Mật Ngọt Hôn Nhân - Mộ Nghĩa

chương 20-21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Trong khi Nguyễn Yên vẫn còn đang ngây người chưa phản ứng lại được ý tứ của anh thì ngay sau đó cô đã cảm thấy bản thân bị bế ngang lên, cô kinh ngạc la lên một tiếng thì người đàn ông đã đi ra phía bên ngoài phòng tắm, bước chân không ngừng lại.

Trong đầu Nguyễn Yên trống rỗng một giây, chợt hiểu ra điều gì thì sắc mặt còn đỏ hơn cả dâu tây.

Bởi vì khoảng thời gian trước Chu Mạnh ngôn rất bận nên không về nhà, hơn nữa kỳ kinh nguyệt của cô lại tới nên bọn họ đã không sinh hoạt phương diện nào đó được hơn một tuần rồi…

Nguyên văn là về công ty, nhưng mình đổi thành về nhà nhé.

Nguyễn Yên tưởng tượng đến những gì sẽ xảy ra một lát nữa thì nhịp tim không tự giác đập nhanh hơn.

Khi cô bị đặt lên trên giường, khăn tắm trên người cô cũng vô thức bị cởi bỏ, cô chưa kịp che đi thì người đàn ông đã đè cổ tay của cô lại rồi bao phủ cô trong lòng ngực.

Cô khẽ thì thào như con mèo nhỏ một tiếng: “Anh… Không phải anh nói đêm nay muốn đi ngủ sớm một chút hay sao?”

Sao cái kịch bản này lại không giống như trong dự đoán của cô thế??

Anh nhìn về phía cô: “Ngủ, có vấn đề gì sao?”

Nguyễn Yên: “……” Người này xác định không phải đang trêu chọc cô đấy chứ?

Nụ hôn của anh rơi xuống, Nguyễn Yên dần lạc mất bản thân trong những nụ hôn vô cùng thành thạo của anh, cảm giác mỗi một lần tiếp xúc thân thể với anh đều vô cùng quen thuộc nhưng cũng lại xa lạ, giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy.

Có lẽ thật sự là bởi vì “Tiểu biệt thắng tân hoan” nên trong căn phòng tràn ngập hương hoa hồng, nhiệt độ trong không khí cũng dần dần tăng lên.

Tiểu biệt thắng tân hoan: nôm na là xa cách rồi trở lại bên nhau sau một thời gian dài sẽ mang lại cảm xúc mãnh liệt hơn là có niềm vui mới.

Chiếc đệm nhấp nhô thật sâu, mồ hôi từ cằm của anh lăn dài xuống giữa cổ của cô, Nguyễn Yên bị anh ôm lên, đầu gối tách ra hai bên sườn thân thể của anh, cô không kìm nén nổi bám lên vai anh.

Cô lắc lư như một chiếc thuyền nhỏ, lại cũng giống như một cánh diều trong gió muốn bay đến nơi xa nhưng cuối cùng lại bị anh kéo vào trong vòng tay.

Sáng sớm hôm sau, sắc trời hửng sáng.

Nguyễn Yên tỉnh lại trước, cô xoay người thì cảm thấy trước mắt có một khoảng ánh sáng mơ hồ, tay của cô vô thức tùy ý sờ vào ga trải giường bên cạnh nhưng lại chạm phải thân thể của người đàn ông.

Sao hôm nay Chu Mạnh Ngôn lại ngủ dậy muộn hơn so với cô thế?!

Đây là lần đầu tiên cô tỉnh dậy khi anh vẫn còn ở bên cạnh.

Đêm hôm qua, cô không biết hai người đã lăn lộn bao lâu, chỉ nhớ rằng vốn là đã kết thúc nhưng cô lại bị anh bế vào phòng tắm, không hiểu vì sao hai người lại quấn vào nhau ở trong đó.

Nước trong bồn tắm nguội lạnh, Chu Mạnh Ngôn sợ cô bị cảm nên làm đến giữa chừng thì ôm cô trở lại giường, sau đó Chu Mạnh Ngôn hoàn toàn không màng đến thời gian mà lôi kéo cô cùng sa vào trong triền miên vô tận.

Chỉ biết rằng khi cô đi vào giấc ngủ thì đã là sau nửa đêm, có lẽ là hai giờ, cũng có lẽ là ba giờ, dường như người đàn ông muốn bù lại tất cả thuế lương thực bị thiếu mấy ngày nay vậy…

Nguyễn Yên mặt đỏ tai hồng, lập tức ngắt đứt hồi ức. Cô ngáp một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại sau đó chìm vào giấc ngủ lần nữa.

Tới gần mười giờ Chu Mạnh Ngôn mới tỉnh lại.

Anh mở mắt ra, nhìn đến chiếc đồng hồ trên vách tường thì phát hiện ra đây là lần đầu tiên anh bị rối loạn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi của mình trong nhiều năm qua, cho dù hôm nay là thời gian cuối tuần.

Vào lúc bình thường cho dù là đi làm hay được nghỉ phép thì Chu Mạnh ngôn đều yêu cầu bản thân phải thức dậy sớm, bao gồm cả thời gian ngủ vào buổi tối cũng cơ bản phải đúng giờ, anh đã sống một cuộc sống tự chủ trong nhiều năm, mãi cho đến tối hôm qua ——

Bởi vì có một số trường hợp bất khả kháng mà anh đành phải phá vỡ nguyên tắc của mình.

Anh nhận ra có một số thứ không phải là điều cần thiết cho cuộc sống nhưng sau khi bạn đã tiếp xúc rồi thì dường như không có cách nào để từ bỏ. Chu Mạnh Ngôn đối với những chuyện đó cũng không ham thích, trước khi kết hôn anh cũng cảm thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Nhưng sau khi đã có lần đầu tiên, mỗi một nơi trên cơ thể của Nguyễn Yên đều sẽ khơi dậy những cảm xúc ấy.

Anh nhắm đôi mắt lại một lúc, bình tĩnh lại cảm xúc sau đó mới bước xuống giường.

Khi Nguyễn Yên tỉnh lại lần thứ hai thì nghe thấy tiếng nước được truyền đến từ nhà vệ sinh, lúc này người bên cạnh đã không thấy đâu.

Cô phát hiện ra bản thân vẫn chưa mặc cái gì cả thì ngồi dậy muốn đi tìm váy ngủ, vừa đúng lúc người đàn ông đi từ bên trong ra.

Cô xấu hổ đến mức lập tức khẽ kéo khăn trải giường phủ lên trên người rồi vùi nửa đầu vào trong chăn thì nghe thấy anh đang đi từng bước đến gần, gương mặt của cô đã đỏ đến mức giống như sắp nhỏ ra máu tới nơi vậy.

Chu Mạnh Ngôn mở tủ quần áo rồi lấy ra một cái váy, sau đó đi về phía mép giường.

Anh rũ mắt nhìn lướt nhìn về phía cô, dáng vẻ thẹn thùng của cô gái làm cho anh cảm thấy dường như tối hôm qua anh đã làm ra chuyện gì không bằng cầm thú vậy.

Cô làm bộ không nghe thấy cái gì cả, định chờ anh rời đi rồi mới đi lấy váy, ai ngờ lại có một bộ đồ được ném vào trong tầm tay.

“Đi tắm rửa đi.”

Giọng nói của anh đã khôi phục lại giọng điệu như khi đang xử lý công việc.

Quả nhiên đây mới chính là con người của Chu Mạnh Ngôn.

“Vâng……”

“Liệu pháp châm cứu mà em đã nói với anh hôm qua có thể để cho Diệp Thanh đưa em đi xem thử.”

Điều trị là cố gắng khắc phục một vấn đề sức khỏe, thường là sau khi chẩn đoán. Trong lĩnh vực y tế, nó thường đồng nghĩa với liệu pháp hay phép chữa bệnh. (Nguồn: Wikipedia)

Ngày hôm qua Nguyễn Yên đã nói với Chu Mạnh Ngôn về bác sĩ Đông y mà bà cụ đã giới thiệu với cô, muốn hỏi anh xem có thể đổi sang một liệu pháp khác để thử nghiệm một chút được hay không, người đàn ông không tỏ thái độ, đoán chừng là anh tìm người đi tìm hiểu một phen cho nên bây giờ mới cho cô câu trả lời.

“Được, em sẽ gọi điện thoại đặt hẹn trước.”

Sau khi Chu Mạnh Ngôn rời khỏi phòng ngủ, Nguyễn Yên thay đồ xong thì mở điện thoại lên tìm dãy số của phòng khám đã được lưu lại mấy ngày trước.

Sau khi gọi điện qua, bên kia nói có thể đặt lịch hẹn trước nên cô đã hẹn gặp vào lúc hai giờ chiều.

Nguyễn Yên rửa mặt xong rồi đi ra khỏi phòng thì cảm thấy có thứ gì đó đang cọ lên chân, cô ngồi xổm người xuống sờ đến Ca Cao thì mỉm cười: “Thì ra em vẫn luôn chờ chị ở cửa.”

Ca Cao lim lim lòng bàn tay của cô sau đó Nguyễn Yên dắt nó xuống dưới lầu.

Ngày hôm qua cô đã nói với người giúp việc rằng sau này khi cô ở nhà đều cố gắng hết sức không cần người đi theo nữa, cô phải tự mình học được cách đi lại và tự lo liệu được cuộc sống của mình, quá phụ thuộc vào người khác sẽ làm cho cô không thể thích ứng nhanh hơn được.

Đang lúc ăn cơm trưa sớm thì tiếng chuông điện thoại của cô đột ngột vang lên.

Cô bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lười biếng của Chúc Tinh Chi: “Cậu đang làm gì thế? Hôm nay cậu có sắp xếp gì không?”

“Mình đang ăn bữa trưa sớm, buổi chiều còn phải đi ra ngoài gặp bác sĩ Đông y.”

“Bác sĩ Đông y? Khám đôi mắt sao?”

“Ừ.”

“Ra là như vậy, mình còn đang định đến nhà cậu tìm cậu đấy, mình ở nhà một mình quá nhàm chán. Không muốn đi mua sắm cũng không muốn đi dạo phố, chỉ muốn gặp cậu thôi, cậu nói xem sao mình lại thích cậu như vậy hả?”

Nguyễn Yên không nhịn được bật cười: “Hay là cậu đến tìm mình cũng được mà, mình đi gặp bác sĩ Đông y xong sẽ lập tức về nhà ngay.”

“Chu Mạnh Ngôn đi với cậu sao?”

“Không, mình tự đi thôi.” Từ trước đến nay anh không có thời gian dư thừa như vậy.

“Nếu vậy hay là để mình đi với cậu nhé? Dù sao thì mình cũng đang rảnh rỗi.”

“Được đó.” Có Chúc Tinh Chi đi cùng thì cô sẽ không còn cảm thấy buồn chán nữa.

“Vậy thì buổi chiều mình sẽ tới tìm cậu.”

Đến buổi chiều, ánh nắng xuyên qua lá cây lưu lại trên mặt đất những hình bóng loang lổ.

Nguyễn Yên dắt Ca Cao xuống xe, Chúc Tinh Chi cũng đi xuống sau đó tiến lên đỡ lấy cô: “Đi thôi, chỗ cậu nói chắc là nhà này rồi.”

Nếu chỉ nhìn cửa phòng khám này một cách đơn thuần thì sẽ thấy dường như đây chỉ là một phòng khám bình thường đến không thể bình thường hơn nhưng thật ra phòng khám này đã mở ở nội thành cũ của Lâm Thành gần ba mươi năm rồi, những năm đầu là do ba của bác sĩ Đông y hiện tại phụ trách, bây giờ đến con của ông ấy, cả nhà bọn họ đều là thế gia bác sĩ Đông y, rất có danh tiếng ở Lâm Thành.

Một gia tộc có nhiều đời vinh hiển.

Hai người đi vào bên trong, đợi không bao lâu thì nhìn thấy một vị bác sĩ Đông y lớn tuổi hiền lành.

Ông ấy đã biết tình hình của Nguyễn Yên, sau khi lật xem các báo cáo kiểm tra về đôi mắt trước đây của cô thì mỉm cười: “Cô gái nhỏ, đừng gấp nhé, loại tình huống này của cháu lúc trước chúng tôi đã từng gặp qua rồi, tôi cảm thấy Đông y càng thích hợp hơn với cháu, trước tiên cháu cứ châm cứu thử một đoạn thời gian đã.”

Chúc Tinh Chi: “Bác sĩ, vậy ước chừng khoảng bao lâu thì cậu ấy mới có thể nhìn thấy ạ?”

“Việc này cũng khó mà nói, không phải cứ uống hai túi thuốc là có thể tốt lên được, còn phải xem tình trạng của bản thân cô bé, nhưng châm cứu nhất định sẽ có hiệu quả.”

Nguyễn Yên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô đã rất lâu rồi không nghe được những lời nói khích lệ lòng người như vậy: “Vâng ạ.”

“Hôm nay có thể sắp xếp lần trị liệu đầu tiên.”

Nguyễn Yên và Chúc Tinh Chi đi ra khỏi phòng khám một tiếng sau đó, người kia hỏi cô cảm thấy như thế nào.

“Thì mình cảm thấy mí mắt ấm áp, đôi mắt vô cùng thoải mái nhưng những mặt khác tạm thời không có cảm giác nào cả.”

Chúc Tinh Chi nói không sao, cái này giống như việc chăm sóc da vậy, là một quá trình lâu dài, Nguyễn Yên cũng cân bằng lại tâm trạng, không thèm nghĩ đến kết quả nữa.

“Vậy thì bây giờ chúng ta trở về đi, buổi tối cậu ở lại nhà mình ăn cơm luôn nhé.”

“Được đó.”

Nguyễn Yên dẫn theo Chúc Tinh Chi trở về nhà, hai người đi đến phòng giải trí cho bé chó ở lầu hai, tính chơi cùng với Ca Cao một lúc, người giúp việc đưa trái cây và bánh ngọt vào, Chúc Tinh Chi thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, chồng cậu không ở nhà sao?”

“Chắc là anh ấy đang ở trong phòng sách?”

Người giúp việc ở bên cạnh đáp: “Hình như vừa nãy tiên sinh có việc ra ngoài rồi ạ.”

Người giúp việc đi rồi, Chúc Tinh Chi mỉm cười trêu chọc: “Chồng cậu cũng bận quá, cuối tuần cũng không ở nhà với cậu, khó trách cậu để cho mình tới đây, hoá ra là do quá cô đơn đây mà.”

Nguyễn Yên xấu hổ ném cái gối ôm hình trái chuối về phía cô nàng: “Là ai muốn tới hả?”

“Hừ.” Chúc Tinh Chi nhặt quả cầu lông trên mặt đất lên: “Ca Cao, chúng ta chơi cầu nhé.”

Cô nàng ném quả cầu ra xa, Ca Cao lập tức đuổi theo sau đó ngậm quả cầu lông trở về, hai người chơi đến vô cùng vui vẻ: “Yên Yên, mặc dù bình thường Chu Mạnh Ngôn không để ý đến cậu nhưng mà Ca Cao cũng quá đáng yêu rồi, có em chó này thì còn cần đàn ông tồi gì nữa chứ.”

Nguyễn Yên: “…”

Một lúc sau cô mới nhớ tới chuyện đã rối rắm mấy ngày nay thì hỏi: “Chi Chi, mình định quyên góp cho một trường học, cậu cảm thấy có khả thi không?”

“Quyên góp cho trường học?”

Nguyễn Yên kể lại những chuyện mà cô đã nghe được từ cháu trai của bà cụ vào chuyến đi đến nông thôn lần trước kia cho cô nàng: “Ngôi trường kia đã rất cũ kỹ và không được tu sửa, nếu nó thật sự không thể sử dụng được nữa thì sẽ có rất nhiều đứa trẻ không được đi học, mình đang nghĩ xem có nên quyên góp một khoản tiền giúp bọn họ sửa chữa lại trường học lần nữa không đây?”

Chúc Tinh Chi ngồi vào bên cạnh Nguyễn Yên, xoa bóp gương mặt của cô: “Yên Yên cũng quá lương thiện rồi.”

“Cậu cảm thấy có khả thi không?”

“Khả thi, loại chuyện này mình nhất định sẽ ủng hộ cậu. Hơn nữa đối với cậu mà nói thì cũng không có gánh nặng gì nhưng đám trẻ kia lại có thể nhận được sự giúp đỡ rất lớn.”

“OK, vậy mấy ngày tới mình sẽ để cho người đi tìm hiểu cụ thể một chút.” Cô duỗi tay chậm rãi sờ đến đ ĩa đồ ăn và dao nĩa trên bàn bên cạnh rồi đưa sang: “Cậu ăn bánh mousse việt quất đi, hương vị vô cùng ngon.”

Chúc Tinh Chi nhìn bánh ngọt tinh xảo thì nuốt nước miếng: “Không ăn, không ăn đâu.”

“Tại sao?”

“Gần đây mình… Đang giảm béo đó! Không thể đụng vào mấy thứ này được đâu.”

“Giảm béo?” Nguyễn Yên đặt đ ĩa đồ ăn sang bên cạnh: “Từ hồi cấp ba đến bây giờ thì đây đã là lần thứ mấy cậu nói muốn giảm béo rồi hả?”

“Mình... Lần này mình nghiêm túc!” Chúc Tinh Chi là thể chất dễ béo, bình thường chỉ cần không kiểm soát chế độ ăn uống một chút thôi thì sẽ mượt mà lên có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, cố tình cô nàng lại còn thích ăn đồ ăn ngon, thường xuyên không quản được cái miệng của mình.

Nguyễn Yên mỉm cười rồi nâng đôi tay lên: “Tới đây, để mình sờ sờ mặt của cậu xem nào.”

Chúc Tinh Chi miễn cưỡng thò gương mặt của mình lại gần, Nguyễn Yên xoa xoa: “Sao mình lại cảm thấy… Càng béo hơn so với lúc trước nhỉ?”

“Nguyễn Yên! Mình giết cậu!” Chúc Tinh Chi tức giận đến mức muốn thọc lét cô.

Cô gái bật cười tránh né, miệng vẫn không quên trêu chọc cô nàng: “Nhất định là cậu giảm béo không đúng cách, vừa rồi mình sờ mặt cậu chính là tràn đầy collagen, vô cùng đáng yêu đó.”

“Đáng yêu cái đầu…”

“Cậu nói xem cậu đã kiên trì được mấy ngày rồi? Còn nhớ rõ lúc trước hồi còn ở trong ký túc xá cấp ba, cậu đã nói nếu như buổi tối cậu ăn bữa khuya thì sẽ mời từng người trong chúng ta đi ăn, cậu nói xem tháng đó cậu đã lôi kéo bọn mình béo thêm mấy ký rồi hả?”

Chúc Tinh Chi thẹn quá hóa giận: “Cậu có còn là bạn thân của mình nữa hay không?! Một khi mình muốn giảm béo thì lại đả kích mình, không cổ vũ cho mình thì cũng thôi đi, lại còn điên cuồng đả kích mình, bản thân mình tỏ vẻ rằng từ giờ trở đi sẽ không bao giờ quan tâm gì đến cậu nữa.”

Cô nàng hừ một tiếng rồi tức giận đứng lên đi ra khỏi phòng giải trí.

“Ấy……”

Nguyễn Yên bị cô nàng trêu chọc đến bật cười.

Cùng lúc đó, cửa lớn của biệt thự được mở ra, Chu Mạnh Ngôn bước vào bên trong.

Anh vừa tạm thời đi ra ngoài xử lý công chuyện, sau khi xong việc thì trở về nhà. Anh đi lên lầu, vừa đi vừa chậm rãi cởi cổ tay áo sơ mi màu đen ra.

Nguyễn Yên ở trong phòng, chờ mãi mà vẫn không thấy Chúc Tinh Chi trở lại.

Người này sẽ không thật sự tức giận đấy chứ?

Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy lần mò ra phía ngoài cửa, khi cô vừa đi đến cửa thì vừa lúc Chu Mạnh Ngôn đi từ dưới lầu lên, anh không chú ý tới Nguyễn Yên ở chỗ ngã rẽ nên đi thẳng về phía phòng khách.

Nguyễn Yên nghe thấy tiếng bước chân thì lại tưởng là Chúc Tinh Chi nên lập tức đi theo.

Đứng ở cạnh tường hành lang phía sau phòng khách, Nguyễn Yên nghe thấy đối phương ngồi xuống ở trên sô pha, thật đúng là điệu bộ không muốn để ý đến cô, cô nén xuống nụ cười bên khóe miệng, mềm giọng hỏi: “Này, tức giận thật hả?”

Người đàn ông đang cầm hộp thuốc lá lên, nghe thấy giọng nói thì dừng tay lại, quay đầu thì nhìn thấy ——

Cô gái đứng nghiêng ở phía sau, thò nửa người ra từ vách tường trông đáng yêu giống như một con hamster nhỏ chui ra vậy, nơi khóe miệng có má lúm đồng điếu, nụ cười có chút ngốc nghếch.

Chu Mạnh Ngôn sửng sốt.

Nguyễn Yên thấy đối phương vẫn còn không chịu hé răng thì bèn lấy phương pháp làm nũng thường dùng ra để dỗ dành “cô nàng”: “Đừng giận mà, mình sai rồi, thật sự chỉ là nói đùa thôi mà.”

Trong phòng khách vẫn không có tiếng đáp lại như cũ.

Nguyễn Yên nghĩ, sao người này vẫn còn làm giá vậy hả?

Cô nghiêng đầu, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng: “Vậy thì mình sẽ kể cho cậu nghe một câu chuyện xưa nhé.”

Giọng nói của Nguyễn Yên mềm mại:

“Ngày xửa ngày xưa, có một con vịt con đang xếp hàng, nó muốn xếp thẳng hàng với những con vịt đằng trước nhưng mà dù cho xếp như thế nào đi nữa thì cũng không đồng đều, vì thế nó lập tức nói thầm vịt xếp không đều, vịt xếp không đều (thật xin lỗi mà, thật xin lỗi mà)…”

Nguyên văn 对不齐鸭 (Duì bù qí yā) tương tự phát âm ‘对不起呀’ (Duìbùqǐ ya) (thật xin lỗi mà).

Cô kể xong thì cũng bị chọc cười bởi bản thân mình, mày mắt híp thành một đường thẳng.

Cho đến vài giây sau ——

Từ trên sô pha trong phòng khách bỗng nhiên truyền ra giọng nói vẫn giữ vững bình tĩnh của người đàn ông:

“Em đang nói chuyện với anh sao?”

Nguyễn Yên: ???

Chu Mạnh Ngôn??!!!

Chương

Khi Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói được truyền ra từ trong phòng khách chính là của Chu Mạnh Ngôn thì toàn thân cô giống như bị sét đánh trúng vậy.

… Tại sao lại là Chu Mạnh Ngôn chứ?! Chẳng phải anh không có ở nhà sao?!!

Chúc Tinh Chi đâu rồi?!

Đúng lúc này giọng nói của Chúc Tinh Chi được truyền đến từ hành lang phía trước: “Yên Yên ơi?”

Nguyễn Yên: “…………”

Nguyễn Yên nghĩ đến những gì bản thân đã làm vừa rồi, một dòng máu xông ào ạt lên đ ỉnh đầu, màu đỏ lan ra hai gò má rồi tiếp tục đi xuống đến gốc cổ, toàn thân giống như muốn đóng đinh tại chỗ, xấu hổ đến mức muốn thăng thiên tại chỗ vậy.

Chúc Tinh Chi không biết có chuyện gì nên đi lên phía trước, sau đó mới nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đang ngồi trên sô pha thì cũng sửng sốt: “Chu, xin chào Chu tiên sinh.”

Người đàn ông thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía Nguyễn Yên, hòa hoãn vẻ mặt: “Ừ.”

Chúc Tinh Chi đi đến bên cạnh Nguyễn Yên, nhìn thấy gương mặt của cô đỏ như vậy thì càng thêm sửng sốt: “Cậu làm sao vậy…”

Nguyễn Yên mặt đỏ tai hồng, mất tự nhiên đến mức đầu lưỡi cuộn lại:

“Mình... Vừa rồi mình nhận sai người…”

Cô nói xong, không dám chờ Chu Mạnh Ngôn lên tiếng nên lôi kéo Chúc Tinh Chi, khó khăn nói: “Chúng ta trở lại phòng giải trí đi…”

Quay trở lại phòng giải trí, Nguyễn Yên dựa vào vách tường, khóc không ra nước mắt:

“Chi Chi, vừa rồi cậu đi làm gì thế?”

Chúc Tinh Chi vẻ mặt vô tội: “Mình vừa đi đến nhà vệ sinh… Cậu làm gì mà mặt đỏ như vậy? Nhìn thấy chồng cậu về đến nhà mà kích động như vậy sao?”

Nguyễn Yên: “…”

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Cô vừa mới làm cái gì vậy? Cô vậy mà lại làm nũng bán manh với Chu Mạnh Ngôn sao? Không bằng để cô chết luôn cho rồi huhuhu.

Bán manh: giả vờ tỏ ra đáng yêu.

Trong phòng khách, Chu Mạnh Ngôn đứng dậy đi đến phòng sách, đóng cửa lại rồi ngồi vào bàn.

Anh mở máy tính lên, muốn xem tài liệu bên trong nhưng không ngờ trong đầu toàn bộ đều là câu nói đáng yêu kia của Nguyễn Yên:

Vịt xếp không đều...

Vịt xếp không đều...

Vô hạn tuần hoàn.

Chu Mạnh Ngôn khẽ ho vài tiếng rồi đ è xuống ấn đường.

Vào buổi tối, Chúc Tinh Chi trở về nhà, khi tới giờ cơm, người giúp việc đi lên thông báo với Nguyễn Yên xuống lầu dùng bữa.

Khi cô đi đến phòng ăn mới biết được Chu Mạnh Ngôn cũng ở đó.

Trên mặt cô lại hiện lên một tầng ửng đỏ, cô cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, mà Chu Mạnh Ngôn cũng rất ăn ý không đề cập đến.

Hai người ăn bữa tối, ngẫu nhiên giao lưu vài câu, cuối cùng người đàn ông buông dao nĩa rồi ngước mắt nhìn về phía cô, giọng điệu bình thản: “Cơm nước xong thì đến phòng sách một chuyến, có việc muốn nói với em.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Yên gật đầu, sau đó Chu Mạnh Ngôn lập tức đứng dậy rời đi.

Hai mươi phút sau.

Trong phòng sách, cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất là một khoảng đèn nê ông, Nguyễn Yên ngồi xuống sô pha bọc da, người đàn ông pha một tách trà, ngồi nghiêng ở vị trí trong góc.

“Là… Có chuyện gì sao?” Nguyễn Yên hỏi.

“Có chuyện.” Anh bắt chéo hai chân, trong tay cầm một phần đề án điện tử về Âu Lạp đưa tới tay cô gái: “Hiện tại cần em ra mặt.”

Lâm Thành vào giữa tháng mười đã mang theo một chút se lạnh, mặt trời mọc lên, bầu trời quang đãng.

Chu Mạnh Ngôn đứng ở trước chiếc gương lớn, chậm rãi cài cúc áo sơ mi rồi mặc thêm áo khoác sau đó cầm lấy đồng hồ trên mặt bàn đeo vào cổ tay.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, anh quay đầu nhìn thấy cô gái vẫn đang trong giấc ngủ say ở trên giường.

Cô nằm nghiêng người, thân thể hơi cong lại, mái tóc đen phủ trên đầu vai trắng nõn nà, hai sợi dây của chiếc váy hơi trượt xuống lộ ra cảnh xuân mơ hồ.

Chu Mạnh Ngôn thu hồi ánh mắt sau đó anh đi ra cửa, người giúp việc ở bên ngoài gật đầu với anh: “Tiên sinh, bữa sáng đã được chuẩn bị xong rồi ạ.”

“Tám giờ rưỡi hẵng gọi phu nhân rời giường, để cho cô ấy ngủ thêm lúc nữa.”

“Vâng ạ.”

Một tiếng sau, chiếc xe Rolls Royce dừng lại ở dưới tầng hầm của tòa nhà Âu Lạp.

Giang Thừa mở cửa xe phía sau ra, Chu Mạnh Ngôn bước xuống.

Hai người đi về phía trước thì nhìn thấy Nguyễn Ô Trình bước xuống từ một chiếc xe hơi ở cách đó không xa. Ông ta mặc một bộ Âu phục màu xám nhạt và chống gậy, mặc dù đã bước vào tuổi sáu mươi nhưng nét mặt vẫn tỏa sáng.

Nguyễn Ô Trình quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông đang đi tới gần, ông ta hơi mỉm cười và chủ động mở lời:

“Chu tiên sinh, buổi sáng tốt lành, trùng hợp thật đấy.”

Nơi đáy mắt của Chu Mạnh Ngôn cũng hiện lên vài phần ý cười: “Đúng là vô cùng trùng hợp.”

Hai người đồng thời đi về phía trước.

“Chu tiên sinh chắc là bởi vì đại hội cổ đông tạm thời lần này mà phải làm lụng cực nhọc không ít đúng không? Vất vả cho cậu còn phải mất công đi tuyên truyền chính sách của mình như vậy.”

Chẳng qua tất cả đều là tốn công vô ích, uổng phí thời gian mà thôi.

Người đàn ông đút một tay vào túi rồi nhìn về phía ông ta: “Ngược lại tôi vẫn còn khá tốt, chủ yếu là vất vả Nguyễn tổng thôi, cần phải làm nhiều giai đoạn chuẩn bị trước công tác như vậy.”

Nguyễn Ô Trình nghe ra ý tứ trong lời nói của anh thì sắc mặt tối sầm lại: “Chu tiên sinh, thật ra nếu tôi là cậu thì trái lại cũng không phải mệt nhọc như vậy.”

“Ừm?”

“Cầm cổ phần rồi chỉ cần nằm không kiếm lợi nhuận chia hoa hồng mỗi năm là được rồi, không cần phải làm việc phí sức như thế, còn hơn là công dã tràng.”

“Nguyễn tổng, tôi vẫn thích phát huy giá trị lớn hơn nữa của mỗi một thứ thuộc về mình, nếu không thì Âu Lạp đối với tôi mà nói cùng lắm cũng chỉ là một đồ vật dùng để trang trí mà thôi.”

Đồ vật? Thuộc về anh ta?

Trong lòng Nguyễn Ô Trình bốc hỏa nhưng vẫn duy trì sắc mặt như cũ.

Chu Mạnh Ngôn liếc nhìn điện thoại rồi gợi lên khóe môi: “Nguyễn tổng, tôi có việc nên đi trước đây, lát nữa gặp lại.”

Sau khi người đàn ông rời đi, sắc mặt Nguyễn Ô Trình tối sầm xuống, cười giễu một tiếng rồi đi về phía trước.

Sau khi đến văn phòng chủ tịch, ông ta ngồi uống trà ở trên sô pha thì có người gõ cửa.

“Vào đi.”

Cam Lư đẩy cửa ra rồi bước đến, trong tay cầm một cái hộp gỗ đặt lên trên bàn trà: “Nguyễn tổng, đây là bình rượu ngon mà bạn tôi mang về từ nước ngoài cho tôi, chỉ là tôi có ít nghiên cứu về rượu vang đỏ, vẫn nên biếu ngài mới không lãng phí.”

Nguyễn Ô Trình nhấp một ngụm Ô Long rồi nghiêng đầu liếc nhìn rượu đỏ sau đó cười nhạt: “Cảm ơn đã có tâm.”

“Không có gì, ngài đề cử tôi lên làm tổng giám đốc tài chính, còn giúp tôi rất nhiều việc, đây chỉ là một chút tấm lòng mà thôi.”

Nguyễn Ô Trình đặt chén trà xuống: “Chuẩn bị đại hội cổ đông một lát nữa thế nào rồi?”

“Một vài cổ đông đã sắp xếp mấy ngày nay đều đã được thu xếp ổn thoả, hoàn toàn không có vấn đề, mọi người đều đi theo ngài, nhất định sẽ không có ai thay lòng đổi dạ.”

Nguyễn Ô Trình đã cho người âm thầm chào hỏi với mấy vị cổ đông, trong tay ông ta có cổ phần, hơn nữa còn có Phùng Trang nên tuyệt đối dư dả để đối phó với Chu Mạnh Ngôn.

Nguyễn Ô Trình cười khẩy một tiếng: “Chu Mạnh Ngôn chỉ cầm một chút cổ phần và cả chức phó chủ tịch thôi mà đã có ý đồ muốn thay máu Âu Lạp rồi.”

Cam Lư nói: “Nguyễn tổng, đây là do cậu ta hi vọng hão huyền. Cũng không biết cậu ta lấy ngông cuồng như vậy từ đâu ra, cho rằng Âu Lạp là Phạn Mộ Ni của cậu ta sao?”

“Cậu ta cho rằng dựa vào % cổ phần công ty có trong tay hơn nữa cùng với một vài thế lực mà cậu ta có thể mượn sức thì có thể đánh thắng tôi sao? Quả là nực cười.”

Chu Mạnh Ngôn có ý định thay thế những thân tín mà ông ta đã sắp xếp từng người từng người một thông qua việc trao đổi nhân tài, làm cho toàn bộ Âu Lạp đều nằm trong phạm vi thế lực của anh.

Nguyễn Ô Trình tuyệt đối không cho phép.

Ông ta rất vất vả mới làm cho Âu Lạp về đến trong tay mình, từ khi ông sinh ra thì người em trai Nguyễn Vân Sơn kia vẫn luôn đè đầu cưỡi cổ ông ta, ngay cả ba cũng coi trọng Nguyễn Vân Sơn hơn và trực tiếp giao quyền quản lý vốn thuộc về ông ta cho Nguyễn Vân Sơn.

Thiên Đạo có luân hồi, Nguyễn Vân Sơn không có mạng để nắm giữ, hiện tại ông ta mới là người cầm quyền của Âu Lạp, không một ai có thể lay chuyển được.

Chín giờ rưỡi sáng, trong phòng hội nghị hình tròn lớn nhất của Âu Lạp, các cổ đông lần lượt vào bàn ký tên.

Các cổ đông cả lớn lẫn bé có mặt ngày hôm nay có tổng cộng gần năm mươi người, tổng cộng nắm giữ cổ phần là %, còn lại một số các nhà đầu tư nhỏ lẻ giao dịch trên thị trường thứ cấp nên không có tư cách tới tham gia đại hội cổ đông.

Thị trường thứ cấp là nơi giao dịch các chứng khoán đã được phát hành trên thị trường thị sơ cấp. Thị trường đảm bảo tính thanh khoản cho các chứng khoán đã phát hành. Đây là nơi trao đổi, mua bán các chứng khoán đã được phát hành. Nhà đầu tư mua đi bán lại chứng khoán nhằm vào một trong các mục đích: cất giữ tài sản tài chính, nhận một khoản thu nhập cố định hàng năm, hưởng chênh lệch giá. (Nguồn: Wikipedia)

Nhân viên công tác ở cửa đang chủ trì việc ký tên có trật tự, một lát sau Chu Mạnh Ngôn đi đến trình chứng minh thư và thẻ mã cổ đông của mình.

Tên của anh nằm ở vị trí thứ ba trong bảng ký tên, cũng là người nắm giữ trong tay số cổ phần nhiều thứ ba ở Âu Lạp.

Anh ký tên xong rồi đi vào bên trong, rất nhiều người đã có mặt đều đưa ánh nhìn về phía anh.

Chu Mạnh Ngôn lướt ánh mắt qua vài người, cuối cùng rơi lên người Cam Lư, người kia khoanh tay trước ngực, hếch mặt lên, dáng vẻ đã nắm chắc phần thắng.

Có người đang khẽ thì thầm:

“Chu Mạnh Ngôn tốn công tốn sức nhất định phải tổ chức một buổi đại hội cổ đông, xem ra là muốn cải cách Âu Lạp.”

“Tôi cảm thấy với thực lực của cậu ta thì hoàn toàn có năng lực khiến Âu Lạp trở nên tốt hơn, có bao nhiêu công ty còn hy vọng được cậu ta nắm giữ cổ phần đấy.”

“Tôi thấy không hẳn là như thế, Chu Mạnh Ngôn có đầy dã tâm nhưng dù sao Âu Lạp cũng không phải là INA, phương án kia của cậu ta quá mức cấp tiến.”

Có tư tưởng tiến bộ, phân biệt với bảo thủ.

“Dù sao thì tôi cũng xem trọng cậu ta.”

“Anh xem trọng cũng vô dụng, Nguyễn Ô Trình sẽ không để cho cậu ta thực hiện được.”

Người đến dần nhiều hơn, vào lúc này Phùng Trang cũng đến đây.

Bà ta đi theo phía sau Nguyễn Ô Trình, không biết hai người đang nói chuyện gì mà trên gương mặt đều mang theo ý cười.

Phùng Trang ký tên rồi đi đến chỗ ngồi của mình, vừa khéo ngồi ở vị trí bên cạnh Chu Mạnh Ngôn. Bà ta liếc nhìn Chu Mạnh Ngôn, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác chán ghét và khó chịu.

Khi bà ta nhìn thấy anh thì nhớ tới dáng vẻ lúc trước Nguyễn Linh đã khóc sướt mướt trước mặt mình, vốn dĩ rùa vàng sắp tới tay lại bay đi cưới người mà bà ta ghét nhất là Nguyễn Yên thì thù này xem như đã kết.

Nếu như lúc trước người mà Chu Mạnh Ngôn cưới chính là Nguyễn Linh thì có lẽ hôm nay bà ta sẽ còn suy xét nên đứng về phía ai, nhưng mà hiện tại bà ta tuyệt đối không có khả năng giúp đỡ Chu Mạnh Ngôn, bà ta sẽ khiến cho anh phải hối hận.

Mấy ngày nay bà ta đã cử người đi tra xét cổ phần mà mình đang nắm giữ trong tay, khấu trừ đi phần đã cấp cho Chu Mạnh Ngôn thì bà ta vẫn còn %, bởi vì lúc trước khi công ty gặp vấn đề thì Nguyễn Vân Sơn đã cầm đi bán % cổ phần công ty, có điều % cũng đã đủ để trợ giúp Nguyễn Ô Trình.

Sau khi tất cả mọi người đã có mặt, phó tổng giám đốc Du Chá đưa bảng ký tên kia cho Nguyễn Ô Trình, ông ta nhíu mày: “Nguyễn tổng, vẫn còn có năm vị cổ đông chưa đến đây, hiện tại lại đột nhiên không liên lạc được với bọn họ, phải làm sao bây giờ?”

Nguyễn Ô Trình nhìn tên của những người có trong danh sách, phát hiện ra năm vị cổ đông này là những người mà ông ta không chuẩn bị trước thì khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Không tới thì trước hết cứ tính là bỏ phiếu trắng đi.” Điều này còn có thể tăng thêm xác suất thắng lợi cho ông ta.

Vào lúc mười giờ, sau khi mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, Nguyễn Ô Trình ngồi ở giữa phòng họp, đại hội cổ đông chính thức bắt đầu.

Nguyễn Yên ở bên kia đang đứng trước gương, trên người mặc một bộ small suit áo choàng màu đen, người giúp việc xõa mái tóc ra sau vai cho cô.

Cô tô son môi xong, người giúp việc nhìn gương mặt xuất thủy phù dung của cô rồi nói:

Ý nghĩa: hoa sen mới nở; đoá hoa mới hé (chỉ dung mạo đẹp đẽ của người con gái)。

“Thưa phu nhân, đã xong rồi ạ.”

Cô đi vài bước sang bên cạnh, lần mò đến túi văn kiện trước gương trang điểm rồi cầm lên sau đó nắm chặt lấy.

“Chuẩn bị xe, tôi muốn đến công ty Âu Lạp một chuyến.”

Giọng nói của cô gái vang lên.

Trong phòng hội nghị, sau khi giải trình đề án xong, các cổ đông bắt đầu phát biểu tóm tắt quan điểm, trong ba người thì đã có hai người phản đối đề án của Chu Mạnh Ngôn, tình thế của trận này dường như đã quá rõ ràng.

Sau khi các quan điểm được trình bày xong thì chính thức bắt đầu phân đoạn bỏ phiếu.

Mỗi người lên bục một lần và bỏ phiếu bầu trong tay vào hộp đựng phiếu ngay tại chỗ.

Hộp phản đối Chu Mạnh Ngôn ở bên trái, ủng hộ anh ở bên phải.

Phùng Trang không hề ngoài dự đoán đi về phía bên trái, mà vài người tiếp theo cũng đều đi về phía bên trái.

Nguyễn Ô Trình nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi theo dõi cuộc bỏ phiếu đã sớm đoán trước được kết quả, Cam Lư đưa tầm mắt về phía Nguyễn Ô Trình, ông ta gật đầu khẳng định với hắn.

Sau đó hai vị tiếp theo đều nắm giữ trong tay và cổ phần của công ty, Nguyễn Ô Trình biết chỉ cần hai vị này bỏ phiếu vào trong hộp bên trái thì sẽ đại biểu là “trò chơi” đã hoàn toàn kết thúc mà không có bất kỳ hồi hộp nào.

Hai vị này là cổ đông lâu năm của công ty, bình thường có quan hệ với Nguyễn Ô Trình cũng không tính là tệ mà ông ta cũng đã từng nhắn nhủ với bọn họ.

Người đầu tiên đi lên bục, đứng sững lại ở giữa hai giây rồi ngay sau đó ——

Ném phiếu vào hộp ủng hộ Chu Mạnh Ngôn ở bên phải.

Nguyễn Ô Trình: ?!!

Ông ta trừng lớn đôi mắt rồi lập tức ngồi thẳng người.

Người thứ hai tiến lên, vuốt v e cằm sau đó cũng ném phiếu vào hộp bên phải!

Trận này vốn dĩ hoàn toàn nghiêng về một bên nhưng hiện tại đã hơi chệch về giữa một chút.

Cam Lư hết sức kinh ngạc nhìn về phía Nguyễn Ô Trình, người kia trừng mắt nhìn hắn, Cam Lư cũng chết lặng.

Nguyễn Ô Trình nhìn Chu Mạnh Ngôn ngồi ở mặt khác bên cạnh, người kia nhàn nhã vắt chéo chân, hơi nhếch khóe miệng lên.

Ông ta siết chặt tay lại, không nghĩ tới người mà mình đã thu mua thế mà lại bị đối phương thu mua ngược lại!

Rốt cuộc Chu Mạnh Ngôn đã cho những người đó lợi ích gì chứ!

Ông ta tức giận đến mức cấp hỏa công tâm, lúc này Phùng Trang ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Anh cả đừng gấp, dù sao đi nữa thì chúng ta cũng sẽ thắng, chút cổ phần công ty này nhường cho Chu Mạnh ngôn thì có thể làm như thế nào được.”

Cấp hỏa công tâm 急火攻心: nôm na là một người gặp phải chuyện không vui, không thoải mái đột nhiên bị tức giận bùng phát xộc thẳng vào tim nhưng không được trút giận ra ngoài mà phải dồn nén, hậm hực trong lòng.

Nguyễn Ô Trình lạnh giọng cười: “Đúng vậy, chờ mà xem.”

Trong khi cuộc bỏ phiếu vẫn đang được diễn ra, con trai út của nhà họ Nguyễn giờ phút này đang ở nước ngoài, lúc trước Nguyễn Ô Trình muốn để cho hắn về nước tham gia đại hội cổ đông nhưng đối phương lại tỏ vẻ chuyện không liên quan gì đến mình, hắn nói công ty luật đang có vụ kiện lớn nên cứ xem như là bỏ phiếu trắng. Nguyễn Ô Trình tức giận vì không lay chuyển được em trai mình thì cũng mặc kệ hắn.

Năm phút sau, cuộc bỏ phiếu hoàn toàn kết thúc, tổ chức bên thứ ba bắt đầu kiểm phiếu.

Mọi người đều nín thở chờ đợi kết quả cuối cùng.

Đây cũng chính là lựa chọn quan trọng nhất liên quan đến sự phát triển của Âu Lạp.

Mười lăm phút sau, nhân viên đại diện tổ chức bên thứ ba lên bục công bố kết quả.

“Hôm nay số người tham dự lần bỏ phiếu này có tổng cộng cổ phần công ty, trong đó cổ phần phản đối đề án của Chu Mạnh Ngôn chiếm và cổ phần ủng hộ đề án của Chu Mạnh Ngôn chiếm .”

Bàn tay đang siết chặt của Nguyễn Ô Trình chợt buông lỏng, trên mặt lập tức nở một nụ cười.

“Tôi tuyên bố, đề án của Chu Mạnh Ngôn…”

Cửa phòng họp bỗng nhiên bị mở ra.

“Xin đợi một chút ——”

Giang Thừa đứng ở cửa lên tiếng, sau đó nhìn sang bên cạnh, mọi người đều đồng loạt tập trung ánh mắt qua, vài giây sau bóng dáng của một cô gái chậm rãi tiến vào.

Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang nhìn qua, đồng tử đột nhiên rung lên.

Nguyễn Yên đi vào phòng họp dưới sự dìu đỡ của người bên cạnh, sắc mặt của cô trầm tĩnh, chậm rãi mở lời:

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio