Kinh thành Trường An.
- Đã biết gì chưa, Yên Vương làm phản rồi.
- Hừ, tin tức kém cỏi, ta còn biết quân Yên đánh đến tận Lạc Dương rồi kia.
- Đại ca, không biết thì đừng bốc phét, Khai Phong còn chưa chiếm được, đánh thế quái nào được Lạc Dương? Ta nghe nói Địch tướng quân sẽ đem Long Vũ quân lên phương Bắc.
- Tào lao hết. Tin chuẩn xác đây, quân Thiên Ba của Dương gia sẽ ra trận diệt Yên.
- Lão Ngưu, nhà gạo sắp hết rồi không lo, ở đây cái gì Dương gia với Âm gia hả?
- Aaa, được rồi, thả tai ta ra, ta tự về là được mà.
Tin Yên Vương phản loạn hôm nay mới tràn ngập kinh thành.
Tin chiến loạn không phải quá xa lạ đối với người Tống, bao năm người Liêu người Ngụy gây hấn thường xuyên có tin nóng hổi. Chẳng qua Trường An ở sâu trung tâm, dân chúng kinh thành ngoài bàn tán ra vẫn xem như không có gì.
Tin tức khiến người kinh thành bàn tán nhiều hơn, lại là tin đồn về thân phận của Yên Vương.
Hoàng gia triều Tống có một đoạn cố sự khá bí ẩn, chính là cái chết của Thái Tổ Triệu Khuông Dận. Thú vị là vì, các đời Hoàng đế hiện tại đều không phải con cháu trực hệ của Thái Tổ.
Tương truyền, vào đêm trước khi Thái Tổ mất, ông ta cho truyền em trai Bát Vương Triệu Quang Nghĩa vào cung, thái giám cung nữ đều bị đuổi ra ngoài. Đến nửa đêm thì bên trong phát sinh âm thanh kỳ lạ, nhưng vì được dặn trước nên không ai dám vào. Mãi sáng hôm sau Triệu Quang Nghĩa trở ra, tuyên bố Thái Tổ băng hà, nhưng không truyền ngôi cho Thái tử còn trẻ, mà lại truyền cho mình, tức Tống Thái Tông.
Về sau, Thái Tông cứ thế truyền xuống cho con cháu mình, không trả lại ngôi vị cho hậu duệ của Thái Tổ. Vì chuyện này mà triều Tống hiện tại vẫn bị xem là “không chính thống”.
Chuyện này nhắc lại, lại có phần tương tự với khai quốc triều Minh Chu Xán, ông ta cũng bị em trai Chu Lệ cướp ngôi, sau đó Chu Lệ cũng không hề trả lại ngôi cho hậu duệ Chu Xán.
Chuyện Yên Vương là hậu duệ Thái Tổ, triều đình chắc chắn không muốn lan truyền, bất kể là đúng hay sai. Nói đúng hơn là Triệu Cát không muốn, chuyện chính thống trong Hoàng tộc là rất trọng yếu. Đừng tưởng Triệu Doãn lúc này quân lực yếu kém, bám vào cái tin đồn “huyết thống” kia, ông ta hoàn toàn có thể làm nên chuyện bất kỳ lúc nào.
Triều đình có hệ thống đưa tin riêng, phàm tin tức nào cần đưa ra đại chúng, quan ở Lí Phiên viện sẽ dán cáo thị ở những chỗ dân hay tập trung, hầu hết đều là tin tức đã qua triều đình thẩm định, hiện đại gọi là “định hướng quần chúng”. Nhưng cho dù có định hướng thế nào, cũng không thể ngăn cản hết tin đồn trong dân.
...
Bên cạnh Phong Vân tơ lụa.
Tiểu viện này khá giản đơn, bên ngoài sân nhỏ bên trong vài ba gian, cũng chẳng có đồ đạc gì quý để bày biện.
Còn nhớ lúc Lâm thị tỉnh táo, Lăng Phong từng nói muốn mua một căn đã bị bà gạt đi, muốn hắn dùng tiền mà cưới vợ dựng gia. Về sau khi Lăng Phong quyết ý tách khỏi Lăng gia, thì bà cũng bất tỉnh, Lăng Phong cũng chẳng nghĩ nữa phóng tay mua gian cũ này, chỉ là Lâm thị đã chẳng còn biết gì mà hưởng thụ.
