Mật Mã Tây Tạng

chương 99: niết bàn đẫm máu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô bé áo trắng quay người lại, gương mặt thanh tú ấy, nụ cười thuần khiết ngây thơ ấy, đôi mắt to trong sáng ấy, ồ, em gái mình mà, em gái Trác Mộc Cường Ba mấp máy môi, dường như đang nói: "Anh à, phải sống cho tốt nhé, phải cố gắng sống cho tốt nhé." Đột nhiên, bên cạnh em gái gã lại xuất hiện mấy cái bóng mơ hồ, trông chúng cao lớn vạm vỡ quá, chúng muốn bắt em gái đưa đi, Trác Mộc Cường Ba không sao ngăn được mình gầm lên: "Trả em gái lại cho tao!"

Chợt thấy trên trán đau đau, hóa ra gã đã đập đầu vào mép ly rượu, hình ảnh vua sói, em gái gã và cả những kẻ thần bí kia đều tan biến, duy chỉ còn lại sóng rượu dập dềnh. "Anh à, anh phải sống cho tốt đấy nhé…" Giọng em gái vẫn còn văng vẳng bên tai. Em à, anh khổ quá, em có biết không? Em gái ngốc của anh! Trác Mộc Cường Ba không cầm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống ly rượu, phá tan một giấc u mộng.Thật nên sống cho tốt hay sao? Em gái, em nói cho anh biết đi, anh nghe em đây, tất cả đều nghe theo em hết, anh không để bất cứ ai làm thương tổn em nữa…

Trác Mộc Cường Ba ủ rũ ngồi gục xuống, nửa đời như áng mây trôi, một ly rượu đầy, chua cay mặn ngọt thảy đều ở trong đó cả. Đời người cũng như rượu vậy, thời trai trẻ tráng niên thì là cao lương, khát vọng ôm lấy cả trời xanh thăm thẳm; càng mọc càng lớn, bước vào xã hội cũng như thể vào lò nấu rượu, ngũ cốc tạp lương, các loại men rượu trộn khuấy vào nhau, cứ nhào đi nhào lại nhiều lần, cái gọi là vận mệnh, chính là hết lần này đến lần khác vùng vẫy thoát khỏi đó; đến khi cao tuổi, cũng đã không thể biết đến cái đạo nước chảy bèo trôi, biết rằng số mệnh là không thể cưỡng cãi, bao nhiêu sắc màu, rồi đến rốt ráo cũng trở thành trong suốt mà thôi, thanh hương u uất kia đã ẩn sâu vào bên trong, để càng lâu, lại càng ngọt dịu, nhưng nhìn bề ngoài thì lại không khác gì nước lã cả.

Trác Mộc Cường Ba nâng ly lên uống cạn, trong lòng bỗng hiện lên hình bóng của Babatou, không ngờ gã vẫn chưa quên cô, số mệnh của cô, có phải cũng long đong lận đận như mình hay không? Bên tai gã tựa như có người đang thầm thì: "Kẻ địch mà ta không nhìn thấy, mới là kẻ đáng sợ nhất…" Kẻ địch mà ta không nhìn thấy, đúng thế, ha ha, giờ đây gã cũng đang bị kẻ địch mà gã không nhìn thấy giày vò cho chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn đây. Tại sao, mỗi lần nhớ đến câu nói ấy, trong lòng gã đều dâng lên một dự cảm mạnh mẽ và đáng sợ, nhưng lại không thể nào hiểu nổi đáng sợ ở chỗ nào, kẻ địch mà ta không nhìn thấy, không nhìn thấy… những cái bóng cao lớn mờ mờ đã bắt cóc em gái gã lại một lần nữa choán tầm nhìn của Trác Mộc Cường Ba…

"Đoàng!" Một tiếng súng vang lên phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, Trác Mộc Cường Ba cúi đầu, máu tươi đỏ hồng đã nhuộm thắm chiếc áo ngoài, trúng, trúng đạn rồi!

Dương Điền đắc ý thổi phù khói bay ra nơi nòng súng, gã đàn em mặt mũi bị đánh cho chỗ xanh chỗ tím bên cạnh hỏi: "Đại ca, sao không bắn chết hắn luôn đi cho rồi?"

