Mất Rồi Xin Đừng Tìm

chương 125: tại sao lại không chịu buông tha cho tôi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn và dường như cũng chẳng còn làn không khí mới nào tràn vào trong lồng ngực cô nữa.

Thậm chí, ngay cả đầu óc của cô giờ đây cũng đã trở nên rỗng tuếch, ý thức dần dần mất đi.

Thân thể cô vẫn bất giác giãy giụa, giống như là theo bản năng còn sót lại của người sống sót.

“Vũ Linh Đan, cô đang rất đau đớn sao? Nếu đã như vậy thì Tôi sẽ để cho cô đích thân được chứng kiến cách tôi cho anh ta xuống địa ngục một cách chậm rãi”

“Dám nói tôi là con riêng, a, anh ta thì cao quý chỗ nào chứ? Đôi trai gái chó má kia, tôi cũng sẽ bắt họ phải trả một cái giá tåt!"

Không biết là do Trương Thiên Thành bị ma xui quỷ khiến, nay là vì ý thức của Vũ Linh Đan đang dần trở nên mơ hồ mà khi giấy giụa thì cô lại nghe được sự điên cuồng như ma quỷ trong giọng nói của Trương Thiên Thành,

Chỉ trong nháy mắt, thế giới xung quanh lập tức trở nên yên Tĩnh.

Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên có một cơn gió thoảng lướt qua da mặt cô, làn gió đó thật lạnh lẽo.

Vũ Linh Đan chậm rãi mở mắt ra, cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ thế giới ngay trước mắt thì đã lập tức ho sặc sụa.

Sau đó là

một cơn nôn ói kéo đến, nó còn khiến cô ho khan đến mức cả người ngã xuống từ trên ghế sô pha.

Cô gần như ngồi bệt xuống dưới sàn, tùy tiện nắm lấy cổ áo kéo ra để cô có thể hít vào thật nhiều không khí mới.

Trương Thiên Thành đứng bên cạnh nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo.

Đợi sau khi cô bắt đầu có phản ứng thì anh mới bước tới, anh nhìn cô từ trên cao xuống với sắc mặt không có chút gì gọi là áy náy hay buồn phiền.

Chẳng qua chỉ là biểu cảm lạnh nhạt và trầm ổn: “Vũ Linh Đan, tôi đã cảnh cáo với cô là đừng có chọc vào người của nhà họ Trương rồi mà”

“Mà cô thì sao chứ?”

Vũ Linh Đan lại ho sặc sụa một lần nữa, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống nơi khóe mi.

Trương Thiên Thành chợt ngây người, sau đó anh nghiêng người sang một bên rồi lạnh lùng nói với cô: “Vũ Linh Đan, bắt đầu từ ngày cô leo lên giường của tôi thì ấn ký ở trên người cô

sẽ mãi mãi không mất đi.

Còn Coco thì tôi sẽ thay cô chăm sóc nó thật tốt, chỉ cần cô vẫn tiếp tục xoay sở để trả nợ cho tôi thì tất nhiên tôi sẽ không bạc đãi nó”

“Nếu như tôi nói không thì sao?”

Sâu trong ánh mắt của Vũ Linh Đan toát lên vẻ thê lương.

Thậm chí, dù cô có ngẩng mặt lên thì cũng chẳng thể thấy nổi mặt của anh, ngồi ở bên cạnh chân anh khiến cô cảm thấy bản thân như một con kiến, chỉ cần anh khẽ nhúc nhích là có thể nghiền nát chết cô rồi.

Trương Thiên Thành nhẫn nại với cô mà ngồi xổm xuống, một tay nắm lấy cái cằm của cô mà nâng lên, ép Vũ Linh Đan phải nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Sau đó anh cười khẩy mà nói: "Cô có quyền từ chối sao? Có thể nói, từ khi cô đi làm trở lại thì nơi này cũng không thuộc về cô nữa rồi.”

Câu này chính là đang uy hiếp cô!

Hết lần này đến lần khác, cô chẳng thể làm gì được.

“Chi phí nuôi chó của Tổng giám đốc Trương đây quá cao, Coco không chịu nổi mà tôi cũng không thể chịu được.”

“Chẳng sao cả, nếu là vật thế chấp thì dĩ nhiên trong khoảng thời gian này, tôi sẽ không lấy tiền của cô dù chỉ một đồng”

Trương Thiên Thành đứng dậy, vẻ mặt của anh giờ đây lộ rõ vẻ rộng lượng mà sảng khoái nói với cô.

Sau đó, anh lại đưa bàn tay ra ngỏ ý muốn đỡ cô đứng lên.

Vũ Linh Đan có hơi chần chừ một lúc, cô vẫn quyết định tự mình đứng lên.

Nhưng cô chỉ vừa mới đứng lên thì đã bị Trương Thiên Thành kéo vào trong lòng ngực anh.

Ánh mắt của Vũ Linh Đan hiện lên vẻ bối rối, nhưng cô cũng chẳng thể làm gì khác nữa.

Hàng lông mi dài của Trương Thiên Thành khẽ rũ xuống, sau đó anh ghé lại gần cô, trong màn đêm yên tĩnh vọng lên giọng nói đầy tò mò: “Tôi rất muốn biết, cô thấy Trương Thiên Thành thế nào nhỉ?”

“Không phải anh đã thấy rồi sao?”

Vũ Linh Đan không muốn nói dối, nhưng cô cũng sẽ không thừa nhận việc bản thân cô với Trương Đức Phủ chỉ là đang diễn một vở kịch.

"Ha!" Đột nhiên Trương Thiên lại bật cười lên một tiếng rồi anh lại nghiêm túc gật đầu cứ như rất tán thành vậy.

Tại thời điểm mà cô cho rằng anh xoay người bỏ đi thì bất chợt Trương Thiên Thành quay lại mà hôn cô thật mạnh bạo.

Vũ Linh Đan cố gắng vùng vẫy kháng cự, còn cắn nát cả môi của anh nhưng người đàn ông này vẫn không hề chịu dừng lại.

Thậm chí, nụ hôn còn mãnh liệt hơn phong ba bão táp, giống như là một sự trừng phạt đối với con mồi ở trong lồng ngực.

Kể đến thì dường như cả hai thân thể đều mất đi trọng tâm mà ngã xuống ghế sô pha cùng một lúc.

Bàn tay của Trương Thiên Thành rất tự nhiên mà di chuyển xuống dưới lớp quần của cô, nhưng nó đã nhanh chóng bị Vũ Linh Đan chặn lại.

Sắc mặt của cô trở nên đỏ ửng, cô thở dốc mà nói với anh: “Anh mang Coco đi đi, chờ đến khi tôi quay về, tôi sẽ đón nó đi.

Còn số tiền mà tôi thiểu anh, nhất định tôi sẽ trả lại cho anh không thiếu một đồng nào.”

"Tôi nghĩ là nếu để cho đám ký giả kia biết hiện tại chúng ta lại đang ở cùng nhau thì có thể khiến cho tin tức về anh lại thêm nổi đấy!”

Trương Thiên Thành hỏi cô: “Hay là chuyện gặp nhau trong quán rượu là do cô đích thân sắp xếp, mục đích chính của cô là muốn được gặp tôi.

Chà chà, nói không chừng đám ký giả còn bị tình yêu của hai ta làm cho cảm động kia kìa, cô nói xem có đúng không?"

Ban đầu, Vũ Linh Đan còn có chút mơ hồ nhưng khi Trường Thiên Thành vừa nói dứt lời thì lập tức cô đã trở nên tỉnh táo lại.

Ánh mắt của cô nhất thời nheo lại, cô hận không thể nhào tới cắn đứt cổ của anh.

Anh, cái người gây tai họa rồi đổ hết lên đầu cô, mà đối với cái tai tiếng đó, cùng lắm là biến nó thành bản thân cô không từ thủ đoạn nào.

“Anh thật không biết liêm si!”

Vũ Linh Đan nghiến răng, cô cảm thấy không cam lòng chút

nào.

“Điều mà tôi sắp làm với cô, có lẽ sẽ khiến cô thấy tôi ngày càng không có liêm sỉ”

Trương Thiên Thành vừa dứt lời thì đã cắn một cái vào cổ của cô, giống như là anh đang mút lấy nó vậy.

Thế là giờ đây trên cổ cô lần lượt xuất hiện các vết hôn do anh để lại.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh tiếp tục di chuyển xuống phía dưới, xuyên qua muôn vàn trở ngại mà chiếm lĩnh lấy cái đỉnh núi đang phập phồng.

Cuối cùng trong ánh mắt lạnh lẽo cũng xuất hiện một tia mập mờ.

Cả đầu của cô vừa mới được anh làm cho tỉnh táo lại, giờ đây cô cảm thấy có chút nóng nảy trong lòng, không được, vất vả lắm cô mới tìm được cái chuôi của Trương Thiên Thành.

cũng là lối thoát duy nhất của cô, cô không thể để anh cứ thế mà chạy đi mất được.

Vũ Linh Đan lập tức đẩy Trương Thiên Thành ra, sau đó cô ngồi dậy từ trên ghế sô pha, hàng cúc áo ở trước mặt cô đã bị tháo ra mấy viên.

Trong thời gian ngắn như vậy thì cô cũng không thể nào chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề.

Vũ Linh Đan cũng không đoái hoài gì đến việc này, chỉ là cô bình tĩnh nhìn anh mà nói: “Tôi nói nếu chúng ta đàm phán

không thành, vậy thì tôi sẽ đem tin tức của ngày trước đi bán.

Dĩ nhiên Tổng giám đốc Trương muốn bán tin tức của ngày hôm nay thì tôi cũng không có ý kiến gì.”

“Theo như tôi thấy, hai ngày nay Trương Đức Phú không đến tìm cô"

Bỗng nhiên Trương Thiên Thành lại thay đổi đề tài cuộc nói chuyện khiến Vũ Linh Đan có hơi sững sờ một chút, cô không hiểu ý của anh cho lắm.

Trương Thiên Thành bật cười một tiếng, trong ánh mắt sâu khôn lường kia xoẹt qua một tia thấu đáo, anh muốn thử xem một chút liệu người phụ nữ này có quan tâm đến Trương Đức

hiện lên những tâm tư không thể nói thành lời.

Trái tim của Vũ Linh Đan cũng theo đó mà trở nên tĩnh lặng.

Hai cặp mắt nhìn nhau, ngay phút trước Vũ Linh Đan còn có vẻ do dự.

Nhưng dần dần, cô cũng quyết định đưa đôi tay của mình ra mà giúp anh cởi dây thắt lưng.

Trương Thiên Thành tìm một tư thế thoải mái mà nghiêng dựa người vào ghế sô pha, nhìn đôi tay trắng nõn, nhỏ bé lại mảnh khảnh kia đang hoạt động ở trên người anh thì lập tức phía dưới đã có động tĩnh.

Đối với đôi tay này của cô, anh không hề cảm thấy xa lạ.

Nhưng nó lại có một loại ma lực thần kỳ, dường như nó đã khiến anh rơi vào trạng thái không thể tự kiềm chế thêm nữa.

Sự ủng hộ của các bạn là động lực sáng tác của tác giả:.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio