Khi tấm kính ngăn cách giữa ba khối được nâng lên cũng là lúc khối bọn tôi vừa hoàn thành xong bài nhạc cổ điển của mình.
---
Bên khối học sinh đã bắt đầu chơi một bài nhạc Trịnh. Phía bên này, khi bài nhạc của khối lớp kết thúc chúng tôi cũng bắt đầu bài tập cổ điển. Tiếp đó, là bài nhạc trẻ của khối .
Nhưng có lẽ, tiếng đàn được mong chờ nhất trong buổi sinh hoạt ngày hôm nay, chính là cặp đôi đang đứng ở vị trí trung tâm kia. Bình Nguyên và Ju.
Khi ánh đèn xung quanh chúng tôi nhạt dần, phía chính giữa căn phòng những đốm sáng đầy sắc màu bắt đầu di chuyển. Chúng nhảy nhót trên vai Ju, rồi lại tinh nghịch lướt nhanh trên chiếc nơ hồng xinh xắn trên mái tóc bồng bềnh của cô gái nhỏ bên cạnh. Cả hai lẫn trong sắc màu, trong tiếng đàn réo rắt đầu u sầu như đang làm thổn thức trái tim ai.
Nhân vật “ ai” ở đây là tôi!!!
Nghe tiếng đàn réo rắt, bỗng dưng viền mắt đỏ quạnh lên, mặt thấy nóng hầm hập.
Từ nhỏ, khi tôi chơi ghi-ta, bố tôi luôn khẳng định:
“ Đan à, con là một thiên tài ghi ta đấy, và rất có tố chất nghệ sĩ. Cố lên!”
Hồi đó, cứ ngượng ngùng mãi.
Nhưng giờ, thấy bố nói đúng thật.
Bố tôi nói đúng một điều “ Rất có tố chật nghệ sĩ”!!
Phải có tố chất nghệ sĩ lắm mới có thể cảm thụ âm nhạc “dã man” đến mức sắc mặt thay đổi, cảm xúc dạt dào và cái đầu đang cảm thấy hơi chếnh choáng thế này chứ!!!
Khi tiếng đàn ngừng, cũng là lúc cô bạn Hạnh Nhi bên cạnh tôi hốt hoảng.
- Ủa. Linh Đan, cậu bị sao vậy nè?
Nếu trong không gian hỗn loạn như bao lần ra chơi ở trên lớp, thì âm lượng này hoàn toàn bình thường. Khổ cái là cả lớp ghi-ta đang im lặng, tiếng nói của cô bạn chẳng khác nào tiếng còi báo hiệu phạt thẻ vàng một cầu thủ đá bóng.
Chính giữa sân cỏ, tôi là cầu thủ bị phạt trên. Và xung quanh, khán giả đang nhìn bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi cười gượng, miệng trả lời Hạnh Nhi nhưng mắt vẫn phải nhìn phía, ý là cũng đang trả lời tất cả.
- Không sao, không sao. Chỉ là tớ thấy hơi đau đầu.
- Trời ơi. Cậu nghe tiếng đàn của Bình Nguyên và Ju nên đau đầu hả? - Hạnh Nhi la to hơn.
Tôi gật gật, sau lại vội vàng lắc đầu. Mặt xám ngoét như tro. Thì đúng là tôi hơi đau đầu trong lúc nghe đàn mà.
Đang trong lúc đau khổ không biết giải thích thế nào, thì ở đâu đó, một cánh tay vươn dài gần về phía tôi, rồi dừng lại vị trí trên trán. Những ngón tay lạnh buốt.
Tôi đứng tim, cơ mặt co lại. Không khí im lặng dễ sợ. Im lặng đến mức tôi có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt của mình.
Rồi một giọng nói dửng dưng phá tan không gian đang ngưng đọng.
- Trán không nóng.
Cánh tay người đối diện thu lại. Cổ tôi tự động quay sang, trố mắt nhìn người có cánh tay lạnh buốt vừa rồi, giọng run run.
- Cám ơn Yul!
Người bên cạnh thản nhiên gật đầu.
- Đó là điều tôi phải làm!
Bộp cằm tôi rơi!
……Bộp…bộp….bộp ….”bộp” × lần. Cằm tất cả học sinh trong căn phòng rơi theo sau.
Có hai người duy nhất vẫn giữ nét mặt bình thường. Người nói câu này, và một người duy nhất ở trung tâm kia, tay vẫn đang cầm cây đàn, nhìn về phía tôi. Tôi liếc mắt về hướng ấy, cười khan hai tiếng như có ý chào, rồi lại quay sang người bên cạnh, thật thà đáp.
- Cám ơn. Cám ơn Yul lần nữa nhé. - Sau lại đảo mắt một lượt xung quanh, gật gù khẳng định - Tớ không sao, không sao.
Trên này không khí đang rất phức tạp.!!!
Rồi ngay sau lúc đó………..ở dưới kia.
“ Cạch”….Rầm……. - Tiếng rơi của một vật gì đó khá nặng xuống sàn tạo nên một thứ âm thanh trấn động.
Mọi người hốt hoảng quay xuống phía trung tâm. Phía dưới, cô bé Bình Nguyên lúng túng nhìn cây đàn đang nằm dưới đất, miệng lắp bắp.
- Em xin lỗi. Xin lỗi.
Người đối diện cô bé vẫn giữ nét mặt bình thản, chậm rãi trả lời.
- Không sao.
- Chân anh không sao chứ? Chẳng biết sao nữa, lúc ngừng chơi thì cây đàn tuột khỏi tay em. - Bình Nguyên mếu máo.
Cô giáo phụ trách đầy lo lắng.
- Ju, em không sao chứ? Cây đàn cũng hơi nặng đấy. Bình Nguyên, em đưa Ju xuống phòng y tế của trường xem thế nào nhé. Tuần sau chúng ta sẽ nhận lịch văn nghệ, Ju không thể bị thương được.
Ju im lặng. Cô bé Bình Nguyên bên cạnh lúng túng đỡ lấy một cánh tay của Ju, đỡ cậu ấy ra khỏi căn phòng.
Hình như chân Ju đau lắm. Cả thân người mảnh khảnh hơi nghiêng về phía BÌnh Nguyên, chậm rãi đi ra ngoài.
Phía trên này, mọi người vẫn im lặng. Hay có thể mọi người đang nói điều gì đó. Nhưng tôi thì chỉ nghe thấy tiếng thở nặng trịch của mình.
Tan giờ, cả tôi và Hạnh Nhi thấp thỏm ở cửa ra vào đợi Tùng vào xem xét tình hình ở phòng y tế, vì quy định chỉ được người vào trong.
Hạnh Nhi từ lúc ra khỏi lớp vẫn không ngừng nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Biết là không thể lặng thinh mãi được, tôi thở hắt.
- Thế có chuyện gì? Cậu muốn hỏi chuyện gì?
Hạnh Nhi khi nghe tôi hỏi vậy, nết mặt hân hoan như người vừa trúng xổ số độc đắc, bám riết lấy tay tôi, thì thầm.
- Cậu và Yul. Là thế nào vậy?
Tôi lại thở dài đánh thượt, thều thào.
- Chẳng thế nào cả.
- Lúc nãy…..
- Thế không phải là do cậu la tớ ốm hả?
Hạnh Nhi nghe vậy, nét mặt cũng có phần hơi ái ngại. Sau rồi ngó nghiêng bốn phía, tặc lưỡi.
- Thế còn anh chàng Đăng Đăng lớp thì sao?
Tôi suýt cắn phải lưỡi. Cự nự hỏi lại.
- Sao lại nhắc tới anh đó vào lúc này.
Hạnh Nhi đưa một bàn tay của mình lên ngắm, thản nhiên nói.
- Thì anh ta đang tới đây đó. Đó kia kìa!
Tôi ngớ người, đưa mắt nhìn theo cái hướng gọi là “đó kia kìa” của Hạnh Nhi, mắt suýt lòi ra ngoài. Anh chàng Đăng Đăng “đó kia kìa” ấy, trên tay cầm một bó hoa hồng, cười tươi rói và đang tiến lại gần phía tôi và Hạnh Nhi.
Lần này chắc chết quá!
- Linh Đan. Bạn em thế nào rồi?
Cái thanh âm trầm bổng kéo dài của Đăng Đăng chợt lại làm cho cô bạn Hạnh Nhi bên cạnh tôi rùng mình. Tôi cười ngắc ngứ nhìn cô bạn, sau mới trả lời người đối diện.
- Bọn em vẫn đợi để được vào thăm.
- Vậy qua đây đi. Anh em mình nói chuyện.
Tôi câm như hến.
May thay, cô bạn hạnh Nhi của tôi vẫn còn linh hoạt, gồng mình lên che chở cho tôi.
- Ơ cái anh này hay nhỉ - Rồi quay sang phía tôi, cao giọng - Cậu ấy, Đan ạ. Sao cậu cứ nhiệt tình quá khiến người khác phải hiểu nhầm thế - Sau rồi cô bạn lại vênh váo quay sang phía người đối diện lạnh lùng nói - Bạn em không đi đâu hết.
Người đối diện cười cười, sau vẫn nhìn tôi chằm chằm.
- Đi qua đây với anh một lát. Anh có chuyện cần nói.
Lần này, Hạnh Nhi chưa kịp nói gì, anh chàng Đăng Đăng đó đã tóm lấy một cánh tay của tôi, tôi giật mình, cố vằng tay ra. Hạnh Nhi bên cạnh cũng cố níu lấy tay tôi giữ lại, kêu lên.
- Anh bị điên hả. Bỏ tay bạn tôi ra.
Đương lúc hỗn loạn, ba cánh tay chồng chéo lên nhau… thì……..
….bịch…bịch…bịch…. “Bốp”….
Một cánh tay dài của ai đó vươn tới, túm lấy sau áo của người tên Đăng, rồi giáng một cú như trời đánh vào mặt anh ta.
Lúc ngẩng đầu lên, gặp ngay nét mặt đầy sát khí dữ dằn của Yul. Ánh mắt lóe lên trong ánh điện đỏ ngầu. Nhưng hình như vẫn chưa đúng ý, Yul vẫn tiến tới, tóm lấy cổ áo của tên Đăng đang ngã sõng soài trên mặt đất, không ngừng cho anh ta vài cú đấm.
Sự việc diễn ra quá nhanh, chớp nhoáng người dưới kia đã ngã lăn xuống đất. Cả tôi và Hạnh Nhi đứng như hai bức tượng sống. Nhưng may mắn rằng, tôi vẫn kịp nhận thức được.
Vội chạy đến phía trước, cố gắng kéo áo Yul. Cuống lên.
- Yul. Yul. Đủ rồi. Đừng vậy nữa.
Bỏ ngoài tai lời nói của tôi, Yul vẫn đánh tới tấp vào mặt người phía dưới. Anh chàng Đăng Đăng kia mặt mũi tím bầm, khóe miệng rớm máu, yếu ớt chống cự. Nhưng rõ ràng, anh ta chẳng thể đủ sức.
- Yul. Đừng vậy nữa. Tớ xin cậu đấy.
Tôi mếu máo. Mắt nhòe đi. Sao lại có thể đánh người như vậy cơ chứ. Dù sao thì Đăng Đăng kia cũng đâu quá đáng lắm. Cùng lắm là kéo anh ta ra giúp tôi là được rồi…..
Nghĩ vậy, tôi càng sụt sùi…
Nhưng ngay sau đó, vạt áo mà tôi đang nắm lấy cũng ngừng lại.
Yul tóm lấy cổ áo người phiá dưới, giọng nói rít qua kẽ răng, gằn lên từng tiếng.
- Tao đã cảnh cáo mày. Nhưng mày vẫn cố tình. Biến ngay!
Anh chàng Đăng Đăng lồm cồm bò dậy, vội vã ôm mặt chạy mất hút. Trước khi đi, còn quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt lập dị, sau lại liếc qua Yul, nhếch môi rồi mới vội vã chạy.
Tôi còn chưa kịp hé miệng nói điều gì, thì…
- Cậu có phải là người ngốc nhất Trái đất này không vậy?
Giọng người phía trước đầy giận dữ, lời nói mang theo hơi lạnh, nhịp thở chệch choạch phả trong ánh đèn mờ mờ, kì bí. Tôi mếu máo, cúi đầu xuống đất, chẳng biết trả lời thế nào.
Không lẽ lại bảo “ Còn nhiều người ngốc hơn ấy chứ.”
- Đi theo tôi.
Cánh tay lạnh tựa đá viên kéo vội tôi đi, chẳng kịp để tôi nói lời nào, duy nhất, tôi chỉ kịp nhìn Hạnh Nhi lần nữa, phía cánh cửa kia, sau lưng cô bạn, một bóng người quen thuộc vụt biến mất.
- Nói đi. Nếu tôi không tới, không lẽ cậu định đi cùng thằng đó?
- Bộ nghĩ tôi ngốc đến mức đó à?
- Đúng. Tôi nghĩ cậu ngốc đến mức đó.
- Vậy sao không mặc tôi cho rồi. Dù gì tôi còn có Hạnh Nhi bên cạnh nữa.
- Cậu nghĩ tôi cứu cậu không công?
Tôi giật mình, hốt hoảng nhìn lên. Ngó nghiêng xung quanh. Nãy giờ cậu ta kéo tôi đi, và thế là tôi cứ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng cho kịp những bước chân dài của người phía trước. Đến lúc ngẩng đầu lên, đã thấy mình đang đứng trên một cây cầu cao đầy ánh đèn. Tôi nuốt nước bọt; sao lại kéo tôi đến chỗ này vậy?
Người phía trước ngừng dựa người vào thành cầu, trong ánh mắt lạnh lùng đầy cao ngạo kia, lóe lên một ánh nhìn quái dị.
- Có đồ sơ cứu không?
Cũng có phần cảm thấy bất ngờ khi Yul hỏi vậy, nhưng tôi vẫn khẽ ngẩng cao đầu tự hào rằng: tôi là một người con biết nghe lời bố mẹ!
Bố tôi trước khi đi công tác, lần nào cũng chuẩn bị sẵn cho tôi một hộp dụng cụ y tế nhỏ để vừa trong cặp. Mẹ tôi thì luôn nhắc: Đi đâu cũng phải mang cặp.
Nghĩ đến đây, tôi vỗ chắc nịch vào chiếc cặp đeo cạnh sườn, ngúng nguẩy.
- Lúc nào tớ cũng mang. Cậu biết đấy tớ cũng không quá ngốc đâu. Vậy nên tớ đã đoán ra được ý cậu, nếu cậu muốn quay lại xin lỗi anh chàng Đăng Đăng kia thì……
- Băng tay cho tôi đi!
Trong lúc còn đang cao trào, giọng nói lơ đãng cùng tiếng thở dài của người đối diện khiến tôi im bặt. Liếc mắt nhìn xuống, tay Yul tím bầm và hơi rướm máu.