Đêm hôm ấy, Nicolas Á Phong đã nằm mơ thấy ác mộng.
Hắn mơ thấy Phương Tịch Lam ôm Niệm Niệm rời đi cùng với Chiến Bất Phàm.
Cả ba cười rất vui vẻ bên nhau, Niệm Niệm gọi anh là baba, cô bé nắm tay hai người.
Một gia đình vô cùng hạnh phúc, hoàn toàn không có chỗ cho Nicolas Á Phong chen vào.
Hắn hoàn toàn đánh mất Phương Tịch Lam.
Nicolas Á Phong tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa mới đi đánh trận về.
Đã lâu rồi hắn mới mơ thấy Phương Tịch Lam, hơn nữa còn là giấc mơ đau lòng như thế.
Hắn không muốn mất đi Phương Tịch Lam.
Khó khăn lắm mới gặp cô một lần nữa, bây giờ nếu mất đi thì hắn sẽ không sống nổi.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu hắn.
Nicolas Á Phong nắm chặt hai tay.
Âm thầm quyết định.
Lam Lam, vì không muốn em rời đi nên anh chỉ có thể làm như vậy…
Anh xin lỗi em…
Sáng hôm sau, hắn ra lệnh cưỡng chế buộc Lusica phải vào ngủ chung lều với mình.
Hắn hạn chế mọi hoạt động của cô, gần như là giam cầm công khai, không để cho cô ra ngoài dù chỉ một chút.
Mặc cho Phương Tịch Lam có chống cự đến như thế nào thì Nicolas Á Phong vẫn không thả cô ra, thậm chí hắn còn tự tay đúc nên một sợi xích vàng vô cùng rắn chắn, trói chân cô vào thành giường.
Sợi xích chỉ đủ dài để Phương Tịch Lam đi vòng quanh trong lều của hắn.
Còn về bé con Phương Ái Niệm, hắn cử một nữ quân y khác vào ở chung lều để chăm sóc cho cô bé, hắn vẫn để cho bé con ở căn lều sát bên lều của hắn.
Lâu lâu hắn cũng qua thăm bé con nhưng đều bị cô bé đánh đuổi đi.
“Con ghét chú! Chú trả mami lại cho con!!”
Cô bé cứ khóc đòi mẹ mãi.
Nhưng Nicolas Á Phong chỉ mím môi không nói gì, hắn xoa xoa đầu cô bé rồi rời đi.
Không ai được cướp Lam Lam khỏi tay hắn!
Cả doanh trại đều biết thượng tướng của bọn họ yêu rồi, thậm chí có thể nói là si tình đến cực độ.
Hắn bắt nhốt một người phụ nữ, giam cầm cô ấy ở trong lều, mọi sinh hoạt của cô đều do hắn kiểm soát, ngay cả ăn cơm hay thay quần áo cũng đều là do hắn giúp cô làm.
Si mê đến mức gần như hầu hết thời gian hắn đều ở trong lều với cô gái ấy.
Yêu đến mức điên cuồng, biến thái.
Nếu không có sự tấn công của quân Liên Minh thì hắn cũng không ra khỏi lều.
Các tướng khác nếu muốn bàn chuyện với hắn đều phải đứng ở ngoài lều để bàn.
Nicolas Á Phong không cho bất cứ ai vào trong ngoại trừ hắn.
Hắn cũng dùng dị năng hệ kim để xây nên một bức tường thép cách âm, mọi âm thanh bên trong không ai có thể nghe thấy.
Dù cho dị năng của Phương Tịch Lam là hệ hiếm có khó tìm nhưng nó thiên về hướng nhu, chữa trị cho người khác chứ không thể đánh đấm gì được.
Thậm chí thể lực và trí tuệ cấp S của cô cũng không đánh lại Nicolas Á Phong, vì hắn là cấp SSS, trên cô tận hai bậc, hơn nữa tất cả những dị năng của hắn đều là thiên về hướng tiến công.
Nicolas Á Phong giam cầm Phương Tịch Lam, nhưng hắn không làm gì cô cả.
Chỉ giam cầm cô như vậy thôi, quá lắm thì hắn chỉ hôn cô, ôm cô ngủ.
Ngày nào vật to lớn của hắn cũng đau nhức sưng to vì sự quyến rũ của Phương Tịch Lam, nhưng hắn vẫn không làm gì cả.
Vì hắn không muốn khiến cô ghét hắn thêm nữa.
Nicolas Á Phong xoa gương mặt của Phương Tịch Lam, ánh mắt hiện lên sự si mê đến cuồng loạn, yêu đến điên cuồng, cũng đau đớn và buồn bã vô cùng.
“Anh xin lỗi… anh xin lỗi Lam Lam.
Anh không muốn làm như vậy nhưng anh buộc phải làm.
Anh rất sợ, rất sợ em sẽ bỏ đi, sẽ yêu Chiến Bất Phàm.”
“Lam Lam, ở lại bên cạnh anh được không?”
Nicolas Á Phong vừa nỉ non, vừa cuồng luyến hôn lấy đôi môi mềm mại của Phương Tịch Lam.
Động tác mạnh bạo như mưa rền sấm dữ.
“Anh bị điên à?!” Không biết là lần thứ bao nhiêu Phương Tịch Lam nói câu này: “Tôi sẽ không bao giờ yêu anh, ngàn vạn đời vạn kiếp nữa cũng không! Thả tôi ra, Niệm Niệm vẫn còn đang chờ tôi!”
Cô ra sức chùi môi của mình, chà đến mức nó ửng đỏ, suýt chút nữa thì rách môi nhưng động tác của cô vẫn không ngừng lại.
Nicolas Á Phong xót cô, dùng lực ngăn cản cô lại, trói buộc hai tay cô ra phía sau.
“Em làm gì vậy?” Gương mặt hắn hiện lên vẻ tức giận: “Tôi đã nói với em bao nhiêu lần là không được tự làm tổn thương bản thân mình như vậy nữa!!”
“Tại ai hả? Anh nói xem nếu anh không hôn tôi thì sao tôi lại phải tự làm tổn thương bản thân mình? Tôi không có điên! Là do nụ hôn của anh khiến tôi phải ghê tởm! Hành động bắt giam rồi nhốt người này của anh cũng khiến tôi ghê tởm!”
Tim hắn co rút lại, đôi môi run rẩy, lòng quặn thắt.
“Tôi biết em ghét tôi, tôi cũng biết rằng trong quá khứ tôi là một tên khốn.
Bây giờ em có thể nói cho tôi biết phải làm sao thì em mới đồng ý tha thứ cho tôi có được không?”
Phương Tịch Lam cười khẩy: “Rất đơn giản, nếu anh có thể khiến cho gia đình của tôi sống lại.
Anh tự tay giết chết Lãnh Hy Tuyết, sau đó anh cũng chết đi thì tôi sẽ tha thứ cho anh.”.