"Hàn Thiên, anh lái xe như thế bao giờ mới về được đến nhà đây"
"Anh xem người ta đi bộ còn nhanh hơn cả anh nữa kìa"
Tô Niệm cau có nhìn sang Hàn Thiên có phần tức giận, Hàn Thiên thắng nhẹ phanh dừng xe, nhìn hành động của Hàn Thiên, Tô Niệm liền lắc đầu đầy chán nản rõ ràng vừa lái xe vừa có thể nói chuyện được mà cần gì phải dừng lại như thế, hơn nữa với tốc độ hiện giờ của anh mà còn sợ gặp tai nạn nữa sao?
Mặc những chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi yêu cầu tránh đường, Hàn Thiên vẫn cứ lì mặt, mở cửa kính, chòm đầu ra khỏi xe.
"Vợ tôi đang mang thai, đang mang thai đó biết không hả?"1
"Ồn ào cái gì?"
"Đường không phải rất rộng sao?"
Tô Niệm vội kéo Hàn Thiên vào, sợ rằng lát nữa sẽ có người đi đến đòi đánh tay đôi với anh cũng không chừng.
Kéo được con người hiếu thắng thích khoe khoang của Hàn Thiên vào, Tô Niệm quát lớn.
"Hàn Thiên, anh bình thường chút đi được không?"
"Lái xe nhanh lên đi, người ta đợi kìa"
Thế nhưng Hàn Thiên nào chịu khuất phục anh nắm lấy bàn tay Tô Niệm, còn xoa xoa chiếc bụng phẳng lì của cô.
"Kệ họ đi, Niệm Niệm của anh và bảo bảo của chúng ta là quan trọng nhất"
"Hàn Thiên, em mệt rồi muốn về nhà ngủ"
"Được được, anh đưa em về ngủ"
Bình thường thì từ bệnh viện về biệt thự của Hàn Thiên đi chậm lắm thì cũng chỉ hơn mười lăm phút lái xe, hôm nay không biết bằng một thế lực nào đó Hàn Thiên đã đi hơn một tiếng đồng hồ, suốt chặng đường Tô Niệm bất lực đến nổi chỉ biết câm nín, cắn răng chịu đựng và tự hứa với lòng từ nay đến ngày sinh con cô sẽ không bao giờ ngồi xe anh lái nữa.
Thật sự rất tra trấn lòng kiên nhẫn của con người.
Vừa về đến nhà, Hàn Thiên liền gọi cho Ôn Thiếu Hoa thông báo.
Ôn Thiếu Hoa như tức điên muốn đập luôn chiếc điện thoại trong tay, rõ ràng phim đang đến đoạn cao trào, hắn không kiềm chế được liền mò mẫm lân la nhắm vào bàn tay đang rảnh rỗi đặt trên thành ghế của Hiểu Hiểu, tới khúc sắp nắm được tay nhau rồi lại bị tên này phá đám.
"Cái gì?"
"Vợ tôi có thai rồi.
Tôi sắp được làm cha rồi"
"Tút...tút...tút..."
Ôn Thiếu Hoa không chút lịch sự liền cúp máy.
Để lại một Hàn Thiên ôm đầy vẻ hụt hẫn.
Nhưng không sao.
Hàn Thiên liền gọi tiếp cho Hiểu Hiểu.
"Anh"
Vừa nghe Hiểu Hiểu gọi tiếng "anh", Ôn Thiếu Hoa liền biết đó là ai vội giật máy ngắt nguồn.
Hiểu Hiểu chưa kịp nhận thức, đơ người nhìn Ôn Thiếu Hoa khó hiểu.
Ôn Thiếu Hoa đành giải thích.
"Vợ cậu ta mang thai"
Nghe tin Tô Niệm mang thai, Hiểu Hiểu không kiềm chế được sự vui mừng liền chồm người đến gần Ôn Thiếu Hoa rối rít.
"Chị ấy mang thai rồi sao?"
"Vậy tốt quá rồi"
"Chúng ta về thôi"
"Phim còn chưa chiếu xong.
Về làm gì chứ?"
"Thì mở tiệc ăn mừng đó"
Nhìn Ôn Thiếu Hoa cứ lằng nhằng ngòi đó chống đối, Hiểu Hiểu đứng lên nắm lấy bàn tay anh kéo đi.
Cả thế giới bây giờ trong mắt Ôn Thiếu Hoa đều là vô hình, trước mắt hắn chỉ có bóng lưng của một người con gái.
Vừa chóa sáng lại vừa rực rỡ.
Nhìn xuống mười đầu ngón tay đan vào nhau, hắn càng thêm thích thú mà không giấu nổi nụ cười mãn nguyện trên môi.
Ra đến chỗ để xe, Hiểu Hiểu xoay người mặt đối mặt nhìn Ôn Thiếu Hoa như người mất hồn đứng nhìn mình cười ngây ngốc, Hiểu Hiểu quơ quơ cánh tay trước mặt hắn đánh thức.
Ôn Thiếu Hoa liền sực mình tỉnh mộng.
"Chúng ta đi mua ít đồ ăn đi"
"Anh gọi Kiều Nhã thông báo cho Đại Mao luôn.
Chắc anh ấy vẫn chưa biết"
Nhắc đến Đại Mao thì mới nhớ, thật không biết thế nào cả tháng nay, cậu ta học đâu ra ba cái trò theo đuổi con gái của mấy caca ngôn tình, mà lẽo đẻo theo sau tán tỉnh Kiều Nhã.
Nào là làm ra kiểu lạnh lùng cool ngầu thu hút sự chú ý, nào là làm soái ca ấm áp học nấu bữa cơm tình yêu,....nói chung là đủ thứ trò, đến nổi khiến Kiều Nhã còn thấy sợ trước sự thay đổi chóng mặt của cậu ta.
Nhưng mà thật ra cũng chó chút đáng yêu, Kiều Nhã thì cũng mềm lòng rồi, chỉ có đều còn đang trong trạng thái thích làm giá chút thôi.
Ôn Thiếu Hoa mọi lần đều không thích gọi cho ai ngoài Hiểu Hiểu cả, nhưng hôm nay là Hiểu Hiểu bảo nên đành phải gọi.
Cuộc gọi vừa được chuyển đi, đầu giây bên kia liền nhấc máy.
"Cậu chủ"
"Tôi đã không còn là cậu chủ của cô nữa rồi.
Cứ gọi như thế nào khiến cô thấy thuận miệng là được"
Ôn Thiếu Hoa cũng giống như Hàn Thiên vậy, sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, góc khuất trong lòng hắn cũng được tháo gỡ thì hắn đã không còn tha thiết với nhưng trận đấu đấu đá đá trong chốn giang hồ nữa rồi.
Ôn Thiếu Hoa sắp xếp xong mọi chuyện bên Nhật, sau đó quyết định ở lại hẳn nơi đây.
"Tôi biết rồi"
"Đại Mao có ở chỗ cô không?"
Kiều Nhã ngồi ở bàn trang điểm, nhìn sang Đại Mao đang yên giấc nằm trên giường lớn kia, bằng ánh mắt long lanh tràn đầy yêu thương.
"Anh ấy ở đây"
"Anh có việc gì sao?"
"Nói với cậu ta vợ Hàn Thiên mang thai rồi, tôi với Hiểu Hiểu định sẽ làm bữa tiệc nhỏ chúc mừng"
"Cô và cậu ta cũng đến đi"
"Vâng"
Ôn Thiếu Hoa cúp máy quay sang nhìn Hiểu Hiểu.
"Xong rồi, đi thôi"
Hiểu Hiểu gật đầu buông tay Ôn Thiếu Hoa ra, chui tọt lên xe ngồi ngay ngắn, nhìn xuống bàn tay trống trãi của mình, Ôn Thiếu Hoa mỉm cười, quơ quơ bàn tay không biết phải làm sao, đành lấy bàn tay kia nắm chặt lại, muốn lưu giữ hơi ấm của Hiểu Hiểu, rồi vòng qua ghế lái, nổ máy xe rời đi..