"Anh Viễn, buổi sáng tốt lành!”
Phó Minh Viễn từ phòng tắm đi ra, liền thấy Bạch Nham ở trong phòng, đang giúp anh thu dọn đồ đạc.
Phó Minh Viễn nhìn cậu ta một cái, đi đến đầu giường cầm điện thoại lên.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.
Tay Bạch Nham khựng lại, “Chuyện gì cơ? Không có, ha ha…”
Cậu ha ha hai tiếng, kết quả ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phó Minh Viễn, lập tức cứng đờ.
Hu hu, anh Viễn thật nhạy bén…
Cậu ta gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: “Triết ca không cho nói, anh ấy dặn anh chuyên tâm đóng phim, những cái khác anh ấy sẽ xử lý.”
Phó Minh Viễn liếc nhìn cậu ta một cái, "Vậy là thật sự có chuyện?”
Bạch Nham rối rắm gật đầu.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Nói đi, chuyện gì."
Phó Minh Viễn một bên hỏi, một bên cắm tai nghe vào điện thoại, nghe giọng nói của Nguyễn Ngưng mới nhắn lại.
Tiểu nha đầu vừa mới tỉnh ngủ, thanh âm mềm mại ngọt ngào, còn mang theo vài phần yếu ớt, khiến anh không khỏi tự giác mỉm cười.
Bạch Nham cẩn thận nhìn anh vài lần, người có thể khiến anh Viễn lộ ra vẻ mặt này, cũng cũng chỉ có Nguyễn tiểu thư, nhưng mà…
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phó Minh Viễn tháo tai nghe xuống, nhướng mày nhìn về phía anh.
“Thật…… Thật sự không có gì, anh Viễn, em đã nhờ người ta lấy bữa sáng giúp anh, anh có muốn uống cà phê không?” Bạch Nham ý đồ muốn nói sang chuyện khác.
Nhưng mà cậu ta càng như vậy, càng khiến Phó Minh Viễn hoài nghi.
“Không nói đúng không?” Phó Minh Viễn gật đầu, "Vậy tiền thưởng tháng này cứ như vậy mà trừ.”
“Cái…… Cái gì? Sao có thể như vậy chứ?” Bạch Nham lập tức khóc như sói gào, "Anh Viễn, anh không thể như vậy được!”
“Văn Triết mới là ông chủ của cậu, cậu cứ đi tìm cậu ta đi."
"Không đúng, anh Viễn, anh mới là ông chủ của em.” Bạch Nham lập tức tỏ vẻ trung thành.
Phó Minh Viễn đang cài nút áo, nhìn cũng không nhìn cậu ta một cái.
Khuôn mặt Bạch Nham trở nên khổ sở, biết là giấu không được, đành phải chán nản nói: “Là… Chuyện của Nguyễn tiểu thư.”
“Nguyễn Ngưng?” Mặt mày Phó Minh Viễn căng thẳng, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc "Cô ấy làm sao?”
“Anh phải bảo đảm, sau khi nghe xong nhất định phải bình tĩnh.”
Trong lòng Phó Minh Viễn lộp bộp một tiếng, trên mặt lại không biểu lộ gì, "Ừ.”
“Chính là… Chính là…” Bạch Nham sắp xếp lại lời nói một chút, vẫn cảm thấy rất khó mở miệng, liền cầm lấy di động, nhấn vào hot search.
Hot search của Nguyễn Ngưng đã nhảy lên vị trí thứ nhất, phía dưới còn xuất hiện mấy cái mới như:
# Ninh Như An câu dẫn đàn ông đã có vợ, vợ của người đàn ông kia còn đang mang thai #
# Ninh Như An, Nguyễn Ngưng #
# Ninh Như An, Đại tiểu thư tập đoàn Nguyễn thị #
Nhìn thấy những chữ đó, da đầu Bạch Nham không khỏi tê dại.
Mà Phó Minh Viễn đã ý thức được không đúng, đoạt lấy điện thoại của cậu ta, nhanh chóng nhìn lướt qua hot search.
Nhấn vào một cái trong số đó, nhìn bài đăng và hình ảnh, sắc mặt của anh đã âm trầm đến đáng sợ, lông mày cũng nhíu lại thật sâu.
"Anh… Anh Viễn…” Bạch Nham cẩn thận gọi anh.
Phó Minh Viễn mấp máy môi, anh ngước mắt lên nhìn cậu ta một cái, sau đó trả lại điện thoại điện thoại cho cậu ta.
"Cậu ra ngoài trước đi.”
Anh bình tĩnh nói, nhưng mà đáy mắt lại ẩn nhẫn một cơn giông tố, khiến Bạch Nham im lặng như ve sầu mùa đông.
"Được… Được.”
Cậu nhận lại điện thoại, cứng ngắc đi ra ngoài.
Bên kia, Nguyễn Ngưng lướt nhìn bình luận trên mạng, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Chẳng ai mà không chán ghét tiểu tam cả. Nếu chỉ là hẹn hò, người ta cũng sẽ chỉ xem như là tin bát quái.
Nhưng vấn đề ở chỗ là người đàn ông này là ---- Cố Tả.
Đối với vị trùm tài chính này, mọi người cũng không còn xa lạ, hơn nữa mọi người đều biết, vợ anh ta là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Trì thị, tình yêu của hai người như một câu chuyện cổ tích, còn từng được truyền thông đưa tin.
Hơn nữa Ninh Như An vừa mới nổi lên, vốn cũng là một mầm mống tốt. Giờ bị gièm pha như vậy, internet và dư luận bùng nổ như thế nào, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra.
Trong lúc nhất thời, trên mạng đều nghiêng về phía bài viết kia.
Theo sau đó, không chỉ có Cố Tả, ngay cả thân phận thật sự của Nguyễn Ngưng cũng lộ ra.
“Meo~”
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, Kẹo bông gòn bò tới, đầu lưỡi li/ếm gương mặt cô.
Nguyễn Ngưng duỗi tay ôm nó vào trong ngực.
Cảm nhận được sự ấm áp của mèo nhỏ, lòng bàn tay lạnh như băng của cô mới có chút độ ấm.
Trước mắt hiện lên những bình luận ô uế trên mạng, cả người Nguyễn Ngưng nhịn không được mà phát run.
Tuy rằng biết điều những người đó nói căn bản không phải sự thật, cô vốn không làm chuyện này, nhưng những tin tức đó, vẫn giống như là những cái gai đâm vào trong ngực cô.
Ngôn ngữ là thứ vũ khí vô hình duy nhất trên đời này có thể đả thương người khác.
Bây giờ cô phải làm sao đây…
Nguyễn Ngưng mờ mịt vu ốt ve con mèo. Nếu cô làm sáng tỏ mọi chuyện trên Weibo, sẽ có người tin tưởng cô sao?
Anh Minh Viễn nhìn thấy mấy bức ảnh này, sẽ nghĩ cô như thế nào?
"Đinh đinh đinh…”
Thời điểm cô đang bàng hoàng hoảng hốt, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Nhìn cái tên trên điện thoại, Nguyễn Ngưng không khỏi ngẩn ra, “Anh Minh Viễn…”
Tay cô run rẩy cầm điện thoại di động lên.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, không nghe máy.
Anh Minh Viễn biết chuyện này rồi sao?
Nếu anh đã biết, cô phải giải thích như thế nào thì anh mới có thể tin? Nếu anh không biết, thì cô có nên nói với anh không?
Bởi vì cô do dự quá lâu không bắt máy nên tiếng chuông tự động ngừng lại.
Nguyễn Ngưng cắn môi, vành mắt hơi phiếm hồng.
Chỉ là không đợi cô khóc, Phó Minh Viễn lại một lần nữa gọi đến.
Nhìn cuộc gọi của anh, Nguyễn Ngưng không chút nghĩ ngợi nào liền nghe máy.
“Ngưng Ngưng.” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Nghe anh gọi mình, Nguyễn Ngưng dùng sức chớp mắt, chỉ có như vậy, cô mới có thể áp xuống sự tủi thân trong lòng xuống.
"Ừm, anh Minh Viễn…” Trong giọng nói rõ ràng mang theo tiếng nức nở.
Anh hẳn là chưa biết gì? Cho nên mới có thể bình tĩnh như vậy?
"Chuyện trên Weibo, em đã thấy rồi sao?”
Nhưng mà, lời anh nói đã đánh tan vọng tưởng của Nguyễn Ngưng.
“Anh Minh Viễn, những cái đó đều không phải sự thật…” Cô hoảng loạn nói, nước mắt giống như từng hạt trân châu rơi xuống, "Anh nghe em giải thích…"
Nghe cô khóc nức nở, Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy trái tim giống như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, rất đau.
“Ngưng Ngưng, ngoan.”
Anh dịu dàng trấn an cô, "Bình tĩnh trước đã, đừng khóc.”
Nghe giọng điệu ôn hoà của anh, Nguyễn Ngưng lau mắt, mang theo giọng mũi hỏi: “Anh Minh Viễn, anh tin tưởng em sao?”
“Đồ ngốc.” Phó Minh Viễn thấp giọng thở dài.
Nguyễn Ngưng hít hít mũi, cảm giác bất an trong lồng ngực chậm rãi hòa hoãn lại.
Cô nhỏ giọng giải thích: "Ngày hôm qua em đến tiệm bánh ngọt, vừa vặn gặp được Cố tiên sinh kia, trong tiệm không còn chỗ nào nữa nên mới ngồi cùng nhau…”
Phó Minh Viễn yên lặng lắng nghe, lông mày nhíu chặt vẫn không giãn ra.
"Được, anh đã biết.”
Chờ Nguyễn Ngưng nói xong, anh mới nhẹ giọng nói, "Hôm nay em đừng lên mạng, ở nhà chờ, lấy sách ra đọc, chuyện này giao cho anh xử lý, được không?”
Giọng nói của anh trầm ổn bình tĩnh, khiến người ta tin cậy.
