Mặt Nạ Hoàn Mỹ

quyển 3 chương 92: vĩnh hằng ki bán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt dần bao phủ cả đại địa, trên đường cái, những chiếc xe ngựa hoa quý không ngừng từ khắp nơi đổ về phía đế cung. Mọi người đi bộ trên đường chỉ có thể tò mò nhìn theo những chiếc xe ngựa kia.

Trong đại điện, mùi hương đạm nhã phiêu tán. Có mấy người thị nữ khuôn mặt nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, trên tay mỗi người đều nâng một cái khay, bày ở bên trên là trang phục, phục sức cao quý dành cho hoàng tử.

“Điện hạ, một canh giờ nữa là buổi hiến tế bắt đầu rồi, thỉnh điện hạ mau mặc chính trang của hoàng tử.” Một người hầu cúi đầu hơi liếc mắt nhìn về phía mép giường, vội vàng nói.

Mà Quân Mặc Li lúc này đang nhàn nhã ngồi, không hề có ý định cử động,

“Ta muốn chờ Dạ đến đây.” Quân Mặc Li nhìn thẳng về phía cửa, nhưng tròng mắt lại không hề có tiêu cự.

“Điện hạ, quân thượng đang tại tế đàn chờ người rồi, bây giờ người chỉ cần mặc quần áo là có thể xuất môn, đi tìm quân thượng.”

“Ta muốn chờ Dạ.” Quân Mặc Li tiếp tục lắc đầu.

Những thị nữ khác nhìn cảnh tình này, chỉ có thể càng thắy lo lắng. trong mắt mọi người, Quân Mặc Li chính là một người có tâm trí không bình thường, lại là một hoàng tử ngoan cố ngang bướng, những không ngờ hắn lại ngang bướng đến mức này, mọi người đã khuyên nhủ mấy canh giờ rồi, mà hắn vẫn không chịu mặc quần áo.

Bầu trời càng ngày càng sáng, sắc mặt của những người hầu lại càng ngày càng trắng bệch, hai cánh tay nâng khay cũng run nhè nhẹ.

Một lát sau, một nam tử có dung mạo đạm nhã đoan trang bước vào trong đại điện, nhìn thấy người hầu quỳ đầy dưới đất, liền hơi nhíu mày. Hơn nữa lại liếc mắt thấy Quân Mặc Li vẫn còn đang mặc đồ ngủ ngồi ở mép giường, ánh mắt ngưng trọng.

“Sao các người vẫn chưa giúp điện hạ thay quần áo, canh giờ sắp đến rồi, chẳng lẽ các người không biết điều ấy sao?”

“Điện, điện hạ yêu cầu quân thượng từ mình đến giúp ngài mặc quần áo.” Người đầu phụ trách đứng ở một bên, kinh hoàng trả lời.

“Vậy các ngươi không biết đi mời quân thượng đến đây sao?” Nhìn người hầu mặt mũi tái nhợt trả lời, nam tử áo trắng nhăn mày càng sâu, khó chịu lên tiếng.

“Đã đi mời rồi ạ, nhưng quân thượng nói sẽ chờ điện hạ ở tế đàn. Nhưng điện hạ lại nhất định không thay quần áo.”

Người hầu cúi thấp đầu, trong mắt đều là vội vàng. Nam tử áo trắng thấy vẻ mặt đương nhiên của Quân Dạ Hàn, lại lạnh nhạt nhìn lướt qua những người hầu đang quỳ dưới đất, sau đấy y tự mình cầm lấy chỗ quần áo trên khay, đi đến bên cạnh Quân Mặc Li, đưa quần áo trong tay cho hắn.

“Mặc vào.” Thanh âm lãnh đạm lại mang theo chút cường thế, làm cho người ta không dám kháng cực.

Nhưng thanh âm này lại không hề ảnh hưởng đến Quân Mặc Li, hắn ngồi im không hề cử động, chỉ dùng đôi mắt đen to nhìn chằm chằm ra cửa. Thấy dáng vẻ ngây ngốc của Quân Mặc Li, nam tử áo trắng lãnh đạm lên tiếng.

“Mấy người các ngươi, mau đặt khay trên tay xuống, lui hết ra ngoài đi.”

