Cung điện hoa mỹ vô cùng, những vách tường làm từ bạch ngọc làm cho vẻ tôn quý thần thánh ở nơi đây càng hiển lộ rõ ràng không gì sánh bằng. Một thanh niên mặc áo trắng đứng trước thềm đá trong đại điện, dáng người phiêu dật của y làm cho đại điện tăng thêm một phần thánh khiết.
“Quân thượng, hôm qua trên bầu trời xuất hiện dị tinh, Vân Lạc cho rằng dị tinh xuất hiện, là điềm báo loạn thế sắp buông xuống.”
Không có người trả lời Vân Lạc. Xung quanh cực im lặng, nhưng Vân Lạc vẫn lạnh nhạt nhìn lên ngôi vị đế vương cao cao phía trên kia, không chút sợ hãi. Y biết, quân thượng không trả lời y không phải vì tức giận hay lo sợ, mà vì ngài đang tự chìm vào suy nghĩ của chính ngài, y chỉ cần im lặng chờ đợi là được.
“A a, tịch mịch ngàn vạn năm, cuối cùng cũng đã đến lúc rối loạn rồi sao? Trẫm thực sự chờ mong, hy vọng lần này sẽ không giống như trước đây, không có gì thú vị a….” Thanh âm trầm thấp, tao nhã truyền từ trên đài cao xuống, người mặc áo đen ngồi dựa vào đế vị làm từ bạch ngọc của mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo đen trong lòng ngực, cười thật dịu dàng ấm áp.
“Vân Lạc hy vọng đến lúc đó, quân thượng đừng quên mất những con dân của ngài sống trên Di Á đại lục này.” Vân Lạc biết lời khuyên của y không thể thay đổi quyết định của quân thượng, chỉ hy vọng khi hoạ loạn tiến đến, quân thượng không cần quá sa đà vào trò chơi này, mà để cho đại lục chịu tổn thất quá lớn. Nghĩ đến điều có thể xảy ra, Vân Lạc không khỏi thầm thở dài một hơi.
“Sao trẫm có thể để cho con dân của trẫm phải chịu khổ sở quá mức được cơ chứ? Dù sao trò chơi này mà không có bọn họ thì sẽ không còn nhiều thú vị a.” Thanh âm dễ nghe, cùng với tiếng cười trầm thấp chậm dãi tràn ngập trong đại điện.
—–
Năm Di Á thứ , bầu trời Di Á đại lục bình tĩnh ngàn vạn năm bỗng xuất hiện một ngôi sao mới, nó phát ra thứ ánh sáng ngọc kì lạ; quốc sư của các quốc gia cùng với những ẩn sĩ ẩn cư vì sự xuất hiện này mà tính toán vô số lần, lại đều đưa ra chung một lời phán ” Hạo kiếp buông xuống, loạn thế thiên hạ”.
Có người vui mừng, có người sầu.
Sau khi phân tích rõ tình hình, các quốc gia trên đại lục đều không ngừng tăng cường binh lực của mình, chuẩn bị sẵn sàng đón chờ loạn thế…
Tinh tháp, nơi cao nhất Đế đô, người mặc áo đen đứng ở đỉnh tháp, nhìn về phía bầu trời sao xa xôi, dịu dàng vuốt ve con mèo đen trong lòng ngực, cười nhẹ.
“Trò chơi sắp bắt đầu.”
Tròng mắt màu hoàng kim của con mèo đen chợt loé lên tia sáng xanh, khoé miệng xuất hiện một đường cong, khẽ dụi dụi áo của người kia, nhỏ giọng “Ngao” một tiếng, như đang đáp lại lời nói của y.