"Vâng.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, ngoan ngoãn trả lời.
Cô che ngực lại, cảm giác rất kỳ diệu, rõ ràng vừa còn cảm thấy như trời đất sụp xuống, mà hiện tại chỉ cảm thấy rất yên tâm.
Hai người lại nói vài câu, khi Phó Minh Viễn định tắt máy, Nguyễn Ngưng vẫn nhịn không được nói: “Anh Minh Viễn, cảm ơn anh đã tin tưởng, em… em chờ anh trở về."
Nói xong, cô liền tắt máy.
Nguyễn Ngưng ngồi ở đầu giường, nhìn điện thoại phát ngốc.
Kỳ thật vừa mới nãy, cô muốn nói "Em yêu anh”…Nhưng mà lời nói tới bên miệng, lại không có tiền đồ mà biến thành câu khác.
Chờ anh trở về, cô nhất định phải nói với anh.
Nguyễn Ngưng hơi mỉm cười, tay vỗ vỗ lên khuôn mặt đỏ ửng, đặt điện thoại sang một bên, đứng dậy đi rửa mặt.
Mà ở bên kia, Phó Minh Viễn nhìn màn hình di động, trong nháy mắt, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
Anh làm sao lại không muốn ở bên cạnh cô, ôm cô chứ? Tiểu nha đầu chắc là đang rất sợ hãi.
Nghĩ đến những lời bịa đặt và công kích trên mạng, anh không khỏi mím môi.
Anh và Cố Tả coi như cũng có chút quen biết, người kia có tiếng trong giới là rất yêu vợ, ai ngoại tình chứ anh ta thì tuyệt đối không.
Huống chi, tiệm bánh ngọt kia là do Trì Noãn Hy mở.
Hẹn hò trong tiệm của vợ? Đầu óc Cố Tả bị nhúng nước cũng không ngu ngốc đến như vậy.
Chuyện này, nhất định là có ai đó đứng đằng sau.
Trong khoảng thời gian ngắn, một vài tài khoản lớn đã liên tục chia sẻ. Chỉ trong thời gian như vậy mà đã làm rõ được thân phận thật của Ngưng Ngưng, chuyện này thấy thế nào cũng là do có người giở trò.
Anh suy nghĩ, gọi điện thoại cho Văn Triết.
Văn Triết nhận được cuộc gọi của anh, liền biết chắc chắn Bạch Nham đã nói ra.
Tên tiểu tử thúi này chỉ kiên trì được một lúc, quay về sẽ trừ lương cậu ta, lâu như vậy rồi cũng không tiến bộ được!
"Cậu yên tâm đóng phim đi, việc này đừng dính vào.”
Phó Minh Viễn còn chưa nói, Văn Triết đã đem những lời đã chuẩn bị sẵn ra nói.
"Tôi sẽ khống chế dư luận, để xem giải trí Thiên Tinh bên kia sẽ làm rõ như thế nào, nhưng chuyện công khai thật sự không thể được.”
Giải trí Thiên Tinh, là công ty của Nguyễn Dật Trạch.
“Hiện tại dư luận vừa mới bùng nổ, thời điểm này mà đụng vào một chút là càng tệ hơn.” Văn Triết nói, “Lúc này công khai không tốt một chút nào.”
Anh cũng nhìn ra là có người muốn hại Cố Tả và Nguyễn Ngưng, đa phần là hại Nguyễn Ngưng, trong chuyện này, người chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là cô.
Anh không tin Nguyễn Ngưng sẽ ngoại tình, mấy tấm hình đó thì có thể nói lên được cái gì chứ. Huống hồ người sáng suốt nhìn vào là biết tấm ảnh này có vấn đề.
“Công khai quan hệ của hai người, cũng không thể chứng minh cô ấy trong sạch.” Văn Triết nói, "Nhưng mà tôi cảm thấy, Cố Tả sẽ không tùy ý để người khác hắt nước bẩn lên người, chúng ta không cần ra tay đâu ”
Lời Phó Minh Viễn muốn nói, cơ bản đều bị anh ta nói ra.
Tuy rằng trong lòng rất buồn bực, nhưng cũng biết Văn Triết nói rất có lý.
"Được, bất luận có tiến triển gì thì phải báo cho tôi biết.” Phó Minh Viễn cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu.
“Đã biết, tôi sẽ chú ý.”
Văn Triết vẫy vẫy tay, "Nhưng mà bên phía Kỷ lão, câụ xem phải giải thích thế nào, không biết khi ông ấy nhìn thấy tin này thì có suy nghĩ gì.”
Hai nữ chính liên tiếp xảy ra chuyện, đoàn phim bên kia chắc là muốn điên lên rồi.
Rốt cuộc cũng trấn an được Phó đại ảnh đế, Văn Triết đang muốn tắt điện thoại, lại nghe anh nói: “A Triết, gần đây có lời mời của chương trình nào không?”
“Có mấy lời mời, sao vậy?”
“Có chương trình thực tế nào không? Tốt nhất là… về tình yêu ấy?”