*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
So với bộ đồng phục cũ màu xanh lam cũ kỹ của Vũ Linh Đan thì trong bộ váy màu hồng Vũ Hải Yến mặc nhìn xinh xắn và dễ thương hơn nhiều.
Hơn nữa, Vũ Hải Yến cũng biết cách ăn mặc và trang điểm hơn nên nhìn cô ta càng giống cô chủ nhà họ Vũ hơn.
"Thảo nào Tổng giám đốc Vũ lại thích cô hai nhà họ Vũ hơn là phải.
Nếu là tôi, chắc chắn tôi cũng sẽ không ngần ngại mà chọn Vũ Hải Yến"
Có mấy người xung quanh thấy hai chị em liền xì xào bàn tán.
"Mấy người biết không, tôi còn nghe nói quản lý Vũ thường xuyên bắt nạt cô hai ở nhà cô.
Nhìn bộ dạng hung hăng của quản lý Vũ ở bên ngoài là biết về nhà cô ta thế nào rồi!"
"Đúng rồi, tôi cũng nghe nói gần đây quản lý Vũ còn bị Tổng giám đốc Vũ đuổi ra khỏi nhà, mấy ngày sau đó cô ta cũng không dám đi làm."
Mọi người bàn tán xôn xao, ai cũng nở nụ cười coi thường Vũ Linh Đan.
Vũ Linh Đan đã sớm quen với những lời đồn dại bên ngoài này, cô chỉ im lặng mà không làm gì hết.
Còn Vũ Hải Yến thì vô cùng đắc ý khi nghe những lời khen của đám người đó.
Cô ta vui vẻ nghĩ thầm, chưa bàn đến thành tích như thế nào, nhưng ngay từ đầu cô ta đã thấy Vũ Linh Đan không được lòng mọi người ở đây thì chắc chắn đây là điểm yếu của chị ta rồi.
"Cô đi theo tôi văn phòng, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Vũ Linh Đan lạnh lùng nói với Vũ Hải Yến, sau đó cô quay người đi vào trong văn phòng.
Vũ Hải Yến nháy nháy mắt mấy cái, trên mặt cô ta hiện rõ vẻ khinh thường Vũ Linh Đan, nhưng cô ta cũng không dám cãi lại Vũ Linh Đan.
Vũ Hải Yến bực bội nghĩ thầm, chắc chắn về sau cô ta sẽ khiến Vũ Linh Đan thất bại đến nỗi không thể ngốc đầu lên được cho mà xem.
Trong văn phòng, Vũ Linh Đan hỏi Vũ Hải Yến một vài câu hỏi đơn giản nhưng câu nào cô ta cũng lắc đầu nói không biết.
Vũ Linh Đan bắt đầu cảm thấy đau đầu với cô nàng trước
mặt này.
Cô không thể nhị thêm được nữa, hỏi: "Rốt cuộc cô đã học được cái gì ở trường vậy?"
Đến cả phần mềm Office cô ta cũng không biết dùng thì phải dạy thế nào bây giờ?
"Làm ơn đi, tôi đi học khoa diễn xuất chứ có phải khoa công nghệ thông tin nhàm chán như chị đầu.
Tôi không biết dùng Office cũng bình thường mà."
Vũ Hải Yến thờ ở không thèm quan tâm gì hết, cô ta vẫn đang mải ngắm nghía bộ móng vừa làm rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng với bản thân.
"Cô đến công ty làm mà không có mục đích lý tưởng gì cả sao?"
Khuôn mặt của Vũ Linh Đan tỏ vẻ bực bội, giọng nói của cô cũng nghiêm túc hơn bình thường.
"Chị không thể nói như vậy được.
Nếu có công việc thích hợp với tôi, tôi còn rất vui vẻ mà đón nhận nó đấy chứ, chẳng hạn như về việc đàm phán các dự án hay quan hệ công chúng thì tôi vẫn có thể đảm nhận được.
