Mất Rồi Xin Đừng Tìm

chương 166: œxin lỗi træ°æ¡ng äá»©c phãº!”â

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những người được làm việc ở Tập đoàn Á Đông đều ít nhiều có chút kiêu ngạo, gÆ°Æ¡ng mặt cÅ©ng không đến nỗi nào, bây giờ nhìn VÅ© Linh Đan dáng vẻ bình thường, tuy không đến nỗi xấu nhÆ°ng chắc chắn không phải kiểu xinh đẹp khiến người ta kinh ngạc, da rất trắng, dáng người hÆ¡i mảnh khảnh, người nhÆ° thế trong công ty tùy tiện ở đâu cÅ©ng có thể kéo ra được một mớ.

“Đúng vậy, đúng vậy, lúc đầu tôi cÅ©ng nhìn thấy tin này, đã được bao lâu đâu mà lại đến tiếp không biết? Chẳng lẽ là cầu xin quay lại? Thật không biết xấu hổ”

Một viên đá làm dậy sóng lớn ngập trời, mọi người đánh giá VÅ© Linh Đan đều khá giống nhau.

Hoàn toàn không sai, so sánh với TrÆ°Æ¡ng Thiên Thành thì VÅ© Linh Đan thật sá»± quá bình thường, cho dù có hào quang lớn bao nhiêu đi chăng nữa cÅ©ng sẽ bị che lấp.

!Trong khi mọi người đều cố gắng làm việc thì tại sao cô chỉ cần dá»±a vào gia thế đã có thể làm phu nhân Tổng giám đốc chứ?

Chỉ dá»±a vào tâm lý không cam lòng, DÆ°Æ¡ng Thanh My không cần làm gì thì mọi người cÅ©ng đã nhanh chóng đồn đại, ác ý bao trùm.

.

ngôn tình hay

Tiếng bàn luận càng lúc càng to, thấy DÆ°Æ¡ng Thanh My không có ý ngăn cản, có người còn đi về phía này, VÅ© Linh Đan muốn đi cÅ©ng không kịp nữa rồi, cô chỉ có thể cố gắng bình tÄ©nh giải thích: “Nếu bà TrÆ°Æ¡ng ghét tôi nhÆ° vậy thì bây giờ tôi có thể đi được chÆ°a, cÅ©ng tránh làm bẩn mắt bà.

“Đúng là làm bẩn mắt tôi”.

DÆ°Æ¡ng Thanh My thần thái cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống VÅ© Linh Đan, lúc nãy cái tát kia không trúng càng làm cho lá»­a giận trong lòng bà ta dâng cao.

“Tôi không quan tâm quan hệ bây giờ của cô và TrÆ°Æ¡ng Thiên Thành thế nào, nhÆ°ng cô đừng hòng tÆ¡ tưởng đến TrÆ°Æ¡ng Đức Phú.

“Linh Đan, tâm trạng của mẹ tôi có chút kích động, tôi xin lỗi, em mau đi đi!”

TrÆ°Æ¡ng Đức Phú vừa áy náy vừa không kiên nhẫn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn VÅ© Linh Đan, ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.

DÆ°Æ¡ng Thanh My vẫn không buông tha: “Hồ ly tinh, cô gái bẫy nhà họ TrÆ°Æ¡ng, ba trăm năm mÆ°Æ¡i tá»· mua chiếc nhẫn đó coi nhÆ° bố thí đi, cô đừng nghÄ© sẽ kiếm chác gì được nữa.

“Xin lỗi, TrÆ°Æ¡ng Đức Phú!”

Mặc dù VÅ© Linh Đan biết TrÆ°Æ¡ng Đức Phủ khó xá»­, nhÆ°ng bị nhục mạ ở trước mặt người khác nhÆ° thế, cô cÅ©ng không phải phật, cô cÅ©ng biết nổi giận.

“Đầu tiên, TrÆ°Æ¡ng Đức Phú cầu hôn nhÆ°ng tôi cÅ©ng không đồng ý.

Thứ hai, tôi và TrÆ°Æ¡ng Thiên Thành không phải nhÆ° bà nghÄ©, tôi không phải hồ ly tinh, cÅ©ng không muốn bị nhục nhã nhÆ° vậy nữa.

Bà TrÆ°Æ¡ng là người cao quý, vẫn nên giữ gìn hình tượng của mình thì hÆ¡n.

”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio