Mật Thám Nương Tử

quyển 3 chương 5: thập diện mai phục

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc mở to mắng “sao ngươi không nói sớm, có cỡi ngựa thì cũng không thể tới Kiến Dương thành vào buổi trưa được”

Không nói tới lưu dân ngăn cản mà chỉ tính khoảng cách thì không thể nào

“Không ở Kiến Dương thành’ Viên Li hữu khí vô lực bước xuống giường “Vương Đạo Đức không phải là trưởng tử, Vương thái phu nhân không sống trong thành mà ở vùng nông thôm”

Phó Lệnh Nguyệt lại giật mình, nhanh chóng mặc xiêm y, không ngờ vừa đứng dậy, xương cốt toàn thân như vỡ vụn, nhịn không được rên thành tiếng

“Ta còn chưa kêu ah” Viên Li bất mãn liếc nàng một cái “đừng yếu ớt như vậy”

“Công tử” Phó Lệnh Nguyệt đi vài bước, cảm thấy khó chịu vô cùng,sâu mi khổ kiểm nói “chúng ta có thể không đi được không?chỉ là mừng thọ của lão nương một Phiên tư thôi mà, cần gì…Đúng rồi” nàng như nhớ ra gì đó ‘công tủ, Vương Đạo Đức có mời Trăn vương gia không?”

“Có nhưng vương gia không đi, chỉ phái người đưa hạ lễ” Viên Li chậm rãi sửa lại ống tay áo

“Đúng vậy” Phó Lệnh Nguyệt cao giọng nói ‘vương gia không đi, chúng ta đi làm gì? cũng phái người đưa hạ lễ là được”

“Ngươi không muốn đi” Viên Li nhìn nàng, cười đầy thâm ý “vậy ở lại doanh trướng nghĩ ngơi đi”

Phó Lệnh Nguyệt định gật đầu lại bị biểu tình của hắn làm cho chần chờ. Nàng không biết trong hồ lô của hắn chứa thứ gì

“Như thế nào? biểu diễn tại nhà sẽ có chuyện gì sao?” nàng nhạy cảm hỏi

“Vương Đạo Đức có mời một người’ Viên Li thản nhiên nói là “Ngô gia ban, Ngô Mỹ Nhân”

Phó Lệnh Nguyệt lập tức thấy hứng thú, nhanh chóng nói ‘ta đi”

“Ngươi đi thì đi nhưng đừng cái gì cũng thể hiện trên mặt như vậy”Viên Li nói ‘chúng ta đại diện cho Tả quân phủ đi chúc thọ, không phải đi tìm việc”

“Dạ” Phó Lệnh Nguyệt vội tiếp thu thụ giáo

Thì ra Ngô Mỹ Nhân nói còn hai buổi biểu diễn cuối cùng ở Kiến Dương là như vậy. Đúng là vô khéo bất thành thư, hữu duyên không cần sầu, Phó Lệnh Nguyệt có chút phấn khởi

“Công tử…Ngài nói… Nếu thật sự là Ngô Mỹ Nhân, hắn giết cả ba người để làm gì?” nàng không thể áp chế hiếu kỳ và hoang mang trong lòng

“Sao ngươi lại khẳng định như vậy, cho rằng cả ba người đều do một hung thủ giết chết?còn là Ngô Mỹ Nhân chứ?” Viên Li nghe vậy nhíu mày nói “chỉ do mỗi lần, Ngô gia ban đều ở đây? Không có bằng chứng, ngươi cũng quá võ đoán rồi”

“Bằng chứng thì ta không có” Phó Lệnh Nguyệt có chút nghẹn khuất “chỉ là trực giác”

Nàng không thể nói ra vấn đề mấu chốt, án tử của Cửu Quảng Kiến, Đan Sa Đinh đều có bóng dáng của một nữ nhân thần bí võ công cao cường, một lần làm Triệu Thực bị thương, lần còn lại là Viên Li. Nếu Triệu Thực là vì ban đêm thám thính phủ của Cửu Quảng Kiến mà gặp chuyện, vậy còn Viên Li…Nàng đột nhiên linh quang lóe lên, là do nàng mượn tay Tả quân phủ đi thăm dò Ngô gia ban sao? Nếu vậy thì mọi việc không là ngẫu nhiên nữa