Nghe nói công ty chúng ta thường xuyên có quan hệ hợp tác với công ty nhà họ Trương, vậy thì mấy hạng mục liên quan đến việc đàm phán giữa hai nhà chị cứ giao cho tôi.
Hợp lý không?"
Vũ Hải Yến vừa nói đến nhà họ Trương thì hai mắt cô ta sáng lấp lánh như nhặt được vàng vậy, nhìn là biết ngay mục đích đến công ty làm việc thực sự của cô ta.
Vũ Linh Đan cười lạnh, Vũ Hải Yến này không biết xấu hổ hay sao, cô ta có còn chút liêm sỉ nào không vậy, công việc lại yêu cầu người có trình độ nên thực sự cố không dám giao cô ta làm bất kỳ một vị trí nào.
Cho dù Vũ Phong Toàn có tự mình hỏi thì cô cũng chỉ có thể nói ra sự thật này thôi, cô ta quá ngu dốt!
"Trước tiên cô có thể làm trợ lý của tôi.
Nếu có việc gì phải đàm phán với nhà họ Trương thì tôi sẽ để cô đi, được chưa?"
Thật ra chiều theo ý của Vũ Hải Yến cũng được, bởi Vũ Linh Đan cũng không muốn có dính líu gì với nhà họ Trương.
Vũ Hải Yến vô cùng vui mừng, nhưng cô ta cũng không hiểu tại sao Vũ Linh Đan lại có thể tốt với cô ta như vậy.
Cô ta hỏi lại mấy lần, sau khi đã nghe rõ câu khẳng định chắc nịch từ Vũ Linh Đan, cuối cùng cô ta cũng an tâm, nở nụ cười nói: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không làm phiền quản lý Vũ nữa.
Cô tiếp tục làm việc đi, có việc gì thì nhớ tìm tôi nhé!
Vũ Linh Đan lắc đầu, lấy tay đỡ trán, vội vàng đuổi cô ta đi
ra ngoài.
Thực sự cố không hiểu nổi tại sao Vũ Phong Toàn lại đồng ý để cho Vũ Hải Yến vào làm việc trong công ty, hơn nữa lại còn sắp xếp cô ta vào làm ở bộ phận dự án, chẳng lẽ là muốn chèn ép cô sao?
Cô không thể nghĩ ra nổi nguyên do, vậy thôi không cần quan tâm đến chuyện này nữa.
Lúc ăn trưa, Vũ Linh Đan nhận được cuộc gọi từ Trương Đức Phú, lúc này cô mới nhớ tới buổi triển lãm đồ trang sức mà Trương Đức Phú đã nói đến trước đó, cuối cùng cô cũng có lý do chính đáng để từ chối cậu ta.
Trương Đức Phú tỏ vẻ nghi ngờ, nói: "Linh Đan, em đi làm vì muốn tránh mặt tôi sao?"
Vũ Linh Đan lúng túng trả lời: "Không phải đầu, cậu đừng có nghĩ như vậy."
"Không phải thì tốt rồi, chỉ là tôi không ngờ rằng em lại đi làm trở lại"
"Bởi vì tôi đã nghĩ kĩ rồi, mới đưa ra quyết định này."
Vũ Linh Đan nói xong, cô nở nụ cười dịu dàng, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái.
"Nếu như vậy thì tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em, những buổi triển lãm trang sức diễn ra vào buổi tối, tôi vẫn muốn mời em..."
"Trương Đức Phú, hôm nay thật sự tôi rất mệt mỏi, không muốn đi đâu cả."
"Nếu em mệt vậy thì chúng ta hẹn hôm khác nhé!"
Mặc dù giọng nói của Trương Đức Phú tỏ vẻ thất vọng nhưng cậu ta vẫn nói chuyện cười đùa với Vũ Linh Đan như bình thường.
Trong lòng Vũ Linh Đan cảm thấy rất có lỗi với anh, cô nói: "Cuối tuần này tôi rảnh nè chắc buổi triển lãm trang sức cũng phải kéo dài từ một đến hai ngày.
Đến Vũ đó chúng ta cùng nhau đi được không?"
"Có thật không?"
Trương Đức Phú ngạc nhiên hỏi lại.
"Tất nhiên rồi!"
Vũ Linh Đan mỉm cười hứa với cậu ta chắc chắn cô sẽ giữ lời, ngay lúc đó cô ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy Vũ Hải Yến đang lén lút đứng ở ngoài cửa, cô liền cúp điện thoại, vẻ mặt trở lại nghiêm túc như bình thường, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì
sao?"
"Vừa rồi chị gọi điện thoại cho ai vậy? Thấy chị cười vui vẻ như vậy, chắc hẳn không phải điện thoại về công việc đầu nhỉ?"
Vũ Hải Yến vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Vũ Linh Đan một cách cẩn thận.
Vũ Linh Đan không trả lời, cô lại bận rộn xem lại tài liệu trên bàn làm việc.
Vũ Hải Yến vẫn chưa từ bỏ ý định, cô ta nghiêng đầu tiếp
tục nhìn chằm chằm Vũ Linh Đan, cười hỏi: "Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn người vừa gọi là Trương Đức Phú đúng không, chị đang hẹn hò với cậu ta à?"
"Xin lỗi nhưng mấy chuyện này có liên quan gì đến cô không mà cô có quyền chất vấn tôi?"
Vũ Linh Đan thiếu kiên nhẫn lắm rồi đấy, cô bực mình hỏi lại Vũ Hải Yến.
"Tất nhiên là mấy chuyện này không liên quan gì đến tối rồi, nhưng đối với ba tôi thì lại khác đấy, ha ha!
Vũ Hải Yến mỉm cười như thể đang muốn đe dọa Vũ Linh
Đan.
Vũ Linh Đan cố nén giận dữ ở trong lòng, cô đặt xấp tài liệu lên bàn, sau đó ngẩng mặt nhìn Vũ Hải Yến, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Vũ Hải Yến, nếu cô cảm thấy chuyện đấy có lợi cho cô thì kính nhờ cô đi nói cho Tổng giám đốc Vũ biết đi, để xem cô có ngồi được vào vị trí của tôi không?"
"Vũ Linh Đan chị đừng có mà coi thường người khác!"
"Tôi coi thường có đấy thì sao nào? Nếu cô có bản lĩnh thì cô tự đi làm đi.
Bây giờ dự án sắp khởi công rồi, để xem ông Vũ tin tưởng tôi hay cô?".
Vũ Linh Đan tràn đầy tự tin mà nói ra sự thật.
Nếu không cho Vũ Hải Yến biết điều chắc chắn chuyện cổ ta đến phá công ty chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai mà
thôi.
Vũ Linh Đan không cho Vũ Hải Yến cơ hội để tiếp tục phản bác nữa, cô thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài đi ăn luôn.
Vũ Hải Yến bị bỏ lại trong văn phòng tức đến nỗi dậm chân mà không làm được gì, Vũ Linh Đan nói đúng, vào thời điểm quan trọng này, ngay cả Vũ Phong Toàn cũng phải nịnh hót Vũ Linh Đan, vậy thì làm sao có thể đuổi Vũ Linh Đan đi được.
"Lẽ nào mình chỉ có thể lãng phí thời gian ở công ty thôi sao?"
Vũ Hải Yến nhẹ nhàng vuốt mái tóc vừa được uốn kỹ ở ngoài tiệm, trong lòng cô ta vô cùng căm phẫn và tức giận nhưng lại không thể làm được gì để bớt giận.
Để cô ta phải nhún nhường Vũ Linh Đan thì thà để cô ta chết đi còn hơn!
Nhìn màn hình máy tính của Vũ Linh Đan, bỗng nhiên trong đầu Vũ Hải Yến nảy ra một ý tưởng, sau khi nhìn ra bên ngoài xác nhận không có ai, cô ta nhanh chóng chạy đến vị trí của Vũ Linh Đan tìm kiếm tài liệu trong máy tính.
.