“Này…” Mấy người hầu hơi do dự nhìn về phía nam tử áo trắng, thân mình vẫn quỳ rạp dưới đất, không di động nửa phân.

“Đi ra ngoài.” Một thanh âm đạm mạc truyền vào trong tai mọi người, lạnh lùng, vô cảm cực kì. Là thanh âm của Quân Mặc Li.

Những người hầu thấy hắn mở miệng, hơi giật mình một chút, sau đó chỉ dám liếc nhìn hắn một cái, nhanh chóng đặt khay mâm trên tay mình xuống, nhanh chóng lại có trình tự mà rời khỏi đại điện.

Một lát sau, trong đại điện chỉ còn lại Quân Mặc Li cùng nam tử áo trắng.

“Sao, ngươi thực sự định chờ Quân Dạ Hàn đến thay xiêm y cho ngươi?” Lam Thánh Âm nhàn nhã tựa lên tường, đưa bộ y phục hoàng tử màu trắng trong tay đến trước mặt Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li đứng dậy, đẩy tay của Lam Thánh Âm ra, lại đi đến trước bàn, vung tay một cái, tất cả những khay mâm trên mặt bàn đều bị hất xuống đất, y phục xinh đẹp, trang sức trân quý đều rơi vãi trên mặt đất.

Nhìn thấy hành vi của Quân Mặc Li, Lam Thánh Âm nhíu mày, đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, đôi mắt lạnh lùng của y tràn đầy phẫn nộ.

“Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự nghĩ mình là một đứa trẻ mấy tuổi, lại giở tính tình trẻ con ra làm náo loạn hay sao?”

Quân Mặc Li đi đến trước bàn trang điểm, cầm một cây trâm ở trên mặt bàn lên, lại quay đầu nhìn Lam Thánh Âm cười.

“Lam Thánh Âm, ngươi đừng quên thân phận của ngươi là gì?”

Đối mặt với nụ cười tươi sáng của Quân Mặc Li, lửa giận trong đáy mắt Lam Thánh Âm tiêu tán, lại trở lại lạnh lùng, âm trầm.

“Vâng.”

Quân Mặc Li đạm cười quay đầu, nhìn ngắm dung nhan bình phàm của mình trong gương.

“Lúc nãy ta vẫn luôn hy vọng hắn sẽ đến, nhưng mà hắn lại không đến, ngươi nói, chẳng lẽ ta phải lôi trái tim của mình ra cho hắn nhìn, thì hắn mới có thể hiểu được ta hay sao?”

Lam Thánh Âm có chút khó hiểu.

“Vì sao ngươi nhất định muốn quân thượng phải đến đây?”

“Bởi vì từ hôm nay trở đi, ta chính là Cửu hoàng tử.” Quân Mặc Li đạm cười, cắm cây trâm kia vào trong tóc mình, sau đó thản nhiên đứng dậy, mái tóc dài chạm đất theo bước chân mà nhẹ nhàng lay động.

“Không phải ngươi vẫn coi mình là Cửu hoàng tử hay sao, tại sao lại nói là từ hôm nay?”

Lam Thánh Âm túm lấy tay áo của mình, lời nói vang lên kèm theo chút trâm trọc. Quân Mặc Li chỉ cười nhẹ, cũng không phản bác y, hắn đi đến mở tủ quần áo, lấy ra một bộ trang phục đơn giản màu trắng thuần. Trên vạt áo trắng muốt không có chút trang trí nào, tay áo dài, đai lưng màu trắng bó thân, đơn giản mà lại sạch sẽ.

“Ngươi định mặc bộ quần áo này đi?” Thấy Quân Mặc Li chuẩn bị mặc bộ trang phục kia, Lam Thánh Âm hơi giật mình hỏi.

“Bộ này không được sao?”

Quân Mặc Li cười nhẹ hỏi lại, dung mạo bình phàm của hắn so với vẻ ngoài xuất sắc của Lam Thánh Âm, quả thực chính là cách xa nhau một trời một vực. Hắn mặc bộ trang phục đơn giản kia, đứng bên cạnh Lam Thánh Âm, người ta nhất định sẽ cho rằng hắn chỉ là một tên người hầu nho nhỏ.

