Hôm nay là tròn một tháng từ ngày cô biết bé con có mặt trên đời.
Lúc đầu Phương Tịch Lam muốn nhờ bác tài chở mình về dinh thự thượng tướng, nhưng nghĩ tới những chuyện mình vừa mới trải qua, sợ bé con vì vậy mà bị kinh hãi thế nên cô nói bác tài rẽ qua bệnh viện quân đội một chút.
Bác tài quan tâm hỏi: “Phương tiểu thư, cô bị thương sao?”
Phương Tịch Lam đương nhiên không muốn tiết lộ chuyện mình có thai cho bất cứ ai, thế nên cô chỉ mỉm cười: “Vâng, khi nãy bị chọi trúng, đầu cháu chảy máu một chút nên cháu định ghé bệnh viện xem sao.”
Bác tài gật đầu không nói gì nữa, dù thương xót cho cô nhưng ông cũng không muốn dính vào chuyện nhà người ta.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện quân đội, Phương Tịch Lam trả tiền rồi đi vào trong.
Cô đi thẳng đến phòng khám thai.
Bác sĩ chính của khoa thai sản chính là bạn thân từ nhỏ của cô, tên cô ấy là Ninh Lạc.
Ba người Phương Tịch Lam, Ninh Lạc và Lãnh Hy Tuyết vốn dĩ đã thân với nhau từ nhỏ.
Nhưng sau khi Lãnh Hy Tuyết phản bội tình bạn này, làm tiểu tam chen chân vào cuộc hôn nhân của Phương Tịch Lam thì hội bạn thân bây giờ chỉ còn lại Ninh Lạc và Phương Tịch Lam mà thôi.
Vừa thấy cô Ninh Lạc đã nhào đến, ôm Phương Tịch Lam vào lòng khóc như mưa.
“Lam Lam… cậu đã chịu khổ nhiều rồi.
Sao hắn ta có thể làm như vậy chứ? Còn có bác trai bác gái… họ vô tội mà!!”
Có người nói phụ nữ thật kiên cường, bởi họ biết nuốt nước mắt vào trong tim.
Giây phút này đây khi đứng cạnh người mà bản thân tin tưởng nhất, cũng là người tin tưởng bản thân nhất, Phương Tịch Lam không kìm được mà rơi lệ, cô khóc không thành tiếng, những giọt nước mắt rơi trong âm thầm.
“Lạc Lạc, tớ sai rồi, tớ tưởng bản thân đã tìm đúng người…”
“Lam Lam, đừng khóc mà, đừng khóc.”
Ninh Lạc càng an ủi bao nhiêu thì Phương Tịch Lam càng không cầm lòng được bấy nhiêu.
Tựa như cánh hoa héo tàn, cô khuỵu người xuống ghế sô pha.
Ninh Lạc chỉ biết bên cạnh an ủi cô: “Cậu phải mạnh mẽ lên, vì đứa bé, bảo bảo sẽ buồn nếu thấy cậu như vậy.”
“Phải rồi, đứa bé!” Sức mạnh của một người mẹ bỗng trỗi dậy khi nhắc đến con mình: “Lạc Lạc, cậu xem thử giúp tớ bảo bảo có ổn không?”
Ninh Lạc tiến hành kiểm tra cho Phương Tịch Lam, thật may vì đứa bé vẫn ổn, hơn nữa còn vô cùng khỏe mạnh.
Đây có lẽ là điều vui nhất trong những việc mà cô đã phải trải qua suốt mấy ngày nay.
“Tớ không muốn nói điều này đâu, nhưng với cương vị là một bác sĩ và là một người bạn, tớ phải nói.” Ninh Lạc nghiêm giọng: “Tịch Lam, phá cái thai đi.”
Sắc mặt Phương Tịch Lam khẽ biến, lập tức giơ tay ôm bụng: “Cậu có ý gì? Cậu muốn giết bảo bảo?”
“Không phải, con cậu cũng như là con tớ.
Nhưng mà Tịch Lam à, bây giờ tình cảnh của cậu như thế này, nếu nuôi thêm một đứa trẻ nữa thì thật sự vô cùng khó khăn.”
“Không được! Không phá! Tớ nhất định không phá!” Phương Tịch Lam điên cuồng phản đối, cô nhào đến cầu xin Ninh Lạc: “Xin cậu… giúp tớ sinh đứa bé này ra, dù anh ấy không cần cũng chẳng sao.
Tớ sẽ vừa làm mẹ vừa làm cha, bảo bảo chỉ cần mình tớ là đủ rồi.”
Thấy bạn mình như vậy, Ninh Lạc chỉ biết thở dài, cô ôm Phương Tịch Lam vào lòng: “Lam Lam, nín đi, đừng khóc.
Tớ xin lỗi, tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi.
Nhưng nếu cậu đã quyết định như vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé nhé.
Tớ sẽ là người mẹ thứ hai của bảo bảo.”
“Lạc Lạc, cảm ơn cậu, thành thật cảm ơn cậu.”
Ninh Lạc mỉm cười: “Ơn nghĩa gì, bạn bè với nhau cả.” Nhưng ngay sau đó cô lại đâm chiêu nhìn Phương Tịch Lam: “Cậu thực sự không định báo cho cha đứa bé biết về sự tồn tại của nó sao?”
Phương Tịch Lam mím môi: “Không, nếu anh ấy biết thì bảo bảo chắc chắn sẽ chết.”
Trước ngày đi đến tòa án ly hôn, hắn đã nói rằng không muốn cô mang thai con của mình.
Lời lẽ còn ác độc như thế… nếu để Nicolas Á Phong biết mình đang mang thai bé con thì hắn sẽ giết đứa bé.
Phương Tịch Lam ôm bụng, thầm nhủ đứa trẻ này nếu cha nó đã không cần thì cô sẽ nuôi, cô có thể làm mẹ đơn thân cả đời cũng được, miễn sao bé con của cô được ra đời an toàn.
Ninh Lạc sót bạn mình, vì vậy chỉ có thể ở bên cạnh cô, ôm cô an ủi thêm một chút.
Sau đó hai người làm kiểm tra toàn diện cho thai nhi.
Nhìn thấy đứa trẻ vẫn đang phát triển khỏe mạnh, Phương Tịch Lam vui vô cùng.
Nhưng trái ngược lại với cô, sắc mặt Ninh Lạc ngay lập tức trầm xuống sau khi nhìn vào bảng báo cáo sức khỏe thai nhi.
Tuy nhìn qua hình ảnh siêu âm thì tình trạng đứa trẻ vô cùng tốt, nhưng thực chất không phải vậy.
Tim thai rất yếu, đứa bé này khi sinh ra chắc chắn sẽ mắc bệnh tim.
Mà nguyên nhân… nhìn bạn thân của mình đang vui sướng, Ninh Lạc thật sự không muốn nói cho Phương Tịch Lam biết rằng suốt mấy năm qua cô đã uống quá nhiều thuốc ngừa thai, vì thế nên rất khó để có thai.
Nếu may mắn có thai thì đứa trẻ sinh ra không phải quái thai cũng bị bệnh nặng.
Ninh Lạc biết Phương Tịch Lam mong muốn có con hơn bất kỳ ai, vì thế cô không thể tự mình uống một lượng thuốc tránh thai nhiều như thế được.
Mà Phương Tịch Lam lại là thượng tướng phu nhân, người cho cô uống thuốc không thể là người tầm thường.
Vậy thì… người cho Phương Tịch Lam uống thuốc tránh thai chỉ có thể là người vừa có quyền, vừa gần gũi với cô nhất.
Ninh Lạc nghĩ kẻ đứng đằng sau việc này không ai khác chính là Nicolas Á Phong..