Ngọ yến, rất nhanh đã được mang lên
Vì đây là tiệc ban ngày, chủ và khách chủ yếu chỉ là hàn huyên, trong phòng không có tiếng đàn ca sáo thổi cũng không có thiếu nữ, đồng nữ xinh đẹp. Các khách quý có hộ vệ hai bên, ngồi nghiêm chỉnh, khiến không khí có áp lực nặng nề
“Các ngươi đến phía sau dùng cơm đi, ở địa bàn của Công Thừa tước gia không có mao tặc dám tùy tiện lỗ mãng đâu” Trăn vương Lý Thành Khí dù sao cũng là người có địa vị cao nhất, phất tay ra lệnh cho tùy tùng
“Vương gia cất nhắc” Đan tước gia cung kính chắp tay nói
Thừa dịp này, Phó Lệnh Nguyệt rũ mắt cố ý ngắm lão thái giám thâm hiểm như sói này. Trước khi đến sơn trang, nàng từng nghe các môn khách trong Tả quân phủ bàn luận về Đan Sa Đinh. Là đệ nhất cao thủ của Tiền Lương, nội tướng thâm cung thanh danh hiển hách nhưng lúc này nàng lại thấy không giống
Yếu đuối, gần đất xa trời…… Nàng thật sự không thể đem điều này để áp lên người cao thủ tuyệt đỉnh thần nhân khó phân, cho dù từng huy hoàng thì giờ này e đã là Liêm Pha về già.
Tuy Lý Thành Khí là tán dật vương gia nhưng ở đây vẫn là người có thân phận cao nhất, thị vệ của hắn đều đã lui ra, thị vệ của các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ cũng phải làm theo. Phó Lệnh Nguyệt cũng theo chúng tùy tùng rút lui khỏi phòng khách, đến sương phòng phía tây tụ hội
Phó Lệnh Nguyệt không có gì lo lắng. Không nói tới Đan tước gia trong truyền thuyết kia lợi hại thế nào, mà công lực Viên Li ra sao, một người có võ công cao cường như vậy có thể tự lo được cho an nguy của mình, hơn nữa các vị thế tử khác cũng không phải là đèn cạn dầu, đều một thân công phu, chỉ một bữa cơm ắt không có trở ngại gì
Chúng hộ vệ vui vẻ ngồi xuống, không có chủ tử ở đây, mọi người cũng thoải mái tự tại hơn.
Từng món thức ăn được đưa len, Phó Lệnh Nguyệt phát hiện bữa ăn của bọn họ cũng rất lịch sự tao nhã. Long hổ song hợp tấu, màu ngọc quỳnh lâm, ngư khẩu minh châu, phượng đầu phú quý…Nàng vừa ăn vừa nghe gã sai vặt giải thích tỉ mỉ
Thì ra những món ăn này đều là món ăn trong cung đình Tiền Lương. Xem ra Đan tước gia cũng là người hoài cổ ah.
Ngọ yến rất nhanh đã kết thúc, sau đó là lúc các nam nhân bàn chính sự
Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi thưởng thức trái cây, lỗ tai lại vểnh lên nghe không sót một chữ
“Vương gia lần này đến kinh thành, Hoàng thượng nhất định có ủy thác trọng trách, sau này sẽ là rường cột nước nhà” Đan tước gia cực kỳ khách khí với vị tiểu vương gia này
“Vì quân phân ưu là việc Thành Khí nên làm, không dám tranh công lao” Lý Thành Khí khiêm tốn đáp “thật ra có một việc vui, tiểu vương gia nghe công công đến truyền chỉ nói, gần đây thân thể Hoàng thượng đã khỏe hơn, có thể lâm triều nghe báo cáo”
“Đây đúng là việc vui lớn ah” Đan tước gia vọng bái về hướng bắc
Phó Lệnh Nguyệt quét mắt nhìn các thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ. Bọn họ là loại người nào chứ? Ăn một bữa cơm như thế này đủ nghẹn khuất, nghe Lý Thành Khí và Đan tước gia khách khí qua lại, bọn họ liền hiện nguyên hình. Nhất là Tạ Bình An và Cổ Sấm Xuân, cả người bứt rứt, không để ý tới vương gia ở đây, hai ba câu đã nói tới chuyện ăn chơi, không coi ai ra gì, một chút thu liễm cũng không có
“Quân gia.” Một thanh âm nho nhỏ vang lên
Phó Lệnh Nguyệt quay đầu, nhìn thấy một gã sai vặt tuấn tú tay cầm ấm trà đang nhìn nàng cười
“Trà đã lạnh, ta thay cho ngài” hắn bước nhanh tới
“Không cần’ Lệnh Nguyệt qua loa vẫy tay. Nàng xuất môn không hề uống nước, những người này cũng không biết thói quen của nàng.
“Quân gia nếm thử đi” gã sai vặt kia cực kỳ nhiệt tình, lưu loát đổ nước trà lạnh đi, thay bằng trà mới “đây là trà Thường Châu Dương Tiện chính tông đó, là con nuôi của Tước gia chúng ta, chính là Thường Châu tri phủ Từ Lâm gởi biếu, rất hiếm, Hoàng thượng toàn để lại cho Tước gia nhà chúng ta, thọ yến lần này mới đem ra đãi khách”
Phó Lệnh Nguyệt bị hắn nói có chút khó xử, không uống lại mất lòng, đành nâng chung trà lên thổi thổi
“Quân gia, ngài nếm thử, đảm bảo ngài đã uống rồi thì sẽ không quên” gã sai vặt kia vẫn không rời đi
Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ nhấp một ngụm
“Như thế nào?” gã sai vặt nhíu mày hỏi
Phó Lệnh Nguyệt tinh thế nhấp nháp, nàng không sợ hạ độc, nàng có Băng kình nha, tán thưởng từ đáy lòng ‘tuyệt phẩm, mát lạnh ngọt lành, chưa bao giờ uống qua”
Gã sai vặt đắc ý uốn éo thắt lưng, lại đến các bàn khác hầu hạ
Phó Lệnh Nguyệt như trút được gánh nặng, đặt chén trà xuống, đuôi mắt đảo quanh một vòng, nhạy cảm phát hiện có gì đó không bình thường. Gã sai vặt kia đang nói chuyện vui vẻ với Hứa Vân Vân, rót vài chén trà rồi lại đi đến bàn của Bàng Doanh Doanh. Xuyên qua bóng người, Phó Lệnh Nguyệt thấy Bàng Doanh Doanh cầm lấy chén trà do gã sai vặt kia rót, hướng vào phía trong khay ba cái, thổi thổi rồi uống. Khi uống trà, tay nàng còn che phía trong.
Nguy rồi, Phó Lệnh Nguyệt trong lòng căng thẳng, nhưng gã sai vặt kia lại không để ý tới những điều đó, tiếp tục đi về phía Diêu Tuyết Thần. Cũng là hướng vào trong mâm ba cái, uống trà.
Tới phiên Dương Uyển Hề, nàng thông minh hơn, sau khi nhận chén trà, chỉ nhấp một ngụm liền ý thức được mình đã sai lầm. Nàng không để lộ manh mối, khi uống trà, tay che bên trong đổi thành bên ngoài
Trong phòng Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên thấy khủng hoảng trước giờ chưa từng có
Khi uống trà, nam tử uống tách trà có nắp, dùng nắp gạt phía ngoài ba cái, thổi một ngụm. Khi uống, bàn tay cầm nắp trà hướng ra ngoài. Mà nữ tử khi uống ly trà có nắp lại hướng vào bên trong gạt gạt ba lần, thổi một ngụm, khi uống bàn tay cầm nắp hướng vào trong.
Nàng có chút hoài nghi gã sai vặt này là cố ý đến nghiệm chứng giới tính của các nàng
Các nữ ám vệ này khác với Phó Lệnh Nguyệt. Các nàng giả nam trang cũng chỉ là nhiệm vụ đột xuất, chi tiết khác biệt trong cuộc sống thường ngày, các nàng chưa từng thực hành qua. Thử một lần liền lộ ra sơ hở. Ở những chi tiết rất nhỏ, người không thường dùng rất dễ dàng quên đi sự khác biệt giữa nam và nữ
Nàng phải tìm cơ hội cảnh cáo các nàng. Chỉ mong sự bại lộ này không dẫn đến phiền toái gì.
Thời tiết nóng bức, các vị thế tử đường xa xóc nảy, buổi trưa lại ngồi nói chuyện không thú vị, mặt đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Đan tước gia am hiểu lòng người, cảm thấy cứ để mọi người ngồi nói chuyện suông thật không thú vị. Cho nên hắn cố ý an bài cho các khách quý ở nơi tuyệt thế nhất nơi này,chính là Phi Tiên cung trên đỉnh Ưng Dực sơn.
Cung này…trước khi đi, hắn còn thần bí cười nói mọi người nên kiến thức thế nào là thiên thượng nhân gian, diệu pháp phi tiên,đều đại khai nhãn giới đi…
Mọi người nghe vậy ngoài mặt giả vờ phụ họa, trong lòng lại trêu cợt không thôi. Một hành cung trên đỉnh núi thì có gì mà gọi là thắng cảnh nhân gian khiến Ngũ quân Đô đốc phủ phải thưởng ngoạn chứ. Nhưng đã tới chúc thọ thì cũng phải dỗ cho lão hoạn quan này vui vẻ thôi.
Thời tiết rất tốt, phong cảnh trên núi lại đẹp, giờ dự tiệc tối còn xa nên mọi người quyết định đi bộ lên núi, vừa đi vừa ngắm cảnh. Đúng lúc này, người trong sơn trang đột nhiên ra tay tách bốn nữ ám vệ ra khỏi đội ngũ.
“Bề trên, ngài chờ không có tiện đi vào’ người tới thấp giọng giải thích
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, lại nghe Đan tước gia kia cười nói “ở chỗ chúng ta, nghe theo chúng ta an bài đi”ý cười của hắn lại làm người ta cảm thấy quỷ dị khôn cùng “các vị công tử đều là người nhà, chờ trở về lại dùng đi. Chúng ta ở bên trên đều chuẩn bị tốt cho chư vị, để mấy tiểu nương tử này tạm thời nghỉ ngơi mấy ngày đi”
Bốn nữ ám vệ kia vừa nghe thân thế của mình đã bị bại lộ đều đưa mắt nhìn nhau. Dương Uyển Hề còn muốn tranh cãi đã thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đan tước gia liền thôi
“Sao?các tiểu oa nhi không nỡ chia lìa, lo lắng cho an nguy của chủ tử sao?” hắn cười, chậm rãi vén cổ tay áo lên “không có gì phải lo lắng cả, ở Ngưng Hương sơn trang của ta, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta sẽ tự thân giải thích với Hoàng thượng. Nhìn đi…xem ra lão phu phải đùa giỡn mấy chiêu mới có thể làm cho các ngươi an tâm”
“Tốt” còn chưa dứt lời, Tạ Bình An đã lên tiếng trước, đang lo không có cơ hội lĩnh giáo Công Thừa tước gia võ công cái thế trong truyền thuyết, lập tức xông lên
Xem ra không chỉ một mình Phó Lệnh Nguyệt có mong muốn này, lập tức tiếng cổ vũ nổi lên bốn phía
Đan Sa Đinh cũng giống như bị gợi lên hưng trí, dùng hành động thể hiện sự đồng ý, chậm rãi đi tới giữa sân, hắn vươn bàn tay như khúc xương khô, nói “Năm người các ngươi cùng xông lên đi, chúng ta sẽ thủ hạ lưu tình”
Ngũ quân thế tử đương nhiên không phục, chỉ nói “đa tạ” lập tức dàn Ngũ Hành trận, liên thủ tấn công Đan tước gia
Chỉ thấy Đan Sa Đinh không chút hoang mang vung hai cánh tay khô lên, năm người kia liên thủ lại giống như trâu đất xuống biển, như quyền đánh vào bông. Hắn chỉ cần vừa thu lại cánh tay, năm người kia đã sợ hãi kêu một tiếng, ngã ngồi trên đấtbg-ssp-{height:px}
“Các ngươi dốc toàn lực đi, đến, cùng lên hết đi” Đan Sa Đinh cười, vẫy tay với thị vệ Ngũ quân phủ
Phó Lệnh Nguyệt và các thị vệ đã sớm chờ một tiếng này, lập tức đồng loạt rút đao kiếm, toàn lực xông tới. Nhưng khi giao thủ mới thấy công phu của Đan Sa Đinh rất quái dị, hình như có thân tiên hộ thể, kim cương tráo thân, nội lực có thâm hậu và lợi hại thế nào, đụng vào hắn đều hóa thành vô hình, tan rã không còn.
Đan tước gia chỉ dùng ba chiêu, lập tức hóa giải toàn bộ thế công.
Cao thủ so chiêu, chỉ cần ba chiêu là biết kết quả
Song phương chênh lệch quá lớn, để tránh đả thương người, lão thái giám cười tủm tỉm thu tay,rời khỏi trận đấu
Phó Lệnh Nguyệt trợn mắt há mồm, cuối cùng cũng đã hiểu ra một chuyện. Thế gian này, cao thủ võ lâm đệ nhất không ở chùa miếu, không ở danh sơn, không phải đại hiệp gì càng không phải là ẩn sĩ, mà là ở…công công nơi hoàng cung đại nội
Công phu này chính là đăng phong tạo cực
“Tạ tước gia chỉ giáo.” Thế tử Ngũ quân Đô đốc phủ đều tâm phục khẩu phục.
Mấy nữ ám vệ còn vốn định tranh cãi cũng thức thời lui ra, nghe theo an bài
Trong quá trình lên núi, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên hiểu được ánh mắt cổ quái của Đan tước gia nhìn nàng. Hắn là đang nhìn hầu kết của nàng. Nàng nhất thời cảm thấy may mắn vì Triệu Thực đã cho nàng giả làm nam nhân ba năm, nàng không chỉ giải quyết được vụ hầu kết mà trong những cử chỉ nhỏ nhất cũng không lộ ra chút sơ hở nào
“Bề trên, mang theo nữ nhân không tiện’ quản gia sơn trang nháy mắt, thâm ý trả lời câu hỏi của Cổ Sấm Xuân
Trong tiếng cười vang của mọi người, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên có chút chột dạ. Nữ nhân sẽ không tiện? không phải là cởi quần áo ngâm nước suối chứ? Có điều có vương gia, thế tử ở đây, không tới phiên một thị vệ như nàng hưởng lạc…
Trước khi tới tiệc tối, đi một lát lại ngừng, rốt cuộc mọi người cũng đã đến Phi Tiên cung trên đỉnh núi
Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng hiểu lý do không mang theo nữ nhân đi cùng. Bởi vì trên đại điện thanh lưng hoa lệ là hơn mười vị tuyệt đại mĩ cơ lộ nửa thân trần. Các nàng đầu vấn song kế, trên thân chỉ quấn vải lụa mỏng manh, váy lụa bó sát vòng eo nhỏ nhắn, để lộ hai chân thon dài, đùi ngọc như ẩn như hiện
Gió núi thổi qua, váy áo của chúng mỹ nhân bay bay, hoảng hốt như tiên tử phi tiên trong tranh.
Tất cả mọi người đều nhìn đến ngây người
Phi Tiên cung…đúng là phi tiên như vậy
“Bề tên, đây chính là nghe khúc, giải trí’Đan tước gia mời các vị khách quý nhập điện ngồi xuống “phi tiên nương tử này là lão phu cố ý chuẩn bị tiểu lễ cho các vị khách quý. Vương gia, các thế tử, mời ngồi” hắn thoải mái dựa người trên ghế tử đàn “thời tiết nóng bức, làm cho chư vị khách quý mát mẻ chút đi”
Các mỹ nữ lập tức cúi đầu vâng lệnh. Trong nháy mắt chia nhau một tả một hữu hầu hạ bên cạnh Trăn vương gia và năm vị thế tử, còn lại thì tập trung giữa điện, đánh nhịp, thổi sáo hoành tiêu, tỳ bà, khèn…đủ loại nhạc cụ thi nhau diễn xướng
Phó Lệnh Nguyệt đã quen nhìn cảnh hương diễm như thế, không có gì phản cảm, vẫn cùng chúng thị vệ không kiêng nể gì mà quan sát chung quanh
Chúng tiên tử hoặc diễm lệ thùy mị, hoặc thanh nhã khinh bạc, đều rất hương diễm, xuân tình…khuôn mặt dáng người, nhất là tiên khí siêu phàm thoát tục cao hơn mười hoa khôi ở Kim Thủy hà gấp nhiều lần.
Đàn sáo vang lên, tiệc tối cũng chính thức bắt đầu. Đáng ngạc nhiên là trước mặt các khách quý đều trống trơn, không có bàn ghế…Thức ăn để chỗ nào?tất cả mọi người đều rất nghi hoặc
Đan tước gia nhìn thấy nhưng chỉ cười không nói
Tiếng gõ nhịp vang lên, chỉ thấy hai hàng thị nữ nửa người thân trần tay mang khay chia làm hai hàng đi vào. Một đám môi hồng răng trắng, hà tư nguyệt vận, bộ dáng cũng không tầm thường
“Chư vị có nghe nói qua Bàn tiệc thịt của Nam Đường Tôn Tư Không chưa?” Đan Sa Đinh cười tủm tỉm giải thích ‘tiệc đêm nay, để các vị khách quý cùng hưởng thụ di phong Nam Đường đi”
Phó Lệnh Nguyệt có chút tỉnh ngộ. Nam Đường Tôn Tư Không, ham mê nữ sắc, xa hoa lãng phí, thích nhất là tổ chức Bàn tiệc thịt. Hôm nay ở Lăng Tiêu cung thật khiến người ta đại khai nhãn giới
“Chư vị xưa nay ở bên ngoài mưu sự, đều có nhiều cố kỵ. Nay khách tùy chủ, chúng ta ở đây cứ tùy ý thoải mái đi’ Đan tước gia cười lớn, cầm lấy mỹ tửu trên tay mỹ nhân “ai không uống chén Đôn hoàng phi tiên này chính là không cho chúng ta mặt mũi”
Lưu Đắc Thắng, Tạ Bình An, Cổ Sấm Xuân vốn là quỷ háo sắc, lập tức mặt mày hớn hở, hoan hô tán thành. Lý Thành Khí, Phương Quang Tông và Viên Li thì cung kính không bằng tuân mệnh
Lăng Tiêu cung quả là chốn cực lạc của nam nhân.
Tiếng ca vang động khắp núi, điệu múa dập dờn quanh điện.
Ở nơi này có thể uống Phi tiên tửu thoải mái, trái cây, món ngon…chỉ cần ánh mắt khách quý vừa đưa đến sẽ có vũ cơ lập tức khom lưng dâng lên, lại do mĩ cơ bên người dùng môi anh đào đưa tới.
Khúc không làm người say, điệu múa không làm người say mà nương tử làm say lòng người
Chúng thị vệ cảm thấy rất khó chịu. Bọn họ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả sảnh đường đều là một đám giai nhân da thị trắng trong…ai nấy đều nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức tiến lên mà chỉ có thể nhịn, lén lút ngắm rồi lại nhịn
Phó Lệnh Nguyệt thì chẳng có gì, nàng giả vờ khó chịu, dùng ánh mắt liếc trộm chủ tử nhà mình.
Tối nay tâm tình của Viên Li rất tốt, được hai mỹ nhân ở bên cạnh hầu hạ, uống một ly rồi lại một ly.
Phó Lệnh Nguyệt cười thầm, với tửu lượng của hắn, không biết lát nữa sẽ say thành bộ dáng gì nữa
Mặt trời ngả bóng về tây,ánh trăng bắt đầu lên cao, thịnh yến qua đi, tàn canh đầy đất
Phó Lệnh Nguyệt đi sau hai thị vệ Tả quân phủ đã say đến chân nam đá chân xiêu, đỡ không phải mà không đỡ cũng không phải
Hai vị phi tiên nương tử thì đỡ Viên Li đã say tới rối tinh rối mù đi tới hậu viện Thính Vũ các
Lăng Tiêu cung rất rộng lớn, sáu vị khách quý, mỗi người ở một viện
Mọi người đi vào nội gian Thính Vũ các mới phát hiện bên trong sáng như ban ngày, giường cụ đã chuẩn bị tốt, cũng đã được huân hương cẩn thận, giường đồi mối, trướng phỉ thúy. Hết sức xa hoa lãng phí
Hai vị phi tiên nương tử đặt Viên Li lên giường, bắt đầu hầu hạ thay quần áo
Phó Lệnh Nguyệt và hai thị vệ thức thời lui ra sau, đột nhiên Viên Li lại cười lớn tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên
“Đến! Tiểu mỹ nhân! Uống rượu!” Hắn hoa chân múa tay vui sướng bắt lấy một phi tiên nương tử, lại duổi tay ôm cổ một mỹ nhân khác. Hai nàng đang định khuyên giải đã thấy hắn đột nhiên phát cuồng, đè lấy hai người.
Tai nạn chết người ah. Phó Lệnh Nguyệt và hai thị vệ vội quay trở lại giúp đỡ lại thấy hai mỹ nữ bị Viên Li ôm cổ từ trên giường lăn xuống dưới giường, vừa cười vừa nói,chỉ là không buông tay. Hai tiểu mỹ nhân nũng nịu đáng thương lại bị đè đến hôn mê bất tỉnh
Thị vệ rốt cuộc cũng kéo được Viên Li ra.
Phó Lệnh Nguyệt dò xét hơi thở hai mỹ nhân, không chết nhưng tỉnh lại chắc cũng bị dọa mất nửa hồn. Nàng ảo não nhìn Viên Li
Nói thì chậm, việc diễn ra lại nhanh
Khi thị vệ tiến lên, Viên Li đột nhiên vụng trộm phát lực, thổi tắt ngọn nến, tiếp theo, hắn ra tay nhanh như chớp, điểm huyệt ngũ của hai mỹ nhân.