“Ngươi là diễn viên chính của ngày hôm nay a.” Lam Thánh Âm nghiêm túc đánh giá bộ trang phục Quân Mặc Li mặc trên người, hơi trào phúng cười.

“Nếu ta là diễn viên chính, vậy thì ăn mặc như thế nào cũng có gì trọng yếu đâu?”

Quân Mặc Li thản nhiên trả lời, sau đó bình thản quay người xuất môn.

Lam Thánh Âm nhìn Quân Mặc Li dần dần đi xa, nhìn lướt qua chỗ trang sức phục sức rơi đầy trên mặt đất, liền cúi người nhặt một món đồ lên.

“Thứ trang sức sinh đẹp quý hiếm như thế này, quả thật là đáng tiếc.”

Thanh âm lạnh lùng kèm theo tiếc hận, sâu kín vang lên trong đại điện trống trải.

Cầu thang dẫn đến đàn tế được lát bạch ngọc bóng loáng, Quân Mặc Li bước từng bước chậm rãi đi lên, năm cây cột trụ trên đàn tế càng ngày càng hiện rõ. Đến khi bước đến nơi, Quân Mặc Li có thể nhìn thấy rõ, đã có một đám người đứng ở nơi đó, không khí rất nghiêm túc, trang nghiêm-

“Điện hạ, cuối cùng thì người cũng đã tới.” Vị tế sư chờ đợi đã lâu, nhìn thấy Quân Mặc Li chậm rãi đi tới, liền nhanh chóng tiến lên tiếp đón, thái độ có chút vội vàng.

“Mau, mau, điện hạ, quân thượng đang đứng ở trong Ngũ huyền trụ chờ ngài.”

Tế sư lúc nãy cũng không thể để ý nhiều đến lễ nghi, vội vàng chạy đến túm lấ Quân Mặc Li, kéo hắn đi về phía năm cột trụ ở trung tâm tế đàn. Ngay khi tế sư có động tác, các quý tộc hoàng thất cùng các đại thần đều đã quay lại nhìn Quân Mặc Li, nhưng ngay khi gặp được bộ dạng bình thường của hắn, mọi người đều cảm thấy cực kì thất vọng.

Những người có mặt ở đây hôm nay, hầu hết đều là những quý tộc hoàng thất cùng với những đại thần chưa bao giờ gặp Quân Mặc Li, cho nên mới tò mò. Bọn họ đều nghĩ rằng vị hoàng tử được quân thượng sủng ái như vậy, chắc chắn phải là một người cực kì xuất sắc, lại không ngờ rằng người này có dụng mạo quá bình thường. Hơn nữa khí chất cũng không xuất chúng, những người có thực lực cao cường đều nhận ra được, vị hoàng tử này cũng không phải là một cường giả, thậm chí có thể nói là cực kì yếu, lại nghe nói tâm trí vị hoàng tử này có vấn đề, vẻ thất vọng càng hiện rõ trên mặt.

“Điện hạ, mời ngài nhập Ngũ huyền trụ.” Tế sư tay làm một cái thỉnh thế, vẻ mặt nghiêm túc mời Quân Mặc Li bước vào trận pháp trước mặt.

Ngũ huyền trụ, tên cũng như vậy, là chỉ một trận pháp lớn được tạo thành bởi năm cây cột, năm cây cột này cũng rất lớn, kích cỡ phải ba người dang tay ôm mới hết. Trên năm cây cột này cũng được khắc lên rất nhiều những trân kì dị thú mà trên đại lục này cực kỳ hiếm gặp, giữa năm cây cột trụ này là một tinh thạch cực kì tinh khiết, dùng để duy trì trận pháp. Năm cây cột trụ to lớn tạo thành một vòng tròn, trên mặt đất bên trong trận pháp có khắc hình hai đoá sen thực đế song sinh. Hai đoá hoa sen song sinh, dính sát vào nhau cực kì hài hoà, quân quanh cùng một chỗ, chẳng thể chia lìa.

“Li nhi.” Quân Dạ Hàn đứng ở trung tâm của trận pháp, dùng đôi mắt dịu dàng ấm áp nhìn Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li cũng nở một nụ cười thật tươi, nâng chân, chầm chậm mà bước vào bên trong vòng kết giới, trong giây phút ấy, năm cây cột trụ đột nhiên phát sáng, thứ hào quang chói loà tràn ngập bên trong trận pháp, làm cho người ta không thể nào mở mắt. Quân Mặc Li theo bản năng nâng tay che mắt, bước chân vẫn thong thả tiến về phía trước. Rõ ràng là mấy chục bước chân ngắn ngủi, lại giống như vĩnh viễn cũng không thể đi hết. Vài lần, hắn cảm thấy như mình sắp chạm được vào Quân Dạ Hàn, nhưng khi tay hắn đưa ra, lại trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người lại trở nên xa xôi.

Chỉ có thể nhìn từ xa xa, vĩnh viễn không thể chạm vào.

Sau mấy lần như vậy, Quân Mặc Li liền dừng bước, đứng im tại chỗ mà nhìn chăm chú về phía thân ảnh mờ ảo trong hào quang màu trắng kia. Rồi như nghĩ ra thứ gì đò, khoé môi Quân Mặc Li cong lên một chút.

“Li nhi, ta ở đây.” Quân Dạ Hàn thấy Mặc Li nở nụ cười, liền cười càng thêm hoà nhã.

Nghe được Quân Dạ Hàn kêu gọi, Quân Mặc Li lại cười to một tiếng.

Cảnh tượng rất quen thuộc, vẫn là những người đấy, vẫn là những lời nói ấy, tình cảnh cũng giống nhau, nhưng tâm trạng lại đã khác hoàn toàn.

Nhẹ nhàng nhún chân một cái, Quân Mặc Li nhanh chóng di chuyển, để lại tàn ảnh nhàn nhạt trong không gian chói mắt, từng bước chân nhẹ nhàng giống như mộng ảo.

Càng đến gần Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li càng cảm nhận được thứ áp lực nặng nề. Bước chân của hắn tuy vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ nhận ra sự ngưng trệ của nó. Cắn chặt răng, Quân Mặc Li cố gắng tăng tốc độ, nhưng sắc mặt hắn cũng ngày càng tái nhợt. Nhìn thấy Quân Dạ Hàn chỉ còn cách mình mấy bước chân, Quân Mặc Li hít sâu, hai chân cùng chụm lại lấy đà, sau đó hắn phi thân bay thẳng về phía Quân Dạ Hàn.

Quân Dạ Hàn dang tay, đón nhận thân hình mảnh mai kia vào trong ngực, sau đó dùng sức ôm chặt lấy hắn, như muốn ôm Quân Mặc Li dung nhập vào trong cốt tuỷ của mình.

Ban nãy Quân Mặc Li đã dùng hết tất cả sức lực, vốn đã mệt cực kì, lúc này bị Quân Dạ Hàn ôm thật chặt đến mức hít thở không thông. Cảm nhận được cánh tay ôm mình càng ngày càng chặt, Quân Mặc Li liền hung hăng đẩy Quân Dạ Hàn một cái. Tuy không đẩy được y ra, nhưng cánh tay cứng rắn vây quanh người hắn cũng đã buông lỏng một chút.

“Li nhi.” Thanh âm ôn nhu mang theo chút run rẩy, tràn ngập thâm tình cùng tưởng niệm. Cảm giác được có giọt nước ấm áp rơi xuống đỉnh đầu mình, Quân Mặc Li khẽ ngây ngốc, theo bản năng mà ngẩng đầu. Khi ánh mắt của hắn bắt gặp đôi mắt đen âm u của Quân Dạ Hàn, bên trong đáy mắt hắn xuất hiện gợn sóng.

“Ngươi khóc.”

Quân Mặc Li đã không hề cảm nhận được cơ thể bị ôm đau đớn, hắn mở to mắt, nâng tay lên, ngón tay mềm mại xẹt qua gò má Quân Dạ Hàn, lau đi giấu vết của nước mắt.

Vì sao ngươi lại rơi lệ, Quân Dạ Hàn? Ngươi rõ ràng là một vị đế vương vô tình nhất, lý trí nhất cơ mà? Vì sao lại khóc? Người thương tổn ta là ngươi, người làm ta chọn lựa rời đi cũng là ngươi, người đầu hàng trước tiên cũng là ngươi… Vì sao ngươi còn đứng trước mặt ta khóc? Khóc, ngay tại thời điểm ta muốn rời đi.

