Đã hơn ba ngày trôi qua.
Sức khỏe của Tô Niệm cũng đã ổn định được đôi ba phần.
Mỗi ngày Ôn Thiếu Hoa vẫn nhìn thấy Tô Niệm đều đặn ngồi trên bệ cửa sổ, hai tay bó gối, thân thể gầy guộc đôi mắt u sầu, man mát buồn, trông ngóng xa xâm.
Cô cứ tĩnh lặng trầm tư mà nhìn mây trời, đôi lúc lại nghĩ về Hàn Thiên lòng không kiềm chế được nước mắt lại trào ra nhớ mong.
Không biết hơn ba ngày qua Hàn Thiên thế nào rồi?
Đã tỉnh chưa hay vẫn còn tham ngủ?
Liệu sau khi tỉnh dậy anh còn muốn gặp cô?
Nhắm mắt tĩnh lặng, mong rằng tất cả chỉ là mơ.
......
Trong một căn phòng vip của bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng nặc bám khắp nơi.
Hiểu Hiểu nhẹ đặt ít thức ăn cùng bình nước nóng lên bàn.
Nhìn thấy Đại Mao mệt mỏi nằm dài ra sofa, Hiểu Hiểu cầm lấy chiếc chăn mỏng cẩn thận phủ lên người cậu ta.
Vô tình hành động của Hiểu Hiểu lại đánh thức Đại Mao.
Tay đưa lên xoa xoa lấy thái dương, mắt mở liếc nhìn xung quanh một lượt.
Đại Mao ngồi dậy kéo chăn ra khỏi người gấp gọn sang một bên.
Hiểu Hiểu tiện thể ngồi xuống cạnh Đại Mao.
"Hay anh về nghỉ ngơi đi.
Ở đây có em trông anh ấy là được rồi"
Hiểu Hiểu đâm chiêu nhìn về người đàn ông đang nhắm chặt mắt, nằm bất động trên giường bệnh.
Hơn ba ngày rồi, Hàn Thiên vẫn chưa một lần tỉnh lại, bác sĩ nói sau khi phẫu thuật xong đợi thuốc gây mê phai đi, cùng lắm là hơn một ngày Hàn Thiên có thể tỉnh, nhưng đến hôm nay vẫn chưa có bất kì dấu hiệu nào cả.
Lòng liền sinh ra cảm giác lo lắng không thôi.
Hiểu Hiểu không đành lòng nhìn Hàn Thiên như thế, nhưng ngoài chờ đợi ra cô cũng không biết phải làm gì cả.
Đại Mao mấy hôm nay không rời khỏi nơi này nữa bước, chắc cũng sắp không thể trụ nổi nữa rồi.
Nếu cứ cố chấp muốn ở lại đây người ngã bệnh tiếp theo rất có thể là cậu ta.
Đại Mao cũng biết Hiểu Hiểu muốn cậu ta có thể nghỉ ngơi giữ sức, nhưng người mà cậu xem là anh em, là gia đình của mình lại cứ mãi nhắm mắt mà nằm như người thực vật ở đây, thì làm sao cậu có thể yên tâm mà nghỉ ngơi được.
"Anh không sao"
"Em mệt thì về nghỉ đi.
Mấy hôm nay em cũng vất vả rồi"
"Ở đây cứ giao cho anh"
"Đàn ông sức dài vai rộng, gánh cả giang sơn trên vai còn không mệt thì huống hồ gì vài ba hôm không ngủ"
Hiểu Hiểu cũng thừa biết Đại Mao chính là không đành lòng nhìn người anh em của mình đơn độc trong bốn bức tường lạnh lẽo này.
Đại Mao giống Hàn Thiên lắm, một khi đã quyết chắc chắn khó lòng mà lay chuyển.
Hiểu Hiểu cũng không khuyên nhủ Đại Mao làm gì.
Nhưng rồi trong đầu cô lại nghĩ ra gì đó.
Liền không tự chủ được mà hỏi Đại Mao.
"Tô Niệm, cô ta có từng đến đây không?"
Đại Mao biết Hiểu Hiểu cũng giống như cậu ta đều không ưa gì con người Tô Niệm là mấy.
Nhưng Hiểu Hiểu một khi đã mở miệng hỏi đến Tô Niệm, thì chắc chắn có điều gì đó cần.
Nghĩ lại, thì dù gì Tô Niệm cũng là người khởi sắc cho sự sống của Hàn Thiên trong lúc nguy cấp.
Nếu nói không, há chẳng phải có chút bất công với thành ý của cô ta hay sao?
"Có đến"
"Xem ra cô ta vẫn còn có chút lương tâm"
"Nhưng sao mấy hôm nay em không thấy cô ta đến đây nữa?"
Hiểu Hiểu tuy không thích Tô Niệm cho lắm, nhưng cô biết thế giới này chỉ có duy nhất mình cô ta mới khiến Hàn Thiên an lòng, biết đâu sự xuất hiện của cô ta lại làm Hàn Thiên tỉnh dậy thì sao?
Đại Mao ấp úng, do dự suy nghĩ, Tô Niệm không đến đây nữa là do cậu ta ngăn cản, nhưng giờ đây cậu ta lại không thể nói rằng là mình cấm cô ta đến được.
Việc này tuyệt đối càng ít người biết càng tốt..