Bầu trời phía trên ngôi nhà đen vẫn là màn đêm đen, thế nhưng ở đằng đông đã xuất hiện vài tia sáng, buổi đêm dài đằng đặc cũng sắp trôi qua.Trên mái nhà của ngôi nhà đen, Đồng Niên kéo Vũ Nhi về phía mái hiên không phản kháng, cô dường như bị rút hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen, mặc cho số phận.“Anh định làm gì?”
Diệp Tiêu hét lớn, không thể đợi thêm được nữa anh bất chấp nguy hiểm, giẫm lên những viên ngói trên mái và lao về phía trước.
Đột nhiên, anh thấy Đồng Niên đứng lại bên mép mái hiên, nên anh cũng dừng bước, anh sợ mình mà lao đến sẽ ép Đồng Niên ôm Vũ Nhi cùng nhảy xuống.Sống và chết, đây luôn là đề tài vĩnh hằng của con người, có đôi khi chỉ cách nhau mm.Lúc này, Vũ Nhi dường như mất đi cảm giác, cô nhắm mắt lại, cảm tưởng đầu mình đã treo lơ lửng bên ngoài mái hiên, cơn gió thổi vi vu lướt qua tóc cô, cô có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cô cảm nhận được Đồng Niên vẫn đang run rẩy, không biết tiếp theo đây, Đồng Niên sẽ làm gì.Một phút sau, cô bỗng cảm thấy trên cổ mình có một sợi dây gì đó, cô giơ tay lên sờ, sờ thấy một mặt đá trên ngực mình.
Cô mở mắt, nhận thấy khuôn mặt Đồng Niên sát cạnh cô.
Đồng Niên đang mỉm cười với cô.
Anh nâng viên ngọc đá mắt mèo đã được anh đeo trở lại trước ngực cô lên và nói: “Vũ Nhi, bây giờ anh trả lại sợi dây chuyền mắt mèo cho em, nó mãi mãi thuộc về em.”
“Đồng Niên, anh đừng đi.”
Cô nói giữa tiếng khóc nức nở.“Vũ Nhi, xin em hãy tin rằng anh mãi mãi yêu em.
Nhưng anh là kẻ có tội, anh buộc phải xuống địa ngục.
Em hãy gắng sống tốt.”bg-ssp-{height:px}
“Không!”
Vũ Nhi dốc toàn bộ sức lực của mình hét lên.Nhưng Đồng Niên lại chỉ tay về phía đằng đông trên bầu trời, mặt cười và nói: “Em nhìn kìa, trời sắp sáng rồi.”
Vũ Nhi không phân biệt được phương hướng, chỉ cảm thấy ở một góc nào đó nơi đường chân trời một tia sáng đang phá vỡ màn đêm bao phủ xung quanh, cô khẽ khàng hỏi: “Anh nhìn thấy ánh hừng đông không?”
“Anh nhìn thấy rồi, bầu trời ở đó đẹp tuyệt vời.”
Đồng Niên hướng về phía đó nói: “Vũ Nhi, ở đó đẹp thật đấy, bây giờ anh phải đi đến đó, mẹ anh đang đợi anh ở đó.”
Đồng Niên mỉm cười, đứng dậy sau đó anh lao về phía trước, nhảy xuống dưới.Vài giây sau một loạt âm thanh thân người va đập từ dưới đất truyền lên.Đồng Niên thực sự đã xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường? Vũ Nhi không dám nhìn xuống dưới, nước mắt như dòng suối trong vắt trào ra, viên đá mắt mèo trước ngực cô bỗng phát ra luồng ánh sáng kỳ dị, cô khẽ nói với mình: “Đồng Niên, Vũ Nhi mãi yêu anh.”
Diệp Tiêu lặng lẽ đứng bên cạnh Vũ Nhi nhìn xuống khoảng từ phía dưới ba tầng lầu, cảnh sát đang vây quanh thân thể nhầy nhụa máu thịt của Đồng Niên.
Đồng sự của Diệp Tiêu nhẹ nhàng đi đến sau anh, nói: “Tất cả đã kết thúc.”
Tất cả đã kết thúc thật sao?