“Bơir vì người mà ta yêu nhất đã trở lại.” Quân Dạ Hàn gắt gao ôm lấy Quân Mặc Li, để cho đôi mắt đen đậm của mình tràn ngập trong yêu thương, tưởng niệm. Y dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bình phàm của Quân Mặc Li, tình cảm đè nén trong đáy lòng như muốn bùng nổ.

“Một năm trước, ngươi lựa chọn cái chết để trừng phạt ta, một nam này ta đã trải qua những ngày thống khổ nhất, nhưng mà khi ấy khi ta biết ta có thể cứu ngươi, cho nên ta vẫn không mất hy vọng, còn có thể cứu chữa được. Ta dùng thời gian một năm nuôi lớn Bích hoa lạc, tuyết rơi một năm, ta không biết Bích hoa lạc sẽ lớn lên ở đâu, chỉ có thể phái người đi tìm, ta sợ ta tìm không thấy, khi đó ta thực sự sợ mình sẽ tìm không thấy. Ta nghĩ, nếu như không thể tìm thấy Bích hoa lạc, ta sẽ cùng ngủ với ngươi, vĩnh viễn ngủ say cùng một chỗ, có lẽ đó là kết quả tốt nhất.”

Nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt ấm áp của Quân Mặc Li, Quuan Dạ Hàn chỉ cảm thấy trái tim co thắt lại thống khổ, đôi mắt thâm u dần trở nên mông lung, giống như có nước mắt đag muốn trào ra.

“Hoàn hảo, cuối cùng ta cũng tìm thấy Bích hoa lạc, thật sự là quá tốt…”

Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào đôi mắt đen láy của Quân Dạ Hàn, chỉ có thể mở to mắt không thể tin nổi.

“Li nhi, ngươi có biết không, giây phút ta lấy được Bích hoa lạc, ta liền nghĩ đến, có lẽ chúng ta nên rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không quay trở lại, ngươi thích đi đâu cũng được, ta sẽ đi cùng ngươi, nếu ngươi không chịu tha thứ ta, ta sẽ vẫn đi theo sau ngươi, chỉ cần có thể được ở bên cạnh ngươi là được rồi… Nhưng Vân Lạc lại nói cho ta biết, ta phạm vào thiên uy, làm thần tức giận, a a….”

Quân Dạ Hàn ôm Quân Mặc Li gắt gao, nhẹ nhàng cười to, tiếng cười vang vọng lại tràn ngập bi thương, là cảm giác tuyệt vọng khi tình cảm của mình là vô vọng…

“Xúc phạm thiên uy thì sao chứ?! Chỉ cần có thể cứu được ngươi là được rồi, cứu được ngươi ta cho dù có nghịch thiên cũng có sao đâu! Chính là vì sao, vì sao ngươi tỉnh dậy cũng không biết ta, vì sao phải quên ta? Vì sao không biết ta, vì sao ngay cả tên ta cũng quên? Vì sao ngươi lại độc ác như vậy?! Ngươi có thể giết ta, ngươi có thể hận ta, có thể vĩnh viễn không tha thứ, chỉ duy nhất một điều không được phép đó là quên ta. Khi đó, ta thực sự muốn giết ngươi, giết ngươi, chúng ta sẽ không phải thống khổ nữa…”

Quân Dạ Hàn run rẩy ôm Quân Mặc Li, đôi mắt đen đậm u ám không còn chút ánh ság, như đã mất đi tất cả những sắc thái trong nó, trong đầy y tất cả đều là cảm xúc khi đó, tuyệt vọng…

“Cho nên ngươi hôm nay…”

Quân Mặc Li gian nan lên tiếng, đôi mắt dần dần trở nên ngưng trọng.

“Đúng, nếu như hôm nay ngươi không thể đến gần ta, vậy thì chúng ta sẽ vĩnh viễn ngủ say trong trận pháp này, ngư vậy, chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau, vĩnh viễn không cần phải đối mặt với một thế giới không có ngươi nữa.”

Quân Mặc Li hạ thấp ánh mắt, che giấu ám quang trong mắt, đôi môi khẽ run lên. Đúng rồi, cách di chuyển hôm nay hắn dùng chính là do Quân Dạ Hàn dạy cho hắn, lần ấy hắn đã dùng nó để tiếp cận với đế toạ của y, cũng chính là lần ấy, hắn đã trao cho y thể xác của mình. Nếu hôm nay hắn cũg dùng cách di chuyển này đến gần Quân Dạ Hàn, liền chứng tỏ một điều rằng hắn không bị mất trí nhớ. Tuy hắn vốn đã không muốn che giấu, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ bị vạch trần bằng phương thức như thế này. Rốt cuộc thì chúng ta đã bỏ lỡ nhiều ít thứ a, là ai cô phụ ai…

“Li nhi, đừng rời bỏ ta nữa, đừng bỏ đi nữa, có được không?” Thấy Quân Mặc Li cúu đầu, Quân Dạ Hàn mở miệng cầu xin.

“Đừng bỏ đi! Li nhi, đừng bỏ đi! Người đồng ý với ta có được không?”

Quân Mặc Li cúi đầu, cố gắng đè nén đau đớn, ngoan tâm mà đẩy Quân Dạ Hàn ra.

“Quân Dạ Hàn.”

Nhìn thấy đôi mắt thống khổ của Quân Dạ Hàn, hắn dần dần nắm chặt hai tay lại.

“Ngươi nói nhiều với ta như vậy, là muốn nhắc ta ngươi đã trả giá bao nhiêu, hay là ngươi đã nhận bao nhiêu uỷ khuất sao?”

Khoé môi cong lên, Quân Mặc Li nhíu mày, đôi mắt trong suốt sắc bén.

“Ngươi vì sao không nói, ngươi đâm ta một kiếm cũng đã đâm nát trái tim Mặc Li, ngươi vì sao không nói mấy năm Mặc Li bị mù kia làm bạn ở bên cạnh ta là ai, ngươi vì sao không nói khi ngươi đang muốn có cả đại lục, thì ta đag ở nơi nào giãy dụa? Ngươi muốn giết thì giết, đổi ý lại muốn kéo ta về. Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Ngươi nghĩ trái tim của ta còn có thể bị ngươi thương tổn bao nhiêu lần? Ngươi rốt cuộc có biết thứ ta muốn là gì không? Ngươi nghĩ là ngươi yêu, nhưng rốt cuộc ngươi có biết yêu là gì không? Ngươi không tin ta, Quân Dạ Hàn, người từ đầu đến cuối đều không chịu tin tưởng Mặc Li chính là ngươi! Ngươi dựa vào đâu mà nói yêu? Ngươi thử nói xem có chuyện gì ngươi làm mà không phải vì chính ngươi hay không? Mặc Li muốn rời khỏi thế giới này là vì ngươi, ngươi lại tự ý đem ta kéo lại. Làm bất cứ chuyện gì ngươi có bao giờ hỏi qua ta một tiếng không? Đến bao giờ thì ngươi mới có thể đừng tự ý như vậy nữa?”

Quân Mặc Li cong khoé môi, đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn Quân Dạ Hàn, nhìn khuôn mặt tràn ngập thống khổ kinh hoàng của y.

“Nếu ngươi thực sự là nghĩ cho Mặc Li, thực sự tin tưởng Mặc Li, vậy thì vì sao lại phong ấn lực lượng của thân thể này? Vì sao lại phong ấn luôn cả dung mạo của ta? Vì sao lại đưa linh hồn dung nhập vào cơ thể của Mặc Li? vì sao lại làm cho máu của ngươi chảy trong cơ thể của ta? Vì sao?!”

“Không trả lời sao, a a…” Quân Mặc Li nở nụ cười, nhìn dáng vẻ giãy dụa của Quân Dạ Hàn, lại nhẹ nhàng nói.

“Phong ấn sức mạnh của ta, là vì sợ hãi ta có thực lực sẽ rời khỏi ngươi, phong ấn dung mạo của ta, vì sợ hãi sẽ lại có thêm người mơ tưởng Mạc Li, cũng sợ Mặc Li chịu ảnh hưởng yêu người lhasc rồi bỏ đi, ngươi dung nhập linh hồn mình vào người ta, giúp ta nhanh chóng quen thuộc với ngươi, linh hồn với linh hồn sinh ra cộng hưởng, ngươi dùng máu của ngươi dung nhập cơ thể ta, là muốn Mặc Li kiếp này không thể thoát khỏi dây dưa với ngươi, đây là chú thuật cả đời.”

Lùi dần về phía sau, nụ cười nhợt nhạt trên môi Quân Mặc Li dần trở nên lạng như băng.

“Thứ tình yêu này của ngươi quá ích kỉ, Quân Dạ Hàn, trái tim của ngươi chưa bao giờ tin tưởng Quân Mặc Li. Mặc Li trước đây vốn chưa từng bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi ngươi, nhưng ngươi lại quá đa nghi, ngươi ép ta phải bỏ đi. Hiện giờ, ngươi lại còn muốn trói buộc ta như thế nào nữa? Quâ Dạ Hàn, ta vẫn hy vọng sẽ có một ngày, chúng ta có thể đối mặt nói hết những điều mình nghĩ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến sẽ là trong tình huống như thế này.”

Đôi mắt đen cuat Quân Dạ Hàn dường như có sóng dậy mãnh liệt, nhưng rồi lại bị y hung hăng đè nén.

“Li nhi, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại ngươi, chưa bao giờ. Ta bẫn luôn muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này đến tặng ngươi, ta chỉ muốn ngươi sống vui vẻ, chưa từng nghĩ rằng điều đó sẽ làm ngươi thấy thống khổ.”

“Li nhi, ta phải làm như thế nào thì mới nhận được sự tha thứ của ngươi? Ngươi hận ta đã đâm ngươi một kiếm? Nếu ngươi có thể tha thứ cho ta, ngươi muốn đâm ta bao nhiêu kiếm cũng được, tất cả sự trừng phạt của ngươi ta đều sẽ đón nhận.”

Trong ta Quân Dạ hần dần dần tụ lại một thanh trường kiếm màu đen, đôi mắt đen của y âm u như đáy vực sâu. Mà phản ứng của Quân Mặc Li chính là đột nhiên cười to ra tiếng, nước mắt từng chút từng chút tràn ra khỏi khoé mắt, giống như hắn gặp phải một truyện cực kì buồn cười, không thể nín cười được.

“Quâ Dạ Hàn, ngươi nghĩ ta sẽ không dám đâm ngươi sao? Nực cười!”

Quân Mặc Li nhận lấy trường kiếm. Đặt nó nơi trái tim của Quân Dạ Hàn, nở một nụ cười lạnh như băng.

“Từ rất lâu ta đã muốn đâm ngươi một kiếm rồi, để nhìn rõ xem trái tim của ngươi làm bằng gì, để kiểm tra xem bên trong lồng ngực của ngươi có đúng là không có trái tim hay không.”

Đối mặt với đôi mắt rét lạnh của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn càng thêm âm u, hai tay khẽ run một chút.

“Li nhi, ta vô tâm…”

“Phập!”

Một tiếng đâm phá da thịt liền vang lên, máu đỏ rực nhanh chóng phun ra, khoảnh khắc nhuộm đỏ cả trận pháp. Từ trung tâm trận pháp, hào quang phát ra càng thêm rực rỡ, hình khắc hai bông đế sen song sinh cũng trở nên sống động, dần dần hợp lại, hội tụ cùng một chỗ. Quân Dạ Hàn nhìn trận pháp biến ảo, khoé môi chậm rãi cong lên, cảm giác đau đớn bén nhọn khi bị kiếm xuyên tim cũng biến mất, chỉ còn lại đôi mắt ôn nhu thâm tình nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li.

“Li nhi, ta không vó trái tim, là bởi vì trái tim ta đã sớm thuộc về một người, từ rất lâu ta đã đánh mất trái tim mình vì người kia rồi.”

“Li nhi, rất nhanh thôi, chúng ta sẽ được ở bên cạnh nhau, vĩnh viễn không sợ bị chia lìa.”

“Li nhi, ta yêu ngươi.”

Một luồng hào quang mãnh liệt xuất hiện từ trung tâm trận pháp, bông sen trong suốt sạch sẽ dần ngưng kết, bao lấy hai người ở bên trong, tiếng ca từ viễn cổ mờ ảo truyền khắp cả đế đô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio