ trở nên lộn xộn lắm, nhưng không, chẳng có gì thay đổi so với thường ngày. Mọi người vẫn bình thản dùng bữa cùng nhau, những cuộc trò chuyện vẫn tự nhiên, vui vẻ, ánh mắt, nụ cười, chẳng có gì thay đổi. Thản nhiên đến kỳ quặc, giống như ngày mai chưa bao giờ tồn tại.
Nếu nói đến sự bất bình thường, thì có lẽ chỉ có cô hầu nhỏ. Dương Thiên Bối như chìm đắm trong hạnh phúc, mỗi giây phút trôi qua đều là niềm vui không sao cất thành lời.
Chương Vương Tử ngồi im trong phòng, cậu đờ đẫn nhìn vào tấm vé máy bay đặt trên bàn học, nhìn đến nỗi đôi mắt nhòe đi. Bàn tay vô tình siết chặt, cậu nhắm hờ mắt, cả người ngả ra sau ghế một cách uể oải, giống như bao nhiêu sức sống đã bị hút sạch. Sau một hồi suy nghĩ, cậu đứng dậy, đi ra ngoài, bắt gặp Dương Thiên Bối đang ngồi nhặt rau trong bếp, bèn nói:
- Này bà chị! Đi chơi không?
Thiên Bối ngẩng mặt, tròn mắt nhìn cậu chủ, có ý muốn hỏi " Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?" Vương Tử hơi chau mày, cậu đi lại kéo tay cô dậy:
- Có muốn đi không?
- Hả?- Cô hầu nhỏ kinh ngạc, sau đó bèn gật đầu.- Có!
Thiên Bối rất thích những nơi yên tĩnh và thơ mộng, nên Vương Tử đã chọn đưa cô đến Vườn hoa Nhật Tân- một trong những khung cảnh đẹp nhất Hà Nội. Vườn hoa ban sáng còn vắng bóng người, chỉ có những cánh mỏng đang rực rỡ khoe vẻ đẹp tinh khiết của mình. Thiên Bối và Vương Tử đi xe bus mất một tiếng đồng hồ. Đến nơi thì cả hai đều hết sức uể oải. Cậu chủ nhỏ đứng dựa vào một cái cột, đầu tóc rũ rượi, mắt hoa cả lên:
- Này! Tôi không ngờ đi xe bus lại mệt như vậy!
- Cậu chủ! Cậu quen đi xe hơi sang trọng rồi nên mới vậy thôi! Tôi cũng thấy bình thường.- Cô hầu chu miệng, khoanh tay trước ngực, chiếc váy trắng bay bay trong gió. Vẻ mặt hết sức đắc ý trước bộ dạng thảm hại của cậu chủ.
" Khịt!" Chương Vương Tử bỗng nhiên phì cười, mắt lóe sáng, cậu ta ngẩng đầu, nhếch mép nói với Thiên Bối:
- Đừng có chu miệng nữa, tôi không kìm chế được bây giờ?!
" Cái gì? Không kìm chế cái gì chứ?" Không hẹn mà mặt Thiên Bối đã đỏ ứng như hai trái cà chua quá mùa. Hai tay cô cũng bất giác bấu vào nhau.
- Nghĩ gì tệ hại phải không? Ý tôi là sẽ cắt phăng cái mỏ của bà chị đi đó.- Vương Tử ngửa mặt lên trời cười to, nhìn bộ dạng lúng túng và khuôn mặt đỏ ửng của cô là cậu đoán ngay được rồi, vì thực chất ngay từ đầu ý định của cậu chính là như thế.
Quả nhiên Dương Thiên Bối bị lời nói của Vương Tử tác động mạnh mẽ, cô liền lập tức tắt ngay nụ cười, tiến đến đập vào đầu Vương Tử một cái đánh "bốp", giọng xỉ vả:
- Tôi nói cho cậu biết, tôi biết tôi xấu đó, tôi ngốc đó. Cậu không cần phải lừa tôi đâu. Cậu mới chính là kẻ ảo tưởng thì có. Đồ hâm. Đồ dở người. Đồ vịt bầu. Đồ thiểu năng. Đồ tiểu tử ngốc!
Sau mỗi chữ “đồ...” lại là một cái đập nữa giáng thẳng xuống đầu cậu chủ nhỏ tội nghiệp, mà cũng đâu có nhẹ gì cho cam. Vương Tử đánh đau, khổ sở mếu máo, túm lấy váy của cô hầu:
- "Em yêu" à, biết đánh vậy đau lắm không?
Hai chữ “em yêu” như sét đánh nổ ngang tai Thiên Bối, làm cô suýt chút nữa ngã nhào. Vội vã ngó quanh, chợt phát hiện ra có vài người đi bộ đang kín đáo liếc nhìn mình, lại còn che miệng tủm tỉm cười. Đã điên lại càng điên hơn, cô túm áo Vương Tử kéo lên, hai mắt bốc lửa:
- Cậu điên hả? Ai là "em yêu"? Cầu nguyện đi Chương Vương Tử! Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ đầu của cậu đấy!
Vương Tử mỉm cười thích thú, ngay lập tức đẩy nhẹ tay Thiên Bối một cái, vùng ra, chạy tót đi khiến Thiên Bối đứng chưng hửng, cô ngậm cục tức to tổ chảng xuống dạ dày, hậm hực đi theo sau tên tiểu quỷ kia.
Ngày hôm ấy mình đã thề nguyện yêu mãi mãi và
Cùng chung vai dù cho chuyện gì cũng chẳng chia xa
Niềm tin yêu vào anh, xin đừng vội phai tàn nhanh
Để em được sống bên anh những ngày nắng xanh
[ Mưa nắng tình yêu- Lương Minh Trang]
Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, những cơn gió vẩn vơ lấy đôi trai gái đang ngồi trên chiếc ghế gỗ. Cả hai cùng lặng im nhìn ra phía cánh đồng hoa rộng ngợp. Xa xa, thấp thoáng cánh hoa màu tím biếc như những viên ngọc ruby dịu dàng đan cài với vô vàn sắc màu tinh túy khác. Đôi mắt thạch anh ám khói của Thiên Bối như một chiếc máy ảnh, thu nhỏ cảnh tuyệt sắc vào tận trái tim mình. Nụ cười tươi tắn nở trên môi. Vương Tử lặng lẽ quan sát. Ánh mắt cậu tràn ngập yêu thương, chỉ mong được thấy cô mãi vui vẻ như thế này.
Mặt trời đã lên quá đỉnh, Thiên Bối giương bàn tay nhỏ xíu về phía ánh dương, chiếc nhẫn ước hẹn tỏa sáng lấp lánh trên ngón áp út như chứng minh cho hạnh phúc hai người. Cô nghiêng đầu ngắm nhìn vật thể nhỏ nhắn xinh đẹp ấy, bất chợt, một ý nghĩ hết sức trẻ con nhảy ra: “Bàn ta này, chỉ có ngón áp út được che chở, vậy còn những ngón còn lại? Chẳng lẽ chúng sẽ mãi bơ vơ?”. Tuy nhiên, ngay lập tức, suy nghĩ này làm cô thoáng đỏ mặt. Mình có thể tham lam đến mức nào chứ?
Bỗng nhiên, một bàn tay mềm mại, ấm áp, đan vào tay cô, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:
- Mãi bên nhau nhé!
Thiên Bối quay mặt nhìn, bắt gặp nụ cười tươi của Vương Tử, tuy cậu không nhìn cô, nhưng cô biết nó dành ình. Trái tim lại rung lên từng nhịp đập hạnh phúc.
" Mãi yêu nhé! Phải cùng chung tay đi đến cuối con đường hạnh phúc! Anh hứa đấy! Em đã trao trái tim này cho anh mất rồi, đừng làm nó tổn thương nhé anh!"
Đến trưa. Nắng như rót mật xuống thành phố. Mây trời quấn vào nhau như những chiếc khăn bông. Phía trước thấp thoáng vài cánh hoa đang bung nở rực rỡ dưới ánh hào quang. Bụng Thiên Bối và Vương Tử bắt đầu réo đói, cô khoác vai cậu chủ, miệng cười toe toét:
- Cậu chủ! Đi ăn mì gói đi!
- Mì gói? Tôi còn tưởng bà chị muốn đi nhà hàng năm sao kia.- Vương Tử cười cười, lấy tay đẩy Thiên Bối ra rồi sau đó khoác lại lên vai cô.- Vậy thì cùng đi!
Hai người đi bộ được một lúc thì bắt gặp một quán hàng rong. Bà lão vừa thấy hai bọn họ thì tay vẫy vẫy, đon đả mời chào:
- Này hai đứa! Vào làm chút đồ cho nóng nè!
Người phụ nữ già nua bưng ra hai cốc mì khói còn tỏa nghi ngút. Mùi hương quyến rũ hai cái dạ dày đang biểu tình dữ dội. Thiên Bối vội đón lấy, mỉm cười cảm ơn bà lão. Cô trộn gia vị lên đưa cho Vương Tử đang ngây mặt nhìn.
- Đây! Cậu ăn luôn đi!
Những sợi mì vàng ươm uốn lượn trên chiếc dĩa nhựa màu trắng, từng chút chút một bị chiếc miệng kéo lên rồi lại chui tọt xuống dạ dày. Dương Thiên Bối ăn rất ngon lành, hệt như thế giới xung quanh chỉ còn tồn tại cô và cốc mì này thôi vậy. Vương Tử lặng lẽ nhìn từng cử chỉ của cô gái nhỏ, trong lòng dâng đầy niềm hạnh phúc. Chỉ một thứ đơn giản thế này cũng làm con tim thơ ngây của cô rung động, vậy thì cậu phải làm sao để có thể khiến cô mãi vui như thế này?
- Cậu chủ? Sao không ăn mà cứ nhìn tôi hoài vậy?
Vương Tử thoáng giật mình, bỗng thấy hình ảnh cô mờ dần giữa làn khói trắng. Tim cậu đau đớn, tại sao lại như vậy? Hôm nay là ngày cuối cùng bên cô ấy, cậu phải cố gắng cười mới đúng. Nhưng sao lúc này lại thấy cõi lòng tê tái. Cậu không muốn mình yếu đuối thế này, nhưng thời gian đã chẳng còn được bao nhiêu. Cốc mì trên tay sao trở nên lạnh lẽo, bàn tay cậu vô tình siết chặt lại.
- Tử? Cậu sao vậy?
- Không có gì.- Vương Tử vội lắc đầu, nụ cười lại nở trên môi như thường lệ, cậu lơ đãng hỏi.- Bà chị này...nếu một ngày tôi không bên cô nữa thì sao?
Thiên Bối tròn mắt nhìn, rồi lại phẩy tay cười:
- Làm gì có chuyện đó. Cậu sẽ không rời xa tôi đúng không?
Trái tim Vương Tử bị bóp nghẹt lại, cậu thở một cách khó khăn. " Đừng tin tưởng như vậy, xin đừng hi vọng như vậy. Và xin đừng nhìn với ánh mắt đó..." Nếu cậu nói với cô toàn bộ sự thật lúc này thì sao nhỉ? Liệu cô ấy có chấp nhận hay không? Sẽ khóc lóc? Đau khổ? Giận cậu? Ghét cậu? Căm hận cậu? Nhưng cậu chẳng có đủ dũng cảm để làm điều đó.bg-ssp-{height:px}
- Đúng! Tôi sẽ không làm thế. Tôi sẽ không nuốt lời.
Một lời nói dối đã thốt nơi bờ môi. Tình yêu không có chỗ cho sự dối trá, nhưng nói dối để giữ lại tình yêu thì cũng đâu có sai. Vương Tử thầm nhủ rằng chỉ một lần này thôi, lần duy nhất trong đời cậu lừa dối cô. Càng nhìn vẻ mặt ngây thơ của Thiên Bối là tim cậu lại quặn thắt.
" Đoàn quân Việt Nam đi! Chung lòng cứu quốc...”
Thiên Bối hét to bài “Quốc ca” giữa phố xa thênh thang, trên tay còn cầm một cái kem ốc quế giơ lên cao, cả người cô lắc lư. Vương Tử ngồi đằng trước cũng cười to. Tóc bị gió thổi ngược ra sau, gáy và cổ mát lạnh. Một chiếc xe đạp đôi màu đỏ chói đang quay từng vòng trên con đường ngập cây xanh. Mùa thu đem theo chút se se lạnh cuốn lấy những chiếc lá vàng ươm rủ xuống mặt hồ cổ kính. Nắng dịu nhẹ nâng nâng trên bờ vai, không khí trong lành đến mức nghe rõ tiếng chim chóc hót véo von.
Thiên Bối tựa đầu vào tấm lưng to lớn của Vương Tử, cảm giác thật thanh nhàn biết bao. Nếu như ngày nào cũng được như thế này thì tốt biết mấy. Một vòng tay ôm chặt lấy eo, một cái xiết nhẹ nhàng, và hai trái tim chung một nhịp đập.
Gió chẳng còn thổi, mây chẳng còn đong đưa, nắng đã thôi chiếu sáng. Chiếc xe dừng lại, dưới bầu trời cao vời vợi, dưới màu xanh thẳm đến nhức nhối. Thiên Bối ngước nhìn, bàn tay nắm chặt lấy tay Vương Tử. Cô thủ thỉ:
- Vương Tử!
- Hử?- Cậu khẽ đáp.
- Cậu phải hứa với tôi!- Cô ngập ngừng.- Rằng sẽ không lừa dối tôi bất cứ điều gì. Dù có chuyện gì đi chăng nữa cũng không được rời xa tôi.
Vương Tử lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ, rồi lại nhìn về phía xa xăm nào đó. Cậu do dự, cũng bởi đã lừa dối cô một điều rồi, liệu có còn tư cách để hứa hay không? Thái độ của cậu chủ khiến cô hầu nhỏ kinh ngạc, cô đưa ánh mắt hoang mang nhìn, tim không ngừng đập thình thịch.
- Bà chị không tin tôi sao?- Cậu hỏi nhỏ, vẫn không quay mặt nhìn cô.
- Tôi tất nhiên luôn tin...
- Vậy thì đừng nói những điều như vậy.
Vương Tử chưa để Thiên Bối nói hết câu đã vô tình gắt lên khiến cô giật thót mình. Nhận ra mình đã lỡ lời, cậu vội vàng cười, vỗ bộp lên vai cô.
- Tôi nói vậy thôi.
Trời đã xẩm tối, điện thoại Vương Tử réo, hóa ra "mẹ trẻ" Khải Nhi gọi về ăn cơm. Hai người nắm tay nhau lặng lẽ sải từng bước trên con đường dài. Không gian chìm trong yên lặng, chỉ có dòng người vẫn trôi qua một cách nhàm chán. Thiên Bối hơi mím môi, chốc chốc lên ngước nhìn vẻ mặt khó hiểu của Vương Tử. Cô bỗng thấy hối hận khi đã chạm vào lòng tự tôn của cậu ấy.
Chiếc xe bus đã chờ ở trạm, hai người vội vã bước lên, chọn hàng ghế cuối cùng để ngồi. Thiên Bối đã díu mắt, cả ngày đi lại khiến cô muốn chìm vào giấc mộng ngay lập tức, cô dựa vào cửa kính tìm một điểm tựa cho giấc ngủ của mình. Vương Tử chống tay lên cửa xe, mắt nhìn xa xăm ra một nơi nào đó bên ngoài kia.
Thành phố đã lên đèn. Những đốm sáng lấp lánh dưới bầu trời đêm đen kịt. Người người tản bộ trên vỉa hè, hàng quán lác đác khách ngồi. Hàng cây chìm trong yên lặng, chẳng còn màu xanh rực nắng của ban ngày. Cảnh vật tối nay thật yên bình, giống như cõi lòng của hai con người đang ngồi trên chiếc xe bus nọ.
Thiên Bối gà gật, đầu chốc chốc lại đập vào cửa kính. Vương Tử phì cười, liền kéo cô lại, đặt lên vai mình. Sau hành động hết sức lãng mạn đó, Thiên Bối có vẻ thoải mái hơn. Cô nhắm mắt, để mặc cơn buồn ngủ tràn đến, cuốn trôi đi mọi ý thức còn sót lại. Để những lo lắng trong lòng cô gái nhỏ được thả trôi đi, để những phiền muộn chẳng còn vương vấn trên bờ mi đó. Bàn tay cậu đan chặt vào tay cô, tựa hồ muốn nắm lấy cả trái tim đang đập trong lồng ngực kia. Hơi ấm len theo các mạch máu lan khắp cơ thể, Vương Tử nở một nụ cười buồn.
" Ông trời ơi! Hãy để cô gái này vĩnh viễn bình yên bên con!"
Hai người vừa bước chân qua cửa, chưa kịp chào hỏi câu gì đã hứng chịu luôn một trận mắng té tát của "mẹ trẻ" Khải Nhi. Cô cứ mắng sa sả sa sả, phân trần việc hai người đột nhiên biến mất khiến cả nhà lo gần chết, cũng may có cô giúp việc thông báo cậu chủ và Thiên Bối đã ra ngoài từ sáng sớm. Vui mừng chưa qua đi, Khải Nhi lại lập tức nổi trận lôi đình vì hai đứa dám tự tiện đi chơi mà không thông báo với ai, đã thế đến tối mịt mới vác mặt về. Cái nhà này không còn phép tắc gì nữa hay sao? Thảm hại hơn, Chương Vương Tử còn được "khuyến mãi" thêm ba cái đập vào đầu côm cốp. Cậu ôm đầu ấm ức. “Sao cứ thích đánh vào đầu tôi vậy? Muốn tôi ngu đi hả?”
Thiên Bối chẳng hề nhận ra điều kì lạ trong từng cử chỉ, lời nói của mọi người. Cô vẫn còn đang đằm mình trong mật ngọt yêu thương nên không mảy may để ý đến việc sắp xảy ra có tầm quan trọng như thế nào. Cô vẫn ăn cơm ngon miệng, vẫn cười nói không ngớt, và trái tim vẫn còn đang tràn ngập niềm vui của tình yêu. Mỗi giây trôi qua với cô đều hạnh phúc khôn tưởng.
Trăng đã lên cao, treo lơ lững giữa nền trời tối như một chiếc bóng đèn thắp sáng. Khu vườn hoa hồng lặng lẽ tỏa hương thơm ngào ngạt. Mưa rơi lất phất bên khung cửa sổ tựa tấm rèm trắng xóa. Trên giường, một cặp trai gái đang ngồi im, Thiên Bối tựa cằm vào chiếc gối đặt trên đôi chân đang co lại, Vương Tử lặng lẽ quàng tay ôm cô từ phía sau. Trong phòng réo rắt một bàn nhạc không lời.
Họ cứ im lặng mãi thế. Có vẻ cậu chủ nhỏ rất thích ôm cô từ phía sau, để được gục mặt vào cổ cô, để mái tóc cô buông dài trên mặt mình, và để mùi hương quen thuộc xoa dịu tâm hồn mình. Sau một ngày dài mệt mỏi cậu chỉ muốn được mãi như vậy, và cô cũng mong rằng quãng thời gian tươi đẹp này sẽ không trôi nhanh qua.
Anh có biết chăng bao ngày qua
Con tim em đong đầy nỗi nhớ
Chỉ mong được mãi bên anh mỗi ngày
Rời xa...đừng rời xa nhé anh!
Thiên Bối ngân nga hát một giai điệu nào đó, giọng ca của cô vang vọng khắp căn phòng. Vương Tử bỗng thấy lòng mình nghẹn lại, cổ họng đắng ngắt. Cậu nhắm hờ mắt, vòng tay cũng vô tình siết chặt lại. Cậu không còn muốn đếm thời gian nữa, biết rằng không thể ở bên cô thêm được nữa. Càng để ý đến từng cái nhích của kim đồng hồ đó, cậu càng thấy lạnh buốt tận tâm can.
Cô gái ngây ngô này! Tại sao không hỏi gì cả? Nếu như cố ép, biết đâu tôi sẽ nói ra được điều khủng khiếp đó!
Vương Tử hối hận vô cùng, cậu không đủ dũng cảm để nói ra điều đó, cũng như đối mặt với cảm xúc của cô. Cậu sợ cô sẽ giận, sẽ rời xa cậu. Nhưng hình như là cách nào đi chăng nữa cũng đều dẫn đến một kết quả nhất định thì phải? Vậy giờ cậu phải làm sao đây?
Khi đang quay cuồng trong những suy nghĩ thì chợt Thiên Bối vùng ra khỏi vòng tay cậu, chạy xuống giường tìm kiếm gì đó trong hộc tủ của cô. Cô hầu nhỏ bỗng "À" lên một tiếng sung sướng, bàn tay nhỏ nâng niu thứ đó như món bảo vật quý hiếm. Thiên Bối chạy lại ngồi phịch lên giường, đối diện với khuôn mặt ngạc nhiên của cậu chủ. Cô cười tươi:
- Tặng cậu!- Cô chìa ra một chiếc đồng hồ rất đẹp, có dây đeo màu đen lịch lãm.
- Hử? Ở đâu thế? Không phải là bà chị mua chứ? Nhìn đắt vậy mà.- Vương Tử cầm lấy, tuy miệng nói nhưng vẫn đưa lên ướm thử trên tay mình.
- Hừm! Bí mật!- Thiên Bối nháy mắt.
" Mình sẽ không nói đây là quà sinh nhật của phu nhân đâu. Nếu cậu ấy biết ý nghĩa của nó thì ngại chết!"
Chụt!
Một nụ hôn lướt nhẹ qua bờ môi hồng, nhanh đến mức mắt không kịp chớp mắt. Thiên Bối sững người, nhìn Vương Tử bằng ánh mắt muôn phần hoang mang. Vậy mà người kia cũng chẳng tỏ vẻ gì nghiêm trọng, giống như việc cậu vừa là rất bình thường vậy. Vương Tử mỉm cười:
- Cảm ơn nhé!
Cậu đưa tay lên ngắm nghía một hồi, ra chiều tâm đắc lắm. Đây có lẽ là món quà đầu tiên cô dành tặng cậu thì phải? Cậu lại xoay người ôm lấy cô từ phía sau, trong lòng cảm động khôn nguôi. Còn Thiên Bối thì cảm nhận từng dòng yêu thương đang truyền đến từ sau mình. Hóa ra cảm giác yêu là như vậy...Chỉ cần được thấy nụ cười của người đó cũng khiến trái tim đập loạn xạ.
Thiên Bối rất buồn ngủ. Cô đã sớm lịm trên chiếc gối. Vương Tử liền đặt Thiên Bối xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp cho cô, giảm nhiệt độ của điều hòa. Cậu nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô hầu nhỏ, trong lòng hỗn độn nhiều cảm xúc khác nhau.
Tình yêu của cậu! Cứ ngủ mãi đi, đừng nên thức giấc, ngày mai sẽ là một ngày khó khăn với cô. Thế nên, hãy cứ bình yên như vậy...Một nụ hôn lướt trên vầng trán của cô gái.
Tiếng tích tắc của đồng hồ vẫn đều đặn vang lên trong không gian. Vương Tử hôn nhẹ lên mặt đồng hồ, chợt thấy hình ảnh cô hiện ra thật rõ nét...
Ngày hôm sau. Trời lờ mờ sáng. Những tia sáng yếu ớt len qua khung cửa sổ. Màn đêm vẫn còn chưa rút hẳn, chút phai nhạt xám xịt còn vấn vương trên mọi tán lá xanh. Vương Tử lặng lẽ để chiếc va li ra ngoài cửa. Cậu đứng im nhìn cô đang nằm trên giường, khuôn mặt trắng ngần vùi sâu vào gối, cả người co về phía trước, đôi môi nhỏ khe khẽ thở.
Một giọt nước mặt bất chợt đáp xuống nền gạch lạnh, vỡ tan. Cậu sẽ nhớ lắm đôi mắt màu thạch anh ám khói, nhớ nụ cười thánh thiện kia. Nhớ một cô gái ngốc nghếch luôn làm cậu tức giận. Nhớ làm sao bao yêu thương còn vương trên bờ môi kia.
Vương Tử lại gần hơn, nhìn ngắm thật kĩ từng đường nét trên gương mặt ấy. Cậu mỉm cười một mình, cài một lọn tóc xổ ra trên trán cô, ngón tay run rẩy. Điện thoại trong túi rung lên từng hồi, báo hiệu cậu đã hết thời gian. Vương Tử đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng chứa đựng bao kỉ niệm của hai người họ.