Nghe tiếng cười phía bên kia, Phó Minh Viễn không nói gì.
Anh đã sớm nên biết sẽ như vậy, anh cầm điện thoại, dứt khoát ngắt cuộc gọi.
Một giây sau, điện thoại lại rung, lần này anh không do dự.
Từ chối, từ chối, từ chối…
Vài lần như vậy, đối phương rốt cuộc từ bỏ, gửi tin nhắn đầu hàng tới.
【 Dụ Nhược Vũ 】: Được rồi, được rồi, không cười cậu, mau nhận điện thoại!
“Reng reng reng ——” Điện thoại lại vang lên.
Phó Minh Viễn bình tĩnh nhìn thông báo vài giây, vẻ mặt bất đắc dĩ, cuối cùng không từ chối nữa.
“Phó Minh Viễn, cậu, cái người này thật không nói lý, tôi thực lòng chúc mừng cậu mà!”
Trong điện thoại truyền đến tiếng lẩm bẩm của Dụ Nhược Vũ.
“Nói chuyện chính.”
Phó Minh Viễn day day ấn đường, giọng nói từ tính mang chút khàn khàn và mỏi mệt.
Nghe ra khác thường, Dụ Nhược Vũ cũng thu lại ý đùa, quan tâm hỏi: “Anh Tư Vân có khỏe không?”
“Ừ, đã thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cái này tôi biết, đã tỉnh chưa?” Dụ Nhược Vũ biết chuyện anh đồng ý liên hôn, tất nhiên cũng biết đại khái tình huống.
“Mới vừa tỉnh, lại ngủ rồi.” Phó Minh Viễn hút điếu thuốc, chậm rãi phả ra.
Bên kia trầm mặc một lát rồi vang lên giọng nói nghi vấn của người đàn ông: “Chuyện lần này rốt cuộc là như thế nào? Thật sự chỉ là ngoài ý muốn?”
“Vẫn đang tra.”
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn qua.
Thấy bóng hình xinh đẹp cuối hành lang, anh nhăn mày, nói với Dụ Nhược Vũ: “Không có việc gì thì cúp trước đây.”
Sau đó không màng anh ta lớn tiếng ồn ào, ngắt điện thoại lần nữa, cuối cùng cũng yên tĩnh.
“Minh Viễn…”
Thấy anh cúp điện thoại, Ứng Mạn Nhu nhấc chân đến gần anh, gọi.
Đầu ngón tay Phó Minh Viễn khẽ buông lỏng, điếu thuốc kẹp ở khe hở ngón tay rơi xuống đất.
Anh dùng chân dẫm tắt, lúc này mới ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Chị dâu, anh hai xảy ra chuyện gì sao?”
Ứng Mạn Nhu và Phó Tư Vân là cặp vợ chồng tình thâm, lần này chồng xảy ra chuyện, cô ấy vẫn luôn canh giữ ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, mọi người khuyên cô đi nghỉ ngơi thế nào cũng không nghe, sau khi Phó Tư Vân chuyển vào phòng bệnh bình thường cô cũng vẫn luôn làm bạn bên cạnh.
Vì vậy, thấy cô tự mình tới đây tìm anh, Phó Minh Viễn nghĩ tới anh cả trước.
Nhưng mà, Ứng Mạn Nhu lại lắc đầu.
Cô nhẹ giọng nói, “Là mẹ chồng bảo chị tới, mẹ bảo chị chuyển lời cho em, danh sách đã gửi tới email cá nhân của em, hy vọng em mau chóng trả lời mẹ để mẹ đi sắp xếp.”
Phó Minh Viễn khựng lại, đây là sợ anh lâm trận bỏ chạy, cho nên cố ý nhờ chị dâu đến, để anh không đành lòng?
Anh bực bội, nâng tay lên theo bản năng, lại phát hiện điếu thuốc đã bị anh dẫm tắt.
Anh đành phải nhéo ấn đường, châm chước nói:
“Hiện tại y học phát triển, chị và anh em… vẫn có thể có con.”
Nếu tương lai giải phẫu không thành công, còn có ống nghiệm, nhưng tổn thương với nhà gái sẽ rất lớn.
Đáy mắt Ứng Mạn Nhu hiện lên một tia u buồn, cô cười khổ nói: “Điều em nói chị rất rõ ràng, chị sẽ không từ bỏ bất kỳ hy vọng hào, nhưng trước mắt, quả thực Phó gia cần viên thuốc an thần này…”
Phó Minh Viễn hít một hơi thật sâu, gật đầu.
“Được, việc này em đã biết, chị cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Từ lúc anh trai anh xảy ra chuyện tới nay, trong nhà khổ sở nhất chính là Ứng Mạn Nhu, người phụ nữ luôn nhu mì, dịu dàng, lúc này trêи mặt tiều tụy đến không thành bộ dáng gì.
Ứng Mạn Nhu nhìn anh, áy náy cúi người, sau đó xoay người rời đi.
Đứng tại chỗ một lúc, Phó Minh Viễn đeo khẩu trang, xuống lầu tới bãi đỗ xe.
Anh lái xe rời khỏi bệnh viện, về tới nơi ở của mình.
Mới vừa vào cửa, người đại diện liền gọi tới, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi ném điện thoại lên bàn trà, cầm khăn lông đi vào phòng tắm.
“Rào rào ——” tiếng nước vang lên, kính mờ chiếu ra thân ảnh mơ hồ của người đàn ông.
Qua một lúc lâu, Phó Minh Viễn đã rửa đi hết mỏi mệt trêи người mới quấn khăn tắm dưới thân, cứ như vậy đi ra khỏi phòng tắm.
Mở tủ lạnh, bia và nước khoáng nhét đầy cả tủ.
Anh lấy ra một lon bia, mở nắp, vừa uống vừa đi đến sô pha, cầm lấy điện thoại trêи bàn trà.
Ngắn ngủn hai mươi phút đã có mười mấy cuộc gọi chưa nhận, đều là người đại diện Văn Triết gọi tới.
Đang chuẩn bị gạt đi, điện thoại của Văn Triết lại tới, anh ấn nghe.
“Phó đại ảnh đế, vừa mới đoạt giải liền chơi trò biến mất, hiện tại rốt cuộc chịu nhận điện thoại của tôi hả?”
Di động truyền đến giọng nói ai oán của người đại diện.
“Tôi nói rồi, trong nhà xảy ra chuyện.” Phó Minh Viễn uống một ngụm bia, nhàn nhạt nói.
“Được được được, cậu có lý.” Văn Triết cũng chỉ oán giận một tiếng mà thôi, “Anh trai cậu không có việc gì chứ?”
“Ừ, tạm thời không có trở ngại.” Phó Minh Viễn lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Văn Triết hợp tác với anh nhiều năm, hai người cũng coi như bạn tri kỉ, nếu không có chuyện quan trọng, hẳn là anh ta sẽ không tìm tới ngay lúc này.
“Đạo diễn Kỷ đang chuẩn bị phim mới, hẹn thử vai.” Văn Triết không vô nghĩa, “Tôi nhận giúp cậu, thời điểm là cuối tháng, đã gửi tư liệu vào hòm thư của cậu rồi, chuẩn bị thật tốt!”
Phó Minh Viễn cứng lại, “Lão tiên sinh Kỷ Dư?”
“Đúng vậy, không thì còn có đạo diễn Kỷ nào nữa? Tôi nhớ rõ trước đó hai người từng hợp tác, cậu giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc, ông ấy thực xem trọng cậu, lần này hợp tác được lợi rất lớn.”
Phó Minh Viễn gật đầu đáp lời, lại nghe Văn Triết lải nhải hai câu mới cúp điện thoại.
Người đàn ông ngồi một mình trêи sô pha phòng khách, khuỷu tay chống đầu gối.
Ánh mắt anh âm trầm, có chút xuất thần.
Thật lâu sau, anh uống nốt ngụm bia còn lại.
Tay ném một cái, theo tiếng loảng xoảng vang lên, lon bia chuẩn xác bay vào thùng rác.
Phó Minh Viễn đứng dậy, đến phòng thay quần áo thay áo ngủ, lại đi đến phòng sách, in tư liệu Văn Triết vừa mới gửi tới.
Trong quá trình chờ đợi, anh vô tình liếc tới một mục.
Đây chắc là danh sách Ứng Mạn Nhu nói, dùng ký hiệu to đỏ thẫm, như là sợ anh không nhìn thấy, phía sau còn bỏ thêm một loạt dấu chấm than.
Phó Minh Viễn nhắm mắt, nhớ tới lời cha nói với anh ngoài phòng bệnh của anh trai.
“Bây giờ cơ thể của anh trai con xảy ra vấn đề, Phó gia không thể tuyệt hậu, công ty cũng không thể loạn!
“Con cũng già đầu rồi, hoặc là trở về tiếp nhận vị trí của anh con, hoặc là kết hôn sinh con, hai chọn một, không có con đường khác!”
Mày Phó Minh Viễn nhíu chặt, ánh mắt lạnh lùng.
Anh di chuột, đang định xoá đi, trước mắt lại hiện lên vẻ mặt bi thương của Ứng Mạn Nhu.
Không thể không nói, Phó phu nhân vẫn thực hiểu biết anh.
Nghe tiếng máy in làm việc, nhớ tới tháng sau thử vai, Phó Minh Viễn hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Cuối cùng, anh vẫn ấn vào, chọn in danh sách.
Sửa sang lại tư liệu thử vai, dùng máy đóng sách đính lại rồi trịnh trọng bỏ vào tập giữ tài liệu.
Mà lúc này, danh sách cũng in xong.
Anh tùy ý cầm trong tay, mang về phòng ngủ.
Phòng ngủ chỉ để lại một cái đèn đầu giường.
Trong ánh sáng mờ tối, anh dựa trêи đầu giường, điều chỉnh dáng ngồi, mở tài liệu ra, cẩn thận đọc tư liệu thử vai.
Mà một xấp giấy in tin tức về các thế gia danh viện kia bị anh tùy tay đặt trêи tủ đầu giường.
Trang tư liệu đầu tiên, góc trêи bên phải là một bức ảnh chụp in màu.
Cô gái mặc váy ngắn không có tay áo, nhìn ống kính, nhếch miệng cười ngọt ngào, lộ ra một chiếc răng nanh đáng yêu.
“Cha, mẹ, con lên tầng trước.”
Phòng ăn Nguyễn gia, Nguyễn Ngưng buông bát đũa, nhìn cha Nguyễn mẹ Nguyễn, nhẹ giọng nói.
Sống lưng cô gái thẳng tắp, trêи mặt mang theo mỉm cười đúng mực.
Răng nanh cười đến ngọt ngào đáng yêu, nhưng lúc nhìn người đàn ông ngồi đầu bàn cơm, nhiều ít mang theo chút thật cẩn thận.
Ngồi ở đó là cha của Nguyễn Ngưng, cũng là gia chủ Nguyễn gia —— Nguyễn Lập Hoành.
Tóc mai ông hơi trắng, làn da bảo dưỡng cũng không tệ lắm, hơn năm mươi tuổi, nhìn qua cũng chỉ hơn bốn mươi, chỉ là ít khi nói cười, vẻ mặt đứng đắn nghiêm túc, lại làm người đối diện vô cớ sinh ra vài phần sợ hãi.
Ông ngước mắt nhìn Nguyễn Ngưng một cái, hơi gật đầu.
“Ừ, đi đi.”
Nguyễn Ngưng như được đại xá.
Cô đứng lên, gật đầu với anh trai Nguyễn Dật Trạch, lúc này mới ưu nhã rời khỏi phòng ăn, tay chân nhẹ nhàng lên lầu.
“Phó gia có tin tức gì không?” Nguyễn Ngưng đi rồi, Nguyễn Lập Hoành trầm giọng hỏi.
“Vẫn chưa có,” mẹ Nguyễn — Lâm Mạt Hương lắc đầu, “Ngày mai tôi hỏi lại xem.”
“Ừ.” Nguyễn Lập Hoành gật đầu.
Mà Nguyễn Dật Trạch ở một bên, mày đã nhăn thành đoàn.
“Ngưng Ngưng cũng không phải không gả đi được, vì sao bắt buộc phải vội vàng gả đi cho người ta xem? “Anh bất mãn đặt câu hỏi.
Nguyễn Lập Hoành tức khắc đen mặt, “Con biết cái gì? Có chút thành tích thì cứng cánh rồi? Ăn cơm của con đi!”
Không khí phòng ăn khẩn trương, Nguyễn Ngưng lại không hề có biết gì.
Cô trở về phòng, sau khi đóng cửa lại mới thở ra một hơi.
Rốt cuộc trở lại thế giới nhỏ của mình, cô gái nhếch miệng cười.
Bộp bộp bộp chạy đến mép giường, mở tay ra, tạo thành hình chữ đại (大) để bản thân ngã lên đệm hồng nhạt.
Vừa nhấc đầu, ánh mắt vừa vặn dừng ở trêи tường đối diện giường.
Nơi đó dán poster Dụ Nhược Vũ.
Người đàn ông tuấn mỹ soái khí, một mình đứng trêи sân khấu, ánh sáng chiếu rọi anh.
Tay anh nắm microphone, vẻ mặt thành kính và chuyên chú.
Người đàn ông nghiêm túc luôn phá lệ có mị lực.
Nguyễn Ngưng ngâm nga theo bài hát mới của anh, cười ngọt ngào, tâm trạng rất tốt.
Nhìn một lúc, cô mới cầm điện thoại lướt Weibo.
Cô có hai tài khoản Weibo, một cái là “chanh nhỏ mềm mại”.
Cái này là tài khoản thật của cô, chủ yếu sử dụng để nói chuyện với bạn.
Nguyễn Ngưng đăng nhập vào tài khoản này trước, cột trạng thái không có bất luận tin tức mới gì, ngay cả một cái like cũng không có.
Thật ra sớm đã thành thói quen rồi, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn một chút.
Cô mím môi, đổi mới giao diện.
Cột thông báo hiện lên không ít thông báo mới.
Cô lướt từng cái một, phát hiện tất cả là bài share của bạn cùng phòng đại học Chân Đông Đông.
Chân Đông Đông là fans cuồng của ảnh đế Phó Minh Viễn, rõ ràng lễ trao giải đã qua hai tuần mà vẫn còn điên cuồng share bài liên quan trêи Weibo.
Nguyễn Ngưng ấn vào một video ngắn trong đó, nhìn người đàn ông khí chất thanh lãnh, nho nhã lên bục nhận thưởng, không khỏi ngây ngốc.
Một thời gian không nhìn thấy anh, hình như anh lại đẹp trai hơn rồi.