- -
" Vào ngôi Đền "
Phương Vỹ nhìn Hắc Kiến Văn rồi cất giọng hết sức nhẹ nhàng. Nhưng là một câu mệnh lệnh trước sự kinh ngạc của nhiều người.
- -
Hắn kéo Mộng Lâm trong lòng đang kinh ngạc cứ ngước lên đầy khó hiểu nhìn hắn. Phương Vỹ liếc cô một cái rồi vuốt vuốt tóc cô nhẹ nhàng kéo tay cô đi vào trong đền theo hắn. Nhìn thấy tâm tình hắn thay đổi như vậy biết là hắn giận rồi.
Cô mới dám mở miệng hỏi cho rõ thêm một vấn đề lo lắng nãy giờ. Cô nói nhỏ với Phương Vỹ sợ mọi người xung quanh nghe thấy nên nhóm chân nói vào tai hắn:
" Em không muốn tàn phế đâu, khó coi lắm? "
- " À...!!! Em biết sợ tôi sao..."
- " Sợ chứ.. sợ chứ... sợ chết đi được là khác hì hì "
- "..."
( Giọng điệu kiểu này là sợ hả, nói có con cún nó mới tin nha)
Phương Vỹ nhìn hết người cô một lượt, xác định cô không hề bị thương ở đâu mới yên tâm. Lúc nãy hắn nóng giận quá mức nên quên mất việc cô rơi xuống dưới mật đạo đầy rẫy cạm bẫy kia. Hắn bắt đầu quan tâm cô quá mức.
Quan tâm đến cả thái độ, hành động, suy nghĩ, ánh mắt, cả hơi thở của cô nữa. Phương Vỹ biết hắn đã thua dưới chân người phụ nữ bé nhỏ này rồi. Mọi người xung quanh cũng im lặng nhìn hành động yêu thương ra mặt của hai con người kia.
Họ chẳng còn tí kinh ngạc nào nữa. Họ đã thầm xem cô là Bạch thiếu phu nhân từ lâu rồi. Nhất Nhị Vương thật sự cũng rất mến cô bé này. Tuy có châm chọc lẫn nhau thật. Nhưng khi tiếp xúc với cô họ cảm nhận được sự gần gũi, chân thành, họ mới biết cuộc sống ngoài quyền lực ra còn có tình người ấm áp thế nào.
Họ để mặc cô ức hiếp không phải vì họ yếu thế mà là có ý nhường nhịn. Thử ai mà đụng tới " Bà cố tổ " này của bọn họ xem. Không cần Phương Vỹ ra lệnh họ cũng xử đẹp bọn chúng rồi.
- --
"Giờ có thể nói rồi, vì sao em lại muốn chúng ta hợp tác.."
Khi vào trong khu đền. Xung quanh được bố trí cẩn mật và an toàn. Phương Vỹ mới cất giọng hỏi thẳng vấn đề. Hắn nhìn nét mặt của Hắc Kiến Văn. Không tự nhiên mà một người gần 20 năm nay không bao giờ kêu hắn tiếng anh họ giờ lại cất giọng lên tiếng trước như vậy..
Hắn Kiến Văn lúc này mới lộ rõ vẻ bất lực ra bên ngoài. Ánh mắt anh ta không còn dịu dàng ngọt ngào nữa. Trong đôi mắt đó hiện lên sự bi thương và sát khí nhìn qua đã thấy vô cùng đáng sợ. Có phải đây là khí chất của anh em nhà họ không. Sao lại làm người ta gợn người thế kia..
- --
" Chính là mẹ em...!! Mẹ âm thầm ở bên ba bao năm cũng chỉ muốn trả thù ba mà thôi, giờ mẹ đã đạt được ý nguyện rồi, muốn dồn ba vào chỗ chết. Ba em Hắc Tuyên cũng đang bị kẹt ở phía dưới Mật Đạo kia..."
Nghe đến đây Phương Vỹ lạnh lùng thường khi cũng đã biến sắc. Ánh mắt hắn cũng không thua kém gì Hắc Kiến Văn. Nỗi bi thương tràn ngập. Ký ức ngày xưa cũng ùa về không ít. Những thứ biến hắn trở nên cô độc lạnh lẽo như ngày hôm nay cũng bởi sự hận thù và oán giận của đời trước mà nên. Đó là gì chưa ai được tường tận lúc này cả.
Phương Vỹ đã cho tất cả mọi người lui ra. Trong căn phòng chỉ còn Hắn, Mộng Lâm, Kiến Văn mà thôi. Phương Vỹ cũng không muốn Mộng Lâm biết quá nhiều. Nhưng vì sợ cô chạy lung tung khỏi tầm mắt của hắn nên đành bắt cô vào theo chung.
Lúc đầu Hắc Kiến Văn cũng ngần ngại. Nhưng tiếp xúc với cô bé này. Anh ta hoàn toàn không thấy điểm gì cần phải đề phòng. rất tự nhiên, rất khoan khoái nên anh ta cũng kể hết câu chuyện cất giấu của gia đình.
" Bà ta đã có hành động gì rồi.."
- " Mẹ đã âm thầm từ rất lâu thâu tóm quyền lực. Người đứng đầu hiệp hội sát thủ chính là người thân cận bên ba em. Tên hắn là Ngô Tuấn Thành. Ông ấy rất tin tưởng hắn, họ cùng giàu sinh ra tử biết bao nhiêu năm. Nhưng, không ngờ hắn và mẹ đã có gian tình từ rất lâu rồi. Họ đã ngấm ngầm lên kế hoạch trước "
- -
Mộng Lâm thật sự không muốn nghe tiếp nữa. Cô đang cảm thấy sự bi thương khủng khiếp sắp được phơi bày. Một sự thật gì đó giữa hai người đàn ông này luôn được giấu kín sắp được sáng tỏ ra toàn bộ.
Mộng Lâm cất giọng nhỏ nhẹ ngồi cạnh bên Phương Vỹ kéo kéo tay áo hắn nói:
" Em muốn đi ra ngoài với bọn Nhất Vương, hai người cứ tiếp tục bàn đi, em không muốn nghe tiếp.."
- -
Hắn Kiến Văn cũng muốn tiến lại gần nhìn vào nét mặt muốn trốn tránh của cô mà cưng chiều hết sức. Nếu người phụ nữ này không thuộc về anh của hắn trước, hắn chắc chắn sẽ để cô bên cạnh mà yêu thương. Nhưng rất tiếc hắn biết cô quá muộn, nên giờ đành chỉ nhìn và chúc phúc cho ông anh may mắn của mình thôi.
- -
" Haha... Cô gái của anh thật nhạy cảm, cô ấy không muốn nghe tiếp vì thấy tâm trạng anh đang dần không vui, cô ấy sợ thấy điều đó ở con người anh, nên vội tránh mặt. Cô ấy sợ anh đau lòng thì cô ta cũng đau theo... Đúng là đáng yêu chết mất mà..."
- - " Không phải chuyện của cậu, cậu còn nói nữa thì chả có hợp tác gì ở đây cả.."
- " Anh họ..!!! Không ngờ Phương Vỹ em biết lại có thể vì một cô gái mà không nói lý lẻ thế kia.. đúng là tình yêu đáng sợ thật mà "
- " Cậu tin thêm một câu nữa là cậu vĩnh viễn không còn nói được hay không..?? "
- " Được rồi, Được rồi xem như em sợ anh lần này đi.. Mau mau dỗ dành cô bé của anh đi.. haha.."
- --
Mộng Lâm vừa nghe xong cũng quay qua thêm một câu lạnh người quăng thẳng thừng mà không nể mặt mũi tên đứng đầu Hắc Gia kiêm em họ Phương Vỹ kia:
" Một mũi kiêm không đủ đúng không..? Tôi sẽ cho anh vạn kim xuyên tâm..." hừ ".."
".....!!!!! Xem như anh sợ em Mộng Lâm.."
Hắc Kiến Văn nhìn nhìn Phương Vỹ mĩm cười lắc đầu, khẩu khí giống y nhau mà. Hắn cũng biết ý quay quay đi chỗ khác.
- -
" Em không được ra ngoài, bên ngoài nguy hiểm, anh biết em sẽ chạy lung tung, Nhất Nhị Vương sẽ không quản nổi em.."
- " Nhưng mà Phương Vỹ em không muốn nghe tiếp, em cảm thấy câu chuyện sắp biết sẽ rất bi thương, em không muốn...."
- " Được rồi Mộng Lâm, ngồi im cho anh, ngoan ngoãn một tí có được không? "
Nói xong hắn kéo cô vào lòng hắn. Để cô ngồi trên người hắn ôm cô thật chặt. Tay Phương Vỹ siết cô vào lòng tựa như muốn người con gái này hòa vào hắn lúc này vậy.
Hắn đặt đôi môi hôn lên môi cô một cái nhẹ, rồi úp cái mặt ai kia đang đỏ bừng bừng lên lên vai hắn. Hắn đặt một cằm lên vai vô khẽ nói vào tai cô:
" Chỉ khi có em ở đây, thì đau thương ở quá khứ mới có thể giảm bớt được "
- -
Hắn Kiến Văn tuy quay đi hướng khác nhưng vẫn cảm nhận được độ ấm áp của đôi tình nhân bên phía sau lưng anh.