Đêm hôm ấy, Nicolas Á Phong trở về lều ngủ một mình, bầu bạn với hắn chỉ có sự cô đơn.
Hắn nhớ lại hồi đó, khi hắn vẫn chưa ngả bài với Phương Tịch Lam, hạnh phúc lúc ấy tuy chỉ là giả tạo nhưng nó cũng chính là những ấm áp nhỏ nhoi khó mà có được.
Vậy mà bây giờ đây chính tay hắn đã phá hủy tất cả, để rồi có khát khao được lại gần nói lời xin lỗi, mong muốn được ôm đứa con của mình cũng không được nữa.
Sáng hôm sau, quân Liên Minh đột kích vào phía Tây thành Adam.
Nicolas Á Phong dẫn binh đi chinh chiến.
Là một quân y, đương nhiên Phương Tịch Lam cũng phải đi theo.
Trước khi đi cô dặn bé con: “Niệm Niệm, ở trong lều chờ mami về.
Có chuyện gì thì ngay lập tức sử dụng dị năng của con, đã hiểu hay chưa?”
Bé con ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ mami, Niệm Niệm đã hiểu.”
Đây cũng là một phần lý do vì sao khi thấy Nicolas Á Phong giết người như ngóe, Phương Ái Niệm lại hoàn toàn không sợ hãi.
Cô bé thừa hưởng dị năng của hắn, tuy nhìn vẻ ngoài đáng yêu nhưng chỉ cần cô bé ra tay thì dù là dị năng giả cấp A cũng phải thua.
Phương Ái Niệm là dị năng giả song hệ, cô bé có hệ thủy và hệ điều khiển tinh thần giống cha mình.
Cả hai dị năng đều đạt cấp SS, trí tuệ của Niệm Niệm là cấp S, thể lực là cấp A.
Bây giờ bé chỉ mới năm tuổi, sau này càng lớn thì dị năng càng thăng hạng, bé càng mạnh hơn nữa.
Bé lớn lên trong sự bồi dưỡng của Phương Tịch Lam và Chiến Bất Phàm, hai người đều sở hữu dị năng, trí tuệ và thể chất cực khủng.
Từ nhỏ cô bé đã quen với việc giết chóc, đối với Phương Ái Niệm, người vô tội thì cứu họ, còn ai động đến bản thân và những người mà bé yêu thương thì đều phải chết.
Chính vì thế nên Phương Tịch Lam mới an tâm mang bé ra chiến trường.
Dù sao nếu để cô bé ở lại thành Rajul thì cô cũng không yên tâm, Chiến Bất Phàm đột nhiên biến mất không rõ tung tích, để cô bé ở lại thì bé sẽ buồn chết mất.
Sắp xếp cho bé xong xuôi, Phương Tịch Lam cùng binh đoàn đi ra chinh chiến.
Hôm nay cô mặc giáp, mái tóc trắng buộc đuôi ngựa lên, tay cầm kiếm, đôi mắt đỏ khiến người khác chú ý.
Dù hiện tại đang trong thân phận Lusica, cô vẫn đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở.
Biết bao binh sĩ nhìn cô với vẻ say mê, trong đó có cả Nicolas Á Phong.
Trong quá trình chuẩn bị lương thực để ra trận, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi bóng hình cô dù chỉ một khắc.
Trong đôi mắt xanh biếc ấy nồng đượm nhớ nhung, si mê đến cuồng loạn, hối hận, đau khổ cùng bi thương.
Ngay bây giờ hắn rất muốn chạy đến ôm cô vào lòng, chẳng quan trọng có ai nhìn hay không, hắn muốn bọn họ bắt đầu lại từ đầu.
Hắn muốn được nghe cô gọi mình là chồng, muốn bé con gọi mình là cha.
Phương Tịch Lam đương nhiên cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng của Nicolas Á Phong, cô lườm hắn một cái tỏ vẻ chán ghét rời quay mặt đi, một chút dịu dàng cũng không thèm cho hắn.
Nhưng chỉ một ánh mắt đó của cô thôi cũng đủ làm hắn xao xuyến.
Dù Nicolas Á Phong biết ánh nhìn đó chẳng mang hàm ý tốt đẹp gì.
Binh đoàn bắt đầu khởi hành, muốn đến được phía Tây thành Adam thì bắt buộc phải băng qua sa mạc và rừng cây sương giá.
Có một hồ nước ở rừng cây sương giá, đó là điểm nghỉ ngơi và cũng là nơi để dịch chuyển tức thời.
Trong tương lai, con người sẽ bố trí những địa điểm để có thể dịch chuyển tức thời đến một nơi bất kỳ.
Và hồ nước ở rừng cây sương giá chính là nơi đó, chỉ cần đến đó là có thể trong nháy mắt đi đến phía Tây thành Adam.
Cả binh đoàn đã đi nhanh hết mức có thể, dùng cả chiến sa nhanh nhất để bay nhưng vẫn chậm hơn quân Liên Minh.
Lúc mọi người đang ngồi nghỉ bên hồ nước, quân Liên Minh dùng trận địa dịch chuyển, từ trong hồ nước chui ra ồ ạt.
Đồng loạt tấn công binh đoàn .
Trận chiến rất nhanh trở nên kịch tính.
Quân Liên Minh cứ như không biết mệt mỏi, cứ đánh hết tốp này thì lại có một tốp khác từ bên dưới chui lên.
Cho đến khi bọn chúng thấy Phương Tịch Lam.
“Cô gái tóc trắng kia chính là Lusica!”
“Dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS, giết cô ta! Giết chết cô ta thì quân Đế Quốc chắc chắn sẽ thua.”
“Ha ha ha, cô gái xinh đẹp nộp mạng đi! Chỉ cần cô chết thì trận chiến này bọn ta sẽ chiến thắng!”
Lusica không chỉ là báu vật của binh đoàn mà còn là báu vật của cả Đế Quốc bởi dị năng hiếm có và mạnh mẽ của cô.
Kẻ địch luôn tìm cách tiêu diệt cô để khiến duệ khí của Đế Quốc giảm xuống, nhưng bọn họ không biết rằng Phương Tịch Lam không thua kém bất cứ một binh sĩ nào cả.
Thậm chí cô còn mạnh hơn rất nhiều.
“Ngu xuẩn!” Một kiếm vung lên, cô bật người, nhảy vào không trung lượn một vòng né tránh công kích của kẻ địch, cùng lúc đó vận dụng thể lực cấp S của mình, đánh thẳng vào điểm yếu của mấy tên đang bao vây.
Máu bắn khắp nơi, bắn thẳng lên mặt Phương Tịch Lam.
Đôi mắt đỏ của cô lúc này rực sáng, mái tóc trắng bay phất phới trong gió, máu bẩn dính trên người càng làm tăng thêm vẻ yêu dị khiến ai ai cũng phải ngước nhìn.
“Chỉ với chút công phu đó mà đòi đánh ta?” Cô cười lạnh: “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Nhưng lần ra quân này không chỉ có binh sĩ bình thường, quân Liên Minh còn cử thêm cả tướng lĩnh cấp cao, có người thậm chí còn đạt cấp SS - tướng Michael.
Phương Tịch Lam một bên đánh với những binh sĩ bình thường nên bị phân tâm.
Trong lúc cô không chú ý, tướng Michael bọc ra sau lưng cô, giơ vũ khí lên định lấy mạng cô.
“Cẩn thận!” Nhìn thấy cảnh Phương Tịch Lam bị tấn công, trái tim Nicolas Á Phong như hẫng lại, đau đớn tựa như người bị tấn công là mình.
Hắn bộc phát dị năng hệ lôi, sấm sét từ trên trời bổ xuống trực tiếp đánh trúng vũ khí của tướng Michael.
Vũ khí bằng kim loại va chạm với sấm sét khiến tay của tướng Michael bị phỏng nặng.
