Giọng nói kia vừa quen thuộc vừa xa lạ, là một Tào Tu Viễn khác mà Tào Diệp chưa bao giờ tiếp xúc.
Rầm một tiếng, Tào Diệp chỉ cảm thấy trong đầu ù lên.
Cho tới nay cậu đang cố gắng tránh né chuyện này, nhưng bản ghi âm Chương Minh Hàm gửi đến đã kéo cậu vào trung tâm của vòng xoáy mà không cho bất kỳ lời giải thích nào.
Đến bây giờ cậu mới nhận ra rằng mặc dù tận mắt nhìn thấy cảnh Tào Tu Viễn và Trịnh Dần dây dưa, nhưng ánh sáng Tào Tu Viễn để lại trong lòng cậu từ khi còn nhỏ cho đến giờ vẫn lấp lóe như ẩn như hiện giống đốm lửa trong tro tàn.
Đến mức trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy việc dâm ô là giả, là một sự bôi nhọ giả dối không có thật.
Nhưng bây giờ, đốm lửa cuối cùng kia cũng hoàn toàn bị dập tắt rồi.
Cho nên Tào Tu Viễn chính là một tên cầm thú ra vẻ đạo đức giả từ đầu đến cuối.
Quả là cầm thú, Chương Minh Hàm chỉ lớn hơn mình ba tuổi, rốt cuộc sao ông ấy ra tay được?
Trong thang máy trên hành lang phát ra tiếng “tinh”, ngay sau đó tiếng bước chân vang lên, giọng của Lê Du cũng truyền đến: “Con người anh ta là vậy, đã nhiều năm như thế mà không hề thay đổi…”
Vừa nghe được giọng Lê Du, Tào Diệp muốn trốn theo bản năng, nếu Lê Du nhìn thấy dáng vẻ chật vật hồn bay phách lạc của mình lúc này, nhất định sẽ nhận ra trạng thái hiện tại của cậu khác thường.
Tào Diệp quay người đi về hướng khác, rẽ vào gian riêng trong nhà vệ sinh.
Điện thoại nắm trong lòng bàn tay rung lên cái nữa, cậu hơi chết lặng cầm lên nhìn, Chương Minh Hàm lại gửi đến một tin nhắn, lần này là một tấm ảnh, Tào Tu Viễn nhắm mắt nằm ngủ trên giường, bên cạnh là cái đèn ngủ mờ tối đang bật.
Logo đứng trên đầu giường rất dễ thấy, Tào Diệp nhận ra đó là khách sạn bác mình kinh doanh – Garness.
Nếu không phải ở chung một phòng khách sạn, hẳn là không thể chụp được ảnh riêng tư thế này.
Cho nên ảnh chụp màn hình tin nhắn Chương Minh Hàm tiết lộ với truyền thông cũng là thật.
Thật là mỉa mai, Tào Diệp nhìn tấm ảnh kia nghĩ, đây hình như là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng ngủ của Tào Tư Viễn.
Trước mười lăm tuổi cậu thực sự nghĩ rằng Tào Tu Viễn là thần, không cần ăn cơm cũng không cần đi ngủ, luôn luôn ở trong đoàn phim, mãi mãi quay phim không ngừng nghỉ.
Vài giây sau, Chương Minh Hàm lại gửi đến một đoạn chữ:
“Tiểu Diệp, anh không liên lạc được với đạo diễn Tào và thầy Trịnh, bất đắc dĩ mới tìm đến em, nếu như tổn thương em vậy anh nói xin lỗi trước.
Nhưng anh chỉ nghĩ là em có thể giúp anh chuyện này, đưa bản ghi âm và ảnh cho thầy Trịnh, nói với chú ấy anh còn có rất nhiều chứng cứ tương tự, hy vọng họ có thể nhanh chóng đồng ý điều kiện anh đưa ra, nếu không anh sẽ cung cấp chứng cứ này cho truyền thông.”
Tào Diệp không trả lời tin nhắn này, cậu trực tiếp gửi hai tin nhắn kia cho Trịnh Dần.
Trịnh Dần nhanh chóng gọi điện lại, Tào Diệp nghe máy, cậu nói trước khi Trịnh Dần lên tiếng: “Mấy người có thể mau chóng giải quyết chuyện này không? Còn muốn khiến bao nhiêu người khó xử nữa?”
Trịnh Dần gọi một tiếng “Tiểu Diệp” trong điện thoại, nhưng Tào Diệp không muốn nghe anh ta nói gì, cậu nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Bàn tay cầm điện thoại rũ xuống, Tào Diệp đứng trong gian riêng chết lặng tạm thời quên đi hết thảy.
Âm thanh ù ù trong não vẫn chưa dừng, kêu đến mức cậu hơi đau đầu, mùi nước khử trùng của bệnh viện bay vào trong mũi, bình thường không cảm thấy gì, nhưng bây giờ lại khiến cậu khó thở.
Tào Diệp cất điện thoại vào túi, đẩy cửa gian riêng ra, muốn xuống tầng hít thở không khí.
Trong thang máy có hai y tá vừa tan ca, đang cúi đầu xem chung điện thoại, nhỏ giọng tán gẫu:
“Đây là Lê Du à… Đã bốn mươi tuổi rồi còn đẹp như thế.”
“Đẹp thế này, đáng tiếc bị Tào Tu Viễn hại, khổ quá.”
“Nếu ngoại tình với người phụ nữ khác thì thôi, dâm ô một cậu trai vị thành niên, chuyện này mất mặt quá.”
“Đúng rồi… Ê tôi nghe nói mấy ngày nay Lê Du ở bệnh viện của chúng ta, thật không?”
Người kia lập tức “Suỵt” một tiếng.
Lê Hiển Đạt đã bắt chuyện với lãnh đạo bệnh viện, nói rằng phải giữ bí mật chuyện Lê Du nằm viện, nếu không phóng viên sẽ điên cuồng tìm đến.
Có lẽ kiêng dè xung quanh có người, hai y tá yên lặng một lát, nhưng chốc lát sau lại nhỏ giọng trò chuyện.
“Cô nói Lê Du gặp Tào Tu Viễn sẽ nói gì?”
“Nói chuyện ly hôn thôi, trên tin tức viết thế mà, chắc là tranh tài sản gì đó phải không…”
Đi thang máy xuống tầng một, cửa mở ra, lúc đi ra ngoài một cô gái trong đó nói: “Người giàu ly hôn cũng phải làm cho mất mặt như thế…”
Tào Diệp cố gắng núp trong góc giảm cảm giác tồn tại xuống đi sau hai y tá ra ngoài, tay cậu siết chặt thành nắm đấm, móng tay ngắn ngủi đâm vào da thịt, trong lòng bàn tay thình lình bị bóp ra mấy vết đỏ như máu.
Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, cúi đầu xuống nhìn màn hình, một tin tức đẩy mới nhất là “Tào Tu Viễn và Lê Du bí mật gặp nhau, bị nghi ngờ là bàn việc ly hôn”, là nội dung hai cô y tá vừa rồi đang thảo luận.
Bài báo nói khoảng bốn giờ chiều Lê Du và Tào Tu Viễn gặp nhau trong một chiếc xe việt dã, trông sắc mặt Lê Du không tốt, hiện đầy vẻ mệt mỏi, trong lúc nói chuyện mấy lần lắc đầu thở dài, dường như thất vọng tột cùng về Tào Tu Viễn.
Tào Diệp nhìn chằm chằm ảnh chụp lén trên điện thoại, mặc dù qua lớp kính mờ tối, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Lê Du ngồi ở ghế phụ lái.
Một tấm ảnh trong đó Lê Du hơi ngước cằm, nhắm mắt dựa vào lưng ghế, trên tấm ảnh khác, Lê Du cúi đầu, một tay chống trán.
Ảnh chụp rất mờ, gần như không nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nhưng vẫn có thể khiến người ta dễ dàng nhận ra sự mỏi mệt và tiều tụy trên người Lê Du, như thể trực tiếp già đi mười mấy tuổi.
Tào Diệp chưa bao giờ thấy Lê Du như thế này, Lê Du trong ấn tượng vẫn luôn lạc quan cởi mở, rất thích cười, cũng rất năng động, không hề nhìn ra dấu vết của thời gian để lại trên người cô.
Cho dù được điều trị trong bệnh viện một năm nay, cô cũng chưa bao giờ biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc tiêu cực sa sút tinh thần nào.
Nhưng một người phụ nữ tao nhã, đoan trang cả đời như thế, lại vì Tào Tu Viễn mà để lộ một mặt nhếch nhác và khó coi nhất của mình trước ánh mắt của tất cả mọi người trong đoạn đường cuối của sinh mạng, biến thành người phụ nữ đáng thương, đáng buồn trong miệng họ!
Mẹ kiếp, ông cứ việc làm loạn, với Trịnh Dần hay với Chương Minh Hàm đều không có vấn đề gì, nhưng có thể đừng kéo mẹ tôi vào không?!
“Cộp” một tiếng, Tào Diệp ném mạnh điện thoại.
Ra tay mạnh quá, điện thoại chạm vào mặt đất lập tức banh xác, màn hình vỡ đầy đất.
Người đi ngang qua xung quanh nhất thời hết hồn, đều quay đầu lại nhìn thiếu niên tràn đầy ác độc này.
Tào Diệp đứng tại chỗ, hít sâu mấy lần, cố gắng để cảm xúc của mình ổn định lại, sau đó cậu đi tới, cúi người nhặt điện thoại trên đất lên, cầm trong tay đi ra khỏi bệnh viện.
Mảnh thủy tinh của màn hình vỡ vụn bị cậu nắm trong tay cùng với thân máy, những miếng thủy tinh nhỏ bé kia cũng đâm vào da thịt, máu theo thân máy nhỏ giọt xuống.
Tào Diệp đi dọc ven đường chẳng có mục đích gì, cậu luôn cảm thấy người bên cạnh đều đang nhìn mình, họ đang nhìn gì? Có khi nào tin tức cũng đưa tin về mình? Đám chó chết cái gì cũng chụp được, đầu tiên họ chụp Lê Du, lại đến chụp mình, phải kéo tất cả những người liên quan đến Tào Tu Viễn cùng rơi vào đúng không?!
Nghĩ đến việc tất cả mọi người bên cạnh cậu đều biết Tào Tu Viễn là biến thái dâm ô trai trẻ, họ đang nghĩ gì? Thương hại hay là chê cười, hoặc là thờ ơ bàng quan?
Thảo nào Tào Tu Viễn thích nâng đỡ người mới như thế, Trịnh Dần còn luôn nói y đang rót vào máu mới cho lĩnh vực điện ảnh.
Từng có lúc Tào Diệp rất kiêu ngạo về điều này, nhưng bây giờ tất cả những sự thật này đều đang cười nhạo cậu ngây thơ!
Đừng nhìn nữa, đừng nhìn tôi nữa, Tào Diệp tỉnh bơ bước nhanh đi qua những người qua đường, trong lòng lại đang im lặng cầu xin, đừng khiến tôi bối rối như thế, cũng đừng lặng lẽ thương hại tôi.
Có người đi về phía cậu, hai cô gái đi với nhau, da đầu Tào Diệp lập tức kéo căng, cậu muốn tránh đi – hai cô gái đến làm gì? Hỏi cậu những chuyện của Tào Tu Viễn có phải thật không à? Hay là hỏi cậu có phải con trai của Tào Tu Viễn không?
“Tay cậu đang chảy máu.” Một cô gái trong đó nhìn cậu nói.
Cậu trai đẹp đẽ này thoạt nhìn căng thẳng lại đáng thương, còn vô thức lùi lại, giống như không muốn bị người khác đến gần.
Tào Diệp vô thức nhìn xuống theo ánh mắt của cô, tay mình thật sự đang chảy máu, cậu giơ tay lên, miếng thủy tinh đã ghim vào thịt, nhìn miệng vết thương kia, cậu lại thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không nhận ra cậu là con trai của Tào Tu Viễn, chỉ tới đây nhắc nhở tay cậu đang chảy máu… Mình đúng là thần hồn nát thần tính.
“Có muốn đến bệnh viện băng bó không,” Cô gái kia nhìn cậu, nhiệt tình chỉ cho cậu, “Bên kia có một bệnh viện…”
“Lát nữa tôi sẽ qua, cảm ơn.” Tào Diệp vẫn không ngẩng đầu lên, bây giờ cậu không dám nhìn thẳng vào bất kỳ ai.
Sau khi cô gái kia đi, Tào Diệp nhét điện thoại vào trong túi, lại lấy một tờ khăn giấy ra nắm trong lòng bàn tay, máu chảy ra thấm vào khăn giấy, như vậy sẽ không bị người qua đường nhìn thấy.
Quả nhiên, làm vậy đã không có nhiều người quay đầu nhìn cậu nữa.
Ánh chiều tà le lói, thu lại ánh mặt trời cuối cùng, đèn đường ven đường trong nháy mắt sáng hết lên.
Tào Diệp rẽ vào một con hẻm, cậu không thích nơi bị chiếu sáng, giống như tất cả mọi người có thể thấy rõ sự nhếch nhác và yếu đuối của cậu.
Cậu chọn một con đường vòng vèo để đi, không biết đi bao lâu, đi đến khi phẫn nộ trong lòng chết lặng, cả người miễn cưỡng bình tĩnh lại, cậu mới dừng lại, dựa lưng vào tường ngẩn người nhìn không khí.
Tin tức đã nói Tào Tu Viễn và Lê Du bí mật gặp nhau, tại sao họ lại gặp nhau? Chắc không phải Tào Tu Viễn chủ động đưa ra, vậy là mẹ Lê Du của cậu chủ động liên lạc với Tào Tu Viễn?
Lê Du từng nói lần này về nước chủ yếu là trở về gặp bạn bè, chẳng lẽ là để gặp Tào Tu Viễn? Không phải họ đã chia tay rồi sao, còn có gì phải gặp?
Nghĩ đến Lê Du, Tào Diệp cảm thấy nên về bệnh viện một chuyến, nếu không vắng mặt thời gian dài như vậy, có lẽ Lê Du sẽ lo lắng.
Nhưng trạng thái hiện tại thật sự không thích hợp xuất hiện trước mặt cô… Đêm nay không về nữa, đến khách sạn ngủ một đêm điều chỉnh lại cảm xúc, ngày mai đến sớm vậy.
Tào Diệp muốn gọi điện thoại nói cho Lê Du một tiếng, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra điện thoại đã bị mình ném vỡ, màn hình vỡ nát, hoàn toàn không dùng được.
Thôi, Tào Diệp đứng thẳng người, vẫn nên đến bệnh viện.
Cậu quay về đường cũ, lúc đi đến sảnh bệnh viện đã hơn mười giờ.
Ra khỏi thang máy cậu rẽ vào nhà vệ sinh, soi gương gẩy tóc, lại điều chỉnh cảm xúc, khí sắc trông không tốt lắm, nếu Lê Du hỏi thì cứ nói bị cảm đi… Tào Diệp nghĩ vậy rồi ra khỏi nhà vệ sinh, đi đến phòng bệnh của Lê Du.
Cửa phòng bệnh không đóng chỉ khép lại, để lại một khe rất nhỏ.
Tào Diệp đến gần định đẩy cửa vào thì chợt nghe Lê Du đang nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, giống như không muốn bị người khác nghe được.
“… Nói thật, năm đó tùy hứng sinh Tiểu Diệp, có đôi khi nghĩ lại vẫn rất hối hận…” Tào Diệp nghe thấy Lê Du nói như vậy.
Giọng nói kia khẽ thở dài một hơi, sau khi nói xong lại thở dài tiếng nữa, một lúc lâu cũng không nói câu tiếp theo.
Bàn tay cầm chốt cửa của Tào Diệp buông ra, trong khoảng thời gian im lặng kia, cậu ngẩn người nhìn bóng lưng của Lê Du trong khe cửa một lát.
Giọng Lê Du lại vang lên: “Lúc y tá ôm nó cho mình nhìn, lúc ấy mình nghĩ sau này nên chịu trách nhiệm cho sự bốc đồng của mình…”
Tào Diệp không muốn nghe tiếp, cậu cụp mắt, bước khẽ, quay người đi nhanh về phía thang máy.
Nếu bản ghi âm của Tào Tu Viễn là một lưỡi dao sắc bén, khi cậu chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng đâm xuyên qua cậu, vậy câu nói vừa rồi của Lê Du giống như một chiêu Hóa Cốt Miên Chưởng[].
Trong nháy mắt nghe được chỉ cảm thấy bị trúng một đòn, không đau lắm, nhưng mấy phút sau, cảm giác đau âm ỉ kia lại dâng lên dày đặc, chỗ nào cũng có, thuận theo khe hở của xương cốt chui ra ngoài, khiến cậu không thể giả vờ bình tĩnh được.
[] Hóa Cốt Miên Chưởng (化骨绵掌) là một loại chưởng pháp âm độc rất khó luyện.
Một khi bị Hóa Cốt Miên Chưởng đánh trúng thì bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng sau đó xương cốt toàn thân sẽ bị gãy rụng từng đoạn, mục nát, tạng phủ tan nát, thê thảm vô cùng, không cách nào cứu chữa được
Hồn bay phách lạc.
Mẹ Lê Du của cậu nói hối hận đã sinh ra cậu, nói rằng cậu chỉ là sự bốc đồng, mọi thứ cô làm chỉ đang chịu trách nhiệm cho sự bốc đồng năm đó mà thôi.
Cho nên sự ra đời của mình không được chào đón, không ai hy vọng cậu có thể đi vào thế giới này.
Chẳng trách Tào Tu Viễn lạnh lùng với mình như vậy, ông ta cũng không hy vọng có đứa con trai như mình.
Cậu là sai lầm, là bốc đồng, là gánh nặng, là vướng víu.
Thật là khiến con người tuyệt vọng.
Vậy mấy người muốn tôi phải làm thế nào? Đi chết à?
Tào Diệp ra khỏi bệnh viện, trước cửa bệnh viện có đèn giao thông, cậu quên nhìn, trực tiếp băng qua đường.
Chiếc xe muốn qua đèn xanh đang lao nhanh, lúc này bỗng nhiên phanh xe, bánh xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng vang chói tai, tài xế thò đầu ra chửi: “Muốn chết hả?!”
Đúng vậy, tôi muốn chết, cho nên sao ông không đâm chết tôi đi… Tào Diệp hờ hững nghĩ.
Cậu tìm đại một khách sạn ở lại, nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ thầm có lẽ tất cả mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.
Có thể vừa tỉnh dậy thì phát hiện thời gian vẫn dừng lại ở năm cậu mười lăm tuổi, cậu nằm trên sân thượng của Lam Yến, dưới người lót tờ báo, hơi cứng, cộm đến mức sau lưng hơi khó chịu, nhưng tâm trạng của cậu lại rất tốt.
Sau đó hình như cậu thật sự nhìn thấy mây trên trời, cậu nói với Lương Tư Triết, bố em là đạo diễn cừ nhất trên thế giới này, nâng đỡ rất nhiều diễn viên mới nổi tiếng, anh biết Chương Minh Hàm không? Diễn viên mới xuất sắc nhất nhỏ tuổi nhất.
Chú Dần cũng rất giỏi, chú ấy giống như Doraemon vậy, bố em đưa ra yêu cầu gì chú ấy cũng làm được.bg-ssp-{height:px}
Về phần mẹ em ấy à, bà rất đẹp, là nghệ sĩ violin rất nổi tiếng, anh biết bà ấy không? Bà ấy giỏi nhỉ?
Bỗng chốc giống như quay phim điện ảnh, ống kính chuyển, chuyển đến ngày cậu và Lương Tư Triết cùng được Trịnh Dần đón đi thử vai.
Trịnh Dần chọn một bộ quần áo thích hợp thử vai trong tủ quần áo giúp cậu, còn dùng ngón tay chải tóc cho cậu.
Chương Minh Hàm đi về phía cậu, nói đùa “Ơ em hiểu nhiều thành ngữ đấy chứ”.
Nhân viên công tác của đoàn phim theo Tào Tu Viễn rất nhiều năm đặc biệt đến nhìn họ, nói rằng con trai của đạo diễn Tào và cô Du, thoạt trông rất được người ta thích.
Mà về phần bản thân cậu, cậu nhìn Tào Tu Viễn ngồi đằng sau máy giám quan sát, bởi vì bị lạnh nhạt mà nhẫn nhịn đầy bụng tức giận.
Nhưng trong lòng vẫn có phần kiêu ngạo nghĩ, người đàn ông ngồi sau máy quan sát kia là bố mình, y giống như ông vua nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt trong thế giới phim.
Sau đó cậu đi về phía ống kính, muốn nhìn mình phản chiếu trong màn ảnh, nhưng vừa đến gần thì ống kính kia bỗng nổ tung, mảnh thủy tinh nhỏ vụn đập vào mặt cậu, cậu lùi lại một bước.
Tỉnh rồi.
Tào Diệp hơi mất tiêu cự nhìn ánh đèn sợi đốt trên trần nhà.
Thì ra trước năm mười lăm tuổi sống vui vẻ như vậy, chỉ vì tất cả mọi người bên cạnh dùng lừa gạt xây một tòa thành hư ảo mà tươi đẹp cho cậu.
Mà bây giờ theo chân tướng được tiết lộ, tòa thành kia giống như ống kính trong giấc mơ, đã vỡ thành vụn, chất thành một đống đổ nát của ký ức.
Cậu ngồi dậy, lại ngẩn người một lúc, sau đó hít sâu một hơi, bình tĩnh lại cảm xúc, dùng điện thoại của khách sạn gọi cho Lê Du.
Vừa quay số lại nhanh chóng dập máy.
Cậu không dám đối mặt với Lê Du, thậm chí không dám nghe giọng của cô, sợ nghe ra sự thờ ơ của cô giống như Tào Tu Viễn.
Cậu gọi điện thoại cho bạn trai của Lê Du, nói là đêm nay mình ở lại nhà bạn, bảo chú ấy chuyển lời cho mẹ cậu, để cô đừng lo lắng.
“Cô ấy vừa gọi lại cho cháu, ” Chú ấy hỏi, “Sao cháu không nghe?”
“Điện thoại cháu hỏng rồi… Sợ làm phiền bà ấy nghỉ ngơi, nên gọi điện cho chú, chú bảo bà ấy đừng lo lắng.
Bạn cháu đến rồi, cháu cúp máy trước nhé chú.”
Tào Diệp nói một mạch xong cúp máy.
Cậu sợ chú kia nhận ra cậu khác thường, cũng sợ chú đưa điện thoại cho Lê Du.
Chỉ muốn trốn đi, không muốn đối mặt với bất kỳ ai, đã không phân rõ hư ảo và chân tướng, những người đối xử tốt với mình kia, rốt cuộc trong lòng họ đang nghĩ gì? Là thật sự đối xử tốt với mình ư?
Trằn trọc không ngủ được.
Tào Diệp mất ngủ cả đêm.
Nhiệt độ máy điều hòa mở rất thấp, nhưng cậu vẫn toát mồ hôi khắp người, mà hình như hơi lạnh.
Lúc lạnh lúc nóng, cơ thể mồ hôi nhớp nháp rất khó chịu.
Nhưng cho dù vậy, cậu cũng hy vọng đêm dài đằng đẵng này trôi qua chậm hơn nữa, đến khi trời sáng, một ngày mới bắt đầu, có phải Chương Minh Hàm lại tung ra chứng cứ mới không? Sau đó sẽ có ngày càng nhiều người tiếp cận với chân tướng, phát hiện ra sự thật Tào Tu Viễn là cầm thú.
Cậu hy vọng chân tướng được vạch trần, để Tào Tu Viễn vạn kiếp bất phục, mãi mãi không thể vươn mình, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.
Nhưng cậu lại sợ chân tướng bị vạch trần, bởi vì cậu sẽ mãi mãi sống dưới bóng ma của Tào Tu Viễn, trên thế giới này hễ là người từng tiếp xúc với cậu đều sẽ biết cậu có một người cha cầm thú đạo đức giả, chẳng lẽ muốn cậu khó xử cả đời như thế sao?
Buổi chiều ngày hôm sau, thời gian trà chiều rảnh rỗi nhất, Chương Minh Hàm nói với truyền thông, phía đạo diễn Tào Tu Viễn đã tiến hành tự hòa giải với hắn, cho nên tiếp theo hắn sẽ không cung cấp chứng cứ cho truyền thông nữa.
Cuối cùng buổi phỏng vấn, Chương Minh Hàm nói: “Đồng thời, tôi cũng hy vọng những diễn viên từng gặp cảnh ngộ giống như tôi có thể dũng cảm đứng ra cùng lên tiếng với tôi, để những chuyện tương tự không xảy ra với người mới nào nữa.”
“Cậu đang chỉ Lương Tư Triết à?” Phóng viên hỏi thẳng.
“Tôi không chỉ ai cả.” Chương Minh Hàm nói.
Lúc ấy Tào Diệp đang ngồi taxi từ khách sạn đến bệnh viện, dàn âm thanh trong xe phát cuộc phỏng vấn này, khi nhắc đến ba chữ “Lương Tư Triết” âm thanh ù ù trong não một ngày trước chợt vang lên.
Lần này sắc bén hơn, chói tai hơn, khiến đầu cậu đau muốn nứt, đến mức cậu đành phải cúi đầu xuống, dùng hai bàn tay đè huyệt thái dương của mình.
“Làm phiền chú… tắt âm thanh đi.” Tào Diệp nói với tài xế.
Cậu mò mẫm mở cửa kính xe, nhưng gió thổi vào vẫn mang theo hơi nóng khiến cậu khó chịu hơn.
Cậu bảo tài xế dừng xe rồi xuống xe đi bộ một lát, âm thanh ù ù trong đầu mới giảm đi.
Tiếp đó cậu lại cảm thấy hơi buồn cười, phỏng đoán của Chương Minh Hàm chẳng hề có căn cứ, hắn bị dâm ô, nên cho rằng Lương Tư Triết cũng từng gặp cảnh ngộ giống hắn.
Năm đó sau khi “Mười ba ngày” thử vai, cậu ở cùng Lương Tư Triết thay quần áo trong phim trường của đoàn phim, bị chú bảo vệ nghĩ lầm họ “mèo mả gà đồng” trong phòng, khi ấy Lương Tư Triết suýt nữa đánh nhau lý luận với chú bảo vệ, nếu thật sự bị Tào Tu Viễn dâm ô, anh sao có thể nén giận?
Cho dù thế nào, cậu tuyệt đối không tin giữa Lương Tư Triết và Tào Tu Viễn từng có bất kỳ quan hệ gì vượt qua đạo diễn và diễn viên.
Mà đoạn phỏng vấn vốn nên đánh dấu sự kết thúc của sự việc, lại đẩy dư luận lên cao trào nhất.
“Bên phía Tào Tu Viễn có thể đồng ý tự hoà giải, chứng tỏ những chứng cứ kia đều là thật.”
“Không còn gì tẩy trắng, bản thân họ đã đuối lý rồi.”
“Chương Minh Hàm đừng tự hòa giải, ra tòa đi, để Tào Tu Viễn ngồi tù.”
“Chương Minh Hàm có thể đồng ý tự hòa giải, chứng minh cậu ta cũng chỉ muốn tiền mà thôi, cho nên rốt cuộc là yêu đương hay là dâm ô, thật sự nói không rõ.”
“Fan lý trí của Tào Tu Viễn vẫn đang tẩy trắng yêu đương, làm ơn đi, chỉ là yêu đương tại sao phải tự hòa giải?”
“Tôi nói chứ Chương Minh Hàm cũng không dễ chọc, nhìn điệu bộ này nói không chừng năm đó yêu đương cố tình để lại chứng cứ, chờ sau này có lúc dùng được để dội nước bẩn.”
“Đừng tẩy trắng cho Tào Tu Viễn.
Tào Tu Viễn có từng nghĩ con của mình bị người khác dâm ô như vậy, hoặc là yêu đương với ông chú sắp bốn mươi tuổi, ông ta sẽ có cảm nhận gì?”
Tào Diệp không đọc bình luận trên mạng, cậu hút một điếu thuốc dưới tầng bệnh viện, lại đi bộ một lát, đợi mùi khói thuốc trên người bay đi hết cậu mới đi thang máy lên tầng.
Lê Du dựa vào đầu giường, cầm một quyển sách đang đọc, thấy Tào Diệp tới cô đặt sách xuống, nở nụ cười với cậu: “Gặp bạn về rồi à?”
“Vâng.” Tào Diệp đáp, đoạn ngồi lên ghế bên giường.
“Chơi vui không?”
“Cũng được, cũng không có gì vui.”
“Không phải Lâm Ngạn biết nhiều trò lắm à?” Lê Du giơ tay lên sờ tóc Tào Diệp, “Lần này không dẫn con đi uống rượu?”
“Không ạ.”
“Bây giờ Lâm Ngạn đang làm gì? Nó tốt nghiệp đại học rồi nhỉ?”
“Anh ấy đang làm việc ở công ty điện ảnh của anh trai.”
“Thế à,” Lê Du gật đầu, lại nói, “Tiểu Diệp, con học phim hai năm nay, sau này liệu có giống bố con không, cũng có thể làm đạo diễn quay phim?”
“Con sẽ không làm đạo diễn.”
“Hả?” Lê Du hơi ngạc nhiên, “Mẹ còn tưởng có cơ hội nhìn thấy con quay phim, con nói lúc ở trường có quay bộ phim ngắn với bạn học mà, lúc nào cho mẹ xem thử?”
“Những phim đó… quay chơi chơi thôi,” Tào Diệp nói, “Không lấy ra được.” Đây là nói thật, những bộ phim kia đều là một vài phim ngắn thí nghiệm, quay như lọt vào trong sương mù, quả thực không thể cho ai xem.
“Được thôi,” Lê Du cười nói, “Không sao, sau này kiểu gì cũng có phim có thể mang ra.”
Tào Diệp không nói gì.
Lê Du cũng im lặng một lát, bầu không khí lắng lại, cô nhìn Tào Diệp, thử hỏi: “Con cũng đọc tin tức gần đây của bố con rồi?”
“Đọc gần hết ạ,” Tào Diệp nói.
Thật ra cậu không muốn nói về Tào Tu Viễn với Lê Du cho lắm.
“Bố con ấy mà…” Lê Du thở dài, “Mặc dù có lẽ làm việc hơi khác người, nhưng chuyện dâm ô này…”
Cô nói còn chưa dứt lời, Tào Diệp đã đứng lên, nhìn Lê Du gọi một tiếng “Mẹ”.
Lê Du ngẩng đầu nhìn, thấy cậu không muốn nghe nên dừng lại.
“Mẹ dưỡng bệnh cho khoẻ đi,” Tào Diệp nói, “Chúng ta đừng đọc tin tức của ông ấy nữa, từ nhỏ đến lớn ông ấy chưa từng tham gia nhiều vào cuộc sống của con, với con mà nói ông ấy chỉ là một người xa lạ, thực tế có quấy rối tình dục hay không con cũng không để ý lắm.”
Lê Du ngẩn ra một lát.
Tào Diệp nói xong rót cho Lê Du một cốc nước, sau đó lấy cớ ra khỏi phòng bệnh.
Cậu đang nói dối, đương nhiên cậu để ý Tào Tu Viễn có phải từng dâm ô hay không, cậu hy vọng chuyện này là giả hơn bất cứ ai.
Nhưng cậu cũng không thể cho Lê Du xem ảnh và ghi âm, để cô phân tích Tào Tu Viễn đến cùng chỉ từng ngủ với Chương Minh Hàm, hay xác thực dâm ô hắn.
Khi còn nhỏ Lê Du xây cho cậu một cái tháp ngà hư ảo, bây giờ cậu cũng phải nói dối để xây dựng ảo giác cho Lê Du.
Tào Diệp ra khỏi phòng bệnh, ở cuối hành lang ngẩn người nhìn bóng đêm một hồi.
Sau đó cậu nghe thấy tên của “Tào Tu Viễn”, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, tại sao tất cả mọi người đều bàn luận chuyện này?
Lúc định đứng thẳng rời đi, cậu lại nghe thấy tên của Lương Tư Triết.
–– “Lương Tư Triết thật sự không có quan hệ gì với Tào Tu Viễn nhỉ? Đừng mà… Lương Tư Triết là nam thần của tôi đấy.”
–– “Ai biết được, cậu ta từng yêu đương với Hồ Vũ Tư mà, ánh mắt có vẻ rất thẳng.”
–– “Hiến thân vì tài nguyên chứ sao.
Nếu không tại sao Tào Tu Viễn chưa bao giờ dùng một người mới hai lần, lại phá lệ bởi cậu ta? Nghe nói giải Kim Tượng lần này dự thi trái quy tắc vì để lấy thêm ảnh đế cho Lương Tư Triết, các thím phân biệt xem, không phải tình yêu thật có thể trả giá lớn thế à?”
–– “Vả lại Tào Tu Viễn còn nói muốn quay một bộ phim đề tài đồng tính, chỉ tên muốn Lương Tư Triết diễn.
Anh Tử, nếu nam thần của bà đã nhận phim này thì chả khác gì công khai come out.”
–– “Đừng đừng đừng đừng mà, tôi tin anh ấy sẽ không nhận.”
Cảm giác nôn nóng ùn ùn kéo đến xông lên cổ.
Rõ ràng là chuyện xấu giữa Tào Tu Viễn và Chương Minh Hàm, tại sao lại kéo lên người Lương Tư Triết?
Tào Diệp xoay người rời đi, không muốn nghe những người kia tiếp tục bàn luận chuyện này.
Bên cạnh bàn y tá có cung cấp miễn phí báo ngày hôm đó, có lẽ vừa mới có người đến xem, đúng lúc lật đến trang giải trí – “Tống Du tự tiết lộ từ chối đóng phim nhựa đồng tính của Tào Tu Viễn, Lương Tư Triết có lẽ được mời đóng vai chính.”
Tào Diệp nhìn chằm chằm tiêu đề kia một lát, vẫn không nhịn được cầm tờ báo lên đọc bài báo kia một lần, bài báo đã nói diễn viên nam trẻ Tống Du hiện đang hot, hôm nay lúc tham gia hoạt động đã tung tin gần đây mình nhận được lời mời của phòng làm việc Tào Tu Viễn, mời cậu ta đóng một bộ phim đề tài đồng tính, nhưng suy xét đến tính cách của nhân vật rất không hợp với mình nên đã từ chối cơ hội này.
“Vậy tiếp theo ông thật sự dự định quay bộ phim đề tài đồng tính?”
“Đúng.”
“Quay bộ phim này để đáp trả tin tức gần đúng không?”
“Không có gì để đáp trả.”
“Có ý mời Lương Tư Triết đóng vai chính?”
“Phim này không có cậu ấy sẽ không quay được.”
Tào Diệp đặt tờ báo lên bàn.
Cậu không rõ tại sao Tào Tu Viễn phải làm như vậy, cố tình ngay vào lúc nào, công bố muốn quay một bộ phim đề tài đồng tính.
Hơn nữa còn chỉ tên muốn Lương Tư Triết diễn.
Y còn muốn để bao nhiêu người cùng khó xử với y?
Lương Tư Triết sẽ nhận phim này ư? Giống như y tá kia nói, nhận phim này, sắm vai một nhân vật đồng tính, không khác gì thừa nhận giữa anh và Tào Tu Viễn tồn tại mờ ám.
“Phim này không có cậu ấy sẽ quay không được.” Tào Diệp nhìn chằm chằm câu nói trên tờ báo kia.
Đó là Tào Tu Viễn chính miệng nói.
Vậy thì để ông ta không quay được đi, Tào Diệp ngẩng đầu, chỉ cần Lương Tư Triết từ chối lời mời này, chẳng những Tào Tu Viễn không quay được bộ phim đề tài đồng tính này, bản thân Lương Tư Triết cũng có thể phân rõ giới hạn với Tào Tu Viễn, vì thế sẽ không có ai tiếp tục dội nước bẩn lên đầu anh.
Đúng, cậu phải đến thuyết phục Lương Tư Triết, bảo anh đừng đóng phim của Tào Tu Viễn.
Cứ khiến Tào Tu Viễn vạn kiếp bất phục, bị dư luận ép đến nỗi mãi mãi không ngóc đầu lên được, khiến y mai danh ẩn tích trong năm năm tiếp theo, về sau cũng biến mất khỏi tầm mắt của công chúng.