Triệu Thực nói mạng của Cửu Quảng Kiến liên quan đến thuốc mà nàng uống hàng năm, Đan Sa đỉnh lại liên quan tới bước tiếp theo của thế cục. Sau khi Đan tước gia chết, Triệu Thực và Lý Thành Khí thần bí xuất hiện trong quân trang bên dưới Ngưng Hương sơn trang. Nếu thật là Ngô Mỹ Nhân, vậy hắn chính là sợi dây xâu chuỗi những sự kiện này. Nàng không thể hỏi được gì từ Triệu Thực và Lý Thành Khí, vậy chỉ có thể bắt đầu từ Ngô Mỹ Nhân, nàng nhất định tìm được đáp án từ chỗ hắn

‘Không cần đi thử người kia’Viên Li như nhìn thấy suy nghĩ của nàng. Hắn xoay người, nghiêm túc phân phó “phải tránh”

“Vì sao?” Phó Lệnh Nguyệt không phục “hắn sẽ không dám công khai ra tay với ta”

“Đến đây” Viên Li nhẹ nhàng vẫy tay với nàng

Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc đưa lỗ tai đến gần hắn.

“Ngô Mỹ Nhân và Hiền phi nương nương…”Viên Li không nhiều lời, chỉ cười không chút hảo ý

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người

‘Đã biết chưa?” Viên Li nhướng mi “ngay cả Trăn vương gia cũng phải đối với hắn lễ ngộ ba phần, ngươi đừng không biết tự lượng sức mình mà động tới hắn,cẩn thận chọc giận chủ tử chân chính của ngươi sẽ không thoải mái”

Phó Lệnh Nguyệt nói không nên lời. Ngô Mỹ Nhân kia rất ghê tởm, bộ dạng yêu nghiệt, quả nhiên không làm được chuyện gì tốt

“Nếu thực sự là hắn làm thì cũng chính là chủ tử của ngươi muốn làm vậy” Viên Li thản nhiên nói “đừng lộn xộn, tọa sơn quan hổ đấu đi, cẩn thận dẫn lửa thiêu thân”

Phó Lệnh Nguyệt có chút hiểu được. Ý của Viên Li là Lý Thành Khí và Hiền phi…

‘Được, ta nhất định sẽ không gây chuyện” nàng cảm kích liếc mắt nhìn Viên Li. Nam nhân này vẫn không tệ,chuyện như vậy cũng nói với nàng

“Đúng rồi, công tử. Hạ lễ cho Vương thái phu nhân đã chuẩn bị xong chưa? Châm chước là được’ nàng cũng để bụng quan tâm tới hắn

“Đã sớm chuẩn bị xong” Viên Li không để ý tới chuyện này ‘hạ lễ đơn giản, đều theo quy củ thông thường, Hải Long chuẩn bị túi tiền cho nhất phẩm phu nhân, thêm vài xấp tơ lụa, vậy là đủ rồi”

Phó Lệnh Nguyệt thêm một lần giật mình, mừng thọ của một nhất phẩm thái phu nhân, sao Tả quân phủ lại đưa hạ lễ khó coi như vậy chứ “như vậy mà đi chúc thọ được không?”

“Thứ tốt cũng không cần ta đưa, có người lén đưa đủ rồi’ Viên Li khinh thường giải thích “tuy rằng thế đạo không ổn nhưng Trăn vương gia vẫn ở lại Kiến Dương, Vương Đạo Đức sẽ không dám phô trương. Hơn nữa, dù Vương Đạo Đức muốn nhận tiền thì ta cũng không đưa đâu”

Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Làm quan cũng không dễ dàng gì, có quá nhiều băn khoăn. Nếu không phải Lý Thành Khí ở lại Kiến Dương, chắc chắn Vương Đạo Đức đã mừng thọ cho mẫu thân mình thật phong cảnh rồi

Dọc đường Dư Chúng đến huyện Thông Ngụy không hề gặp phải lưu dân

Lý Thành Khí không tới, Tạ Bình An áp giải khâm phạm vào kinh, Phương Quang Tông không biết đi đâu. Có thể nói Tả quân thế tử Viên Li là khách nhân tôn quý nhất trong thọ yến lần này

Phó Lệnh Nguyệt nhìn lướt qua những nhà khác gióng trống khua chiêng nâng hạ lễ đi vào, đều là những thứ hợp với tình hình. Trong đó túi tiền theo phẩm cấp nhất phẩm phu nhân là nhiều nhất, quả thực là mỗi nhà đều rất cố gắng chọn lựa. Một mặt thêu đồng tiền, một mặt thêu đóa hoa đơn giản. Mỗi đóa hoa được tạo thành từ hoa mai bảy cánh, câu chúc thì là: nhất phẩm phu nhân, phu vinh tử quý, phúc thọ song toàn, trường sinh bất lão, trăm tử ngàn tôn…Cũng không phải là vật hiếm lạ gì

Vì để Trăn vương gia xem, cả nhà Vương Đạo Đức chỉ có thể ra vẻ thanh cao liêm khiết

Tả quân thế tử Viên Li vừa đi vào đại viện liền bị người bao quanh hàn huyên hỏi chuyện, nội dung chủ yếu xoay quanh việc mấy ngày trước Tả quân đánh tan nghịch đảng. Hải Thanh và Hải Long tất nhiên luôn ở hai bên Viên Li, Phó Lệnh Nguyệt vì vẫn nghĩ tới Ngô Mỹ Nhân thần bí nên cố ý cách bọn họ một khoảng. Thêm nàng cũng không nhiều,bớt đi nàng cũng không thiếu

Không ngờ chưa nhìn thấy Ngô Mỹ Nhân, nàng đã gặp được người quen “Văn Khúc Tinh?” là bạn học ở học đường, kẻ không học vấn không nghề nghiệp, thường xuyên ngủ gục còn chép bài của nàng

“Phó Lệnh Nhạc” một bạch diện công tử cười híp mắt, vui vẻ kêu lên “ta thế mà lại gặp ngươi ở đây. Ngươi đã đi đâu?’ hai người kéo nhau sang một góc, thân thiết trò chuyện

“Ta đến Tả quân phủ làm việc”Phó Lệnh Nguyệt tìm cớ qua loa “cho nên không thể cùng các ngươi đi khảo công danh” nàng làm vẻ ảm đạm, thở dài

“Không sao” Văn Khúc Tinh vui vẻ vỗ bả vai nàng “rất tốt mà, không cần giống ta, phải đến kinh thành thử thời vận một lần. Ta có thi thế nào cũng vậy thôi, nếu là ngươi còn có chút khả năng ah?”

‘Khi nào các ngươi lên đường?kỳ thi hương sắp tới rồi” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhận ra thời gian cấp bách “đọc sách nhiều năm như vậy, đừng để chậm trễ”

“Không vội” Văn Khúc Tinh lắc đầu nói “ta và Mập Mạp, Hoa Thác đi cùng nhau, cữu cữu của ta an bài khách điếm xong hết rồi, ngay cạnh trường thi”

“Vậy thì tốt, không cần phải lo nhiều” Phó Lệnh Nguyệt xót xa nở nụ cười. Có cữu cữu làm quan thật tốt. Nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện ‘đúng rồi, ngươi sao lại đến đây chúc thọ?ngươi và Vương thái phu nhân?” nàng ở học đường cũng chưa từng nghe hắn và Vương Đạo Đức có quan hệ thân thích gì

Văn Khúc Tinh bật cười, giải thích. Hiện hắn và Vương Đạo Đức là quan hệ thông gia, bởi vì cữu cữu của hắn, Úy Trình Cù, chính là nhất phẩm Tả đô ngự sử mà tam nhi tử của Vương Đạo Đức trước đó vài ngày đã cưới thiên kim Úy gia làm thê tử. Do vậy Văn Khúc Tinh và Vương Đạo Đức cũng trở thành thân thích, vì thế hắn cũng có mặt ở lễ mừng thọ của mẫu thân Vương Đạo Đức

Đúng là có tiền thì càng có tiền, có quyền thì càng có quyền ah. Phó Lệnh Nguyệt cảm khái không thôi

“Úy đại nhân hôm nay cũng tới sao?” Nàng đột nhiên nhớ tới ở trên quan đạo nghe nói có một vị quan to đến đâybg-ssp-{height:px}

“Vốn định tới, sau lại không. Haizz, cữu cữu ta sống y như thần tiên” Văn Khúc Tinh cảm khái nói “cữu cữu nhận được thánh ân, một năm thì có nửa năm đã dạo chơi tứ hải, hành tung bất định, ai cũng không biết” ngữ khí của hắn tràn đầy chờ mong “khi nào ta có thể được như vậy chứ?”

“Cứ chờ đi, ngươi sớm muộn gì cũng có ngày này’ Phó lệnh Nguyệt trêu ghẹo ‘có Úy đại nhân, chờ sau khi ngươi đỗ tiến sĩ sẽ đề cử với Thánh thượng cho ngươi làm Ngự sử nhà du, ta nghĩ không thành vấn đề gì đâu. Haha, trước tiên chúc ngươi bảng vàng đề tên”

Văn Khúc Tinh ngượng ngùng nói ‘thực ra, ta chỉ muốn làm quan ở bên ngoài. Chờ ta ổn định, ngươi, Hoa Thác và Mập Mạp sẽ không phải vất vả mưu sinh, đi theo ta là được. Ta có ăn, các ngươi cũng có ăn. Bốn chúng ta lại sống những ngày vui vẻ khoái hoạt như ở học đường”

“Vậy tốt quá” Phó Lệnh Nguyệt thuận miệng nói. Nàng liếc mắt nhìn Viên Li, nói “công tử nhà ta cũng sắp hồi kinh, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau ở kin thành” nói thêm với Văn Khúc Tinh cũng không moi được tin có giá trị gì

“Ngươi mau làm việc đi’ Văn Khúc Tinh cũng là người thức thời

Hai người liền chia tay nhau

Giờ lành đến, buổi diễn mừng thọ yến tám mươi tuổi của Vương thái phu nhân đã long trọng mở màn, chiêng trống vang trời. Có thể mời Ngô gia ban đến Kiến Dương thành biểu diễn, Vương Đạo Đức cũng coi như công đức viên mãn

Ngô Mỹ Nhân vẫn chưa lên đài, Phó Lệnh Nguyệt cũng không có cách nào tiếp xúc, cho đến khi màn che vén lên, đào kép lên sân khấu, nàng mới nhìn thấy được vị nam tử thần bí xinh đẹp kia

Đầu tiên là tiết mục kinh điển trong thọ yến, Ngọc Mai Nhớ. Khi vở diễn kết thúc, mọi người tán thưởng, Phó Lệnh Nguyệt lại đột nhiên thấy khác thường.

Mặt đất dưới chân nàng không bình thường. Nàng thụ huấn nhiều năm, có thể sâu sắc cảm nhận được ở cách đây không xa, có một đội nhân mã đang ào ào xông tới.

Rất nhanh, Viên Li ngồi ngay ngắn bên trên xem diễn cũng thay đổi sắc mặt

Chấn động ngày càng mãnh liệt. Người tới nhất định không tốt

Có hộ vệ khẩn trương ra hiệu, ý bảo trên đài dưới đài đừng vội lên tiếng. Nhất thời mọi người đồng loạt im lặng, khủng hoảng càng cao hơn.

“Không ổn’ cửa viện đột nhiên bị mở ra

“Vương đạinhân” có mấy quan binh vẻ mặt khẩn trương tiến vào “có mấy đạo quân phản tặc chiếm Ngụy huyện, mọi người đã bị bao vây”

Phản tặc rất nhanh đã dùng cung tiễn bao vậy, không phải là tàn quân của Tiền quân, Hữu quân, mà là thổ phỉ chiếm núi xưng vương

Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra nhưng không để bọn họ an tâm lâu, thủ lĩnh thổ phỉ đã nói những lời chấn động tinh thần ‘tu chỉnh càn khôn, thay trời hành đạo, trừ ác tế làm thiệt. Lôi đám quan viên ra, nhốt cùng nhau. Thả nữ nhân và người hầu. Chúng ta không giết nữ nhân và người nghèo”

Vương Đạo Đức mặt xám như tro tàn và Viên Li bị trói cùng nhau

Phó Lệnh Nguyệt cùng Hải Long, Hải Thanh và các thị vệ bị tịch thu bội kiếm, hai tay ôm đầu, ngồi xổm dưới chân tường

Ngô Mỹ Nhân định rời đi lại bị lôi trở lại

“Tiểu nhân là con hát, là tiện tịch” hắn điềm đạm khai bo

“Một nam nhân lớn lên lại dụ dỗ như vậy, ở lại trên đời nhất định sẽ là tai họa. Phải trừ hại” thủ lĩnh thổ phủ nhướng mày, bàn tay to vung lên, lâu la lập tức xông lên, trói Ngô Mỹ Nhân dung mạo như hoa, dáng người uyển chuyển lại, không chút khách khí mà ném vào đội ngũ thị vệ

Phó Lệnh Nguyệt ôm đầu, cười thầm trong lòng. Thủ lĩnh thổ phỉ thực sự đáng yêu, nhìn người cũng rất chuẩn. Hắn có thể nhìn ra Ngô Mỹ Nhân là tai họa. Haha, lời này đúng là một châm thấy máu. Nam nhân yêu mị này đúng là tai họa. Nàng nhìn Ngô Mỹ Nhân tức giận bị thủ lĩnh thổ phỉ không hiểu phong tình trói lại rồi ném vào bên người mình, vui sướng nở nụ cười khi người gặp họa

“Tham quan ô lại hoành hành, cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân……”

Rất nhanh, nhóm đạo tặc đã đốt lửa lên, thì thầm những lời cầu nguyện cổ quái, tiếp theo là trùm thổ phỉ phát biểu thao thao bất tuyệt

“Trời ban cơ hội, một lưới bắt hết tham quan. Hiện cầu nguyện trên trời, không giết không thể bình ổn sự căm phẫn của dân chúng”

Phó Lệnh Nguyệt sợ ngây người. Nàng và Viên Li vốn nghĩ yên lặng xem xét tình hình, chờ ban đêm sẽ tìm kế thoát thân, ai ngờ đám thổ phỉ này làm việc hiệu suất cao như vậy, nói giết liền giết

Nàng nhìn cung thủ phòng bị sâm nghiêm bốn phía, thầm nghĩ không ổn nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được phương pháp ứng phó thích đáng

Vương Đạo Đức bị lôi ra giữa sân, không nói tiếng nào, trùm thổ phỉ giơ tay chém xuống, đầu Vương Đạo Đức đã rơi xuống

Đội thị vệ trở nên rối loạn. Không ngờ thổ phỉ nói là làm, nói giết là giết

Lần này, lâu la đi tới trước mặt Viên Li

Phó Lệnh Nguyệt sợ ngây người, chẳng lẽ bọn họ muốn giết sạch trong một ngày. Nàng và Viên Li rất nhanh trao đổi ánh mắt với nhau, nàng quyết định rồi, nếu những người này thật sự muốn động thủ với Viên Li, nàng liền…lôi Ngô Mỹ Nhân theo. Dù sao nam nhân yêu diễm này võ công rất cao, nàng không tin sợi dây thừng này có thể chế trụ được hắn

Viên Li đã bị lôi lên đài trong tiếng hô vang ‘tu chỉnh càn khôn, thay trời hành đạo, trừ ác làm thiện..”

Phó Lệnh Nguyệt khẩn trương nhìn chằm chằm, cánh tay của hắn đã chuẩn bị phản kích

Thủ lĩnh thổ phỉ giơ đao lên

Tay của Phó Lệnh Nguyệt cũng chuyển ra sau Ngô Mỹ Nhân

“Chậm đã!” đột nhiên Ngô Mỹ Nhân cao giọng hô lên

“Ngươi đừng vội, lập tức sẽ đến phiên ngươi” thủ lĩnh thổ phỉ bị cắt ngang, tức giận quát lớn “tay sai quan phủ, một tên cũng không thoát”

“Nước lớn trôi miếu Long Vương. Thật đúng là người một nhà không tiếp nhận người một nhà. Chúng ta là người một nhà, đừng giết sai người” Ngô Mỹ Nhân thanh âm ngọt ngấy, còn cố kéo dài mấy từ cuối cùng

“Ngươi còn dong dài, lão tử giết ngươi trước” thủ lĩnh thổ phỉ phẫn nộ “các ngươi lần lượt đều phải chết, không ai thoát được”

“Ta lại không tin” Ngô Mỹ Nhân nở nụ cười như dự định trước, quát lên ‘Kiền giáo các ngươi lại dám giết Thần nữ của giáo các ngươi”

Phó Lệnh Nguyệ đột nhiên có dự cảm không tốt

“Thần nữ?” Quả nhiên, thủ lĩnh thổ phỉ buông đao xuống, đi nhanh về phía bên này

“Ngươi biết Thần nữ? Thần nữ ở đâu?” hắn không chút thương tiếc mà bóp cổ Ngô Mỹ Nhân “nếu ngươi dám lấy Thần Nữ ra nói giỡn, lão tử cho ngươi nếm mười đại khổ hình”

Ngô Mỹ Nhân ho khan, kiên trì nói “ta dám nói, đương nhiên phải biết, cởi trói cho ta trước đã”

Thủ lĩnh thổ phỉ đưa tay cởi bỏ dây thừng cho Ngô Mỹ Nhân “bớt dong dài, nói thẳng đi. Mệnh của lão tử không đáng giá, nếu ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, loạn tên bốn phía sẽ biến ngươi thành con nhím”

‘Tay của ta đã bị các ngươi trói, còn làm được gì’Ngô Mỹ Nhân sầu não nói “ta cũng không thích vô nghĩa, ta muốn nói ngươi mau thả những người này đi”

Phó Lệnh Nguyệt không biết sao Ngô Mỹ Nhân lại có hảo tâm, lo cho quần chúng nhân dân

Thủ lĩnh thổ phỉ nhìn bốn phía, hơi gật đầu

“Nếu trong này thực sự có Thần nữ, Kiền giáo chúng ta đương nhiên sẽ bảo vệ Thần nữ” hắn cung kính ôm quyền ‘chuyện thả người không cần ngươi quan tâm, nhưng…” hắn khinh miệt cao thấp nhìn lướt qua Ngô Mỹ Nhân “nếu có người bất nam bất nữ dám giả mạo Thần nữ”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio