Đinh Mật cười rực rỡ ngọt ngào ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nhìn Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc cúi đầu cười, xoa tóc cô, hiếm khi khen ngợi: “Thi tốt lắm, xem ra hôm đó khai quang có hiệu quả.”
Lại vò mái tóc mềm như nhung của cô thêm một hồi: “Sau này sẽ cho cậu hấp thụ nhiều linh khí hơn.”
Từ Khiên cười rung cả vai: “Gì? Hấp thụ dương khí?”
Đinh Mật: “…”
“Má, thì ra là thế, chẳng trách Đinh Mật thi tốt vậy!” Tần Dạng cười phá lên.
Đỗ Minh Vy cảm thấy bọn con trai cứ rời khỏi trường là vô cùng phóng túng, cô nàng lườm Từ Khiên một cái, Từ Khiên chậm chạp thu nụ cười về.
Điền Chính Quốc trực tiếp đá cho Tần Dạng một cú, cười mắng: “Cấm cười.”
Mãi đến lúc này Đinh Mật mới thực sự cảm nhận được niềm vui sướng thuộc về chính mình, cô kéo tay Điền Chính Quốc cười ngốc nghếch, ngỡ như may mắn của cả đời đều đã dốc hết vào kỳ thi đại học này.
Bình tĩnh lại, Đinh Mật vội hỏi thành tích của Từ Khiên và Tần Dạng. Từ Khiên quả nhiên là chú hắc mã của khối, chỉ kém Điền Chính Quốc hơn hai mươi điểm, nhưng xét theo phổ điểm những năm trước, đảm bảo có thể đăng kí vào Thanh Hoa.
Tần Dạng cười: “Điểm của tôi suýt vào được tuyến một, nhưng thế là đủ rồi, vài ngày nữa tôi đến Bắc Kinh phỏng vấn, thông qua là được.”
“Chắc chắn không thành vấn đề.”
Tố chất thân thể Tần Dạng luôn rất tốt, lại không bị cận thị, thể trạng tuyệt đối đạt chuẩn.
Đỗ Minh Vy nghĩ ngợi, nói: “Vậy Đinh Tiểu Mật có thể đăng kí vào Thanh Hoa không?”
Từ Khiên đáp: “Chắc là có thể, song điểm hơi thấp, không dễ chọn chuyên ngành, nếu nghe theo sắp xếp của nhà trường thì có lẽ cũng được, nhưng nhỡ bị xếp vào ngành nghề ít được quan tâm thì…”
“Đăng kí Bắc Đại đi.” Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn Đinh Mật, dường như đã lựa chọn kĩ càng giúp cô.
Đinh Mật chưa từng đến Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh rất lớn, không ở cùng một khu sẽ rất khó gặp nhau, vội hỏi: “Bắc Đại cách Thanh Hoa xa không?”
Điền Chính Quốc cười xì, nhếch môi: “Có một câu chuyện cười thế này, bản Bắc Đại: Chúng ta cách trường đại học hàng đầu thế giới bao xa? – Ra cửa Đông đi về hướng Bắc mét; bản Thanh Hoa: Chúng ta cách trường đại học hàng đầu thế giới bao xa? – Ra cửa Tây đi về hướng Nam mét.”
“Cậu nói có xa không?”
Đinh Mật vui mừng, lại cười ngốc: “Gần quá, vậy chúng mình có thể cùng nhau ăn cơm tối mỗi ngày rồi.”
Điền Chính Quốc cúi đầu cười: “Ừm, nhưng vẫn phải xem giờ giấc đã.”
Từ Khiên buồn bực: “Bọn mày đừng thế có được không? Để ý cảm giác của tao cái!” Vài ngày nữa Đỗ Minh Vy sẽ phải sang Mỹ, hai người này còn nói chuyện kiểu đấy trước mặt cậu, cố tình đâm vào trái tim thủng lỗ chỗ của cậu hả?
Đỗ Minh Vy hừ lạnh: “Nếu không vui thì cậu tìm lấy một cô ở Thanh Hoa đi.”
“Đỗ Minh Vy, cậu thèm ăn đòn phải không?”
“Nhà cậu mới thèm!”
“Nếu cậu thật sự không nhịn được mà cắm sừng tớ, coi như tớ thất bại.”
“Cậu biến đi!”
Hai người thường xuyên đấu võ mồm, Đinh Mật thấy mãi thành quen. Nghĩ đến chuyện học sinh khóa trước ở trường cô mà thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại thì sẽ được thưởng học bổng, dù chưa nhận được thông báo trúng tuyển, Đinh Mật đã cảm thấy ví của mình dày thêm hai vạn, hào phóng nói: “Tớ mời các cậu ăn cơm!”
Điền Chính Quốc liếc cô: “Được lĩnh lương rồi?”
Đinh Mật lắc đầu: “Chưa mà, chưa có lương thì không thể mời sao?”
Tần Dạng luôn tích cực trong ăn uống nhất, vội nói: “Đương nhiên có thể, ăn gì vậy?”
“Tao muốn ăn thịt nướng.” Đỗ Minh Vy nói.
“Vậy thì đi ăn thịt nướng thôi.”
Mấy người cùng nhau đi ăn thịt nướng, lúc Đinh Mật định trả tiền thì Điền Chính Quốc ngăn lại, người nọ nhếch môi liếc cô: “Có tớ ở đây mà còn cần cậu chiêu đãi?”
“…”
Vâng, Điền thiếu gia có tiền, ngài đãi!
Điền Chính Quốc thanh toán xong, mấy người lại vào phòng game ở gần đó chơi thêm một thời gian. Đinh Mật đi vệ sinh, quay về không thấy Điền Chính Quốc đâu, tưởng cậu cũng đi vệ sinh, Đỗ Minh Vy lại mua thêm một trăm đồng tiền game, gọi cô: “Mật Mật, bọn mình đi gắp gấu bông.”
Đinh Mật cảm thấy cái máy gắp gấu bông này rất ranh mãnh, cô gắp mười mấy lần mà vẫn không được một con: “Bọn mình chơi trò khác đi, cái này phí quá.”
Đỗ Minh Vy không chút bận tâm: “Tao cứ gắp đấy, tao không tin tao không gắp được con nào.”
Hai người mải mê chiến đấu với máy gắp gấu bông.
Mãi đến khi dùng hết số tiền đã đổi, Đinh Mật mới quay đầu tìm người. Không biết Điền Chính Quốc quay lại từ khi nào, cậu đang đứng dưới máy ném bóng rổ, tốc độ tay cực nhanh. Đinh Mật cười chạy qua, ôm bóng rổ ném loạn xạ, rõ ràng là phá đám. Điền Chính Quốc ném quả bóng cuối cùng đi, cúi đầu nhìn cô: “Không gắp được gấu?”
“Gắp được hai con, cho Đỗ Minh Vy rồi.”
“Về chứ?”
Đinh Mật nhìn đồng hồ trên tay cậu, ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm.”
Chào tạm biệt mọi người, Đinh Mật tự nhiên khoác tay Điền Chính Quốc, hai người bắt xe, kêu dừng ở đầu đường.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai bóng người một cao một thấp cùng nhau xuyên qua con ngõ nhỏ, cô bé lắc tay chàng trai nũng nịu: “Điền Chính Quốc, tớ thi tốt như vậy, có thưởng không?”
Hai bóng người cùng ngừng lại, bóng thấp ngước mặt lên, muốn được thưởng. Bóng cao vò tóc cô, cúi đầu.
Ra khỏi ngõ, mặt Đinh Mật đỏ hồng, họ giống như mọi đôi tình nhân trẻ tuổi bồng bột khác, hễ tìm được cơ hội là hôn nhau. Cô cảm thấy Điền Chính Quốc càng ngày càng lợi hại, làm cô suýt chút nữa thì đứt hơi.
Điền Chính Quốc lấy từ trong túi ra một hộp quà, nhét vào tay cô.
Đinh Mật nhìn mà sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cậu: “Điện thoại?” Chẳng trách lúc nãy thấy túi cậu dường như có gì đó.
“Cậu vừa đi mua?”
Điền Chính Quốc cười nghiêng mặt đi, ho khan: “Đây mới là phần thưởng.”
“Nhưng mà…”
Điền Chính Quốc đè đầu cô xuống, giọng mất kiên nhẫn: “Nhưng gì? Cái điện thoại nát kia của cậu còn không gọi được.”
Đinh Mật ăn đau, lầm bầm: “Tớ vốn định vài ngày nữa sẽ đi mua.”
Điền Chính Quốc: “Vài ngày nữa với hôm nay có khác gì?”
Đinh Mật nhìn cậu, bỗng cười: “Được thôi, không khác, tớ nhận chiếc điện thoại này, ừm… coi như nhận quà sinh nhật sớm.”
Trước khi đăng kí nguyện vọng, họ về trường một chuyến, Lý Chí Bân đứng trên bục giảng chỉ cho họ cách đăng kí nguyện vọng: “Mật mã ban đầu là số chứng minh thư của các em, sau khi sử dụng nó để đăng nhập vào hệ thống đăng kí nguyện vọng lần đầu tiên, các em phải đổi mật mã đăng nhập mới được thao tác tiếp. Ngoài một lần đệ trình nguyện vọng trên mạng, mỗi người còn có một cơ hội để thay đổi nữa, vậy nên các em hãy trao đổi thật kỹ với phụ huynh xem nên điền vào trường nào, ngành nào.”
Khi ấy nhà trường không hạn chế địa điểm đăng kí nguyện vọng, có thể ở nhà lên mạng điền, cũng có thể đến phòng máy của trường điền, hơn nửa học sinh đều chọn điền ở nhà. Lý Chí Bân vừa dứt lời, có người bày tỏ: “Chắc chắn là điền ở nhà rồi ạ, bố mẹ em phải canh em điền mới chịu.”
Lý Chí Bân đặt hai tay trên bàn, cười: “Đây có lẽ là lần cuối các em ngồi ở nơi này, các em là khóa học sinh đặc biệt nhất mà thầy từng làm chủ nhiệm trong suốt mấy năm qua.”
Có người giơ tay: “Đặc biệt chỗ nào ạ? Bởi vì lớp trưởng và lớp phó dẫn đầu…”
Chưa nói xong đã bị lớp phó đập đầu.
Cả lớp cười ầm ĩ.
Lý Chí Bân cười lắc đầu, nhìn đám học trò: “Cho dù sau này các em học trường nào, chọn ngành gì, làm việc chi, thầy đều mong các em có thể giữ vững trái tim thuở đầu.”bg-ssp-{height:px}
Có nam sinh thở than: “Bố mẹ tôi bắt tôi làm giáo viên, sau này… con của các cậu rơi vào tay tôi hết nhé.”
Cả lớp lại cười phá lên.
Lý Chí Bân nói: “Cuối cùng, hy vọng sau này các em sẽ thường xuyên về thăm trường cũ.”
Đinh Mật nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh, nhoẻn cười, dạt dào lòng tin vào tương lai. Năm tháng đáp đền, không phụ thanh xuân.
Khác với sự thoải mái thả lỏng của Đinh Mật, Tiết Ninh hoàn toàn ngược lại, mỗi ngày đều bận bịu tra trường, nghe ngóng điểm chuẩn của các ngành từ năm trước, cân nhắc chọn lựa, nhưng điểm của cô ta thực sự quá thấp, rất khó chọn trường. Tiết Chấn lần nào cũng không kìm được lôi cô ta ra mắng: “Đinh Mật định đăng kí vào Bắc Đại, còn mày chỉ có thể đến một trường tuyến ba ở tỉnh lẻ, hai đứa rõ ràng ở chung một phòng, sao cách biệt lại lớn như thế? Sớm bảo mày chăm chỉ cố gắng học tập mà mày không nghe.”
Trước kia bị Tiết Chấn mắng, Tiết Ninh có thể nghe tai này ra tai kia, có khi còn cãi lại, bây giờ thì cứ bị mắng là khóc. Tiết Chấn nhìn cô ta như vậy cũng không đành lòng, chỉ biết thở dài: “Đành đi tỉnh lẻ thôi, điểm trường này khá thấp.”
Tối, Đinh Mật nằm trên giường vừa đọc tiểu thuyết vừa xem tin nhắn trong nhóm, mọi người đang thảo luận về chuyện điền nguyện vọng.
Tưởng Tân Tử: Lớp phó và lớp trưởng đăng kí trường nào vậy?
Lớp trưởng: Đại học Chiết Giang.
Lớp phó: Đại học Chiết Giang. Còn cậu?
Tưởng Tân Tử: Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh.
Có người hỏi: Đinh Mật thì sao? Bắc Đại hay Thanh Hoa vậy? Lần này Đinh Mật được thần thi phù hộ à, má, ngưỡng mộ chết đi được, tôi mà có bạn trai học giỏi thì có phải cũng sẽ được thần thi chiếu cố không nhỉ?
Có người sặc: Chàng trai, hóa ra cậu cong?
Lớp trưởng gửi một cái mặt cười lăn lộn, cả đám hùa theo, spam kín màn hình.
Tần Dạng: Đinh Mật chọn Bắc Đại, cách anh Quốc của bọn tao mét, như hình với bóng.
Đinh Mật lập tức chuyển tiếp câu này cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc gửi lại một cái nhãn dán xoa đầu: ngoan.
Đinh Mật cười khanh khách, gửi mấy cái nhãn dán đánh người đến cậu.
Tiết Ninh nghe thấy tiếng cười của cô, ngẩng đầu nhìn mặt giường, tâm trạng càng suy sụp buồn bực, cực kỳ khó chịu.
Đinh Mật phát huy tốt hơn bình thường, từ ngày nhìn thấy điểm thi của Đinh Mật, Tiết Ninh đã có cảm giác Đinh Mật sẽ định đăng kí Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Mấy ngày trước Tiết Chấn hỏi Đinh Mật định chọn trường nào, Đinh Mật bảo Bắc Đại.
Từ hôm ấy, Tiết Ninh luôn cảm thấy khó chịu.
Tiết Chấn vừa giúp cô ta chọn trường vừa mắng, cô ta đã chọn trường xong, nhưng vẫn sợ không được tuyển, nếu không may bị trượt, chỉ có thể chờ tin tức từ trường đại học ở nhóm nguyện vọng hai.
So ra, Đinh Mật không chỉ đỗ vào Bắc Đại mà còn có cậu bạn trai học siêu giỏi ở Thanh Hoa, đẹp trai, gia thế tốt. Có thể dự kiến tương lai của Đinh Mật sẽ rộng mở và hạnh phúc cỡ nào.
Tiết Ninh bỗng hiểu ra cảm giác cực kỳ khó chịu này là gì.
Đố kị.
Đúng, cô ta vừa ghét Đinh Mật, vừa hâm mộ lẫn đố kị Đinh Mật.
Đến ngày hôm nay, chỉ còn lại sự đố kị.
Thậm chí đã đến mức điên cuồng.
Chỉ cần nghĩ đến cuộc đời sau này của hai người sẽ phát triển sang hai hướng hoàn toàn trái ngược nhau, cô ta rất khó mà chấp nhận.
Nguyện vọng một của Đinh Mật là ngành Báo chí trường bắc Đại, các nguyện vọng song song cũng đều chọn trường ở Bắc Kinh. Cô cao hơn điểm sàn tuyến một hơn điểm, thầy chủ nhiệm đã nói, chắc chắn đỗ được Bắc Đại.
Còn nguyện vọng hai, Đinh Mật tùy tiện điền hai trường tuyến một.
Điền Chính Quốc đăng kí vào ngành Máy tính trường Thanh Hoa.
Lời hẹn đi tốt nghiệp du lịch lúc trước cuối cùng không thể thực hiện, bởi vì Đỗ Minh Vy phải đi Mỹ sớm. Ngày tháng , mấy người tiễn Đỗ Minh Vy ở sân bay, mắt Đinh Mật đỏ ửng, Đỗ Minh Vy cũng khóc: “Mày đáng ghét thật, đâu phải tao không trở lại, vài tháng nữa tao sẽ về mà!”
Giọng Đinh Mật toàn âm mũi: “Tao sẽ nhớ mày.” Ở bên nhau nhiều năm như vậy, đột ngột tách ra, cảm giác mất mát ấy thật sự rất khó chịu.
Bố mẹ Đỗ Minh Vy nhìn lũ trẻ, lắc đầu bất đắc dĩ.
Đỗ Minh Vy nhìn sang Từ Khiên vẫn im lặng nãy giờ, ôm Đinh Mật, lại ôm Tần Dạng, chỉ chạm nhẹ với Điền Chính Quốc, vòng qua cậu, chuyển đến trước mặt Từ Khiên. Đỗ Minh Vy đỏ mắt ngẩng đầu nhìn cậu, dang tay ôm chặt cậu.
Hầu kết Từ Khiên trượt lên trượt xuống, cậu cụp mắt ôm cô, rất mạnh, rất chặt, nhưng không dám ôm quá lâu, sợ bố mẹ cô nhìn ra gì đó.
Đỗ Minh Vy lau hết nước mắt nước mũi lên áo cậu, nói thầm một câu, đoạn buông tay, quay người vẫy tay chào tạm biệt họ.
Đinh Mật lau nước mắt, trông thấy mắt Từ Khiên cũng đỏ hoe.
Thi đại học xong, họ trải qua cuộc chia ly đầu tiên.
Giấy báo trúng tuyển nhóm nguyện vọng một của Điền Chính Quốc được gửi về trường, Điền Chính Quốc và Từ Khiên nhận được giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa trước cô một bước, Đinh Mật nâng tờ giấy báo của cậu xem đi xem lại, bị Điền Chính Quốc chế nhạo: “Đẹp thế à?”
Đinh Mật cười tít mắt: “Đẹp mà, không biết giấy báo trúng tuyển của tớ trông thế nào.”
Lúc giấy báo trúng tuyển của trường Bắc Đại được gửi về trường, Đinh Mật nhận được điện thoại của thầy chủ nhiệm, Lý Chí Bân nặng nề hỏi: “Đinh Mật, em không điền nguyện vọng một vào Bắc Đại?”
Trái tim Đinh Mật chùng xuống.
“Em có mà!”
Cô căng thẳng đáp, một suy đoán không hay xông thẳng lên đầu: “Em không… không trúng tuyển ạ?”
Lý Chí Bân thở dài: “Không tìm thấy giấy báo của em, nhưng những bạn điểm thấp hơn em đều đã nhận được giấy báo rồi.”
Đầu óc Đinh Mật trống rỗng, kêu ong ong, thì thào: “Là, là sao cơ ạ? Vì sao bạn điểm thấp hơn em đã trúng tuyển rồi…” Cô hoảng loạn suy đoán, “Có phải lúc chuyển phát nhanh bị mất tích không ạ? Có thể tìm được không ạ? Mất giấy báo trúng tuyển có thể được phát bù không ạ?”
Hỏi liên tiếp mấy câu, Đinh Mật cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi bản thân, chỉ là mất giấy báo trúng tuyển mà thôi.
Lý Chí Bân bảo cô đừng lo, thầy nhờ người hỏi thăm cho.
Cúp điện thoại, Đinh Mật cuống cuồng khoác túi chạy ra khỏi nhà, va phải Tiết Ninh ở cửa phòng, Tiết Ninh ôm vai, cau mày nói: “Mày làm gì đấy!”
Đinh Mật như không nghe thấy cô ta nói gì, vừa vội vã thay giày vừa gọi điện cho Điền Chính Quốc, giọng nức nở: “Điền Chính Quốc, thầy chủ nhiệm nói giấy báo trúng tuyển của trường Bắc Đại được gửi về rồi, nhưng không có của tớ, điểm thấp hơn tớ cũng nhận được rồi…”
Điền Chính Quốc nghe xong, tâm trạng nặng nề, vỗ về cô: “Cậu đừng gấp, chúng ta đến trường xem sao.”
Tiết Ninh vốn đã vào trong phòng, nghe thấy lời của Đinh Mật, sắc mặt trắng bệch, quay đầu hốt hoảng vội nhìn cô một cái.
Đinh Mật không nhìn thấy, thay giày xong liền cuống quýt ra khỏi nhà.
Tiết Ninh chết chân tại chỗ, nắm chặt tay, bỗng hơi sợ.
Đinh Mật gặp Điền Chính Quốc, mặt tái xanh, hai người nhanh chóng tìm đến trường.
Giấy báo trúng tuyển không bị mất, bởi vì Đinh Mật vốn không trúng tuyển.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau