Tuần này chúng tôi được nghỉ vì các đội thể thao chuẩn bị cho những trận đấu diễn ra trong tuần tới. HạnhNhi vẫn thỉnh thoảng lên trường và rồi lại qua nhà tôi, tôi không cần hỏi thì HạnhNhi cũng sẽ thao thao bất tuyệt về những hoạt động đang diễn ra ở trường. Nào là việc đội bơi chuẩn bị rất chu đáo, môn đấu vật năm nay có anh khối rất manly được đề cử huy chương vàng, môn đá cầu toàn nữ tham gia, cờ vua thì chọi .
- Còn môn bóng rổ, cậu biết rồi đấy Linh Đan, đó là môn Hot nhất trong trường rồi. Có cả thảy đội, nhưng mà học sinh nữ đến trường vào những ngày này cũng chỉ là để xem hai đội White và Back Cat. Dù chưa ai có thể thấy Ju và Yul chơi bóng, nhưng mọi người ai cũng đoán già đoán non rằng đó sẽ phải là những pha bóng tuyệt đỉnh nhât đấy. À mà nghe đâu mấy trường lân cận học sinh nữ còn có ý định bỏ học để hôm trường mình diễn ra cuộc thi bóng rổ đấy. haha. Ơ…Đan…Đan Đan…
Tôi xoay người trên giường, hùa theo.
- Ờ. Hay Nhỉ. Mà Tùng dạo này có biểu hiện gì bất thường hay là có nói cho cậu biết chuyện gì bất thường không?
HạnhNhi lườm tôi cháy sém, hỏi lại.
- Liên quan nhỉ. Mà ý cậu là sao.
Tôi chồm dậy, hỏi lại từng từ một.
- Tùng có chuyện gì bất thường không?
HạnhNhi nhíu mày ra điều nghĩ ngợi sâu xa, sau đáp.
- Cậu ấy có vẻ không khoái ăn uống như tớ vẫn nghĩ.
Tôi đưa tay lên vuốt mặt, hỏi lại lần nữa.
- Còn gì nữa không?
- Cậu ấy ăn ít cực kì luôn.
Mặt tôi xây xẩm, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại.
- Còn điều gì đặc biệt nữa không?
HạnhNhi bóp trán nghĩ ngợi, sau reo lên.
- Cậu ấy rất chăm chỉ tập thể dục. – Sau lại hạ giọng không vận tốc – Nhưng mà dù cậu ấy chăm tập thể dục và ăn ít, sao cậu ấy vẫn béo vậy nhỉ?
Tôi đưa tay lên ôm mặt, rõ là chẳng thể hỏi được điều gì về Tùng từ HạnhNhi mà.
- Sao Linh Đan lại hỏi vậy? Có chuyện gì à? Mọi người vẫn bình thường mà. Điều duy nhất không bình thường là Đan thôi.
Tôi vẫn cúi gằm mặt, thều thào hỏi lại.
- Tớ không bình thường sao?
- Ừ đấy. Là cậu không bình thường vì mấy hôm nay tâm trí cậu cứ treo tít chín tầng mây, bình thường thì cậu cũng vậy, nhưng độ này thì nặng hơn.
Mặt tôi đen như đít nồi bị cháy. Đây có phải là một lời quan tâm trá hình dưới một lời chê ngầm không vậy?
- À mà Đan. Mẹ cậu gọi chúng mình xuống ăn cơm kìa. Xuống thôi, không biết hôm nay có món súp rau quả không nhỉ. Tớ rất thích món đó đó, mẹ cậu làm ngon tuyệt luôn. Cô ơi, con xuống đây.
Tôi lăn kềnh ra giường. Tôi làm sao có thể bình thường được khi mọi chuyện ngay từ khi bắt đầu đã là kế hoạch. Và liệu rằng việc Tùng thân với HạnhNhi có phải là bởi ngay từ đầu Tùng đã biết HạnhNhi là con gái một người bạn thân thiết của cô Huệ Chi hay không? Có đó cũng là một bước trong kế hoạch ngay từ đầu?
Một tuần cũng trôi vèo khi HạnhNhi đeo băng rôn và dán hẳn một hình con mèo nửa đen nửa trắng bên má phải, hai tay cầm hai miếng phao dài đoàng như con rắn gõ tới tấp trước cửa phòng tôi.
- Linh Đan. Linh Đan. Tới trường xem sự kiện thể thao nổi bật trong năm thôi.
Tôi vẫn trùm kín chăn, uể oải đáp.
- Hạnh Nhi cứ tới trường xem trước đi.
Vừa dứt lời thì cánh của phòng tôi đã bật tung. HạnhNhi lay tôi.
- Dậy đi Linh Đan. Cậu xem nhà cậu không có ai cả, ở nhà cũng chán lắm chứ.
- Ngủ là không chán đâu. Ngủ là quên hết mọi chuyện. Để tớ ngủ đi.
HạnhNhi vẫn không chịu thua, khi tôi đang vùi đầu sâu vào trong gối thì chiếc chăn đã bị giật phăng. HạnhNhi kêu lên.
- Đây là trận thi đấu cuối cùng rồi đấy. Cậu đã bỏ lỡ bao nhiêu trận thi đấu rồi hả? Bỏ gì thì bỏ chứ không được cuộc thi bóng rổ. Vì sao ư? Vì có Yul và Ju đấy. Yul là ai? Là người mà mọi nghĩ là bạn trai của cậu. Ju là ai? Là bạn quá thân thiết với chúng ta. Vậy cớ làm sao cậu không đến ủng hộ họ. Cớ làm sao???
Tôi giơ tay đầu hàng.
Khi tôi và HạnhNhi đến trường thì đã thấy Tùng đợi ở trưởng cổng. Vừa nhìn thấy tôi Tùng béo hồ hởi bước đến tay bắt mặt mừng như vừa gặp đồng bào ở nước ngoài.
- A. Xin chào hai công chúa.
Tôi giật mình quay sang phía HạnhNhi thì thào.
- Tùng hôm nay vẫn bình thường đấy chứ?
HạnhNhi chun mũi.
- Tùng nhà tớ thì hôm nào chẳng bình thường. Mà nhìn xem, trường đông thế này không có cậu ấy khéo chúng mình không thể tìm được một chỗ trên khán đài. CÒn có cả học sinh trường khác nữa mà.
Lúc này tôi mới như người trong mộng bước ra. Nhìn trước ngó sau, sân trường nườm nượp học sinh. Để ý mới thấy là họ mặc đồng phục trường khác. Dòng người chen lấn xô đẩy để có thể vào được bên trong phía nhà thi đấu. Cờ và hoa, chống và chiêng, băng zôn và khẩu hiệu. CHính thức thì lúc này tôi cảm thấy mình may mắn vì có thể len được vào tới cổng trường và gặp được Tùng!
Tùng dẫn bọn tôi vào trong nhà thi đấu của trường bằng một lối tắt mà chỉ những vận động viện bóng rổ mới có thể vào được. Phía khán đài đã kín chỗ, liếc qua khung cửa kính, bên ngoài vẫn còn rất nhiều hàng dài học sinh chen lấn, tôi bỗng dưng rùng mình một cái. Là bạn của những người này rõ ràng là may mắn quá mà.
- Linh Đan và Hạnh Nhi ngồi ở đây nhé. Tớ phải vào trong chuẩn bị cho trận đấu.
Cả tôi và HạnhNhi đều vui vẻ gật đầu, HạnhNhi sau kéo tôi ngồi xuống hai chiếc ghế hàng đầu, cố gắng nói thật to để át đi những tiếng ồn ào xung quanh.
- Thấy không? Cậu mà ở nhà thì rõ là chán chết đi được.
Tôi gỡ balo, gật đầu liên tục.
HạnhNhi bắt đầu kể.
- Một tuần vừa rồi thấy mọi người tập rất nghiêm túc. Mà thú thực thì tớ đến trường cũng chỉ là để xem hai đội bóng rổ mà cậu –thừa-biết-là-đội-nào-ấy
- Chắc lần này khán giả sẽ được xem một trận chung kết rất là quyết liệt.
- Tất nhiên rồi. Cậu nhìn không khí xung quanh là biết mà. Đông kín mít thế này. Mà kìa, trọng tài, trọng tài ra rồi kìa.
Sau tiếng la hét của HạnhNhi, khán đài xung quanh như vỡ òa. Tiếng trống vang lên từng hồi. Tiếng còi của trọng tài vang lên báo hiệu một trận đấu.
Phía dưới sân, hai đội bóng lọt vào trung kết lần lượt bước ra. Dễ dàng nhận ra đội White Cat trong bộ trang phục mầu trắng và đội Black Cat trong bộ trang phục màu đen. HạnhNhi lay tay tôi.
- Nhìn kìa Linh Đan, Tùng trong đội White Cat đó, cậu ấy đứng cạnh Ju.
Tôi không nhìn xuống phía dưới sân thi đấu kể từ lúc hai đội bước ra, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại. Tin nhắn mới của Ju.
- Hẹn gặp cậu sau cuộc thi bóng rổ.
Sau cuộc thi bóng rổ, Ju gặp tôi, có chuyện gì vậy? Có phải rằng cậu ấy định kể toàn bộ sự thật cho tôi biết không? Nhưng thực tình tôi không muốn chính Ju kể về mọi chuyện trước đây.
Hơn phút trôi qua, tôi vẫn chỉ nhìn vào màn hình điện thoại.
Phía dưới sân bóng, những tiếng nện bóng “bình bịch”, tiếng còi rít lên từng hồi, tiếng mọi người xung quanh hú hét ầm ĩ. Vỗn dĩ tôi không nên đến xem cuộc thi này.
- Linh Đan, hòa rồi kìa. Hai đội quả là ngang tài ngang sức. Cậu đang cổ vũ cho ai vậy Linh Đan, ơ…Linh Đan.
Tôi bỏ điện thoại vào trong cặp, đứng lên.
- Tớ ra ngoài chút nhé Hạnh Nhi.
HạnhNhi ngỡ ngàng hỏi.
- Cậu đi đâu vậy?
- Tớ ra ngoài hít thở không khí thôi. Một lát sẽ…
… Rầm.mmm…
Tôi hốt hoảng nhìn xuống phía dưới sân thi đấu, phía bên kia một tấm bảng treo trên cao do cổ động viên quá đông và chen lấn khiến cho tấm bẩng bất thình rơi xuống. Rất may là chỗ tấm bảng rơi xuống không có ai nên không ai bị thương. Nhưng thanh gỗ đỡ tấm bảng trong giây lát lung lay, cả khán đài nhốn nháo. Phía dưới sân thi đấu trọng tài đã tạm thời cho ngừng trận bóng, tôi bị dòng người phái trước che mất tầm nhìn.
Tiếng Rầm thứ hai vang lên. HạnhNhi kéo tay tôi chạy lên phía trước sân bóng. Cầu thủ hai bên đội bóng đã vào phía bên trong phòng tập, tiếng loa thông báo vang lên.
- “ Vì một vài lí do trận bóng tạm dừng.”
- May mà không ai bị thương.
- Cũng may là Ju đẩy kịp Yul khỏi tấm gỗ đó.
- Cậu có nhìn thấy lúc Yul chơi bóng không? Thật tuyệt.
- Ju chơi hay quá.
- Chắc lần này trường mình chọn cả hai đội đi thi.
- Mà về thôi.
Những tiếng xì xào xung quanh cũng khiến tôi và HạnhNhi hiểu chuyện. Cả hai nhìn nhau, sau cùng rời khỏi sân bóng.
Ra đến bên ngoài HạnhNhi nói muốn cùng tôi tới một nơi, tôi ngập ngừng.
- Chắc là để khi khác. Bây giờ tớ có việc đi rồi.
- Không khi khác được.
- Vậy nhé. Tớ đi đây.
- Ơ. Linh Đan, đợi đã…
Tôi vội vàng rời khỏi và lẫn vào trong dòng người phía trước. Chính xác hơn là tôi đang tránh mặt Ju. Tôi vừa thấy Ju phía bên kia cánh cửa và cậu ấy đang tiến lại gần chỗ tôi.