Gã căm hận nhìn Nicolas Á Phong.
“Tên chết tiệt nhà ngươi!!”
Ngay lập tức hắn trở thành đối tượng bị bao vây.
Phương Tịch Lam đứng một bên nhìn thấy cảnh này, tuy vừa được Nicolas Á Phong cứu một mạng nhưng cô không một chút cảm động, thậm chí khi thấy hắn bị vây đánh còn có chút vui sướng trong lòng.
Cô không tiến lên giúp hắn mà chạy sang trị thương cho các binh sĩ khác.
Hành động và thái độ của cô đương nhiên lọt vào mặt Nicolas Á Phong.
Hắn một bên ứng phó với muôn vàn quân địch, một bên quặn đau trong lòng.
Chưa bao giờ hắn đau đớn như vậy, Phương Tịch Lam muốn hắn chết? Cũng phải thôi, Nicolas Á Phong cười tự giễu… rõ ràng năm đó chính hắn đã gián tiếp hại cô, bây giờ cô như vậy… xem như là quả báo của hắn.
Vì một phút phân tâm ấy mà tướng Michael đã nắm được cơ hội, gã ta dù sao cũng là dị năng giả cấp SS, tuy bị sấm sét của Nicolas Á Phong làm bị thương nhưng cũng vẫn còn gắng gượng được.
Gã dùng cây thương của mình đâm thẳng vào tim hắn.
“Thượng tướng, cẩn thận!” Gary và Jack đồng thanh hét lên.
Nicolas Á Phong hoàn hồn, hắn nhanh chóng né khỏi đòn hiểm.
Nhưng dù không đâm vào tim thì cây thương vẫn cắm thẳng vào bả vai của hắn.
“Rút quân!”
Thấy chỉ huy đã bị thương, Gary và Jack ra lệnh cho quân của binh đoàn nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn.
Lần này quân Liên Minh chuẩn bị quá kỹ càng khiến bọn họ trở tay không kịp.
“Không cần.” Nicolas Á Phong nói, mặc kệ bả vai đang chảy máu, hắn nhìn đám quân Liên Minh tựa như nhìn cỏ rác: “Chút thương tích này không làm được gì ta đâu.”
Dứt lời, hắn phóng dị năng ra tiêu diệt kẻ địch.
Lần này hắn không phóng một dị năng nữa mà là năm dị năng.
Đúng vậy, Nicolas Á Phong là người duy nhất của Đế Quốc sở hữu ngũ hệ dị năng.
Hệ lôi, hệ băng, hệ hỏa, hệ kim và hệ điều khiển tinh thần.
Tất cả đều thuộc cấp SSS.
Sấm sét từ trên trời giáng xuống, mặt nước hóa băng, từ trong người Nicolas Á Phong vô số thanh kiếm được hình thành, lửa bao quanh những thanh kiếm ấy tăng sát thương.
Cuối cùng, hắn dùng dị năng điều khiển tinh thần khiến quân Liên Minh tự mình đi đến chỗ mà hắn đang phóng dị năng.
Muôn vạn thanh kiếm phóng ra, ghim chặt bọn chúng trên mặt đất.
Tướng Michael thấy vậy khiếp sợ, gã không ngờ rằng Nicolas Á Phong lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Gã cầm đầu các tướng lĩnh cấp cao của quân Liên Minh chạy trốn.
truyện đam mỹ
Nicolas Á Phong sau khi phóng hết năng lượng, dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng phải gục ngã.
Trước mặt hắn là một vùng tối đen, cộng thêm đau khổ trong lòng khiến Nicolas Á Phong khó mà chống cự được.
“Lam… gọi Lusica đến trị thương cho ta.”
Trong muôn vàn quân y, hắn chỉ cần mỗi một mình cô.
Thậm chí cô không cần phải trị thương cho hắn cũng được, chỉ cần cho hắn được lại gần cô hơn một chút thôi thì hắn đã mãn nguyện lắm rồi….