“Nữ…nữ chính?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, có chút mờ mịt nhìn Phó Minh Viễn.
"Ừ.” Phó Minh Viễn gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn sợi tóc hơi tán loạn bên má cô, anh liền đưa ngón tay, nhẹ nhàng giúp cô vén ra.
Rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng ở trong bầu không khí này, lại cực kỳ thân mật và ái muội.
Nguyễn Ngưng rũ mi, nhìn chằm chằm cúc áo trên áo sơ mi của anh.
Anh Minh Viễn có ý gì? Làm nữ chính của anh? Đây chẳng lẽ lại là một cách thổ lộ khác sao?
Cô đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Em...em nghe không hiểu lắm…”
Phó Minh Viễn không nhìn thấy tâm tư nhỏ của cô, nghiêm túc giải thích: “Bộ phim của đạo diễn Kỷ, nữ chính không phải là đã xảy ra chuyện sao?”
“Vâng.” Nguyễn Ngưng gật gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ông ấy cảm thấy hình tượng và khí chất của em phù hợp với nhân vật này, hy vọng em tới thử xem.”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, "Vậy sao, hoá ra là như thế…em còn tưởng rằng…”
Mặt cô đỏ lên, không dám nói thêm gì nữa.
Phó Minh Viễn không khỏi nhướng mày, “Cho rằng cái gì?”
“Không có gì.” Nguyễn Ngưng cuống quít lắc đầu.
Mắt hạnh cô sáng ngời lại có hồn, chuyển loạn xung quanh, vừa thấy liền biết là có chuyện gì đó.
Phó Minh Viễn hơi suy tư một chút, không khỏi cong khóe môi.
“Em cho rằng, anh thổ lộ với em sao?”
Đôi mắt đào hoa của người đàn ông mang theo ý cười, khiến Nguyễn Ngưng không khỏi che kín mặt.
“Không phải, không phải đâu…”
Trong thanh âm rõ ràng mang theo ngượng ngùng cùng ảo não.
Phó Minh Viễn cười khẽ, duỗi tay ôm cô, hôn lên khuôn mặt mềm mại của cô.
“Em sớm đã là nữ chính của anh, mặc kệ em có nguyện ý hay không, anh đều sẽ không buông tay.”
Anh ghé sát tai cô, thanh âm trầm thấp mang theo từ tính mê người.
Hơi thở của anh phả vào vành tai của cô, khiến Nguyễn Ngưng cảm giác có chút ngứa, chỉ là cô lại vô cùng quyến luyến cái ôm của anh, luyến tiếc tránh né.
Nghe anh nói nhỏ ở bên tai, đáy lòng ngọt ngào, giống như ăn mật vậy.
“Anh… anh cũng quá bá đạo rồi…”
Cô hơi mỉm cười, thanh âm mềm mại, lại mang theo vài phần hờn dỗi, nghe được thanh âm này, tai Phó Minh Viễn liền tê dại.
Anh ôm eo cô, trong giọng nói lại lộ ra vài phần nguy hiểm, “Như thế nào? Em còn muốn chạy trốn?”
Nguyễn Ngưng cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, thế nhưng lại mang theo vài phần khí phách nhỏ, nói: “Vậy phải xem biểu hiện của anh rồi.”
Phó Minh Viễn nhìn cô, không khỏi bật cười.
Tiểu nha đầu này, lá gan càng ngày càng lớn.
Chỉ là nhìn bộ dạng hoạt bát của cô, anh lại cảm thấy thật là thích, đáy mắt cũng chứa đầy ý cười.
"Hửm? Biểu hiện?” Anh kề sát bên tai cô, “Như thế này?”
Tay anh không an phận mà vuốt v/e, khiến cô kinh hô ra tiếng.
“Không…không phải! Anh…không cần ở chỗ này…” Chỉ vừa đối mặt, Nguyễn Ngưng liền bại trận, nhỏ giọng xin tha.
Thấy cô giãy dụa kịch liệt, Phó Minh Viễn thu tay lại, vẻ mặt có chút tiếc nuối.
