Bên dưới chiến trường.
- Tiểu nhân, bỉ ổi.
Ngân Diện đuổi theo Lăng Phong, vừa đuổi vừa chửi ầm lên. Lăng Phong không khỏi vuốt mũi cổ quái. Lời này nghe thế nào có điểm ... nữ tính. Hắn vẫn điềm nhiên chửi lại :
- Kêu cái gì mà kêu. Ai bảo kéo bầy đánh úp ông?
Tần Quyền bên cạnh lại cười trêu :
- Mất mặt, quá mất mặt.
- Lão Lục, ngươi phe nào đó?
Tần Quyền tỉnh bơ :
- Đệ đang nói hắn, có nói chúng ta đâu.
- Cũng đúng. Không bị mất mặt, cứ mang mặt nạ làm gì chứ?
Ngân Diện lung lay.
Lại nói. Đánh nhau, nếu chỉ là vai phụ tham gia sinh động chiến trường, bình thường đều là dựa trên tinh thần giao lưu học hỏi. Ngươi một chiêu, ta một chiêu, ngươi một chiêu, ta lại một chiêu. Sau chiêu nhìn vào mắt nhau hội ý, lại tiếp tục, hết giờ nhận lương. Đây mới là giang hồ chân chính.
Cần ví dụ?
Hãy nhìn Tần Quyền. Quyền đệ đánh nhau, chiêu thức ung dung như đang tập dưỡng sinh. Tay đánh ra còn điệu đà, e sợ đối phương không nhìn kịp mà đón.
Được rồi, bây giờ hãy nhìn sang Lăng Hổ.
Chỉ thấy Lăng Hổ côn xoay "vù vù", bồng bồng đánh ra, đánh rồi thả, đánh rồi lại thả. tên vây quanh hết nằm sấp thì nằm ngửa, mặt mũi xanh lét, mồ hôi đầm đìa. Lén nhìn mấy tên đồng bạn đang tập dưỡng sinh với Tần Quyền mà ghen tỵ nổ mắt.
Tiên sư nó, vì sao lúc nhảy ra trận lại không nhảy lệch sang trái hai thước, có phải đã đứng ở vị trí bên kia rồi không, sẽ nhàn nhã bao nhiêu đây? Làm sao lại rớt phải phạm vi quản thúc của tên đầu trọc này? Chẳng phải nói Phật môn giàu lòng từ bi sao? Nói không chừng thằng này bị hói đầu cho nên cạo sạch cũng nên.
Vốn dĩ là đánh úp người ta, bây giờ lại thành bị lật thuyền trong mương.
Cho nên nói, làm gì cũng vậy, chọn vị trí là rất quan trọng.
Tên nào đó hô lớn :
- Huynh đệ, mau kết thành hàng.
Chỉ chốc lát, tên xấu số đành phải dựa lưng vào nhau. Marx nói, đoàn kết là sức mạnh, hãy đứng lên chống lại áp bức. Mà phải không? Thôi bỏ đi lúc này tính mạng trọng yếu, ai nói cũng được.
Triệu Diễn đã tránh ra khá xa, cũng không kìm được liếc Lăng Hổ, hỏi Bùi Thiệu Huy :
- Kẻ kia là ai?
- Tiểu nhân không rõ, có lẽ người quen của Lăng Phong.
- Có cơ hội lôi kéo thử, ta thấy hắn còn đáng giá hơn tên Lăng Phong kia nhiều lắm.
Bùi Thiệu Huy gật đầu.
Phong ca nếu biết bản thân đang bị hạ giá, chắc chắn sẽ kêu to oan ức.
Ngân Diện đằng sau mặt nạ, xem ra đã mặt mày đen thui.
Tình hình càng lúc càng bất lợi. Ngân Diện vốn tự tin có thể một mình giết Lăng Phong. Một năm trôi qua, cho dù Lăng Phong có được buff nghịch thiên thế nào, cũng không thể từ một tên ngay cả khí cũng không có mà trở thành cao thủ ngang ngửa Ngân Diện. Và sự thật, đúng là như thế.
Ngân Diện không phát ra Như Vân lệnh, nhưng cũng kéo theo tên thủ hạ cạnh Triệu Hanh cho chắc ăn, âu cũng đã đủ cẩn thận.
Thế nhưng, xuất sư vẫn bất lợi.
Một mình Phong ca tạm thời chơi không lại Ngân Diện thật. Nhưng nếu sử dụng chiến thuật xe buýt hai tầng, tầng trên Tần Quyền tầng dưới Lăng Hổ, Phong ca trốn ở sau, thì liền chiếm ưu thế. Có thể sẽ không áp đảo về thời gian kiểm soát, nhưng hoàn toàn có thể phòng ngự chặt phản công nhanh.
Cái này gọi là, chiến thuật hợp lý. Nói sao, đánh nhau không chỉ dùng tay chân, còn phải dùng đầu nha. Đâu phải lúc nào cũng phải chơi đôi công đẹp mắt, nhất là khi đối phương hơn người pressing toàn sân.
Ngân Diện coi như rõ ràng, lần này thất bại, vì vậy nuốt hận quát :
- Rút lui.
tên thủ hạ đã chờ câu này từ lâu. Vốn bọn chúng đã muốn chuồn. Chẳng qua nếu bỏ trốn nửa chừng, về nhà bị Ngân Diện nói ra chỉ e sẽ bị Triệu Hanh khai trừ, thôi vì chỗ kiếm cơm đành phải cố đến giờ.
Lăng Phong đến Hà Bắc để theo dõi Triệu Hanh. Nay Ngân Diện và tên này lại tìm tới hắn trước, Lăng Phong đương nhiên sẽ không để chúng đi dễ như vậy.
Liền phất tay hô :
- Đuổi theo!
Phía Triệu Diễn, Bùi Thiệu Huy chắp tay hỏi ý kiến :
- Điện hạ, tiếp theo ...
- Đuổi. Ta nhận ra tên kia, hắn là thủ hạ của Nhị đệ. Rất có thể đang ở cùng Nhị đệ.
Yên Vương công cáo thiên hạ Triệu Hanh bị gian thần ám hại, khởi binh hưng sư vấn tội, cho nên Triệu Hanh về Đại Danh là một bí mật, đang ở đâu không hề công khai. Lăng Phong mấy ngày qua hỏi thăm mãi cũng chẳng có nổi một tin tức. Thực tế, liền ngay cả Triệu Diễn cũng không biết.
Trong hai con trai của Yên Vương, Triệu Hanh có tham vọng hơn, từ nhỏ được Yên Vương yêu thích “phế trưởng lập thứ”, làm Thế tử đến kinh thành rèn dũa. Còn Triệu Diễn tuy được giữ ở Đại Danh, bề ngoài ăn chơi thoải mái, nhưng lại gán mác “tâm trí không ổn định”, không được thừa kế.
Chỉ là, Triệu Hanh lại bị Lăng Phong một kiếm thỉnh lên xe lăn, tiệt luôn đường sinh dục.
Dù có giỏi thế nào, không thể sinh dục, Triệu Hanh coi như không thể làm Thế tử. Yên Vương vì vậy phải dựng màn kịch mới, mời thần y chữa bệnh cho Triệu Diễn, kéo hắn trở lại. Đồng thời công bố Triệu Hanh mất tích, đổ vấy cho Sái Kinh, một công đôi việc. Nói trắng ra, Yên Vương vừa hận Lăng Phong hại con ông ta, lại vừa cám ơn Lăng Phong đã cho cái cớ quá đẹp để khởi binh.
Thế nhưng cái kịch bản xoay qua xoay lại của Yên Vương, lại khiến Triệu Hanh và Triệu Diễn chẳng còn tình huynh đệ gì, dần ngấm ngầm đấu đá nhau. Triệu Hanh muốn âm thầm đoạt ghế Thế tử. Triệu Diễn thì muốn giữ ghế Thế tử vừa lấy lại.
...
Nơi ở bí mật của Triệu Hanh.
Triệu Hanh đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế, bên cạnh là hai nha hoàn ăn mặc mỏng manh, lại hoàn toàn lõa lồ thân trên đang phục thị.
Trong phòng còn có một người khác, màu da hơi vàng vọt, dáng vẻ thư sinh. Gã là Bàng Đào, một mưu sĩ của Triệu Hanh.
- Ngân Diện vẫn chưa về sao?
- Bẩm, vẫn chưa.
- Hừ, một tên tiểu tốt mà thôi, lâu như vậy?
Nếu không phải hai chân cũng yếu ớt đến không đi được, Triệu Hanh đã đích thân đi xem Ngân Diện xử Lăng Phong. Bị Lăng Phong phế, Triệu Hanh mỗi lần nhìn xuống hạ thể đều nghiến răng kèn kẹt. Làm nam nhân, chuyện lạc thú nhất cũng mất, chính là nỗi uất hận lớn nhất.
Chẳng qua, cũng may cho Hanh công tử đã ... không đi. Bằng không lại chạy như chó nhà tang, à không đúng, chó què chân.
Bàng Đào ngẫm nghĩ nói :
- Tên kia còn là người của Hoa phủ. Điện hạ giết hắn lúc này, liệu có làm bên đó để ý hay không?
Triệu Hanh không cho là đúng :
- Hoa phủ thì làm sao? Ả kia cũng chỉ là đồ chơi của phụ vương ta.
Nói đến đó lại liếm liếm môi :
- Chẳng qua, ả ta nhan sắc cũng khó được. Nếu không xảy ra chuyện, ta cũng muốn chơi ả một lần xem sao. Hừm, dù sao phụ vương mấy năm nay cũng không động đến.
Bàng Đào biết Triệu Hanh hận không thể giết ngay Lăng Phong, chuyện này căn bản không thể nói gì thêm, đành đổi chủ đề :
- Bọn thủ hạ báo lên, đám người Nữ Chân kia đã vào thành. Nghe nói đã tìm đến Diễn công tử bàn chuyện, nhưng bị Diễn công tử đuổi ra.
- Đuổi ra? Haha, vị huynh trưởng này, cứ tưởng rất nhu nhược, không ngờ cũng có lúc như vậy.
Bàng Đào nói :
- Nếu Diễn công tử không tiếp, vậy hay Điện hạ ...
- Một đám thiểu số man di mà thôi, cứ mặc kệ chúng.
Bàng Đào lắc đầu, khuyên :
- Điện hạ, mong ngài suy nghĩ một chút. Bọn chúng tuy man di, nhưng chỉ trong vài năm có thể đánh cho Khiết Đan hấp hối, không thể quá khinh thường. Ngay cả Vương gia cũng xem là thượng khách. Chuyện của Điện hạ, nếu có thêm một minh hữu là lợi không hại.
Triệu Hanh lúc này trong đầu chỉ nghĩ làm sao để hạ thể có thể cứng, thứ hai là giết Lăng Phong cho hả giận, cũng lười suy nghĩ phất tay :
- Vậy ngươi cứ đi một chuyến, xem ý tứ của chúng thế nào trước.
- Điện hạ anh minh.
Bàng Đào chắp tay lui ra.
Triệu Hanh lại bực dọc quát :
- Chu Vũ đâu?
- Dạ, có tiểu nhân.
Một tên trẻ tuổi chạy vội vào. Mắt liếc hai nha hoàn lõa lồ trong nháy mắt liền cụp đầu. Để bị phát hiện chỉ sợ bị đem ra chém.
Triệu Hanh từ lúc về Đại Danh, coi như đã trăm phương ngàn kế tìm đủ cách để cái vật kia có thể ngóc đầu lên. Một lần thôi cũng được. Thuốc thang cường dương thay trà, đồ ăn bổ huyết thay cơm. Ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng mặc lõa lồ như vậy, cốt để kích thích hắn.
Chỉ là, có những thứ, đã không cứng ... là không cứng. Không có biện pháp.
- Hừ, lũ thần y gì kia đều vô dụng. Bảo ngươi đi tìm phương thuốc trong dân gian, có nghe ngóng được cái gì không?
Chu Vũ mồ hôi đầy đầu.
- Tiểu nhân ... tiểu nhân thực ra nghe được một cách. Chỉ là ...
- Chỉ là cái gì? Nói. Đừng có rào trước đón sau trước mặt ta.
Chu Vũ cố lựa chọn từ ngữ :
- Tiểu nhân nghe nói ở Ký Châu, có viên ngoại họ Trần cũng bị ...
Chu Vũ dừng câu, liếc vẻ mặt Triệu Hanh mới dám tiếp tục :
- Về sau, nghe nói hắn cùng thân thích của mình cái kia ... cái kia ... không hiểu sao lại hồi phục. Chẳng qua loại chuyện này cũng khá hi hữu.
Triệu Hanh ngắt lời :
- Thân thích? Ý ngươi nói là ...
Chu Vũ thấy Triệu Hanh không tức giận, trái lại bắt đầu có hứng thú, gã mới yên tâm nói :
- Dù sao cũng là vạn bất đắc dĩ. Tuy phạm vào luân thường, chẳng qua có vài thứ bệnh, gặp chuyện kích thích có khi sẽ phục hồi.
Triệu Hanh ánh mắt dần sắc lên, vẻ mặt hưng phấn mong chờ ngày càng hiện rõ. Gã vỗ tay vào thành xe :
- Đến phủ Quận chúa.
- Điện hạ, là vị Quận chúa nào ...?
Ở Đại Danh, hình như chỉ có một phủ Quận chúa.
- Còn vị nào? Minh Châu.
Nha hoàn ở sau nghe vậy trong mắt hiện vẻ kinh khủng, một tay vội vã che miệng sợ mình thất thố, cả người ngây ra.
Chu Vũ tuy là kẻ bày dại, nhưng chính gã cũng phải đần người ra một lúc. Gã trong lúc sợ chịu tội mới buột miệng nói đến “phương thuốc” biến thái này. Nói trắng ra, chính là dùng thứ gì đó kích thích thật mạnh, cứu vãn Triệu Hanh. Tỷ dụ như, “loạn luân”.
Nhưng là, Chu Vũ chỉ nói đến "thân thích", đại loại họ hàng nào đó của Yên Vương. Chỉ không ngờ Triệu Hanh điên đến mức nghĩ luôn tới Triệu Minh Châu, thân muội.
Triệu Hanh nhớ ra cái gì, quay đầu gằn giọng :
- Chuyện này, không được để Vương tiểu thư biết dù chỉ môt chút tiếng gió. Nếu không, tất cả các ngươi đều phải chết.
- Vâng, điện hạ.
Hai đứa nha hoàn run rẩy.
Bọn chúng biết Vương tiểu thư do công tử đem từ kinh thành về. Công tử đối với chúng rất tàn bạo, chỉ riêng tiểu thư kia thì vô cùng nhẹ nhàng.
Chu Vũ trong lòng lại lộp bộp. Nếu Triệu Hanh làm gì với Triệu Minh Châu thật, hắn không nói, nha hoàn không nói, thì Minh Châu quận chúa kia chắc gì cũng không nói? Đến lúc đó lộ ra cái gì, bọn hắn làm nô tài cho dù không làm gì cũng sẽ chịu tội.
Chu Vũ không khỏi muốn tự tát mình.