Chuyển ngữ: Tiểu Sên
Sao lại chỉ có một người được? Đám tiểu yêu ngồi hóng hớt cũng không tin, cảm thấy A Đào nói dối.
Sau lưng không biết ai hô lên một tiếng, đám tiểu yêu quay lại thấy thượng tiên cùng Đan Đề Tiên quân đứng ngoài cửa, vội vàng tản ra, ai nấy về chỗ của mình.
Dạ Đàm cũng vội khiêng bàn về, ngồi ngay ngắn.
Nhưng đã quá chậm, Đan Đề Tiên quân cùng Đình Hòa thượng tiên một trước một sau bước vào, Đan Đề Tiên quân nhìn các đệ tử một cái, giơ ngón tay chỉ: "Trò, trò, còn trò nữa, đứng lên."
Chỉ Dạ Đàm, Hi Quỳ cùng A Đào ban nãy chơi bài.
Ba người lập tức đứng lên.
Hi Quỳ là trợ giảng của Đan Đề Tiên quân nên rất kính nể hắn, lúc này bị Đan Đề Tiên quân bắt tại trận, sợ tới hoa dung thất sắc, chỉ sợ hình tượng chăm chỉ ngoan hiền của mình nháy mắt sụp đổ.
Từ khi các đệ tử ở học xá, bọn họ tan học còn phải gánh thêm nhiều nhiệm vụ, Đan Đề Tiên quân trong lòng không thoải mái, lúc này thấy các đệ tử còn lười biếng như vậy, đối với ba người cầm đầu không thể tha được, liền quát bọn họ ra ngoài hành lang đứng phạt.
Thược Dược cũng hoảng sợ, thấy A Đào bị phạt, do dự một lát cũng can đảm đứng dậy, nói với Đan Đề Tiên quân:"Trò, trò cũng chơi ạ." Nàng cũng không nói dối, đầu tiên Dạ Đàm rủ nàng chơi, nếu nàng không từ chối thì hắn cũng không tìm A Đào. Tóm lại nàng cũng muốn chịu phạt chung với A Đào.
Đan Đề Tiên quân thuận miệng nói:"Vậy trò cũng đi cùng bọn họ đi."
"Vâng." Thược Dược đứng dậy, mỉm cười nhìn A Đào, bốn người cùng đi ra ngoài đứng.
Đan Đề Tiên quân nhìn theo bóng dáng họ, đi đến cạnh thượng tiên, nói:"Ta xử lí như vậy, thượng tiên có ý kiến gì không?"
Làm ồn trong giờ tự học như thế, phạt đứng cũng không có gì. Thượng tiên gật đầu nói:"Tiên quân xử phạt rất thỏa đáng."
Gió đêm ngoài hành lang phơ phất, mát lạnh. Bên ngoài trăng sáng sao thưa, phong cảnh cũng không tồi. Hi Quỳ nhăn nhó đi ra, chờ không nhìn thấy Đan Đề Tiên quân mới quay qua mắng Dạ Đàm:"Đều tại ngươi!" Nếu không phải hắn, thì nàng ta đã không bị Đan Đề Tiên quân xử phạt.
Dạ Đàm nhíu mày, cảm thấy Hi Quỳ này không chỉ mặt đen mà lòng cũng đen, A Đào người ta còn chưa nói gì mà nàng ta dám mắng hắn? Tự nàng ta đòi chơi đấy chứ!
Thế là hắn cũng không để ý Hi Quỳ, chỉ xoay người nói với Thược Dược:"Sao nàng hồ đồ thế? Vừa nãy trước mặt Đan Đề Tiên quân sao nàng lại nói lung tung vậy chứ?"
Thược Dược thấy mình không sai, dù sao nàng cũng không thể để A Đào bị phạt đứng một mình được, nếu không thể xin thay nàng ấy, vậy đi cùng là được.
Bốn người cùng đứng, Thược Dược và Dạ Đàm đứng giữa, Hi Quỳ đứng cạnh Dạ Đàm, còn A Đào cạnh Thược Dược, đứng ngoài cùng. Thược Dược nhìn A Đào, nhỏ giọng nói:"Đều là lỗi tại ta, nếu từ đầu ta đồng ý chơi bài với Dạ Đàm thì tốt rồi." Như thế cũng không liên lụy tới A Đào.
A Đào thấy phạt đứng chẳng có gì nghiêm trọng cả, dù sao nàng đã quá quen với chuyện này. Ngày thường nàng không thích nói nhiều, lúc này nhìn thấy Thược Dược nhíu mày tự trách, thản nhiên nói:"Đừng lo lắng, đứng bên ngoài còn thoải mái hơn." Nàng không thích làm bài tập, ngồi trong đó còn không bằng đứng bên ngoài hóng gió.
Thược Dược cười cười, vui vẻ "Ừ" một tiếng.
Dạ Đàm thấy Thược Dược có vẻ nhẹ lòng cũng cười theo, cảm thấy đứng ngắm trăng sao như vậy cũng không tệ, mà A Đào nhìn thế nhưng cũng là một đào yêu tốt.
Hắn đứng đó khẽ mỉm cười, lúc Thược Dược quay đầu nhìn hắn thoáng kinh ngạc, khẽ "Ơ" một tiếng. Dạ Đàm kỳ quái nói:"Làm sao vậy?"
Thược Dược nhỏ giọng nói:"Mặt của huynh......"
A Đào cùng Hi Quỳ cũng quay sang nhìn Dạ Đàm, chỉ thấy nam tử thanh tú trắng trẻo ban đầu càng về khuya khuôn mặt càng trở nên tuấn lãng, môi đỏ mọng, thậm chí ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm hút hồn, gió thổi qua, từng lọn tóc tung bay, ngay cả làn da cũng trở nên căng mịn.
Hi Quỳ nhìn thấy cũng kinh ngạc không thôi.
Dạ Đàm thay đổi dáng vẻ buồn ngủ ban ngày, trở nên phấn chấn, ánh mắt lấp lánh nói: "Có gì ngạc nhiên đâu, bộ tộc quỳnh hoa chúng ta đều vậy."
Đêm khuya nở rộ, thời khắc đẹp nhất lại không người thưởng thức.
Từ giờ tới nửa đêm còn một đoạn thời gian mà đã đẹp như vậy rồi. Thược Dược nhìn mãi cũng thấy ngượng ngùng, khẽ nói: "Thật, thật đẹp."
Sau đó xê dịch bước chân, xích lại gần A Đào.
A Đào ngáp một cái. Nàng buồn ngủ, ánh mắt phủ sương, môi đỏ mềm mại, thân thể linh lung, gió đêm phất qua làn váy nàng, đôi chân thon dài mảnh khảnh như ẩn như hiện.
Lúc Đình Hòa đi ra thấy dáng vẻ buồn ngủ của nàng. Mà ba vị tiểu yêu còn lại trông thấy hắn liền lập tức đứng thẳng, lễ phép nói:"Thượng tiên."
Đình Hòa gật đầu, nhìn thoáng qua A Đào, nhẹ nhàng nói với nàng:"Theo ta lại đây."
Thượng tiên gọi một mình A Đào đi, chắc hẳn muốn trách mắng nàng một trận. Thược Dược gấp đến đỏ mắt, muốn đuổi theo lại bị Dạ Đàm giữ lại: "Được rồi, nàng yên tâm, A Đào là trợ giảng của thượng tiên, cho dù thật sự mắng nàng ấy thì cũng chỉ vì muốn tốt cho A Đào thôi."
Phải không? Thược Dược vẫn có chút không yên lòng, nhìn khuôn mặt Dạ Đàm càng trở nên xinh đẹp, đành nói:"Hy vọng là vậy."
Đình Hòa gọi một mình A Đào đi ra, đi một đoạn mới xoay người, nhìn y phục nàng chưa chỉnh lại, giơ tay thắt lại dây áo cho nàng: "Sau này đừng quên nữa." Đồng phục này vốn vô cùng bảo thủ, lại bị nàng mặc thành kiểu phong trần quyến rũ. Dây áo thắt lại mới nghiêm chỉnh hơn một chút.
A Đào cúi đầu nhìn tay thượng tiên, sau đó nhẹ nhàng cười hắn:"Đụng phải."
Đình Hòa ngừng một chút, lập tức thu tay về. Lần này đương nhiên không phải hắn cố ý.
A Đào hỏi hắn:"Thượng tiên bảo ta đi ra là muốn nói gì?"
Nói gì? Đình Hòa nhớ lại câu nói của nàng ban nãy, trong lòng có cảm giác kỳ lạ, hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, mở miệng nói: "Vừa nãy nàng..." Nhìn vào đôi mắt nàng, Đình Hòa chợt im lặng. Cho dù thế nào, chuyện đó cũng không quan trọng nữa rồi. Nghĩ nghĩ, Đình Hòa mới nói,"Ta đã xin bên Cửu Tiêu các cho Di sơn ít danh ngạch, đến lúc đó đệ tử nào biểu hiện giỏi nhất có thể ra khỏi Di sơn, vào Cửu Tiêu các nhập học."
Khi đó thân phận đã khác rồi.
Mi mắt A Đào khẽ run, hỏi hắn:"Thượng tiên có giúp ta không?"
Đình Hòa vội nói:"Chuyện này phải dựa vào chính bản thân nàng, nếu nàng biểu hiện xuất sắc thì sẽ có tên trong danh sách thôi, nếu không thể, ta cũng..." Đình Hòa nhìn Đào yêu trước mặt, hắn với nàng dù sao cũng dây dưa không rõ, nếu nàng không trổ hết tài năng, thật sự hắn có thể mặc kệ nàng ư? Mấy ngàn năm tu dưỡng nói cho hắn là công việc cần phải công chính liêm minh, nhưng mà...
"Còn hai tháng nữa, mấy ngày này phải biểu hiện cho tốt, mấy môn thực hành nàng học rất tốt, còn bên lý luận cần cố gắng hơn, có gì không hiểu cứ hỏi ta."
A Đào nói:"Được thôi."
Ai cũng nói tính nàng không tốt, nhưng hắn không thấy vậy. Quan hệ giữa nàng và hắn đã không phải sư sinh bình thường nữa, nếu hắn vẫn công chính như cũ, không thiên vị nàng, nàng phải không nghe lời mới đúng. Đình Hòa mơ hồ có cảm giác kỳ lạ, giống như hắn hi vọng nàng không ngoan ngoãn nghe lời như vậy, phải muốn hắn thiên vị nàng, giúp nàng đi cửa sau, vậy hắn còn có cớ để lén giúp nàng... Nhưng một câu nàng cũng không nói.
Đình Hòa đáp:"Nàng hiểu được là tốt rồi."
Định đưa nàng về, lại thấy y phục nàng phong phanh, buổi tối hơi lạnh, liền đưa tay cởi ngoại bào phủ cho nàng.
A Đào lại nói:"Ta không lạnh."
Đình Hòa tự tay sửa lại y phục cho nàng: "Chờ nàng cảm thấy lạnh thì đã muộn rồi."
Có một loại lạnh tên là "thượng tiên cảm thấy ngươi lạnh". A Đào cười cười, mặc kệ hắn khoác ngoại bào cho mình.
Hôm sau Đình Hòa đi dạy, ngang qua lớp bên cạnh thấy Đan Đề Tiên quân đang giáo huấn một đệ tử. Đình Hòa thiện tâm, đi qua người bị thấy Đan Đề mắng lại chính là nam cúc yêu tên Ngọc Quản. Hắn nhìn về phía Đan Đề, nói:"Tiên quân cớ gì nổi giận?"
Đan Đề Tiên quân liền nói với hắn:"Cúc yêu này ngày thường chậm chạp cũng thôi đi, nay còn học theo người khác đi muộn, hôm nay đến muộn hơn nửa tiết!"
Như thế Đình Hòa cũng không tiện nói giúp hắn. Dù sao đi học muộn phải chịu phạt, hắn không thể làm trái quy định. Chờ Ngọc Quản ngoan ngoãn đứng ngoài hành lang, Đan Đề Tiên quân chuẩn bị dạy tiết khác, hắn mới nhìn về phía thượng tiên: "Đêm qua trò đứng bên bờ suối đợi A Đào cô nương cả đêm, nàng nhưng không xuất hiện."
Hắn không có bạn bè nên chuyện này không ai biết, chỉ sợ nam yêu khác nghe được sẽ nói hắn là "cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga". Cũng may lúc này còn có thượng tiên để tâm sự.
Liền nói tiếp,"Thượng tiên, có phải trò không tốt không? Nên a Đào cô nương mới không thích trò."
Rõ ràng trong thư hắn viết vô cùng chân thành tha thiết.
Đình Hòa trầm mặc thật lâu, sau đó nói:"Nam tử không nên hối hận, nếu biết mình không tốt thì nên cố gắng tu hành, đừng đặt hết tâm trí vào tình cảm cá nhân."
Ngọc Quản gật đầu, giơ tay lau lau nước mắt, nức nở:"Thượng tiên nói phải."
Thấy hắn hai mắt đẫm lệ, đúng là đáng thương, Đình Hòa cũng không nhìn nữa, đi về lớp dạy học.bg-ssp-{height:px}
Đình Hòa đang dạy thì Sơn Trưởng vui mừng tìm hắn. Đình Hòa bỏ sách xuống, bảo các đệ tử tự học, đi ra khỏi lớp hỏi Sơn Trưởng: "Sơn Trưởng có chuyện gì?"
Sơn Trưởng mặt mày vui vẻ dẫn Đình Hòa đi ra ngoài:"Thượng tiên nhìn xem –"
Đình Hoà thuận theo ánh mắt Sơn Trưởng nhìn lại, thấy bên kia hành lang có một bóng dáng màu đỏ xinh đẹp, đúng là Hồng Châu thần nữ mới gặp không lâu. Hồng Châu thần nữ thấy thượng tiên, khuôn mặt đỏ bừng, bước lên nói: "Tới đây đột ngột, quấy rầy thượng tiên rồi."
Đình Hòa khách khí đáp lại.
Hồng Châu thần nữ tới đây là muốn gặp thượng tiên, nhưng cũng có chuyện quan trọng muốn thông báo, lần trước Đình Hòa đề cử với Cửu Tiêu các nay đã được phê chuẩn, Hồng Châu thần nữ đưa công văn cho thượng tiên:"Thượng tiên chăm lo cho đám tiểu yêu Di sơn, bọn họ tất nhiên sẽ cảm kích trong lòng."
Cửu Tiêu các làm việc hiệu suất cao, nay đã phê chuẩn, cho Di sơn danh ngạch. Hai tháng sau từ ba vị Tiên quân chọn lựa sẽ tuyển ra năm đệ tử xuất sắc nhất, theo các tiên quân ra khỏi Di sơn, vào học phủ đệ nhất thiên giới là Cửu Tiêu các tu hành.
Đình Hòa thấy Hồng Châu thần nữ mang đến tin vui như vậy, nói:"Thần nữ ngàn dặm xa xôi tới đây, đúng là vất vả."
Hồng Châu thần nữ thấy hắn không chỉ thiện tâm mà còn quan tâm mình như vậy, trong lòng ngọt ngào nói: "Không vất vả, đây là việc ta nên làm. Ta biết Di sơn ngăn cách với bên ngoài, đi lại không tiện, nên cố ý mang theo ít quần áo đồ dùng, Sơn Trưởng phát cho mọi người đi, coi như chút tâm ý nho nhỏ của ta.
Đình Hòa thông báo tin tốt này cho đám tiểu yêu, mọi người nghe xong vui mừng hớn hở, thề trong hai tháng này phải biểu hiện thật tốt để được chọn. Lại thấy Hồng Châu thần nữ y phục hoa lệ, xinh đẹp vô song, khí chất thanh tao, nam yêu không nhịn được liếc thêm mấy lần, mà nữ yêu lại hâm mộ không thôi, có điều, nếu có thể vào Cửu Tiêu các thì những thứ y phục đẹp đẽ kia các nàng cũng có.
Buổi chiều tan học, Sơn Trưởng mời ba vị Tiên quân đi thảo luận kế hoạch thi cử, còn Hồng Châu thần nữ phát quần áo đồ dùng cho các đệ tử.
Ở đây mặc dù đơn sơ, nhưng so với khi ba vị Tiên quân mới đến thì đã tốt hơn nhiều. Nhưng yêu ai yêu cả đường đi, Hồng Châu thần nữ thấy thượng tiên quan tâm các đệ tử như vậy, nhìn đám tiểu yêu cũng thấy thân thiết hơn mấy phần.
Bèn bảo bọn họ xếp hàng, cùng với hai nữ tiên đi cùng phân phát đồ dùng quần áo.
A Đào cũng bị Thược Dược kéo đi xếp hàng, đứng ở vị trí cuối cùng.
Thược Dược nói nhỏ:"Hồng Châu thần đúng là cao quý, khác hẳn với nữ yêu ở Di sơn chúng ta." Nhưng nàng vẫn cảm thấy A Đào xinh đẹp nhất, có điều a Đào không thích ăn diện, nếu mặc vào y phục đẹp giống như Hồng Châu thần nữ thì chắc chắn a Đào lộng lẫy hơn.
Đến phiên Thược Dược, Thược Dược nhận một bộ y phục từ tay Hồng Châu thần nữ, lấy tay vuốt ve, cảm giác chất vải mềm mịn, lúc này mới vội cảm tạ thần nữ, đứng sang một bên.
Tiếp theo chính là A Đào.
Hồng Châu thần nữ còn chưa ngẩng đầu đã ngửi thấy hương đào trong veo.
Tới khi nhìn thấy tiểu nữ yêu diễm lệ kia, người kiến thức rộng rãi như thần nữ cũng phải sửng sốt. Nơi nhỏ bé như Di sơn này mà cũng có nữ yêu xinh đẹp vậy sao?
Dù sao vẫn là thần nữ, chỉ liếc mắt một cái đã trở lại bình thường, đánh giá Đào yêu trước mắt, thấy dáng người nàng nóng bỏng, đúng kiểu mặc gì cũng thấy đẹp, bèn đưa cho nàng một bộ váy dài.
A Đào cầm váy bước đi.
Hương Đào dần khuất xa, Hồng Châu thần nữ luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, đợi nghĩ tới một chuyện mới ngẩng đầu, nhìn nơi mắt cá chân của a Đào kia, nói với nàng: "Ngươi đứng lại đã."
Đình Hòa cùng Sơn Trưởng và hai vị Tiên quân bàn bạc kế hoạch thi cử xong mới biết Hồng Châu thần nữ một mình gọi A Đào đi.
Cô đào này trước mặt hắn cũng ngoan ngoãn, còn đối với người ngoài luôn hờ hững, sợ nàng đắc tội Hồng Châu thần nữ, vì thế vội đi qua giúp nàng.
Lúc hắn tới, Hồng Châu thần nữ đang đứng cạnh dòng suối nói với A Đào:"Cứ tưởng đệ tử của thượng tiên cũng phải có nửa phần tu dưỡng giống chàng, không ngờ lại có kẻ không biết xấu hổ như ngươi. Ngươi nói thật đi, ăn cắp sợi lắc chân này khi nào?"
Mỗi món trang sức ở cửa hàng trên thiên giới kia đều là độc nhất vô nhị, sợi lắc chân này nàng thấy thượng tiên cẩn thận cất vào túi, tuyệt đối không nhận lầm. Vậy mà lại bị Đào yêu này ăn cắp, còn ngang nhiên đeo vào chân.
Đó là món trang sức mà thượng tiên muốn tặng nàng, có ý nghĩa vô cùng, Hồng Châu thần nữ được nuông chiều từ bé làm sao nhịn được?
A Đào không biết Hồng Châu thần nữ này đang nói cái gì nữa, chỉ đáp: "Ta không ăn cắp."
Vật chứng rõ ràng như vậy rồi mà còn ngụy biện! Nàng chưa bao giờ gặp đào yêu nào mặt dày đến vậy! Hồng Châu thần nữ tức giận, muốn phát tác.
Từ xa Đình Hòa nhìn thấy tiên khí của Hồng Châu thần nữ tỏa ra, dáng vẻ như muốn bùng nổ, vội vàng chạy đến: "Thần nữ chậm đã."
Nhìn thấy thượng tiên, Hồng Châu thần nữ thu liễm lại, đem ngọn nguồn kể với thượng tiên: "... Đây chỉ là chuyện nhỏ, giải quyết riêng là được, nhưng không ngờ Đào yêu này lại ngang bướng đến vậy, ta tức giận quá mới..." Nể mặt đào yêu này là đệ tử của thượng tiên nên nàng mới gọi riêng ra nói chuyện, bằng không đã vạch trần trước mặt mọi người rồi.
Đình Hòa biết nguyên do thần nữ tức giận, mới nghiêng đầu nhìn A Đào bên cạnh, thấy nàng không hao tổn một cọng tóc mới thở dài nhẹ nhõm.
Hồng Châu thần nữ thấy sắc mặt Đình Hòa thượng tiên nghiêm nghị, có lẽ hắn đang nghĩ xem nên trừng phạt a Đào này thế nào, đang định ra vẻ hào phóng nói giúp nàng ta một tiếng, để thượng tiên chút mặt mũi. Dù sao làm lớn chuyện này cũng không tốt, có vẻ như nàng nhỏ mọn quá.
Lại thấy thượng tiên tao nhã vô song giơ tay kéo tiểu yêu ra sau mình, khiêm tốn hữu lễ nói với nàng: "Thần nữ hiểu lầm...... Sợi lắc chân này là ta tặng cho A Đào."
Sơn Trưởng nghe nói Hồng Châu thần nữ đi vội vã, ngay cả bữa tối cũng không dùng, cảm thấy đáng tiếc. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện có người có thể ra khỏi Di sơn, trong lòng liền kích động không thôi. Lúc dùng bữa cùng thượng tiên liền ân cần gắp cho hắn rất nhiều đồ ăn:"Thượng tiên ăn nhiều một chút."
Đình Hòa nhìn thức ăn trên bàn, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định mang về ăn, liền nhờ Cam Lam gói giùm hắn. Cam Lam đã biết thói quen của thượng tiên từ lâu, gói cho hắn thêm một phần đồ ăn nữa, nhìn theo bóng dáng thượng tiên rời đi.
Hoàng hôn tắt nắng, sương mù dần buông.
Bước vào sân thấy A Đào đang nằm trên cây chợp mắt, chân nhỏ buông xuống, làn váy tung bay, trong lòng bỗng nhiên kiên định thêm vài phần. Cô Đào ngủ say sưa, hắn cũng không quấy rầy, bỏ thức ăn chay lên bàn, lại đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn mặn.
Không cần phải gọi nàng dậy, Đào yêu này chỉ cần ngửi thấy mùi thịt là tự động trèo xuống thôi.
Ăn tối xong, Đình Hòa vài lần muốn nói với nàng chuyện Hồng Châu thần nữ, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Lúc chuẩn bị đi ngủ, Đình Hòa mới nghĩ tới một việc, bèn ngồi xuống cái ghế cạnh nàng: "Đưa tay cho ta."
A Đào cũng không hỏi hắn làm gì, đưa tay ra, thấy thượng tiên cầm một cây kéo cúi đầu cẩn thận cắt móng tay cho nàng.
Móng tay của nàng sạch sẽ mượt mà nhưng hơi dài một chút, vậy nên lần trước mới để lại dấu vết trên người hắn. Đình Hòa cắt xong móng tay lại bảo nàng cởi giày, tiếp tục cắt móng chân cho nàng.
Cắt xong Đình Hòa mới bỏ cây kéo xuống: "Đi rửa đi."
Cắt móng xong đương nhiên phải rửa tay chân sạch sẽ.
A Đào cong ngón chân, ngáp mấy cái: "Để mai rồi rửa."
Ngày mai lại nói ngày mai nữa, chỉ là câu nói lấy lệ thôi.
Đình Hòa thấy nàng lười biếng như vậy, nhíu mày đứng dậy đi ra sau nhà.
Một lát sau thượng tiên bê một chậu nước ấm đến, lau mặt lau tay cho nàng, lại vén y bào nhấc hai chân nàng bỏ vào chậu.
A Đào thấy hắn thích làm việc như vậy cũng tùy hắn, để hắn rửa chân cho mình. Còn chuyện Hồng Châu thần nữ nàng chẳng quan tâm.
Nhưng thượng tiên không vậy, cúi đầu nhìn đôi chân ngọc, chậm rãi nói: "Chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm, Hồng Châu thần nữ cũng không phải cố ý, nàng đừng giữ trong lòng."
Hắn đã muốn nói, A Đào cũng thuận theo hỏi:"Thượng tiên cùng nàng ta có quan hệ tốt lắm à?"
Cũng không phải tốt lắm, chỉ là họ hàng thông gia mà thôi, cái khác cũng là... Đình Hòa chậm rãi nói: "Lúc trước từng theo lời phụ mẫu đi xem mặt..."
Lời còn chưa dứt, chậu gỗ "ầm" một tiếng nước văng tung tóe, đũng quần thượng tiên bị dính nước, vật lớn hùng vĩ ngủ đông liền hiện lên rõ ràng.
Làm ướt tiên căn của thượng tiên, A Đào nhấc chân lên, cười cười nhìn hắn: "Ta vô ý."
Có vô ý hay không cũng chẳng trách nàng được. Đình Hòa đứng dậy đi lại tủ quần áo, chuẩn bị thay chiếc quần sạch sẽ khác.
Nhưng vừa cởi dây lưng, phía sau liền có một cơ thể mềm mại dán lên, Đình Hòa căng thẳng, một tay giữ lưng quần, giọng khàn khàn lại nghiêm trang nói: "Đừng làm loạn!"
Nhưng lý trí quá mỏng manh, tay thượng tiên giữ lưng quần khẽ buông, xoay người nắm lấy tay tiểu yêu phía sau, đang muốn dạy dỗ nàng một phen thì bỗng nghe "ầm" một tiếng.
Cửa phòng ngủ chợt mở ra, Đình Hòa nhìn người đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, nói: "Mẫu thân."
Thanh Loan phu nhân nổi giận đùng đùng mà đến, thấy một màn như vậy cũng khiếp sợ. Bà liếc nữ yêu đứng cạnh con trai xong mới thản nhiên nhìn về phía Đình Hòa.
"Mặc quần đi ra cho ta!"