Nguyễn Ngưng sợ anh lại xằng bậy, nhanh chóng nói sang chuyện khác, sau đó bỗng nhiên ý thức được, anh vừa mới nói… đạo diễn Kỷ mời cô nhận vai nữ chính?
“Sao đạo diễn Kỷ lại muốn mời em nhỉ? Em lại chưa từng diễn xuất bao giờ…”
Cô có chút không thể tin được, “Anh Minh Viễn, có phải anh nghe nhầm hay không? Kỳ thật đạo diễn Kỷ muốn em lồng tiếng cho nữ chính?”
Phó Minh Viễn nhéo chóp mũi cô, nói: “Bộ phim còn chưa quay đâu, lồng tiếng là chuyện của hậu kì, huống hồ đạo diễn Kỷ yêu cầu rất cao, tất cả đều phải là giọng chính chủ.”
“Vậy tại sao đạo diễn Kỷ lại muốn để em diễn? Em chưa từng……”
“Anh có thể dạy em.” Phó Minh Viễn hôn thái dương cô, “Suất diễn của nữ chính không nhiều lắm, hãy cân nhắc thật kỹ, anh cảm thấy em có thể đảm nhiệm được.”
Khuôn mặt của cô là vũ khí sắc bén, dùng một câu trong nghề mà nói, thì đó là phần quà của tổ nghề.
Huống chi anh còn giúp cô, anh biết tiểu nha đầu thật sự rất có năng lực.
Chỉ là tính cách cô quá thẹn thùng lại hướng nội, nếu không trên phương diện này sẽ phát triển rất tốt.
“Nhưng mà…” Nguyễn Ngưng cắn môi.
Đúng lúc cô chuẩn bị nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Ngưng Ngưng… Phó tiên sinh, hai người…hai người xong chưa? Người của tổ tiết mục tới thúc giục……”
Kỳ Kỳ đứng bên ngoài, trên mặt lúc xanh lúc đỏ.
Hai người này đi vào đã nửa giờ, bọn họ rốt cuộc làm gì ở trong đó vậy? Một vài hình ảnh thiếu nhi không nên xem không ngừng hiện lên trong đầu cô, khiến cô đứng ngồi không yên.
Cho dù bọn họ có thật sự ở bên nhau, cũng không thể ở bên ngoài làm bậy!
Phó Minh Viễn mím môi, trên mặt mang theo một tia không vui.
Nhưng mà anh cũng hiểu, nơi này thật sự không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
“Trước tiên đi ra ngoài đã.”
Anh giúp Nguyễn Ngưng sửa sang lại mái tóc hơi loạn, lúc này mới nắm tay cô, cùng nhau đi ra ngoài.
Kỳ Kỳ nhìn quần áo bọn họ vẫn còn hoàn chỉnh, không khỏi thở phào.
Chỉ là thần sắc thẹn thùng trên mặt Nguyễn Ngưng, vừa thấy liền biết hai người bọn họ ở bên trong, khẳng định không chỉ nói chuyện đơn giản như vậy.
“Em suy nghĩ kỹ một chút, anh về phim trường trước, buổi tối lại tìm em.”
Trước mặt Kỳ Kỳ, Phó Minh Viễn cúi người, in một nụ hôn trên trán cô.
Mặc kệ Kỳ Kỳ đang chịu đả kích, anh duỗi tay sờ đầu Nguyễn Ngưng, dặn dò cô chú ý an toàn, liền đi trước.
Nhìn anh biến mất ở cửa, mặt Kỳ Kỳ dại ra.
Buổi tối… buổi tối đến tìm cô? Quan hệ của hai người này tiến triển nhanh vậy sao?
Nhìn ánh mắt Kỳ Kỳ, mặt Nguyễn Ngưng nóng lên, không khỏi tránh tầm mắt của cô.
“Hai người…”
Kỳ Kỳ rối rắm, cuối cùng vẫn lựa chọn trực tiếp mở miệng hỏi.
Nguyễn Ngưng cũng không muốn tiếp tục gạt cô, rời khỏi đài truyền hình, sau đó cùng nhau trở về khách sạn, cô liền nói ra quan hệ của cô và Phó Minh Viễn.
Chờ Kỳ Kỳ ra khỏi cửa, vẻ mặt, tinh thần hay bộ dáng đều hoảng hốt.
Cô vốn cho rằng hai người chỉ yêu đương, không ngờ ngay cả giấy kết hôn cũng đã lĩnh rồi.
Khó trách ông chủ lớn mắc bệnh muội khống của cô gần đây đặc biệt yên tĩnh, không tới tìm cô hỏi chuyện là do nguyên nhân này sao?
Nhưng mà cũng chưa chắc, nghe trợ lý nói hình như ông chủ đang yêu đương, đại khái là không đặt tâm tư trên em gái nữa…
Phó Minh Viễn bận rộn đến rạng sáng.
Rốt cuộc cảnh quay cũng đã dàn xếp xong, anh xin nghỉ đi xem chương trình của Nguyễn Ngưng, tuy đạo diễn Kỷ đồng ý để anh đi nhưng khi anh trở về, vẫn phải đuổi kịp tiến độ.
Về khách sạn, anh liền đuổi Bạch Nham đi, một mình đứng trước cửa phòng Nguyễn Ngưng.
Lúc sáng anh rời đi có mang theo chìa khoá, vốn không muốn đánh thức cô, thế nhưng lại phát hiện đèn trong phòng vẫn đang sáng.
Chắc là nghe thấy động tĩnh, anh còn chưa mở cửa, cửa đã tự động mở ra.
Cô gái nhỏ mặc bộ váy ngủ hồng nhạt, mu bàn tay xoa đôi mắt, an tĩnh đứng dưới ánh đèn, cực kỳ mềm mại.
“Anh Minh Viễn, anh về rồi.”
Tuy rằng rất buồn ngủ nhưng cô vẫn chống cự, trong thanh âm mềm mại mang theo vui mừng và thân mật.
Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy trái tim mềm thành một dòng suối.
Đã rất nhiều đêm anh về đến nhà, đối mặt là căn nhà và giường ngủ lạnh như băng.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, trong nhà sẽ có người đợi anh, mà người đó là người anh đặt trên đầu quả tim thì sẽ có cảm giác như thế nào.
Mà hiện tại, anh rốt cuộc cũng cảm nhận được.
“Không phải đã nhắn tin cho em, bảo em ngủ trước sao?” Anh đi vào phòng, xoay người đem cửa phòng khép lại.
Trời vào thu, ban đêm đã có chút lạnh.
Nguyễn Ngưng chỉ mặc áo ngủ mỏng như vậy, cô quả thực cảm giác có chút lạnh, liền mơ mơ màng màng duỗi tay ôm eo anh, đem khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực anh, tìm kiếm hơi thở ấm áp kia.
“Em nhớ anh…” Cô nhẹ nhàng nói.
Phó Minh Viễn khựng lại, ánh mắt lại dịu dàng thêm vài phần.
Đưa tay nắm lấy tay cô, lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Anh hơi nhíu mày, kéo cô ra, xoay người bế cô lên, đi đến bên giường nhét cô vào trong chăn.
"Nhớ anh đến mức ngủ không được sao?”
Giúp cô đắp chăn xong, anh cúi người hôn nhẹ lên môi cô.
Nguyễn Ngưng đã rất buồn ngủ, mơ mơ màng màng, chỉ có phản ứng theo bản năng.
"Ừm, vẫn luôn nghĩ…”
Cô không muốn rời xa liền ôm lấy cánh tay anh, “Nghĩ có nên nhận vai nữ chính không…”
Nghe được nửa câu đầu, Phó Minh Viễn vốn đang rất cảm động, kết quả sau đó lại nghe thêm câu kia.
Anh lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em nghĩ như thế nào rồi?”
“Không biết, rối rắm quá……” Nguyễn Ngưng lẩm bẩm nói, “Em cảm thấy em diễn không tốt…”
Cô lẩm bà lẩm bẩm, Phó Minh Viễn không nghe rõ cô đang nói cái gì, đại khái là lời từ chối.
Anh nghĩ nghĩ, ôn nhu nói: “Nếu em đồng ý, sau này em có thể nhìn thấy anh mỗi ngày.”
"Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh?”
Cô nghiêng đầu, tựa hồ như đang tự hỏi bản thân, sau đó chậm rãi cong môi, lộ ra răng nanh đáng yêu.
Trong lòng Phó Minh Viễn giật mình, ý cười bên miệng cũng càng sâu.
"Đúng vậy, mỗi ngày có thể nhìn thấy anh, chúng ta còn có thể ăn cơm cùng nhau, thời gian rảnh còn có thể trò chuyện một lát, có phải rất vui vẻ không?”
"Ừ, ừ!” Cô gái híp mắt lại, cằm hơi nâng lên, “Vui vẻ.”
“Vậy đồng ý nhé, được không?”
"Được~”
Nguyễn Ngưng ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết mình vừa mới quyết định cái gì.
Nhìn thấy cô buồn ngủ đến như vậy, Phó Minh Viễn cũng không làm phiền cô nữa.
“Em đi ngủ trước đi, anh đi tắm đã.”
Anh lại hôn trán cô, xoay người đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm xong, anh liền lên giường, mới vừa nằm xuống, thân thể mềm mại của cô gái liền chủ động dán gần lại.
“Anh Minh Viễn…”
Giọng nói của cô mềm mại, trong ban đêm yên tĩnh phá lệ thanh thúy.
“Sao vậy?” Phó Minh Viễn khẽ lên tiếng.
Anh đợi một lúc cũng không nghe thấy cô gái nói nữa.
Hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cô đang ôm cánh tay anh, yên tâm mà ngủ.
Anh cười cười, vòng tay ôm cô, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, cũng nhắm hai mắt lại…
Ngày hôm sau, khi Nguyễn Ngưng ngồi trên xe đi đến phim trường, còn có chút mờ mịt.
Cô còn nhớ rõ buổi sáng Phó Minh Viễn nói với cô, nếu cô đã đồng ý diễn thì hôm nay phải đến phim trường, trao đổi trước với đạo diễn Kỷ một chút, cô liền trong trạng thái mơ màng.
Cô đồng ý khi nào vậy? Cô hoàn toàn không có ấn tượng chút nào…
“Không phải nói muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, cho nên quyết định đi sao?” Lúc cô hỏi anh, anh đã trả lời cô như thế.
Cô… cô sao có thể nói ra loại lời nói này chứ?
“Em còn nói, buổi tối nhớ anh đến nỗi ngủ không được.”
Cô mới không có khả năng nói những lời như vậy đâu!
“Còn rối rắm?” Phó Minh Viễn ngồi bên người cô, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cô, không khỏi cong môi.
“Không… Không có…”
Nguyễn Ngưng đỏ mặt, lắc đầu phủ nhận.
“Yên tâm đi.” Phó Minh Viễn xoa đầu cô, “Có anh ở đây rồi.”
Nghe vậy, Nguyễn Ngưng không khỏi nhìn sang.
Nhìn ánh mắt chắc chắn kiên định của anh, cảm giác bất an trong lòng cô chậm rãi tiêu tan.
Đúng vậy, có anh Minh Viễn bên cạnh cô, cô còn sợ gì chứ?
Hơn nữa đợi lát nữa còn phải gặp mặt đạo diễn Kỷ, xem như một buổi thử vai đơn giản, cũng không nhất định sẽ được chọn.
Chuẩn bị tâm lý thật tốt, Nguyễn Ngưng cũng dần dần thả lỏng.
Mà trên mạng, mùa hai chương trình 《 Thanh Âm Đại Già Tú 》 cũng chính thức bắt đầu khởi chiếu.
_____________