Thời gian trôi qua nhanh vô cùng, thoáng chốc đã đến ngày sinh của Phương Tịch Lam.
Đã tròn chín tháng mười ngày kể từ khi bé con của cô đến.
Bây giờ đây cô sắp được chào đón sinh linh mới.
Khác với những người phụ nữ khác, người bình thường khi trở dạ thì bụng sẽ rất đau.
Cho dù là thế giới tương lai đi chăng nữa thì cũng chẳng có gì khác so với Trái Đất khi xưa là bao.
Nhưng Phương Tịch Lam thì không như vậy, cô không có một chút đau đớn nào, hơn nữa tâm trạng còn vô cùng vui vẻ.
Chắc có lẽ là vì trong người cô có dị năng hệ chữa trị, chính nó đã làm biến mất cơn đau của cô.
Chiến Bất Phàm chở Phương Tịch Lam đến bệnh viện.
Anh hỏi: “Em có lo lắng không?”
“Có một chút.”
“Đừng lo.” Anh nắm lấy tay cô: “Có anh bên cạnh em.”
Dù nhận được lời tâm tình như thế nhưng Phương Tịch Lam lại không có chút vui sướng nào.
Cô biết đời này kiếp này mình không thể đón nhận tình cảm của Chiến Bất Phàm được.
Cô rất quý anh, nhưng đó là sự quý mến của những người bạn, là sự kính trọng dành cho ân nhân.
Phương Tịch Lam của hiện tại không tin đàn ông nữa, vì trước kia Nicolas Á Phong cũng từng đối xử dịu dàng với cô như vậy, thậm chí còn dịu dàng chăm sóc hơn của Chiến Bất Phàm, nhưng rồi cuối cùng thì sao…
Phương Tịch Lam cười gượng, hồi lâu sau, cô thở dài: “Xin lỗi…”
Nụ cười của Chiến Bất Phàm cũng chợt tắt, với sự thông minh của mình, đương nhiên anh hiểu được hai từ “xin lỗi” này là có ý gì.
“Không sao.” Chiến Bất Phàm khó khăn nói, âm thanh có chút đượm buồn: “Anh không cần em đáp lại, chỉ cần em cho anh cơ hội để có thể chăm sóc em và đứa bé.”
Anh biết Phương Tịch Lam đã sớm đóng cửa trái tim từ sau biến cố xảy ra với Nicolas Á Phong.
Sự phản bội đó đau đớn cỡ nào… anh không trải qua nên không hiểu được, nhưng anh không nỡ bắt ép cô yêu mình ngay.
Chiến Bất Phàm tin rằng bằng sự theo đuổi từ từ và dịu dàng thì sẽ có ngày Phương Tịch Lam mở lòng với anh.
“A!” Đột nhiên cô la lên một cái: “Em… em vỡ nước ối rồi!”
Vỡ nước ối là dấu hiệu cho thấy cô sắp sinh.
Chiến Bất Phàm không nói nhiều, anh lập tức chạy đi gọi bác sĩ đến đưa cô vào phòng sinh.
Chắc có lẽ vì có dị năng hệ chữa trị nên quá trình sinh của cô rất nhanh, không đau đớn hay la hét gì cả.
Đây có thể xem như một món quà ông trời đã ban cho cô sau những đau đớn mà cô đã phải chịu.
Một tiếng sau khi Phương Tịch Lam vào phòng sinh.
Ngoài này Chiến Bất Phàm đã nghe thấy tiếng khóc của em bé.
Tiếng khóc rất to, vang vọng cả một dãy hành lang dài.
Em bé khóc to chứng tỏ vô cùng khỏe mạnh.
Cuối cùng anh cũng buông xuống được nỗi lo trong lòng.
Nãy giờ dù biết Phương Tịch Lam có dị năng hệ chữa trị nên cô sẽ không sao, vậy mà anh vẫn không thể ngừng lo được.
Cửa phòng sinh mở ra, y tá đẩy Phương Tịch Lam cùng bé con ra.
Bé con mới sinh còn đỏ hỏn, vẫn chưa thể nhìn thấy được dung mạo như thế nào.
Chờ vài ngày nữa thì biết được.
Nhưng bé nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng mẹ, không khóc nữa mà im lặng ngủ thật ngon.
Trông đáng yêu vô cùng!
Mà gương mặt Phương Tịch Lam cũng nở nụ cười thật tươi, là nụ cười của hạnh phúc và mãn nguyện.
“Sự ra đời của con là niềm hạnh phúc của mẹ.
Bé con, chào mừng con đến với thế giới, tuy nó phức tạp thật, nhưng mẹ sẽ bảo vệ con bằng cả sinh mạng của mình!”
Dưới ánh nắng dìu dịu của mặt trời, gương mặt say ngủ của bé con như ánh lên nụ cười, một nụ cười hồn nhiên chất phác của trẻ thơ.
Bé như đang đáp lại lời của mẹ mình vậy.
Chiến Bất Phàm tiến lại nhìn cô bé, cảm thán: “Cô bé đáng yêu quá! Tịch Lam, em định đặt tên con là gì vậy?”
Vì đang vui mừng trước sự ra đời của bé con nên cô không bắt bẻ xưng hô sai của anh, cô cười nói: “Vậy thì đặt là… Phương Ái Niệm đi!”
“Anh có thể biết ý nghĩa của cái tên này được không?”
“Bí mật.”
Bé con chính là thiên thần hạ phàm, sự ra đời của cô bé cuốn đi mọi ký ức đau thương trước kia của cô, khiến nó phủ bụi nằm trong xó.
Phương Ái Niệm, yêu những kỷ niệm.
Tuy đó là những kỷ niệm đau khổ, nhưng cũng chính từ đau thương mà cô đi đến thành công như ngày hôm nay.
Vì vậy nên tuy đau thật, nhưng cô chỉ hận Nicolas Á Phong chứ không hận những kỷ niệm khi xưa.
Bé con chính là thiên thần dẫn cô đến bến bờ hạnh phúc.
Thoáng chốc đã năm năm trôi qua, bé con Phương Ái Niệm giờ đây đã được năm tuổi.
Cô bé vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai bảo gì cũng vâng vâng dạ dạ.
Đặc biệt, bé rất nghe lời mẹ.
Một buổi sáng tinh mơ, ánh mặt trời luồng qua khe cửa, Phương Tịch Lam vẫn còn say giấc nồng.
Hai bàn tay non mềm bé nhỏ khẽ nâng má của cô lên, không ngừng hôn chụt chụt vào đó.
“Mẹ, mẹ ơi! Mẹ yêu của Niệm Niệm ơi, đã đến giờ dậy rồi ạ!”
Phương Tịch Lam từ từ mở mắt thì thấy Phương Ái Niệm đang ngồi cạnh cô, dùng cách dễ thương như thế để đánh thức cô dậy.
Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cô chính là mỗi sáng được bé con đánh thức dậy.
Dáng vẻ đáng yêu như hành động lại như bà cụ non thế kia làm gục ngã trái tim của cô, cô kích động ôm chầm lấy cô bé: “Chào buổi sáng con yêu của mẹ! Sao con có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ?!”
Dứt lời, cô hôn chụt chụt vào má cô bé.
Hai mẹ con không ngừng lăn qua lộn lại đùa giỡn với nhau.
Tiếng cười hạnh phúc vang vọng khắp cả dinh thự.
Mãi đến lúc Chiến Bất Phàm thấy đồ ăn sáng đã nguội mà hai mẹ con vẫn chưa xuống, anh thở dài, bất lực gõ cửa phòng cô: “Hai người đẹp còn chưa chịu dậy để ăn sáng sao?”
Phương Tịch Lam và Phương Ái Niệm nhìn nhau cười.
Rồi đồng thanh đáp.
“Rồi, em xuống liền đây!”
“Chú Phàm chờ chíu, Niệm Niệm xuống liền đây ạ!”
Từ nhỏ Phương Tịch Lam đã dậy cho Phương Ái Niệm rất rõ ràng, Chiến Bất Phàm không phải cha cô bé.
Cha đã mất rồi! Vì thế nên Phương Ái Niệm hiểu chuyện đã luôn gọi Chiến Bất Phàm là chú.
Khoảng thời gian đầu, Chiến Bất Phàm cũng khá bất mãn về cách xưng hô này, đôi mắt anh luôn đượm nét buồn.
Nhưng về sau thì anh cũng không còn để ý nữa mà chỉ tập trung vào gia đình nhỏ hạnh phúc này.
Mặc dù anh không phải là cha của đứa bé, cũng không phải chồng của người mẹ, thế nhưng anh vẫn muốn đem lại hạnh phúc cho hai mẹ con họ.
Phương Ái Niệm đuổi Phương Tịch Lam vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, còn cô bé thì dùng thân thể nhỏ bé để gấp chiếc chăn to.
Tuy có hơi vất vả nhưng chỉ cần lúc mẹ ra mình làm xong hết thì mẹ không cần phải gấp chăn nữa, mẹ khỏe là mình vui.
Đó là suy nghĩ của một cô bé năm tuổi hiểu chuyện.
Cho nên lúc Phương Tịch Lam đi ra thì đã thấy giường mình gọn gàng, cô cười rồi ôm hôn bé con: “Con gái mẹ giỏi quá!”
Hai người vừa đi vừa cười mãi cho đến khi đến phòng ăn.
Chiến Bất Phàm hỏi cô: “Tịch Lam, có phải tuần sau em tốt nghiệp rồi không?”
“Vâng, lễ tốt nghiệp tuần sau em sẽ lại được đại diện toàn trường lên đọc bài phát biểu nữa đấy!”
“Oa, mẹ của Niệm Niệm giỏi quá!”
Phương Tịch Lam cười: “Tuần sau mẹ lại mang Niệm Niệm vào trường nhé!”
“Vâng, các cô chú trong trường thích Niệm Niệm, cho nên con cũng thích họ!”
Khoảng thời gian nhập học là lúc cô mới sinh Phương Ái Niệm, vì thế nên nghỉ thai kỳ xong là cô phải nhập học ngay.
Lúc cô đi học thì giao Niệm Niệm cho Chiến Bất Phàm chăm sóc, dần dần vì nhớ cô bé chịu không nổi nên chia ra, hai tư sáu thì cô dẫn bé vào trường học chung, còn ba năm bảy thì để bé ở nhà cho anh chăm.
Học viện quân y rất coi trọng cô, cũng biết cô là trường hợp đặc biệt nên đặc cách cho cô được đem bé con vào trường.
Lúc đầu còn có nhiều người bàn tán, nhưng sau này vì sự đáng yêu của Phương Ái Niệm khiến những sinh viên này vô cùng thích thú nên họ cũng chẳng nói gì nữa, ngược lại phải chen lấn nhau để được nhìn thấy cô bé.
Phương Ái Niệm trở thành “linh vật” được mọi người trong trường vô cùng yêu thích.
Thậm chí hiệu trưởng còn xây riêng cho cô bé một nhà trẻ trong khuôn viên trường.
Vì đã có trường hợp của Phương Tịch Lam nên ngày càng nhiều sinh viên đem con/cháu vào trường học luôn.
Từ đó trong trường lại thêm tiếng trẻ con vui tai, những đứa bé rất ngoan, không hề quấy phá hay khóc, khiến sinh viên yêu thích vô cùng..