Dương Điền nghiêng ngiêng đầu, cạo cạo ngón tay nói: "Một phát bắn chết thì tiện cho hắn quá. Giờ phế của hắn một cánh tay đã, như vậy mà còn không đập chết được hắn, thì tao còn lăn lộn giang hồ làm gì nữa chứ!" Nói đoạn, hắn quay sang bảo Trác Mộc Cường Ba: "Người anh em, tao trở lại đây. Không phải mày muốn chết sao? Để tao thỏa mãn mày nhé. Chúng mày đâu, xông lên hết cho tao!"

Chúng nào có ngờ, trong mắt Trác Mộc Cường Ba, tất cả đều là những cái bóng mơ hồ, những tên lai lịch bất minh ấy, chính bọn chúng đã bắt cóc em gái gã! Liêu mạng với chúng…

Nhất thời, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, chốc chốc lại có tên bị hất văng lên cao, bay tít ra xa. Một tên cầm vỏ chai vỡ sắc nhọn đâm vào lưng Trác Mộc Cường Ba, nhưng bị bắp thịt dày cứng chắc của gã kẹp chặt, không rút ra được. Trác Mộc Cường Ba lật ngược tay quật ra một đòn, tên kia chỉ thấy cả chiếc búa sắt to như cái xẻng hốt rác đập thẳng vào mặt mình, xoay tít thò lò ngã lăn bổ xuống đất; lại có tên khác cầm ống sắt quật vào chỗ Trác Mộc Cường Ba bị trúng đạn trên cánh tay, vai gã liên huých lên, hất văng cái ống sắt, kế đó vung chân tung ra một cước, tên kia lập tức ôm bụng cong người như con tôm rồi gục xuống; "soạt", một thanh đao chém tới, Trác Mộc Cường Ba né được, nhưng vẫn bị để lại một vệt máu kéo từ vai trái xuống lưng bên phải, cánh tay gã vươn ra, bóp vào cổ họng tên cầm đao, nhấc lên trước mặt, rồi ngửa đầu đập mạnh vào đầu hắn một phát, tên du côn đáng thương thấy như hỏa tinh đụng phải địa cầu, hai tai lùng bùng như có sấm nổ, trong mắt như thể có núi lửa phun trào; "lanh canh lanh canh", một sợi xích sắt quấn lấy cánh tay bị thương của Trác Mộc Cường Ba, gã liền đổi tay kéo lại, vận sức mạnh, hất văng tên ấy đi như ném quả chùy xích, làm cả đám xung quanh dạt ra xa…

Trong mắt Trác Mộc Cường Ba, trước sau trái phải, đâu đâu cũng có kẻ địch. Tại sao lại có nhiều kẻ địch đến thế? Nhiều quá, sao mà đánh mãi cũng không hết. Tại sao! Tại sao các người lại cướp đi em gái duy nhất của ta! Trả em gái cho ta!

Tất cả bọn côn đồ đều đang run rẩy, tất cả bọn chúng. Mặc dù chúng đông hơn rất nhiều, kẻ địch thì chỉ có một, nhưng… mái tóc xõa ra ấy, hai hàm răng nghiến chặt lại ây… trông kẻ đó chẳng khác nào hùng sư mãnh thú, vũ khí lại gần gã cũng đều trở thành vũ khí của gã, bất cứ kẻ nào ở gần gã trong phạm vi một mét, ắt đều phải nếm trải cảm giác đau đớn chỉ muốn chết. Lũ côn đồ vốn hung hăng càn quấy, giờ đây tên nào tên nấy đều thấy kinh khiếp, sợ hãi khôn cùng. Chúng chưa từng gặp kẻ nào điên dại như vậy, thân thể đó dường như đúc từ sắt thép, động tác lại nhanh nhẹn chẳng khác nào một bóng ma, sức mạnh cơ hồ như vô cùng vô tận, đánh thế nào cũng không khiến gã gục ngã, mà hễ kẻ nào bị gã đánh trúng một đòn, thì về cơ bản đều không còn khả năng hoạt động được nữa.

Người đàn ông đó rõ ràng đã bị chém trúng nhiều chỗ trên người, da thịt toác ra, toàn thân đẫm máu, vậy mà gã vẫn đứng sừng sững hiên ngang như thể một vị ma thần đáng sợ vậy.

Bọn chúng đã ẩu đả vô số trận, đánh nhau với vô số người, nhưng xưa nay chưa từng có lần nào bao nhiêu người cùng vây đánh một người như vậy, cũng chưa có trận đánh nào lại kinh tâm khiếp hồn như thế. Càng về sau, cơ hồ như bọn chúng chỉ còn biết chặn đỡ, chứ không thể nào mà cũng không dám tấn công đối phương nữa, cứ như chính chúng mới là người bị đánh vậy, còn kẻ kia… một gã say bị thương một cánh tay, mới là kẻ muốn đuổi tận giết tuyệt hơn trăm người bọn chúng…

Đó là lần thứ tư Dương Điền bị đánh văng ra khỏi đám người, cuối cùng, hắn cũng không sao áp chế nổi nỗi sợ hãi nữa. Kẻ mà bọn hắn đang phải đối mặt đây nào có phải con người, cái tên toàn thân đầy máu như điên như cuồng kia, có khác nào ác quỷ từ chốn địa ngục âm ty chui lên đâu! Hắn chưa bao giờ sợ đến thế, theo điều tra của bọn đàn em gã hồi trước, đối phương chỉ là một doanh nhân bình thường, cùng lắm là vóc dáng cao lớn hơn một chút, lần đầu tiên chẳng qua cũng đánh ngang tay với hắn mà thôi. Khoảng thời gian này, cái thằng khốn kiếp đó rốt cuộc đã làm gì? Sao chỉ mới hai năm không gặp, gã đã biến thành một cỗ máy chiến đấu đáng sợ khủng khiếp như thế! Nhìn thân thể máu thịt bầy nhầy của Trác Mộc Cường Ba, Dương Điền thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc là sức mạnh gì đã khiến đối phương không gục ngã. Trác Mộc Cường Ba lúc này hoàn toàn không cảm giác thấy máu me khắp người mình, trong mắt chỉ còn có những bóng hình mờ mờ ảo ảo, trong lòng không ngừng hét lên: "Em gái! Em đã thấy chưa! Anh, anh đánh bại hết cả bọn chúng rồi! Chúng nó chạy hết rồi, chúng nó sợ rồi! Anh không ngã xuống! Anh không gục ngã! Nhất định… nhất định anh sẽ cứu em trở về!"

"Súng! Súng đâu! Đưa súng cho tao!" Dương Điền hét lên, giật khẩu súng trong tay tên đàn em, nhưng bàn tay cầm súng cứ lắc lư run rẩy, không thể nào ngắng được Trác Mộc Cường Ba giữa đám người. Hắn liền giơ súng bắn chỉ thiên, đồng thời quát lên với lũ đàn em sớm đã dạt ra kia: "Tránh ra hết cho tao!"

Cả lũ liền nhanh chóng dạt ra, chỉ để lại một mình Trác Mộc Cường Ba ở giữ, dưới chân là một lũ đang lăn lộn rên rỉ. Trên người gã, chỗ nào cũng có vết thương, máu thấm đẫm hết áo quần, nhưng vẫn sừng sững hiên ngang, đặc biệt là đôi mắt ấy, tựa như hai tia chớp rạch nát bầu trời đêm tĩnh mịch, ánh mắt đó làm Dương Điền run lên. Đây còn là con người sao? Con mẹ nó, thằng khốn này là cái gì vậy? Dương Điền khó nhọc nuốt nước bọt đánh ực, từ từ đưa nòng súng xuống, không ngờ, cổ tay hắn đột nhiên bị người ta nắm chặt, không thể nhích động.

Dương Điền tức điên người ngoảnh đầu lại, nhìn thử xem kẻ nào to gan dám ngăn cản hắn, chỉ thấy đó là một anh chàng trẻ tuổi, nét mặt cương nghị, lưng đeo một cái ba lô to tướng, miệng thở hổn hển không ngừng, như chẳng còn hơi sức để nói nữa. Nhưng cánh tay anh ta thì lại như một gọng kìm thép, hắn giằng ra mấy lượt cũng đều không nhúc nhích được một chút nào. Chỉ nghe anh chàng kia khó nhọc nói: "Cuối cùng… cũng kịp." Dương Điền đã bao giờ bị thế này, liền rống lên một tiếng, rút tay giật khẩu súng về, định cho thằng ranh kia một phát vào mặt. Không ngờ, bàn tay anh chàng kia khẽ bấu lên thân súng một cái, hắn thử thế nào cũng không thể bóp cò nổi. Chỉ nghe đối phương thở hổn hển nói: "Súng… không chơi như vậy đâu."

Dương Điền giật súng về, giật mãi cũng không được, liền kéo cánh tay, kế đó tấn chân lên gối vào bụng dưới anh chàng kia, nào ngờ, anh ta chỉ cần một tay cũng dễ dàng ấn chặt đầu gối của hắn xuống. Ba gã tiểu đệ phía sau thấy đại ca bị khống chế, liền xông lên giúp sức, anh chàng kia chẳng buồn nhìn, tung chân lên quét một vòng, đã hất văng cả ba tên ra xa. Dương Điền chửi thề trong bụng, không biết đã bao nhiêu lần, xem ra hôm nay đúng là gặp cả lò cả lũ nhà quỷ rồi, lại thêm một thằng oắt con lợi hại nữa ở đâu chui ra đây? Hắn buông tay bỏ súng, đồng thời xoay người đá tạt ngang một cú, chỉ thấy anh chàng kia nhẹ nhàng né tránh, lại còn đưa tay đẩy cú đá của hắn sang một bên. Dương Điền lại hất chân đá văng khẩu súng đi, rồi vội vàng nhảy lui hai bước, quát lên với đám đàn em: "Nhìn cái mẹ gì mà nhìn! Xông lên cho tao!"

Lại một trận hỗn chiến nữa, chỉ có điều lần này đối thủ từ một đã biến thành hai người, chẳng mấy chốc, lại từ hai biến thành ba người…

Phía trước có ba tên cầm chân anh chàng trẻ tuổi, một tên phía sau giơ cao chai rượu định đánh lén, đột nhiên chai rượu trong tay hắn bị người khác giữ chặt, tên đó ngoảnh đầu lại nhìn, không biết từ lúc nào trong quán rượu đã có thêm một người cao lớn râu ria xồm xoàm, tướng mạo dữ tợn, chỉ thấy anh ta nắm vào thân chai rượu nói: "Muốn đánh lén hả, trò này không hay chút nào đâu." Nói xong, liền vận sức vào bàn tay, không ngờ đã tay không bóp vỡ nát cả chai rượu thủy tinh. Tên côn đồ kia bị mảnh chai bắn tung tóe vào, lập tức ôm mặt kêu toáng lên.

Có hai tên cầm đao, chuẩn bị đâm vào lưng Trác Mộc Cường Ba, đột nhiên thấy cổ tay nhói lên, đưa mắt nhìn thì hai thanh đao đã biến đâu không rõ, đột nhiên ở giữa lù lù xuất hiện một gương mặt cười cười. Cả hai còn chưa kịp phản ứng gì, hai cánh tay người đó đã vung lên, sống đao đập vào gáy, cả hai lập tức ngã lăn ra đất.

Một tên khác cầm hai chai rượu, rón rén định lại gần, phía trước bỗng dưng xuất hiện một người đầu trọc. Hóa ra là một lão hòa thượng đứng cản đường. Hắn liền đập luôn chai rượu xuống, quát lớn: "Cút xéo!" Lão hòa thượng trọc đầu kia tay vẫn bắt ấn Phật, mở mắt nhìn hắn như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Hắn càng cuống hơn, chai rượu còn lại cũng vung xuống. Ối? Lão hòa thượng trọc đầu tựa như vẫn không có chuyện gì, đột nhiên vươn ra một bàn tay ấn vào ngực hắn. Tên côn đồ ấy chưa bao giờ có cảm giác nào như thế, tựa như có vô số dòng khí lưu đang chạy loạn lên bên trong cơ thể, nhìn lại mới nhận ra rằng cả người mình đã bay tung lên rồi!

Càng nhiều người càng loạn, người bên ngoài không đánh vào được, người bên trong không thoát ra nổi. Bỗng nhiên, chỉ thấy một cô gái thân hình rắn rỏi ở bên ngoài đám người vin tường bật lên, rồi bám theo vách tường đạp chân bước, càng lúc càng cao, chạy một mạch hơn mười bước trước bao con mắt tròn xoe trố ra nhìn, đoạn cô nhún người bật mạnh, nhảy vào giữa bầy người đang ẩu đả. Thân thể vừa chạm đất đã xoay tròn một vòng, hai tay vung lên, lập tức cả một đống người đổ rạp xuống như rạ. Võ nghệ cao cường quá! Lũ côn đồ đều đờ cả người, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ duy nhất: "Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?"

Có kẻ lanh lợi tinh minh, thấy tình thế không ổn, toan lẳng lặng rút lui, song vừa ra đến cửa, đã thấy một cô gái trẻ nhỏ nhắn xinh đẹp đứng chắn ở đó. Đang chuẩn bị rặn ra một nụ cười với người đẹp, thì bỗng dưng thấy trước mặt tối sầm, lúc ngã xuống vẫn còn đang suy nghĩ: "Hình như mình bị thứ gì đánh trúng à? Mình bị thứ gì đánh ngã rồi à?"

Còn những kẻ chạy tán loạn cũng bị một người đàn ông khác chặn lại. Người này không cao lớn lắm, chân vòng kiềng, đầu húi cua, mặt lạnh như băng, ánh mắt dữ dằn như sói, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, kẻ nào đụng phải anh ta không gãy tay thì cũng gãy chân.

Những kẻ ngã xuống càng lúc càng nhiều, mấy người đeo ba lô kia ngược lại càng lúc càng khinh khoái nhẹ nhàng, hai anh chàng trẻ tuổi thậm chí còn bỏ kẹo cao su ra nhai, ngoài ra cả người đàn ông râu ria cũng rút thuốc ra hút. Dương Điền xem xét tình thế, biết chuyện chẳng lành, cứ tiếp tục đánh thế này, người của mình chắc chắn đều làm bao cát cho người ta tập luyện hết. Hắn vội hét lên: "Dừng tay, dừng tay lại hết cho tao!"

Mấy tên du thủ du thực còn sót lại vội dắt díu nhau chạy ra sau lưng Dương Điền, trố mắt lên nhìn mấy người đeo ba lô mới xuất hiện. Ngoài Trác Mộc Cường Ba vẫn còn rầy rà với mấy tên du côn cứ liều chết bám chặt lấy gã, đám người còn lại đều không truy kích, đút hai tay vào túi quần, nét mặt như cười mà không phải cười nhìn đám địa đầu xà, khiến tên nào tên nấy đều lấy làm căng thẳng. Khi chúng nhận ra mấy người này vẫn còn đeo ba lô, cả đám lại nháo nhào thêm một bận nữa, bọn chúng bị bao vây rồi! Cả trăm con người, không ngờ lại bị bảy người bao vây! Tên nào tên nấy thầm nghĩ: "Chúng ta sẽ bị giết hết à? Liệu có cơ hội chạy thoát không?"

Bảy người đeo ba lô ấy có cả nam lẫn nữ, có già có trẻ, nhưng bọn họ đều có một đặc điểm chung, đó chính là đôi mắt. Ánh mắt ấy giống hệt như ánh mắt gã say kia, không, còn đáng sợ hơn gã ấy rất nhiều! Đó là ánh mắt như thế nào chứ, đó là ánh mắt coi thường thần Chết. Trong những cặp mắt ấy, bọn chúng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt tuyệt vọng của chính bản thân mình.

Dương Điền tuyệt vọng cất tiếng hỏi: "Rốt cuộc, các người là ai vậy?"

Anh chàng trẻ tuổi dong dỏng cao kia bước đến bên cạnh hắn, chẳng hề e ngại nhìn tên côn đồ cao lớn hơn mình cả một cái đầu, miệng vừa nhai kẹo cao su vừa đáp: "Sư đoàn 101, Đội Đặc chủng Hải lục không quân số 1, mã số 107657." Nói đoạn, anh liếc sang phía Trác Mộc Cường Ba, tiếp lời: "Đó là đội trưởng của chúng tôi!"

Dương Điền thẫn người ra, hắn không nghe lầm đấy chứ? "Bộ đội… đặc… đặc chủng!" Anh chàng kia búng lên má hắn, nói tiếp: "Anh bạn, còn muốn gây phiền phức nữa không? Cứ cân nhắc kỹ đi nhé."

Dương Điền ủ rũ gục đầu xuống. Nếu là thế lực xã hội đen nào khác, may ra hắn còn có thể giành lại địa bàn, nhưng người ta đã lôi cái danh bộ đội đặc chủng ra, cho dù thế lực bọn hắn có mạnh hơn gấp mười lần nữa, lại cho hắn thêm mười cái gan nữa, Dương Điền cũng không đời nào dám đụng đến quân đội. Mà thân thủ đám người này thế nào hắn đã tận mắt chứng kiến rồi, ít nhất thì dù tin này có lan ra cũng không đến nỗi mất mặt, còn chuyện tại sao trong bộ đội đặc chủng lại có cả nhà sư thì hắn cũng chẳng còn nghĩ đến nữa.

Cảnh tượng sau trận hỗn chiến thực tan hoang điêu tàn, kẻ nào còn bò được, còn lăn được thì đều bám đuôi Dương Điền lẩn đi mất. Đánh nhau cả đêm, Trác Mộc Cường Ba cũng dần tỉnh hơi men, tuy trước mắt gã vẫn là những cái bóng mờ mờ ảo ảo, nhưng ý thức đã tỉnh táo ra, bao nhiêu vết thương khắp người cũng bắt đầu cảm thấy đau đớn rồi. Đồng thời, trận ác đấu này đã phát tiết ra ngoài tất cả những nỗi nhục, sự bi phẫn mà gã phải chịu đựng suốt thời gian vừa qua, những bi quan, thất vọng ứ đọng trong lòng cũng dần dịu bớt. Gã mệt mỏi gục xuống, chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một lúc, mệt quá, sống như vậy thực sự rất mệt. Tại sao, tại sao khi tham gia những đợt huấn luyện chẳng khác nào giày vò đày đọa, trải qua những chặng đường sinh tử khiến thần kinh căng ra, mình không hề thấy mệt mỏi, mà khi hưởng thụ cuộc sống, thân tâm lại mệt mỏi tới nhường này?

Trác Mộc Cường Ba đã bắt đầu có phản ứng, vừa nãy những kẻ đánh nhau với gã, không phải kẻ địch đáng sợ trong ảo giác, mà đều là lũ lưu manh ở khu vực này. Chúng đi hết rồi sao? Sao vẫn còn mấy tên ở đây thế? Đột nhiên, một người lao bổ về phía gã. Trác Mộc Cường Ba giật thót mình, vốn chuẩn bị đón đỡ, bỗng nhận ra cơ thể mình như đã bị thoát lực, cánh tay không sao nhấc lên nổi. Chỉ thấy cái bóng kia, lao thẳng vào lòng gã. Trong ánh mắt mơ hồ cả gã tựa như có bóng nhạn lướt qua. A! Em gái! Trác Mộc Cường Ba thầm run lên, một luồng sức mạnh trào dâng lên, gã ôm chặt lấy thân hình nhỏ nhắn ấy. Chỉ nghe em gái gã khóc nức nở nói: "Em không làm bậy nữa… Hu hu… em… hu hu… em sẽ không bao giờ xa anh nữa đâu…"

Không, đây không phải giọng em gái, giọng nói này là của… Mẫn Mẫn? Trác Mộc Cường Ba không sao tin nổi, gã nâng gương mặt đó lên, trong mơ hồ chỉ thấy ánh mắt giống hệt như ánh mắt em gái mình, muốn được người ta thương yêu, được người ta quý mến. Trác Mộc Cường Ba lắc mạnh đầu, không phải đang nằm mơ đấy chứ? Gã dụi mắt thật mạnh, cảnh tượng phía trước dần trở nên rõ rệt hơn, vậy là, những gương mặt thân quen kia, lại một lần nữa xuất hiện trước mắt gã!

Trương Lập, Nhạc Dương, Ba Tang, đội trưởng Hồ Dương, Lạt ma Á La, Lữ Cánh Nam còn cả Mẫn Mẫn đang trong lòng gã nữa…

Trác Mộc Cường Ba cựa quậy đứng lên, trong lòng vẫn tự hỏi: "Mình đang nằm mơ sao? Hay là vẫn chưa tỉnh rượu?"

Nhưng ý thức lại nhắc nhở gã rằng, đây không phải là mơ, những gương mặt ấy đều đang ở ngay trước mắt gã, còn cả tấm thân mềm mại dịu dàng mà gã đang ôm trong vòng tay nữa, mùi hương cơ thể sao mà quen thuộc, đây không phải là mơ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Trong sự trầm mặc của những ánh mắt, Trương Lập nói một câu làm Trác Mộc Cường Ba run lên: "Cường Ba thiếu gia, trở về đội thôi, chúng tôi đang đợi anh đó!"

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt, những đôi mắt trong veo ấy đều hướng về phía gã đầy cổ vũ, khích lệ. Nếu trên đời này còn thứ gì khiến Trác Mộc Cường Ba hồi tưởng lại tình cảm ấm áp của nhân gian, thì không nghi ngờ gì nữa, đó chính là những chiến hữu đã từng cùng gã vào sinh ra tử này đây. Họ đã dắt tay nhau hết lần này đến lần khác vuột khỏi tay thần Chết, mỗi một người đều hiểu rõ và đều giữ vững một niềm tin ấy. Bất kể trước mặt có nguy hiểm nhường nào, bất kể tương lai sẽ gặp những ngăn trở gì, họ cũng vẫn hết lần này đến lần khác, dắt nhau thoát khỏi bàn tay thần Chết. Mọi người, đều không bỏ cuộc…

Trác Mộc Cường Ba được Đường Mẫn dìu đỡ, loạng choạng bước về phía những chiến hữu ngày nào, xúc động nói: "Mọi người… không phải mọi người đều đã trở về rồi hay sao?"

Nhạc Dương nở một nụ cười ngập tràn ánh nắng, nói: "Cường Ba thiếu gia, đội của chúng ta đã giải tán hơn bốn tháng rồi, cả một quãng thời gian dài như vậy, chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Chẳng phải vậy sao? Ha ha."

Trác Mộc Cường Ba bỗng lảo đảo như muốn ngã, lúc này, Đường Mẫn đang đỡ gã giơ bàn tay lên nói: "Ối, máu!"

Nhạc Dương và mấy người nữa vội bước tới đỡ, anh cởi áo ngoài Trác Mộc Cường Ba ra, nhìn vết đạn bắn trên vai, nói: "Không có gì, vết thương nhỏ thôi, đến bệnh viện xử lý một chút là xong. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Cường Ba thiếu gia, sao anh lại ra nông nỗi này thế?"

Trương Lập gõ nhẹ lên đầu Nhạc Dương, trách móc: "Cậu vẫn cứ nói cái kiểu thẳng đuồn đuột thế à, đừng có học theo đội trưởng Hồ Dương chứ lại."

Đội trưởng Hồ Dương trừng mắt lên, quát: "Cậu nhóc, đây là ưu điểm của tôi đấy, đừng có mà bảo đấy là khuyết điểm nữa!"

Lữ Cánh Nam lúc này mới lên tiếng: "Đừng làm ôn nữa, đưa anh ta đến bệnh viện trước đã."

Trong sự vây bọc của những chiến hữu thân thiết, Trác Mộc Cường Ba được khiêng ra ngoài hành lang quán rượu. Ngoài cửa hơi hửng sáng, đến giờ gã mới phát hiện thấy ở chân trời đã xuất hiện tia nắng đầu tiên. Sau nhiều ngày chìm đắm trong men rượu, gã một lần nữa tỉnh lại khi trời sáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio