“Hành Uy, đã lâu không gặp.”
Hồ Địa Hưng thấy Triệu Hành Uy trở về, lập tức nhiệt tình chào hỏi, chỉ tiếc đáp lại anh ta chính là cái gật đầu không nóng không lạnh quen thuộc. Tuy nhiên ít nhất Triệu Hành Uy vẫn đáp lại, có thể nói người bạn này vẫn còn có chút địa vị.
Vốn Tranh Phù đoán thời gian chuẩn bị xuống dưới dùng cơm, ai ngờ lại nhìn thấy Triệu Hành Uy đột nhiên xuất hiện trong phòng khách. Cái chân vừa bước một bậc cuối cùng của cầu thang lập tức rụt về, cô xoay người chạy lên lầu.
“Tranh Phù, cháu tới thật đúng lúc, nên ăn cơm rồi.”
Hạ Lan Thấm thấy ông xã trở về nên tâm tình rất tốt, ai ngờ vừa nhìn thấy Tranh Phù xuống lầu đã lại đi lên, lập tức gọi cô lại.
Lúc này Tranh Phù mới bất đắc dĩ chầm chậm xoay người, trong lòng cảm thấy ăn bữa cơm này lại đau dạ dày rồi. Cô phát hiện này dượng tuyệt đối không phải người ở chung tốt, trước đây vẫn được, đột nhiên ngày nào đó lại bắt đầu trở nên không hiểu sao. Sau mấy ngày biến mất, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện.
Triệu Hành Uy cũng chú ý tới động tác nhỏ của Tranh Phù, tuy rằng amh không thừa nhận, nhưng không thể không nói mấy ngày trước đột nhiên không về cũng vì những cảm xúc kỳ quái của mình hôm đó.
“Nếu xuống đến rồi thì cùng ăn cơm đi.”
Triệu Hành Uy bỏ lại những lời này rồi đi đầu vào nhà ăn, để lại Tranh Phù ủ rũ buồn bực bước xuống cầu thang.
Hồ Địa Hưng kinh ngạc nhìn Triệu Hành Uy và Tranh Phù, lần đầu tiên anh ta thấy Triệu Hành Uy chú ý một người đến thế, còn nói như vậy nữa chứ. Đến nỗi Hạ Lan Thấm chỉ cúi đầu, như đã quen với tình cảnh này.
Tranh Phù đi sau cô nhỏ và Hồ Địa Hưng, trong lòng âm thầm cho cô nhỏ một ánh mắt sắc như dao! Mà dượng càng kỳ quái hơn, làm chi kéo cô cùng ăn cơm vậy chứ, chẳng lẽ dượng không biết khuôn mặt than kia ảnh hưởng nghiêm trong đến cảm giác ăn uống à?
Thật vất vả ngồi xuống, chờ tất cả đồ ăn được đưa lên đủ, phải đợi Triệu Hành Uy động đũa thì những người khác mới được ăn. Trong lòng Tranh Phù lại một lần nữa trách móc Triệu Hành Uy thật biến thái, quyết định cúi đầu ăn không nói gì, coi đồ ăn đáng thương thành đối tượng để phát tiết.
“Tranh Phù, ăn nhiều tôm một chút, hôm nay cô dặn đầu bếp riêng làm nhiều hơn.”
Hạ Lan Thấm vẫn theo thói quen thêm đồ ăn cho ông xã, nhưng lúc này cũng cuối nhớ được còn có Tranh Phù ngồi đây.
Tuy Tranh Phù rất cảm động, nhưng nhìn tôm trong bát mà khổ không nói nên lời.
“Cô, cháu…không ăn tôm… Tuy nhiên, cháu có thể ăn món khác!”
Để tránh làm cô nhỏ buồn, Tranh Phù lập tức gắp một miếng mướp nhét vào miệng.
“Cháu dị ứng sao? Thật ra cũng có người bị dị ứng với hải sản.”
Hồ Địa Hưng nghĩ đơn giản, còn Hạ Lan Thấm lại thấy có chút áy náy, đến cả cháu gái thích ăn gì, không thích ăn gì mà cô ta cũng không biết, thậm chí đến cả cháu dị ứng món gì cũng không biết.
“Không phải! Chỉ đơn thuần là cháu không thích ăn, cháu chỉ thích ăn tôm bóc vỏ sẵn thôi. Cô, nếu lần sau cô bảo đầu bếp bóc vỏ tôm, cháu nhất định sẽ ăn sạch sẽ!”
Tranh Phù thấy sắc mặt áy này Hạ Lan Thấm, liền biết cô nhỏ hiểu lầm, lập tức lo lắng giải thích. Vì biểu hiện mình rất thích, còn dựng bốn ngón tay lên. Chỉ sợ cô không tin, còn dùng sức gật đầu.
Thấy vậy, Hồ Địa Hưng và Hạ Lan Thấm nở nụ cười bất đắc dĩ. Ai bảo Tranh Phù trưng ra biểu tình sợ người khác không tin, nên mở to hai mắt nhìn bọn họ.
“Không được kén ăn.”
Nhưng có một người không bị điệu bộ đáng yêu của cô mê hoặc. Theo câu nói trách cứ nghiêm khắc kia, một miếng trứng tôm được bỏ vào trong bát của cô.
Tranh Phù thề, nếu ánh mắt có thể giết người, cô nhất định sẽ giết chết Triệu Hành Uy! Đương nhiên, nếu giết người không phạm pháp, còn dượng nguyện ý cống hiến một câu từ cái miệng mê người kia, cô tuyệt đối sẽ không để ý dùng chiếc đũa đâm chết cái miệng của dượng!
“Sao cháu lại không biết xấu hổ mà làm phiền dượng được! Huống hồ mỗi người đều có món yêu thích, cháu chỉ thuận theo vị giác của cháu thôi.”
Cô quyết định lấy lý lẽ để nói cho rõ, cho dượng biết không phải ai cũng nhất định phải nghe theo dượng.
“Trứng tôm cũng là tôm, cháu đã thích ăn tôm bóc vỏ như vậy thì có thể coi nó thành tôm bóc vỏ.”
Vừa nói, Triệu Hành Uy lại thả một con tôm vào bát của Tranh Phù.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh! Không nên tức giận, tốt nhất là tránh nam nữ bất hòa!
Tranh Phù hít sâu, để tránh mình bị tức chết, hoặc tránh nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
Ngẫm lại, trứng tôm đúng là chỉ có ông dượng biến thái của cô mới nghĩ ra được. Miếng trứng tôm vĩ đại như Hoàng đế, cao cao tại thượng nhưng dượng!
Đúng vậy, trứng tôm quả thật không khác gì tôm bóc vỏ, đều không có vỏ!
Tuy nhiên, nếu có thể, cô rất muốn đem nhét toàn bộ trứng tôm toàn bộ vào miệng dượng!
“Vậy thì cám ơn dượng đã săn sóc, trân trọng tiểu bối này.”
Hừ hừ hừ, nữ tử báo thù mười năm không muộn. Nếu trưởng bối “trân trọng” như thế, tiểu bối này cũng nên đáp lễ phải không?
Tranh Phù dùng sức ăn một miệng đầy trứng tôm, ánh mắt từ từ dời đến món thịt bò tơ xào tỏi trước mặt. Nếu nàng nhớ không lầm, cô nhỏ đã nói dượng không thích ăn tỏi. Vì cô thích ăn, cũng không dự liệu được dượng lại đột nhiên trở về, nên mới bày món này trước mặt cô.
“Ồ, cô nhỏ, chú Hồ, sao hai người không ăn tiếp ạ? Nào nào nào, không nên khách khí, dùng bữa, dùng bữa đi.”
Tranh Phù thân thiện gắp thức ăn cho Hạ Lan Thấm và Hồ Địa Hưng, mà hai người họ vì chuyện vừa rồi mà trấn kinh. Bọn họ chưa từng thấy Triệu Hành Uy tự mình gắp tôm, huống chi còn là gắp cho người khác ăn. Nhưng người khác này hiển nhiên còn không chút cảm kích, bây giờ còn đang nhiệt tình gắp thức ăn cho bọn họ.
Triệu Hành Uy thú vị nhìn Tranh Phù, quả nhiên ăn cơm cùng cô khiến tâm tình anh rất tốt.
Rõ ràng nhìn dáng vẻ cười trộm của cô liền biết lại có quỷ kế, nhưng anh lại rất hưng trí muốn xem xem rốt cuộc cô định đáp trả thế nào.
“Dượng, vì cám ơn dượng đã “trân trọng’ con như thế, con quyết định hiếu kính toàn bộ món ăn mà con yêu thích cho dượng!”
Nói đến hai chữ trân trọng, Tranh Phù đặc biệt nhấn mạnh. Mà nói đến đồ ăn yêu nhất, cô cười như con méo vừa ăn vụng, hai tay cầm món thịt bò tơ xào tỏi, tự mình bưng đến trước mặt Triệu Hành Uy.
Hạ Lan Thấm hoảng hốt, cô ta biết chồng mình ghét nhất là tỏi, không nghĩ tới Tranh Phù lại làm như vậy, muốn ngăn cản cũng không kịp. Còn Hồ Địa Hưng đột nhiên cảm thấy rất thú vị, anh ta muốn nhìn xem Triệu Hành Uy sẽ phản ứng như thế nào.
“Ồ, sao dượng không ăn?”
Tranh Phù nháy mắt vô tội, ý cười đầy mặt nhìn dượng. Cô muốn cười xán lạn, tốt nhất xán lạn chết dượng đi!
Triệu Hành Uy nhìn đĩa đồ ăn trước mặt thì hơi nhíu mày, nhưng không có lên tiếng trách mắng.
“Dượng biết rồi!”
Tranh Phù tỏ vẻ như bừng tỉnh đại ngộ, gắp một đũa đầy tỏi.
“Đây, dượng bận rộn cả một ngày”, Tranh Phù nhìn giờ, “Ừ…nửa ngày, nhất định rất mệt mỏi. Nào, để cháu gái tự hiếu kính dượng.”
Hừ hừ hừ, cho nên nói ngàn vạn lần không được đắc tội phụ nữ, ngàn vạn lần không nên!
Chính dượng nói không thể kén ăn, nếu như không ăn có nghĩa là kén ăn. Trong lòng Tranh Phù đang cười đến lật trời, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ vẻ đáng yêu lấy lòng, trông y như con chó nhỏ.
Kết quả cuối cùng là Triệu Hành Uy nhẫn nhịn đũa tỏi ghê tởm kia, rồi mới chạy như điên đi ôm bồn cầu. Còn Tranh Phù thắng áp đảo trận này!
Truyện convert hay : Siêu Cấp Cuồng Tế