Uông Đông xác nhận Cố Thuần Nhã không có vấn đề gì, anh mới kiểm tra mọi thứ xung quanh.
Anh dễ dàng nhận ra đây là khách sạn, trong phòng chỉ còn ánh đèn mờ ảo, cửa phòng được khoá từ bên ngoài.
Trong điện thoại của anh vẫn còn tin nhắn Doãn Tư Tư gửi..
“Em trai, chúc em có một buổi tối vui vẻ..”
Uông Đông nghiến răng nghiến lợi đập cửa, vệ sĩ bên ngoài nghe tiếng nhưng cũng không dám mở cửa.
Đây là lệnh của Doãn Tư Tư, họ canh giữ ở đây đến sáng hôm sau mới được mở cửa.
“Xin lỗi thiếu gia, đây là lệnh của tiểu thư, chúng tôi không dám phản kháng..”
“Các người không mở cửa, tôi sẽ nhảy từ đây xuống.
Lúc đó tôi xem các người giải thích thế nào với Doãn lão gia..”
Đùa sao, đây là tầng , người bên trong dù là đứa con ngoài giá thú của Doãn Thế Cường, nhưng lại là đứa con trai duy nhất.
Có cho bọn họ mười lá gan, họ cũng không dám làm anh bị thương.
Nếu hôm nay để anh nhảy từ đây xuống, cái mạng nhỏ của họ không gánh được tội.
Chỉ một lời đe doạ đơn giản như vậy, cánh cửa lập tức mở ra.
Uông Đông khinh thường, lườm hai tên vệ sĩ đang rúm ró bên ngoài..
“Phiền các người chuyển lời tới bà chị thân yêu của tôi, món quà này tôi sẽ tìm cách báo đáp thật cẩn thận..”
Ba chữ cuối anh dùng giọng điệu lạnh lùng, đôi mắt có thể giết người bất cứ lúc nào.
Hai tên vệ sĩ sợ tới hai chân run rẩy, nhưng Uông Đông không có thời gian để ý họ.
Anh ôm lấy Cố Thuần Nhã đang không còn chút sức lực nào rời đi.
Vừa đi tới cửa khách sạn, Tuấn Lãng cũng vừa vặn chạy tới nơi.
Nhìn cô gái anh yêu nằm trong ngực người đàn ông khác, anh không nói không rằng lao lên dành lại Cố Thuần Nhã, tiện thể đấm một cái lên mặt Uông Đông.
Cố Thuần Nhã lúc này chỉ còn chút sức lực bám lấy cánh tay Tuấn Lãng, mong anh bình tĩnh lại..
“Tuấn Lãng, đừng đánh, cậu ấy vừa cứu em..”
Uông Đông cũng không nổi giận, dù sao cũng là người nhà anh có lỗi với Cố Thuần Nhã, anh chịu chút đau đớn này có là gì..
“Tạm thời không nhắc tới ai đúng ai sai, mau đưa Tiểu Nhã tới bệnh viện, không biết Doãn Tư Tư cho cô ấy dùng thuốc gì nữa..”
Tuấn Lãng cũng biết đưa cô đi bệnh viện mới quan trọng hơn, anh kìm nén giận dữ, ôm cô lên xe.
Uông Đông cũng chạy theo, Tuấn Lãng hất cằm về phía sau..
“Cậu ngồi phía sau đi..”
Sau một hồi làm đủ loại xét nghiệm, bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng khám.
Tuấn Lãng vội lao lên túm lấy bác sĩ, thiếu điều đẩy người ta ngã về sau..
“Cô ấy sao rồi..”
“Cố tiểu thư không có vấn đề gì, có lẽ là do tác dụng phụ của thuốc gây mê.
Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi ít ngày sẽ hồi phục..”
Lúc này Tuấn Lãng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thuần Nhã không sao, vậy tiếp theo sẽ phải đi đòi lại công bằng cho cô ấy.
Anh quay sang nói với Uông Đông.
“Cám ơn cậu đã cứu cô ấy, có điều tôi nhắc nhở cậu vẫn nên tránh xa cô ấy ra.
Tiểu Nhã là người của tôi..”
Uông Đông bật cười, anh biết Tiểu Nhã không thuộc về mình nữa rồi.
Vậy nên anh cũng không dám ôm hi vọng cao sang.
Hiện tại việc anh cần làm là tìm người nhà họ Doãn tính sổ.
Vệ sĩ của Âu Dương gia dễ dàng bắt được Doãn Tư Tư, hiện tại đang chờ Tuấn Lãng xử lý.
Doãn Tư Tư giống như phát điên, sau khi nhìn thấy Tuấn Lãng, cô ta phản ứng dữ dội..
“Tuấn Lãng, tại sao anh lại bắt em.
Cố Thuần Nhã không còn trong sạch, cô ta đã ở cùng Uông Đông một đêm, anh vẫn còn muốn cô ta sao..”
Tuấn Lãng lười phản ứng, vệ sĩ bên cạnh hiểu ý, lập tức tặng cho cô ta một cái bạt tai.
“Đây là do cô tự chọn cái chết.
Vốn dĩ tôi không muốn động vào Doãn Thị, nhưng là do cô ép tôi..”
Đêm đó, trên mạng lan truyền một đoạn video Doãn Tư Tư thác loạn với đàn ông trong quán bar, cổ phiếu Doãn Thị vì vậy mà sụt giảm tới mức không thể cứu vãn, đứng trên bờ vực phá sản.
Tất cả đều do công lao của đứa con gái ngu ngốc mà Doãn Thế Cường yêu thương...