Đi ra từ cửa hàng Haagen-Dazs, Nguyễn Yên căn bản không để những lời cười nhạo của ba người kia trong lòng, vì chuyện hội đấu giá đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô.
Cô nhớ tới câu chuyện mà ba từng nói với cô.
Nguyễn Vân Sơn lúc còn trẻ đã thích một cái khấu bình an được làm từ phỉ thúy băng chủng thiên nhiên trong một hội đấu giá nọ từ cái nhìn đầu tiên, bởi vì cái khấu bình an này ngoại trừ có hình dạng vô cùng giống với cái mà bà nội Nguyễn Yên khi còn sống đeo nhưng sau đó bị thất lạc ngoài ý muốn thì khi ông nhìn thấy nó ông lại nhớ đến mẹ cô cho nên đặc biệt yêu thích và muốn có nó.
Nhưng mà khấu bình an lại là món đồ cuối cùng của toàn bộ buổi đấu giá, vậy nên nó khiến rất nhiều người thèm nhỏ dãi cả ba mét, lúc ấy đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Nguyễn Vân Sơn là ông chủ của một công ty xây dựng địa ốc vừa đưa ra thị trường.
Khi đó hai người đã tranh đấu rất kịch liệt ở hội đấu giá, giá cả càng kêu càng cao, cuối cùng quả thật đã vượt qua khỏi cái giá trong lòng Nguyễn Vân Sơn, cái khấu bị đối phương mua được với giá cao hơn ông hai mươi vạn, điều này đã trở thành tiếc nuối lớn nhất trong lòng Nguyễn Vân Sơn.
Nhưng ông cũng không định từ bỏ, một năm sau theo sự phát triển không ngừng của Âu Lạp, ông cầm số tiền gấp đôi cái giá mà cái khấu đã được bán trong hội đấu giá khi đó đi tìm ông chủ công ty địa ốc, muốn mua lại vật này nhưng ông lại được biết là vì một ít chuyện trong gia đình mà nửa năm trước ông chủ đã sớm bán khấu bình an cho người khác, sau nhiều lần trắc trở thì rơi vào chợ đen rồi tuồng ra nước ngoài.
Những năm gần đây Nguyễn Vân Sơn vẫn luôn điều tra tung tích của cái khấu đó, bỗng nhiên có một ngày ông tra được, vật này vậy mà lại ở trong tay một hiệp hội sưu tầm châu báu ở Đức và nó đã trở thành vật phẩm trưng bày của hiệp hội bọn họ.
Trước khi vụ tai nạn giao thông xảy ra, Nguyễn Vân Sơn đã nói chuyện này với Nguyễn Yên, ông liên tục liên lạc với hiệp hội sưu tầm nhưng đối phương nói vật này là đồ trưng bày, tạm thời không thể bán được, sau đó chuyện vẫn chưa có tiến triển thì Nguyễn Vân Sơn đã xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn.
Thế nên tâm nguyện của ba đã trở thành niềm trăn trở của Nguyễn Yên.
Cô muốn giúp ba mua đồng điếu bình an về.
Chúc Tinh Chi nghe nguyên do khiến cô kích động như vậy có liên quan đến ba cô, rốt cuộc cũng hiểu: "Không sao, tin tức này mình có thể tra được, trở về sẽ hỏi giúp cậu, nếu hội đấu giá lần này có quy mô lớn như vậy, trên mạng nhất định sẽ có tin tức."
"Được, về nhà mình cũng sẽ tra thử."
Sau khi trở về Nguyễn Yên tìm được trang web chính thức của hiệp hội MINAYA, tra một chút thì thấy thật sự có chuyện này, thời gian tổ chức buổi đấu giá là vào buổi tối thứ bảy tuần tới.
Chúc Tinh Chi gọi điện thoại cho cô, "Nguyễn Yên, cậu có thể miêu tả một chút cái khấu bình an cậu muốn mua không? Mình đang xem danh sách sơ bộ các vật phẩm đấu giá được công bố đây, tìm thử xem có đồ cậu muốn không?"
Nguyễn Yên nhớ lại tấm ảnh mà ba đã từng cho cô xem, cẩn thận miêu tả, cuối cùng khi cô nói đến đường viền trong của khấu bình an do bốn viên hồng ngọc và bốn viên sapphire được sắp xếp theo thứ tự tạo thành, Chúc Tinh Chi lập tức kích động nói: "Có có có! Hình như là cái này nè, nó là một vật phẩm đấu giá đó!"
Cô vui vẻ ra mặt, "Quá tốt rồi."
"Mình đi xem xem làm sao để có được thư mời."
Nhưng hai người nghiên cứu hồi lâu, rốt cuộc mới phát hiện vấn đề lớn nhất trước mắt là. . . không có thư mời.
Tiệc đấu giá lần này vô cùng long trọng, người có thể tham gia không giàu cũng quý, không phải muốn đến thì có thể đến.
Chúc Tinh Chi đột nhiên đề nghị: "Hay là cậu đi hỏi Sân Minh Triết thử xem?"
Sân Minh Triết là bạn từ thời cấp ba của cô, hơn cô một tuổi, trong nhà đặc biệt thích sưu tầm mấy thứ đồ cổ và châu báu, lúc cô đến thăm nhà, cậu còn dẫn cô tham quan thư phòng của ba cậu, nơi đó giống như chứa toàn "vàng bạc châu báu" vậy.
Nhưng mà cô nghĩ hay là thôi đi, gần đây nghe nói Sân Minh Triết đang thử tiếp quản công ty của ba cậu ấy, đang bận sứt đầu mẻ trán, đoán chừng cũng không có thời gian.
Lúc cô đang không biết phải làm sao, trong đầu đột nhiên lại nghĩ đến Chu Mạnh Ngôn.
"Nhưng mà tớ chắc là Chu Mạnh Ngôn còn bận hơn nữa, đoán chừng sẽ không có sức đi lo loại chuyện nhỏ nhặt này đâu. . ."
Chúc Tinh Chi: "Cậu cứ thử một chút xem, hỏi thử dù sao cũng tốt hơn so với việc chúng ta ở chỗ này lo lắng suông, chồng cậu thần thông quảng đại như vậy, nói không chừng với thân phận của anh ta có thể dễ dàng giúp cậu lấy được một chục thư mời luôn ấy chứ."
Nguyễn Yên không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn.
"Được rồi. . . Vậy mình tìm cơ hội hỏi anh ấy thử xem."
. . .
Vào buổi sáng sớm, mặt trời ló dạng gieo rắc ánh sáng rực rỡ xuống những tòa cao ốc chọc trời trong khu tự do thương mại tài chính của Lâm Thành.
Gần chín giờ sáng, hơn mười người có nam có nữ mặc đồ công sở xếp thành hai hàng theo thứ tự từ chức vụ thấp đến cao thật chỉnh tề trước cổng tòa nhà văn phòng Âu Lạp, tất cả đều nắm chức vụ quản lý của công ty, lúc này lòng ai nấy đều thấp thỏm nhưng vẫn đứng một cách nghiêm túc.
Đúng chín giờ, trong lúc mọi người đang trông ngóng, ba chiếc xe màu đen nối đuôi nhau chậm rãi chạy về phía bọn họ.
Chiếc Rolls Royce Phantom màu đen chạy ở giữa dừng ngay trước cổng, từ chỗ ngồi cạnh ghế lái bước xuống một người đàn ông cầm cặp công văn, sau đó người đàn ông này khom người, cung kính kéo cửa hàng ghế sau ra.
Toàn bộ ánh mắt của các nhân viên ra nghênh đón đều tập trung vào bên trong sau cánh cửa xe, tâm trạng khẩn trương dâng lên tới cổ họng, dưới cái nắng như thiêu đốt, mấy giây ngắn ngủi này dường như được kéo dài vô tận.
Một đôi giày da màu đen đặt xuống đất.
Người đàn ông môi mỏng mũi cao, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thân hình chỗ nào cũng giống như được điêu khắc một cách tinh tế vậy, sắc mặt lãnh đạm không mang bất kỳ cảm xúc nào, khiến cho người ta vừa nhìn thì đã lập tức cảm thấy sợ hãi.
Sau đó những nhân viên công tác ăn mặc chỉnh tề cũng bước xuống từ hai chiếc xe khác, bọn họ giữ một khoảng cách đi theo sau lưng Chu Mạnh Ngôn, khí thế tràn ngập tiến vào tòa nhà.
Nhân viên dẫn đầu nghênh đón lập tức đi theo, nhiệt tình giới thiệu bản thân một phen sau đó mới đơn giản giới thiệu một ít công việc.
Thang máy nhanh chóng lên trên, lên thẳng tới tầng năm mươi bốn.
Sau khi Chu Mạnh Ngôn chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị của Âu Lạp, anh đã lấy đi vị trí Phó giám đốc của bộ máy quản lý cấp cao từ trong tay Nguyễn Ô Trình.
Ra khỏi thang máy, một đám người đi đến phòng làm việc của Phó giám đốc bị bỏ trống đã lâu, sau khi đổi bảng tên xong, mấy người trợ lý sau lưng đi vào, lưu loát sắp xếp các loại dụng cụ bàn ghế mà Chu Mạnh Ngôn cần dùng.
Mấy nhân viên công tác ở cửa thấy vậy không hẹn mà cùng tụ họp ở phòng trà nước, kích động mở một cuộc họp nhỏ:
"Cuối cùng cũng đến ngày đầu tiên Chu tổng nhận chức rồi, bây giờ tim tôi đập cực nhanh luôn, nhớ lúc trước chúng ta chỉ có thể thấy người ta trên TV thôi."
"Chu tổng trông có vẻ rất nghiêm túc lạnh nhạt, tôi đã có thể cảm nhận tác phong mạnh mẽ vang dội của anh ấy rồi, anh ấy chỉ nhìn tôi một cái thôi là chân tôi đã mềm nhũn ra."
"Lại chả phải thế, người ta tiếp quản Phạn Mộ Ni khi chỉ mới hai mươi bảy tuổi, vài năm trước khi Chu tổng vừa bắt đầu phát triển, Phạn Mộ Ni đã đánh bại Âu Lạp, hơn nữa bây giờ Chu tổng lại giải quyết nguy cơ của Âu Lạp một cách dễ dàng, lần này Âu Lạp nhất định sẽ được Chu tổng cải cách lớn một trận cho coi."
". . ."
Mười lăm phút sau toàn bộ phòng làm việc đã được chỉnh lý xong, tất cả đều rất chỉnh tề, Chu Mạnh Ngôn thảnh thơi ngồi trước bàn làm việc, đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ.
"Mời vào."
Cửa được mở ra, Nguyễn Ô Trình tiền vào.
"Chu tiên sinh, chúc mừng nhận chức." Cảm xúc dưới đáy mắt ông ta âm thầm trào dâng, cười nói: "Ngài vừa đến, nếu cần biết gì về Âu Lạp thì cứ liên lạc với Tô Bí lúc nào cũng được."
"Nguyễn tổng khách khí rồi."
"Ngài hẳn có rất nhiều chuyện quấn thân, có thể từ từ, thoải mái một chút."
Chu Mạnh Ngôn nghe ra ý trong lời nói của ông ta, cười nhạt, "Ngày mai tôi phải ra nước ngoài tiến hành một cái hội nghị, quả thật rất bận nhưng mà trước khi đi, tôi có phần văn kiện muốn đưa cho ông."
Anh cầm tập văn kiện lên rồi đặt trước mặt Nguyễn Ô Trình.
Nguyễn Ô Trình mở ra thì thấy đây là một đề án có liên quan đến việc cải cách toàn diện Âu Lạp.
Hô hấp của Nguyễn Ô Trình hơi chậm lại.
Chu Mạnh Ngôn nói: "Nguyễn tổng, đây là những cải cách kế tiếp tôi sẽ áp dụng cho Âu Lạp, ông có thể xem trước, chờ tôi trở về lại mở một cuộc họp các quản lý cấp cao sau."
"Quãng thời gian tới, tôi sẽ tập trung tinh lực chủ yếu vào Âu Lạp, vẫn hy vọng có thể trợ giúp công ty phát triển ngày càng tốt hơn."
. . .
Gần bảy giờ tối, Chu Mạnh Ngôn trở về nhà rồi đi thẳng vào thư phòng.
Nguyễn Yên biết được anh trở lại lập tức đợi ở phòng khách, muốn chờ anh xong việc đi ra thì thử hỏi chuyện hội đấu giá một chút.
Nhưng đã hơn mười giờ, suốt ba tiếng đồng hồ, Chu Mạnh Ngôn vẫn ở trong thư phòng.
Cô nghĩ trong lòng, hay là gõ cửa hỏi thử nhỉ? Cũng không biết cứ đợi như vậy đến khi nào. . .
Nguyễn Yên ngồi không nổi nữa, cuối cùng lấy hết dũng khí đứng dậy từ từ đi tới cửa thư phòng, do dự mấy giây, cô giơ tay lên, khẽ gõ cửa hai cái, "Mạnh Ngôn ~"
Cách mấy giây, bên trong truyền tới một giọng nam:
"Vào đi."
Nguyễn Yên mở cửa phòng ra thì lập tức nghe thấy âm thanh gõ bàn phím, sau đó là giọng nói thản nhiên của người đàn ông vang lên: "Có chuyện gì?"
"Tôi, tôi muốn hỏi một chuyện, không biết có phải quấy rầy anh rồi không?"
Cô vừa nói xong thì nghe thấy tiếng điện thoại reo, Chu Mạnh Ngôn nhận điện thoại.
Nguyễn Yên không thể làm gì khác hơn là im lặng chờ đợi.
Ba phút sau người đàn ông đặt điện thoại di động xuống, ngước mắt nhìn cô, thần sắc nhàn nhạt: "Em nói đi."
"Thì. . . Anh đã nghe nói chuyện thứ bảy tuần tới, hiệp hội sưu tầm MINIYA sẽ tổ chức một buổi tiệc đấu giá ở Lâm Thành chưa?"
"Làm sao thế?"
"Tôi, tôi rất muốn đi. . ."
Câu "Nhưng tôi lại không có thư mời" của cô còn chưa hỏi ra lời thì điện thoại của anh lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Yên: ". . ."
Người đàn ông tiếp điện thoại lần nữa, Nguyễn Yên có thể nhận ra được hiện tại anh đang rất bận.
Cô cúi đầu, lòng bàn tay túa mồ hôi, cảm giác bản thân ở đây có vẻ quá đột ngột.
Trong lúc đó bỗng nhiên cô nghe thấy anh nói với đầu dây bên kia, "Chờ ngày mai tôi tới Berlin lại nói."
Anh phải đi công tác sao?
Đến khi người đàn ông kết thúc cuộc gọi, Nguyễn Yên nghe thấy giọng nói của anh xen lẫn tiếng gõ bàn phím truyền tới, "Hội đấu giá gì?"
Nguyễn Yên mím môi, hồi lâu sau mới khẽ nói:
"Không, chỉ là tôi. . . thuận miệng nói thôi, ngày mai anh phải đi công tác sao?"
"Ừ, một tuần kế tiếp."
Nguyễn Yên nghe vậy, hoàn toàn thu cái ý niệm xin giúp đỡ lại, bây giờ anh rất bận, hơn nữa còn phải đi công tác, vã lại anh căn bản cũng chẳng có lý do gì phải quan tâm đ ến chuyện của cô, cô nói ra như vậy đoán chừng là sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh.
Nguyễn Yên là người nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không làm phiền người khác, đặc biệt là đối với Chu Mạnh Ngôn, cô và anh kết hôn, chi phí ăn mặc đều dựa vào sự chăm sóc của anh, trong lòng cô cảm thấy mình đã nhận được rất nhiều, không thể được voi đòi tiên.
"Còn có việc gì sao?" Anh thấy cô chậm chạp không nói.
"Hết rồi." Cô khẽ cong môi, "Tôi về phòng đây."
Cô rời đi, anh cũng không để ý.
Gần mười hai giờ, Chu Mạnh Ngôn mới giải quyết hết công việc bận rộn của mình.
Tuần tới anh muốn tham gia một cuộc họp cao cấp về tài chính, mấy hạng mục công việc của Phạn Mộ Ni đều phải chờ anh sắp xếp xong xuôi, công thêm việc anh vừa nhận chức ở Âu Lạp nên lượng công việc rất lớn.
Vì vậy mấy câu nói ngắn ngủi mà Nguyễn Yên tiến vào nói với anh cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng tạm thời quên mất tiêu.
. . .
Tháng chín ở Berlin nước Đức, ban đêm chỉ có mười mấy độ, không khí lạnh lẽo, khi gió thổi lại mang đến một luồng khí lạnh của mùa đông chưa tới.
Giữa ánh đèn nê ông, đèn đường kéo dài dọc theo đường nhựa phía trước, một chiếc xe con màu đen phóng tới, cuối cùng dừng lại trước cửa một hội sở.
Cửa sau được mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác đen có nút bước xuống xe.
Chu Mạnh Ngôn cho tay vào túi quần, cất bước đi lên bậc thang, một vài người có vẻ là người Trung Quốc đang đứng đợi ở cửa, vừa nhìn thấy anh bước tới thì sôi nổi bắt tay và chào hỏi.
Sắc mặt của người đàn ông trong đêm tối lạnh lẽo lại càng tỏ ra vẻ lạnh nhạt, mang theo khí thế không thể dễ dàng tiếp cận.
Đằng Hằng ở sau lưng bước đến bên cạnh Chu Mạnh Ngôn, anh nhìn về phía những người chờ ở cửa, nở nụ cười cà lơ phất phơ: "Sao hôm nay mấy người lại sớm như vậy chứ?"
"Dẫu sao cũng đã lâu không gặp Chu tổng một lần, tối nay mọi người cứ việc tiêu phí, Tô thiếu tôi mời khách." Tô Lữ nói.
"Hôm nay Tô thiếu hào phóng quá, không hổ là người vừa sáp nhập công ty Daierna."
"Nào có, chủ yếu là nhờ có sự chỉ điểm rất hữu ích của Chu tổng đoạn thời gian trước." So với người lớn hơn Chu Mạnh Ngôn hai tuổi, Tô Lữ lại khiêm tốn giống như một hậu bối, nhìn thấy Chu Mạnh Ngôn đêm nay đồng ý nể mặt đến, vẻ mặt cũng xem như hòa nhã, anh ta cười nói: " Đi thôi, mọi người đừng đứng trong gió nữa, phòng bao đã chuẩn bị xong rồi."
Hôm nay sau khi đến Berlin vào chạng vạng tối, Chu Mạnh Ngôn và Đằng Hằng vốn không có ý định đi gặp người khác nhưng chẳng biết thế nào mà những người đến đây tham gia hội nghị thượng đỉnh APRE nghe nói Chu Mạnh Ngôn cũng đến thì lập tức nghĩ đủ mọi cách mời anh ra đây ngồi một chút, Tô Lữ chính là một trong những người tích cực nhất.
Đoạn thời gian trước, trong một tiệc rượu khai mạc một hoạt động của Phạn Mộ Ni, Tô Lữ may mắn có cơ hội thỉnh giáo một vài vấn đề với Chu Mạnh Ngôn, đêm đó tâm tình của Chu Mạnh Ngôn cũng không tệ nên chỉ bảo một ít, trợ giúp Tô Lữ thuận lợi sáp nhập công ty Daierna.
Xuất phát từ lòng cảm kích cộng với việc tối nay Tô Lữ còn muốn nói một chút chuyện hợp tác nên đã gọi điện cho người đều là bạn tốt của hai bên – Đằng Hằng. Anh ta thỉnh cầu thật lâu mới hẹn được người đàn ông này ra ngoài.
Hội sở tối nay là do một người bạn tốt trong nước của Tô Lữ mở ở Berlin, vừa bước vào thì nhìn thấy phong cách Trung Hoa nhẹ nhàng tao nhã, băng qua cây cầu nhỏ nước chảy róc rách, nhóm người đi tới phía sau sảnh, nơi thường chỉ có khách quý mới có thể đi vào.
Phòng bao ở lầu hai, trên hành lang lầu hai, cuối cùng người phục vụ cũng dẫn bọn họ tới một phòng bao có tên là "Yên Vũ Bình Sinh".
Đợi phục vụ lần lượt bưng rượu và thức uống lên đủ thì mấy người trong phòng đã bắt đầu trò chuyện, trong lúc đó bỗng nhiên có mấy cô gái duyên dáng mặc sườn xám đi đến từ cửa phòng, sau khi Tô Lữ thấy thì khóe miệng cong lên, chỉ một vòng vào những người đàn ông có mặt tại đây: "Tối nay phục vụ cho thật tốt."
Cô gái đi phía trước nhất cũng là cô gái xinh đẹp nhất tên là Tưởng Ánh, năm nay vừa qua hai mươi tuổi, vẫn còn là sinh viên.
Cô ta mở to mắt quét khắp phòng bao một vòng, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở trung tâm sau bàn tròn bằng đá cẩm thạch.
Vì đã được thông báo trước nên vừa nhìn Tưởng Ánh đã lập tức nhận ra đối phương là Tổng giám đốc của Phạn Mộ Ni, Chu Mạnh Ngôn.
Tại cái nơi mà trên mặt những người khác đều treo nụ cười phóng túng buông thả, hoặc uống rượu hoặc chơi bài, duy chỉ có anh giống như không thuộc về phàm trần vậy, mày kiếm mắt sáng, lại đầy lạnh nhạt cùng lãnh đạm, nhưng sự hấp dẫn chín chắn và cao quý khiến người ta bất giác muốn đến gần.
Tô Lữ nháy mắt ra dấu với cô ta, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, đi lên phía trước đến bên cạnh anh khẽ cúi người, nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ: "Chu tổng ~"
Người đàn ông như không nghe thấy, chẳng có chút phản ứng nào, Tưởng Ánh vẫn giữ nụ cười, ngồi xuống một bên, thấy rượu trong ly anh đã hết, "Chu tổng, em rót cho ngài."
Chu Mạnh Ngôn không nói gì, Tưởng Ánh ngoan ngoãn cầm chai Whisky rót cho anh rồi đưa qua, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
"Chu tổng. . ."
Tay Chu Mạnh Ngôn đan lại đặt trên đầu gối, không nhận lấy.
Tưởng Ánh đương nhiên không ước mong xa vời rằng anh sẽ đáp lại cô ta ngay từ đầu, dẫu sao đàn ông đều cần sự mở đầu, huống chi vẫn có rất nhiều phụ nữ muốn dựa dẫm Chu Mạnh Ngôn, Tưởng Ánh không bỏ cuộc, thời gian kế tiếp cô ta cũng khôn khéo châm rượu đưa đồ, yên lặng nghe Chu Mạnh Ngôn và Tô Lữ nói chuyện, chỉ là từ đầu đến cuối cô ta không nói được với anh câu nào cũng không dám lên trước góp lời.
Tô Lữ nói chuyện một hồi thì nhìn về phía Tưởng Ánh:
"Hôm nay Chu tổng đi đường vất vả, em có một bài xoa bóp vậy đấm chân cho Chu tổng được chứ?"
Tưởng Ánh nghe Tô Lữ chỉ bảo thì lập tức mỉm cười: "Được ạ."
Cô ta nghiêng người về phía trước, lơ đãng làm lộ ra cảnh xuân trước ngực về phía Chu Mạnh Ngôn.
Ngay khi tay cô ta muốn chạm vào chân anh, một giọng nam trầm lạnh nói một câu ngắn gọn vang lên bên cạnh cô ta:
"Bỏ tay ra."
Cô ta nghiêng đầu thì đối diện với ánh mắt lạnh như bằng của Chu Mạnh Ngôn, Tưởng Ánh ngẩn ra, sau một lát đôi môi đỏ mọng cong lên, ánh mắt lấp lánh: "Chu tổng, kỹ thuật của em rất tốt, đảm bảo anh sẽ rất thoải mái."
Cô ta nở nụ cười xinh đẹp thẹn thùng, khiến cho người ta vừa nghe đã hiểu sự ám chỉ trong lời nói.
Không đợi Chu Mạnh Ngôn trả lời, Đằng Hằng bên kia đã cười hai tiếng:
"Em gái nhỏ không thấy nhẫn cưới trên tay Chu tổng sao? Người ta đúng là người đã có gia thất rồi đó."
Lúc này tầm mắt của Tưởng Ánh mới chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của người đàn ông, Tô Lữ ngồi đối diện cũng sững sốt: "Chu tổng, cậu kết hôn lúc nào vậy? Sao tôi lại chưa nghe nói bao giờ?"
Chu Mạnh Ngôn thản nhiên nói: "Khoảng thời gian trước."
Tưởng Ánh nghe vậy, trong lòng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn gợi lên một chút kch thích, kết hôn thì thế nào, người đàn ông có quyền có thế như Chu Mạnh Ngôn sao có thể không ra ngoài vụng trộm chứ? Với tuổi tác và sắc đẹp của cô ta, sao có thể không tóm được?
Nhưng không đợi cô ta lên tiếng lần nữa, điện thoại trên bàn của người đàn ông bỗng nhiên vang lên.
Chu Mạnh Ngôn liếc nhìn một cái tồi cầm điện thoại lên, đi ra sân sau của phòng bao.
Đằng Hằng thấy vậy, hướng về phía Tưởng Ánh cười một tiếng: "Nhất định là Chu phu nhân gọi đến để kiểm tra."
"Kiểm tra sao?" Tưởng Ánh ngẩn ra.
"Đúng vậy, các người không đoán được Chu tổng là một người bị vợ quản rất nghiêm chứ gì."
Mặt Đằng Hằng làm ra vẻ thật sự có chuyện như vậy mà tiết lộ: "Chu phu nhân rất dữ luôn, lần trước ở quầy rượu trong phòng bao có một cô gái nhỏ muốn tặng cho Chu tổng một đoạn múa thoát y, sau khi Chu phu nhân biết được, xông vào tóm cổ chồng mình thì thôi đi, còn trực tiếp ném cô gái kia ra cửa múa cho bảo vệ xem một điệu nữa đó."
Tưởng Ánh, Tô Lữ: ? ? ?
Wtf ? ?