Ngay sau ngày hôm đó, Phương Vỹ cùng người họ Bạch quay về Bạch Gia nhanh chóng..Cô gái nhỏ của ai đó cũng thở phào nhẹ nhõm, vui tươi hí hửng hơn rất nhiều. Giờ cô chỉ muốn chuyên tâm thưởng thức cái thế giới hiện đại trước mắt mình mà thôi.
- Vừa về đến, Bạch Vương cùng Phương Vỹ và những người kia cần bàn bạc một số việc kinh doanh họ đã bỏ lỡ quá lâu.
Phương Vỹ thấy Mộng Lâm cũng khá mệt mỏi, hắn không muốn cô đi theo mình bàn công việc nhàm chán nên ra hiệu cho cô về phòng nghỉ ngơi đợi hắn.
" Ngoan ngoãn về phòng đợi anh "
Mộng Lâm nghe xong mắt sáng rực, cô gật gật đầu rồi chạy như bay. Phương Vỹ nhìn theo một lát, hắn có dự cảm gì đó không hay khi cho cô rời khỏi tầm mắt. Nhưng đây là Bạch Gia nên hắn cũng không quá bận tâm.
Thế là sau khi kết thúc cuộc họp ở đại sảnh Phương Vỹ nhanh chóng quay về tìm tiểu bảo bối của hắn ta.. Đột nhiên người đàn ông mặt điển trai khí phách ngời ngời kia đang trúng phải " bùa cười " lại ngay lập tức được giải trừ khi mở cửa phòng ra, giờ mặt ai đó lại đen như nhọ nồi. Còn chuyện gì vào đây nữa, tìm khắp phòng mà chẳng thấy người đâu.
Ai vào đây bắt cóc cô đi hả, nói có tên điên nó mới chịu tin. Vậy khả năng lớn là bà cố tổ nhà ta lại bỏ đi chơi đâu đó nữa rồi.
Nghĩ tới đây Phương Vỹ tức bản thân không lấy dây xích thẳng cổ cô ta ở phòng rồi mới rời khỏi. Tức hơn cái nữa là hắn lại không rà soát được tín hiệu của cô. Không lẽ máy trên người cô bị hỏng rồi ư, không lý nào? Vậy câu hỏi giờ đặt ra là Mộng Lâm đang ở cái xó nào?
- -
" Một Hai Ba.. Khởi Động.. Hoàn Hảo, chào chủ nhân đi.."
- " Gâu Gâu.." Một con khủng long cài đặt tiếng tiểu cẩu cẩu mới thật lố lăng chứ. Ai mà biến thái thế không biết.
Tại một mật đạo thí nghiệm quen thuộc của Bạch Gia. Mộng Lâm và ED đang ở đó. ED bị cô ép tới đây chế tạo con quái vật to như khủng long cho cô. Cuối cùng trò chơi đó cũng được cô tịch thu, Mộng Lâm rất hào hứng, vừa về tới là cô đã gọi ngay ED đến.
ED đúng là có hứa với tiểu cô nương này, nhưng không nghĩ là bị cô bức ép nhanh không kịp trở tay như vậy. Mộng Lâm ranh mãnh đã gửi một chú kiến trên người của ED mới khiến anh ta nhanh chóng đến Bạch Gia bằng đường chim bay, tốc độ hỏa tiễn như thế.
Nếu nói là tịch thu thì không đúng sự thật là cô dùng những con kiến của mình đổi lấy nguyên con khủng long người máy đấy chứ. Quá lợi hại mà.
Tôi thật sự sợ cô bé thời hái lượm này quá.. Đúng là chỉ có khủng long bạo chúa mới hợp với cô thôi. --" Lưu Tiểu Thư này...!!! "
ED sau khi thấy cô thí nghiệm xong con pet yêu quý mới từ từ lên tiếng nhắc nhở.
- " Chuyện gì..!! Anh cứ nói đi.."
Mộng Lâm không thèm chú ý xung quanh, cả người cô tập trung về thú cưng to lớn hết rồi. Đâu có hơi sức để ý gì nữa.
- " Khụ khụ...!!! Lưu Tiểu Thư, là cô ra lệnh cho tôi tắt hẳn định vị của cô luôn đấy nhé, cô bắt tôi vào đây đấy nhé, cô không sợ Bạch Thiếu Gia sẽ phạt nặng cô sao.. "
Nói xong ED im bặt liếc nhìn về hướng cửa ra vào. Hắn ta đã thấy ai kia đằng đằng sát khí đứng đó quan sát Mộng Lâm nãy giờ. Ánh mắt đó so với Hắc Tuyên sát khí đương nhiên không thua mà còn có phần uy vũ hơn.
Mộng Lâm đang tìm cách leo lên con khủng long của cô thì nghe ED nói cô chỉ vội trả lời hoa loa:
" Anh yên tâm, Phương Vỹ rất thương tôi, sẽ không phạt nặng đâu, mà nếu có phạt tôi cũng có cách trị mà đừng lo"
" Trị...trị..." ED nói lắp luôn khi nghe câu tuyên bố bá đạo đó.
Mộng Lâm vừa nói vừa chuẩn bị leo lên được cái cánh của con khủng long rồi. Đột nhiên một âm thanh trầm thấp quen thuộc vang lên.
" Thật không? "
- " Đương nhiên là..... "
Cô đột nhiên im lặng. Giọng nói này, ngữ điệu này, cái không khí lạnh sống lưng giống như có tảng băng nào từ nam cực trôi lạc đến đây vậy.
Cô nín thở quay lại, đúng như cô đoán người đàn ông của cô đang đứng rất gần phía dưới, nhìn xung quanh thì ED chuồn mất dép từ khi nào rồi.
ED thật không có chút nghĩa khí gì cả, cùng nhau đi phá phách giờ lại bỏ bạn lúc hoạn nạn.. haizz
Cô vẻ mặt bi thương khi bị bắt gặp tại trận, một chân gần leo lên được chiếc cánh to đùng kia, hai đang đang bấu chặt. Mộng Lâm quay đầu nhìn Phương Vỹ cười hề hề hô to:
" Tướng Công chào anh...!! "
- " Chào em..!! Phu nhân "
Phương Vỹ rất nhẹ nhàng đáp lại lời ai kia. Mặt cô gái lúc này cũng đang cố tỏ ra bình tĩnh, mà tay thì lại ướt đẫm mồ hôi, thế là trơn trượt cô kèm phập phồng lo sợ vì tự ý bỏ đi chơi, loay hoay không tập trung leo tiếp được cô bất giác bị rơi xuống.
Ai kia nhanh chóng đỡ lấy vợ yêu của mình. Mộng Lâm hoàn toàn nằm trong lòng Phương Vỹ.
Ánh mắt giận dữ khi nhìn thấy nét mật sợ sệt mí xị của cô liền trở nên dịu dàng. Phương Vỹ chẳng nói chẳng rằng cứ ôm lấy cô từ mật thất đi thẳng về phòng. Mông Lâm thấy tình hình này không ổn chút nào, cô nghĩ thầm thà cô lao vào chỗ chết để tìm ra con đường sống, còn hơn nằm trong lòng ai kia đợi chết chắc đến nơi. Cô vùng vẫy một tí, Phương Vỹ liền đứng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn chằm chằm cô. Mộng Lâm thấy ánh mặt như muốn nuốt chửng cô kia thì rùng mình nhẹ. Sau đó lấy hết bình tĩnh nói:
" Tướng Công...!! Ngài muốn phạt gì phu nhân này, xin ngài tiết lộ một tí thông tin để tiểu nương tử nhà ngài chuẩn bị tinh thần ứng phó được không? Ngài cứ bày ra bộ mặt giận không ra giận, sủng không ra sủng này, thật rất đáng sợ đấy..!!! "
Cô nín thở nói một hơi thật dài, rồi thở dốc sau đó.
Phương Vỹ im lặng và nhìn say đắm cái miệng nói không ngừng cực kỳ đáng yêu của vợ mình. Hắn đợi cô nói xong lập tức chiếm tiện nghi của cô. Hôn lên môi ai đó giữa chốn Bạch Gia đầy rẫy giám sát camera...
( Tội mấy anh làm ca này giờ này quá... Ăn một đống thức ăn cho " cẩu " luôn rồi)
Sau khi buông tha đôi môi của cô, Phương Vỹ mới cất giọng nói:
" Anh muốn biết em trị anh bằng cách nào? "
- "!!!! " Mộng Lâm >< ( Tên thù dai - thính giác tốt thật đấy) --Thế là sáng hôm sau không cần dùng đến dây xích. Phương Vỹ có thể an tâm đi lo chuyện chính sự. Vì nhằm khi vài ngày tới ai kia cũng chẳng lếch nổi xuống giường..
( Trị kiểu gì mà có cảm giác như muốn trở thành người thực vật luôn vậy cô nương)