uân Mặc Li im lặng ngồi thật lâu thật lâu trong đình hóng mát, ngón tay nhẹ gõ xuống mặt bàn đá, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh mắt thất thần mà nhìn ra bên ngoài. Một tư thế như vậy, hắn ngồi rất lâu cũng không thay đổi.
Thần giới không có ngày đêm, cho nên không dùng canh giờ của nhân gian để tính thời gian. Nếu tính theo kiểu thần giới, ba mươi sáu canh giờ là một ngày, thì Quân Dạ Hàn đã đi hơn mười bảy ngày vẫn chưa về.
Theo đấy, Quân Mặc Li cũng đã ngồi ở chỗ này mười bảy ngày, hơn nữa thân mình cũng không hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Tâm trạng của hắn, lúc đầu là bất đắc dĩ vì hành động của Quân Dạ Hàn, sau đó là lo lắng, nhớ mong y, cho đến bây giờ chính là lạnh lùng hờ hững. Đầu óc hắn bây giờ trống rỗng, chẳng suy nghĩ bất cứ việc gì, thứ duy nhất mà hắn làm chính là chờ. Chờ người mà hắn chờ quay về, chờ người mà hắn nhớ mong quay về bên cạnh hắn.
Từ xa, Quân Dạ Hàn chậm rãi đi đến. Trong tay y còn câm một cái đĩa trang trí cực kì xinh đẹp, bên trên đặt một loại quả kì lạ màu đỏ rực. Có tổng cộng hai quả như vậy, lớp vỏ bên ngoài sáng bóng giống như một viên ngọc ruby, tỏa ra thứ ánh sáng mê người. Lại gần đình hóng mát, Quân Dạ Hàn nhìn thấy Quân Mặc Li, ánh mắt ngay lập tức tràn ngập tình yêu. Chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn đặt đĩa quả lên mặt bàn đá, khóe miệng cong lên.
“Li nhi, hơn mười ngày không gặp, ngươi có nhớ ta không?”
“Nhớ.”
Quân Mặc Li quay lại, hờ hững nhìn Quân Dạ Hàn, bình thản lên tiếng.
“Ta cũng vậy, mỗi một giây một phút đều rất nhớ Li nhi, chỉ muốn ngay lập tức chạy đến bên cạnh ngươi, không chia lìa.” Quân Dạ Hàn vòng tay, ôm chặt lấy thân mình hơi lạnh lẽo của Quân Mặc Li, giọng nói ôn nhu trầm ấm mang theo tình cảm nồng đậm.
“Ta cũng vậy.”
Hơi nghiêng đầu, Quân Mặc Li tựa vào ngực Quân Dạ Hàn, cảm nhận cơ thể ấm áp gần gũi của y, khóe môi lại không kìm được mà khẽ cong lên.
“Li nhi, ngươi ngồi ở đây rất lâu rồi sao?”
“Không lâu.” Khẽ lắc tay, Quân Mặc Li mỉm cười trả lời.
Thực sự là không lâu. Nếu so với thời gian Quân Dạ Hàn chờ đợi hắn, thậm chí một phần vạn cũng không bằng. Làm sao có thể nói là lâu được.
Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn vào khuôn mặt xuất trần của Quân Mặc Li, cười khẽ một tiếng, sau đó y dùng đôi môi của mình khóa lấy môi Quân Mặc Li, khẽ đụng chạm một chút, lại mang theo vô hạn nhớ mong, quyến luyến không ngừng.
Hôn xong, Quân Dạ Hàn hơi buông thân thể của Quân Mặc Li ra, hòa nhã nói.
“Ta có cảm giác mình như đang quay lại thời gian chờ đợi của một nghìn năm trước, mỗi một ngày đều nhớ mong, hoài niệm, thành một bệnh không thể chữa khỏi.” vuốt ve mái tóc mềm mượt của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cầm lấy một quả đỏ đặt trên đĩa, cẩn thận mà đặt vào trong tay của Quân Mặc Li.
“Li nhi, đây chính là loại quả cực kì diệu kì mà ta tìm kiếm mấy hôm nay. Ăn nó, không chỉ làm tăng lực lượng của bản thân, mà còn tăng giới hạn chịu đựng của bản thân lên nữa.
“Da, ngươi đi ra ngoài chỉ để tìm kiếm thứ quả này?”
“Ta chỉ hy vọng Li nhi trở nên mạnh đến không ai có thể địch nổi, như vậy ngươi sẽ không còn gặp nhiều nguy hiểm khó khăn nữa.” ôn nhu chạm vào khuôn mặt của quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn sủng nịch cười khẽ một tiếng. Quân Mặc Li nắm chặt quả đỏ kia trong lòng bàn tay, vẫn chưa nóng lòng ăn nó, mà cầm nó lạnh nhạt nhìn Quân Dạ Hàn.
“Nếu lần sau ngươi lại muốn đi ra ngoài như vậy, vậy thì đợi ta về đi cùng, được không?”
“Được.”
Sau đó, Quân Mặc Li mới chậm rãi cắn thử một miếng, cảm nhận được có một luồng năng lượng mạnh nhẽ xuất hiện trong cơ thể. Hắn nhận ra hai quả này thực sự là vật quý khó cầu, lại nhìn thấy Quân Dạ Hàn chờ mong nhìn hắn, cho nên cũng không từ chối, ăn hết quả thứ nhất.
Ăn xong, Quân Mặc Li cảm nhận linh lực trong cơ thể nhanh chóng tăng lên, giống như có một dòng nước ấm áp không ngừng chạy trong cơ thể hắn, đả thông tất cả mạch máu trong cơ thể. Quân Mặc Li cười khẽ một tiếng, ôn nhu nhìn Quân Dạ Hàn, sau đó cầm quả đỏ còn lại đưa đến bên miệng của y, không để cho y kháng cự.
Quân Dạ Hàn biết Quân Mặc Li không muốn một mình ăn hết cả hai quả, cho nên mặc dù quả này đối với y không có tác dụng gì lớn, y cũng không cự tuyệt Quân Mặc Li.
Đến khi thấy Quân Dạ Hàn ngoan ngoãn ăn hết một quả, Quân Mặc Li mới vừa lòng mỉm cười gật đầu.
“Dạ, về sau nếu phải đi ra ngoài, chúng ta cùng nhau đi nhé?”
Nói xong, Quân Mặc Li rướn người, khẽ hôn lên môi Quân Dạ Hàn. Chạm nhẹ, sau đó lập tức lùi lại, nhưng Quân Dạ Hàn sao có thể để hắn dễ dàng rời đi như vậy. Y nhanh chóng ôm lấy Quân Mặc Li, ép môi của mình vào đôi môi khẽ mở của hắn, hai môi chạm nhau, lưỡi quấn quít. Hai người lâu ngày mới gặp nhau, tương tư nhập cốt, hơn nữa lúc này Quân Dạ Hàn cũng có chuyện trong lòng, nên càng không muốn buông Quân Mặc Li ra.
Dùng cả hai tay kéo áo ngoài của Quân Mặc Li xuống, Quân Dạ Hàn rời khỏi môi của hắn, khẽ hôn lên mắt hắn.
Trong cơ thể Quân Mặc Li, không biết từ bao giờ mà lửa cháy bùng lên, nóng hừng hực. Hắn lúc này chỉ muốn ngay lập tức lột hết quần áo ra, để có thể giải tỏa được ngọn lửa tình dục kia.
Quân Dạ Hàn bắt đầu vuốt ve cơ thể hắn, y chạm đến đâu, Quân Mặc Li cảm thấy mát mẻ thoải mái đến đấy.
Tuy rằng dục vọng trong cơ thể bừng lên làm Quân Mặc Li có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn nhận ra được cơ thể của mình có gì đó rất lạ. Nhắm mắt cắn mạnh vào đầu lưỡi, đau đớn làm cho hắn thanh tỉnh một chút, thừa dịp suy nghĩ còn rõ ràng, Quân Mặc Li dùng cả hai tay cấu vào người Quân Dạ Hàn.
“Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
“Li nhi, ta quên mất rằng quả kia không thể một lần ăn hết.” cắn nhẹ vành tai của quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn cọ vào gò má đỏ bừng của hắn, hơi trầm giọng nói.
“Lực lượng ẩn chứa bên trong nó quá mức mạnh mẽ, hầu hết thần khi ăn nó đều không thể thừa nhận, cơ thể sẽ trở nên khó chịu, nóng đến không thể chịu được.” Quân Dạ Hàn dùng ngón tay thon dài khẽ vuốt ve theo bờ vai đã lộ ra của Quân Mặc Li, sau đó theo vạt áo đã mở rộng mà chui vào bên trong, không ngừng đụng chạm vào da thịt nóng bỏng của đối phương.
“Ngươi, cố ý đúng không?”
Quân Mặc Li cắn môi, đôi môi mềm mại sớm bị hắn cắn thành đỏ mọng hấp dẫn cực kì, đôi mắt lạnh nhạt thì sũng nước, long lanh dụ hoặc.
“Nếu không cố ý làm như vậy, sao có thể gọi là trừng phạt được.” Quân Dạ Hàn ôn nhu cười khẽ một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập thứ dục vọng độc chiếm. “Hai bàn tay này là của ta, Li nhi lại dùng nó để đi chạm vào người khác.”
Nâng lên hai bàn tay thon dài trắng nõn của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn hung hăng cắn hai cái, để lại hai vết răng cực kì rõ ràng.
“Li nhi, ngươi cũng chỉ được phép cười với ta mà thôi.”
Nói xong, Quân Dạ Hàn mạnh mẽ bế Quân Mặc Li lên, sau đó đè ép hắn lên mặt bàn phía sau, động tác có chút thô bạo.
Lí trí của Quân Mặc Li lúc này đã sớm bị nhiệt độ trong cơ thể thiêu đốt, mơ hồ chỉ cảm nhận được Quân Dạ Hàn không ngừng trêu đùa kích thích hắn, động tác thô bạo. Nhưng bị đối xử thô bạo, va chạm gây ra đau đớn lại làm cho hắn cảm giác được khoái cảm vô cùng vô tận không ngừng xuất hiện. Hắn kìm không được mà ôm lấy người kia, khát khao.
Quân Dạ Hàn lần đầu tiên nhìn thấy Quân Mặc Li mị hoặc chủ động cầu chính mình, chỉ cảm thấy nhìn hắn bao nhiêu cũng không đủ, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đỏ bừng của hắn.
“Li nhi, cuối cùng cũng đến giây phút này. Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ không bao giờ rời xa ta nữa.”
Dùng bàn tay hơi mát của mình vuốt ve dọc theo đùi non của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn có thể cảm nhận được thân thể ở bên dưới mình khẽ run lên. Dục vọng nóng bỏng đã bừng lên từ bao giờ, cũng không gì có thể ngăn cản được nữa.
Kéo rộng hai chân của Quân Mặc Li ra, Quân Dạ Hàn chậm rãi chen vào giữa, sau đó chính là cuồng nhiệt mà đụng chạm, dây dưa…
Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy Quân Mặc Li, nhẹ giọng nói, giống như đang tuyên bố một lời thề, vĩnh hằng bất diệt…
[:”
—
Quân Mặc Li ngồi nhìn Quân Dạ Hàn không ngừng ra ra vào vào, bưng đồ ăn bày đầy trên mặt bàn. Nhìn y bận rộn, hắn không nhịn được mà khẽ cong khóe miệng.
Từ hôm mà Quân Dạ Hàn lừa hắn ăn thứ quả đỏ kia, sau đó chính là giao hoan không ngừng, cho đến tận hôm nay, đã qua mấy tháng, hắn cũng không cùng Quân Dạ Hàn làm nữa. Không phải vì lo sợ tác dụng phục của thứ quả kia, mà thực sự hắn không muốn đi thừa nhận sự tác cầu vô tận của Quân Dạ Hàn…. [lau mồ hôi…]
Mà Quân Dạ Hàn cũng không biết vì lí do gì mà không tiếp tục tấn công hắn nữa, rất nhiều thời điểm, dục vọng bùng lên, y lại nhẫn nhịn không chạm vào Quân Mặc Li.
Dọn xong đồ ăn, Quân Dạ Hàn ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc Li, ôn nhu lên tiếng.
“Li nhi, ngươi đang định đi ra ngoài du ngoạn đúng không?”
“Uhm, nghe nói trên núi Ngọc Linh xuất hiện một đám thú kỳ lạ, nên ta muốn đi xem.” Nghĩ đến sắp được đi ra ngoài chơi, Quân Mặc Li cười càng thích ý. Tuy hắn luyến tiếc Quân Dạ Hàn, nhưng lần này đi ra chắc chỉ một hai ngày, sẽ không rất nhớ y, cho nên Quân Mặc Li cũng không do dự nhiều lắm.
“Ta đi cùng ngươi.”
“Dạ không phải còn có rất nhiều việc cần làm hay sao?”
“Nếu so sánh với ngươi, những chuyện đó cũng không có gì quan trọng. Để sau cũng được.” Quân Dạ Hàn ôn nhu gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của Quân Mặc Li, cũng hôn nhẹ vào má hắn.
“Dạ, như thế có vẻ không tốt. Hay là ngươi cứ làm xong việc đi, ta chỉ đi ra một hai ngày, sẽ không lâu.”
Quân Mặc Li dùng tay vỗ nhẹ vào tay Quân Dạ Hàn, hơi suy nghĩ nói.
“… Cũng được.”
Quân Dạ Hàn cũng không nói nhiều nữa, cười đồng ý. Quân Mặc Li gắp miếng thịt trong bát lên, cắn nhẹ một miếng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, dùng tay che miệng, sau đó không ngừng mà nôn chút đồ ăn trong miệng ra.
“Khó ăn …”
“Sao lại thế được?” Quân Dạ Hàn vội vàng ăn thử một miếng, phát hiện không có gì kì lạ. Lại nhìn Quân Mặc Li đã buông đũa bát, có vẻ như không muốn ăn nữa. Quân Dạ Hàn liền dùng tay phải đặt lên cổ tay của Quân Mặc Li, cảm nhận linh lực lưu chuyển trong cơ thể hắn. Im lặng một lúc, khuôn mặt lo lắng của Quân Dạ Hàn nhanh chóng bị vui sướng kinh hỉ bao trùm.
“Cuối cùng cũng có!”
“Có?!”
Chưa từng nhìn thấy Quân Dạ Hàn để lộ rõ ra tình cảm của mình như vậy, Quân Mặc Li nghi hoặc lên tiếng hỏi.
[:: Có! Có gì nha?!]