Phương Tịch Lam vừa nấu ăn vừa ngẫm lại công thức vừa học tối hôm qua.
Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi cô kích động trong bệnh viện.
Bé con tạm thời đã an toàn, chỉ là mỗi tháng một lần cô phải đến bệnh viện tiêm thuốc, hơn nữa mỗi ngày đều phải uống thuốc ba cử để bồi bổ cho cả hai mẹ con.
Tất cả những loại thuốc này đều an toàn tuyệt đối cho thai phụ và thai nhi.
Hiện tại cô đang sống ở dinh thự của Chiến Bất Phàm.
Dinh thự tọa lạc ở vùng ngoại ô thành Rajul, tuy xa trung tâm nhưng lại vô cùng đầy đủ tiện nghi.
Hơn nữa không khí trong lành, phong cảnh tuyệt đẹp, mà lại yên tĩnh thanh bình thích hợp cho người đang mang thai là cô.
Dinh thự rất đẹp, mang nét hoài cổ khiến tâm hồn con người thư thả.
Phương Tịch Lam đã nhận lời làm đầu bếp cho Chiến Bất Phàm, mỗi ngày nấu ăn cho anh ba bữa.
Cũng may lúc trước khi làm thượng tướng phu nhân, vì muốn Nicolas Á Phong vui nên cô đã luyện ra một thân công phu nấu ăn siêu đỉnh.
Bởi vậy nên bây giờ mới có đất dụng võ.
Nicolas Á Phong…
Nếu trước khi ly hôn nhắc đến hắn cô cảm thấy yêu bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu.
Hận hắn khiến gia đình cô bị xử trảm, hận hắn phản bội tình cảm mười năm của bọn họ mà đi ngoại tình với Lãnh Hy Tuyết, hận hắn chỉ vì không muốn cô mang thai mà suýt hủy hoại khả năng làm mẹ của cô, hận hắn cho cô uống thuốc tránh thai nên mới khiến bé con mang một trái tim mong manh suốt đời.
Nhưng một người tứ cô vô thân như cô thì có thể làm được gì đây? Chỉ có thể nén bi thương, vươn lên từng ngày.
Chăm chỉ học tập đỗ vào học viện quân y, mang lại vinh quang cho bản thân và bé con.
“Mùi thơm quá, hôm nay cô nấu món gì thế?” Chiến Bất Phàm từ trên lầu đi xuống.
Vì đang ở nhà nên anh ăn mặc vô cùng giản dị và thoải mái, đầu tóc mới ngủ dậy còn chưa chải, bù xù luộm thuộm khác hẳn dáng vẻ dương quang lịch lãm mà Phương Tịch Lam thấy lúc trên máy bay.
“Hôm nay ăn gà chiên, tráng miệng có chè đậu xanh.
Đảm bảo thơm ngon!” Phương Tịch Lam thu lại dáng vẻ bi hận của mình, lập tức bày ra vẻ mặt tươi cười.
Anh cười vui vẻ đáp: “Được rồi, tôi mong chờ lắm đó! Để tôi đi vệ sinh cá nhân một chút rồi lại xuống.” Sau đó đi lên lầu chỉnh chu lại.
Trong dinh thự hiện tại chỉ còn Phương Tịch Lam, Chiến Bất Phàm và một vài người hầu dọn dẹp.
Chiến Bất Phàm vốn là một doanh nhân kinh doanh đá quý nổi tiếng.
Tiền tài, dinh thự, đất đai đếm nhiều không hết.
Anh rất hay đi đây đó để bán buôn nhưng hiện tại anh chưa có dự định sẽ đi đâu cả nên cả ngày chỉ ở lại đây với Phương Tịch Lam mà thôi.
Rất nhanh Chiến Bất Phàm đã xuống, anh vẫn ăn mặc thoải mái, nhưng lúc này đã không còn dáng vẻ luộm thuộm nữa mà đã trở thành một quý ông giản dị dễ mến.
“Ưm, ngon quá!” Chiến Bất Phàm cắn một miếng gà, miệng ngồm ngoàm nói: “Phương Tịch Lam, cô nấu đồ ăn đúng là số một.”
“Cảm ơn anh!”
“À mà này, kỳ tuyển sinh của học viên quân y có hai kỳ.
Một kỳ là hai tháng sau, một kỳ nữa là chín tháng sau.
Cô muốn tham gia kỳ nào để tôi giúp cô đăng ký?”
Phương Tịch Lam đã sớm nói cho Chiến Bất Phàm biết về ước mơ của mình, anh cũng rất ủng hộ cô.
Mua cho cô biết bao loại sách vì y học.
Cô nghe anh hỏi vậy liền ngẫm nghĩ: “Hai tháng sau sợ là kiến thức của tôi chưa chắc.
Nhưng thôi anh cứ đăng ký cả hai kỳ cho tôi luôn được không?”
“Cô nói kiến thức mình không chắc mà vẫn muốn tham gia kỳ thi vào hai tháng sau sao? À cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi để biết đường mà đăng ký thôi chứ không có ý gì đâu.”
“Tôi biết.” Phương Tịch Lam cười cười: “Tôi tin tưởng anh mà.
Dù tôi biết hai tháng nữa mình học vẫn chưa đủ, nhưng tôi muốn tham gia thi thử để cọ sát, nếu rớt thì thi lại vào kỳ sau.
Đời người mà, vô thường lắm, đôi khi vận may nó đến mà mình không ngờ được, biết đâu tôi đậu sớm thì sao?”
Chiến Bất Phàm nghe vậy tán đồng, anh giúp cô đăng ký cả hai kỳ thi.
Lại một tuần nữa trôi qua, cuộc sống của cô cứ bình lặng như vậy.
Ngày nấu ba bữa cho Chiến Bất Phàm, sau đó chăm chỉ học tập.
Nhưng Phương Tịch Lam đang vướn vào một rắc rối.
Cô bị ốm nghén trầm trọng.
Phương Tịch Lam ói đến mức xanh xao cả người, bụng thì càng ngày càng to ra nhưng tay chân lại gầy gò.
Thậm chí cô còn không ăn được bất cứ thứ gì, bởi cứ ăn là ói.
Không chỉ bị ốm nghén mà Phương Tịch Lam còn bị nhức mỏi cả người, đầu hay đau nhức, tay chân bủn rủn yếu ớt, sưng phù cả lên.
Chân sưng đến nỗi cô đi không được, tay đau đến nỗi không thể viết bài.
Dù có khó chịu đến mức nào, không viết được thì Phương Tịch Lam vẫn cố gắng học hành.
Có những hôm cô viết bài nhiều đến mức tay chảy máu.
Đầu đau nhức, cổ họng cứ nhờn nhợn.
Nhưng vì ước mơ nên cô vẫn cố gắng từng ngày.
Ngày nào cô cũng phải ráng ăn để uống thuốc, bản thân cô khổ thế nào cũng được, chỉ cần bé con bình an ra đời là cô mãn nguyện.
Chiến Bất Phàm xót cô, anh quyết định không để cô nấu ăn nữa.
“Trong chín tháng mười ngày mang thai cho đến sau khi sinh ba tháng, cô không cần phải làm bất cứ điều gì cả, cũng không cần phải nấu ăn cho tôi.
Tôi thuê người hầu và bà vú cả rồi, cô chỉ việc nằm tận hưởng thôi.”
Phương Tịch Lam lắc đầu: “Như vậy không được… để tôi nấu ăn cho anh…”
“Nằm im, cô mà ngoan cố là tôi giận đó!”
Trước sự kiên quyết của Chiến Bất Phàm, Phương Tịch Lam cảm động đến mức rơi nước mắt: “Cảm ơn, thật lòng cảm ơn anh rất nhiều!” Thật may vì cô gặp được người tốt như anh.
Chiến Bất Phàm cuống quýt lau nước mắt cho cô, chu đáo đắp chăn cho cô ấm.
Anh nói: “Thôi không có khóc, ơn nghĩa gì ở đây.
Bây giờ cô phải dưỡng thai và học hành cho tốt.
Tôi định ngăn cản không cho cô học luôn ấy, nhưng thấy cô quyết tâm quá nên tôi đã nhờ bác sĩ kê đơn thuốc giảm sưng tay chân dành cho mẹ bầu để cô uống.
Còn mua thuốc xoa bóp cho cô nữa.
Yên tâm, tất cả đều an toàn tuyệt đối cho thai phụ và thai nhi.”
“Dù anh không nhận nhưng tôi vẫn phải nói.” Phương Tịch Lam cố nín khóc, mỉm cười nhìn anh: “Thật lòng cảm ơn anh rất rất nhiều! Chính anh đã ban cho mẹ con tôi một sinh mệnh thứ hai.”
Nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Phương Tịch Lam, đột nhiên trái tim ngủ yên trong lồng ngực của Chiến Bất Phàm lại rung động… nó đập thình thịch, thình thịch… không ngừng..