Trong tiểu viện ngoài Lâm thị nằm trên giường, còn có Công Tôn Dao, một tiểu nha đầu, cộng thêm một đại thẩm họ Hà, cả hai đều là người cũ của Bão Độc trại. Ngoài ra còn có hai nam nhân làm hộ viện, một người là chồng của Hà thẩm, đều do Công Tôn gia cử đến. Dù sao để đại cô nương như Công Tôn Dao sống một mình ở kinh thành cũng không tốt.
Chấp nhận để Công Tôn Dao ở đây chăm sóc Lâm thị, Công Tôn gia xem ra cũng đã ngầm đồng ý nàng gả cho Lăng Phong.
Liễu Thanh Nghi không biết bằng cách nào đó, có lẽ dựa vào huyệt vị kinh mạch, khiến Lâm Nghi Anh rơi vào trạng thái “ngủ đông”. Kỳ lạ hơn là, thời gian trôi qua, Lâm thị thậm chí như trẻ dần lại, làn da dần trơn, mái tóc cũng đen bóng. Giới y học nếu biết tình trạng này, chỉ e sẽ đổ dồn về muốn nghiên cứu. Chỉ tiếc là vị "thần y" Liễu Thanh Nghi đã biến mất.
Thân thể Lâm thị được thần công bảo dưỡng, giống như một kiện bảo vật trong viện bảo tàng, thi thoảng chỉ cần lau người thay trang phục là xong.
Ngoài việc đó ra, Công Tôn Dao cũng chỉ biết lấy Phượng Vũ Cửu Thiên ra tập luyện. Thời gian nàng luyện thành ra còn chăm gấp mấy lần Lăng Phong chạy đông chạy tây. Cho nên dù nàng không biết nó là kiếm pháp, nhưng tu vi lại ngầm thăng tiến lúc nào không hay.
Lúc này, Công Tôn Dao lại đang ngồi trong phòng. Nàng cũng không luyện kiếm, mà một tay cầm một quyển sách, miệng lẩm nhẩm, tay kia viết viết xóa xóa gì đó.
Nàng đang học chữ, nàng muốn viết thư cho Lăng Phong. Thiên tư nàng thông tuệ, nên chỉ mấy tháng đã có thể đọc hiểu không ít chữ cái.
- Công Tôn cô nương, có người tìm cô.
- Hà thẩm, ai tìm ta vậy?
Vị thẩm họ Hà kia đến từ Bão Độc trại, cũng không rõ người ở đây lắm, chỉ có thể nói hàm hồ :
- Hình như là người của Phong Vân đoàn.
- Phong Vân đoàn? Chẳng lẽ đã có tin của Lăng đại ca rồi?
Công Tôn Dao nghe đến Phong Vân đoàn, lập tức hào hứng chạy ra ngoài.
Chỉ thấy một thanh niên lông mày rậm, vẻ mặt hữu lực đi vào.
- Phương đại ca?
- Dao muội, muội vẫn khỏe chứ?
Phương Hùng thấy Công Tôn Dao chạy vội ra như vậy, thầm nghĩ nàng ấy cũng nhớ đến mình, liền vui vẻ trong lòng. Hắn lấy ra vài món đồ gì đó, niềm nở nói :
- Huynh mới đi một chuyến tiêu đến Kinh Hồ, có mấy thứ này tặng muội, đều là bảo vật đấy.
Công Tôn Dao vui vẻ nhận lấy. Ngày trước mấy thanh niên Bão Độc trại đi đưa tiêu về, cũng đều tặng nàng mấy thứ linh tinh như vậy, nàng nhận thành quen, không có nghĩ gì quá sâu xa.
Phương Hùng thấy Công Tôn Dao nhận đồ, trong lòng thầm quyết định gì đó hỏi :
- Muội ở đây một mình, chắc là buồn lắm?
Chỉ là Công Tôn Dao lại lắc đầu :
- Muội có Hà thẩm làm bạn rồi. Với lại, kinh thành có nhiều chỗ vui lắm, muội không buồn.
Phương Hùng mắc ở cổ, vốn tưởng nàng ấy sẽ nói mình buồn, hắn đã chuẩn bị sẵn một tràng dài để nói. Phương Hùng muốn đưa Công Tôn Dao đi theo, cứ để nàng ở đây hắn không yên tâm.
Công Tôn Dao bỗng ngước mắt hỏi :
- Huynh có tin tức gì của Lăng đại ca không?
Đột nhiên nhắc đến Lăng Phong, Phương Hùng liền lộ vẻ không vui, nhưng vẫn bảo trì vẻ phong độ nói :
- Đợt trước hắn đến Khai Phong xong có gửi thư về, chắc muội cũng xem rồi?
- Vâng.
Chính vì bức thư đó mà Công Tôn Dao muốn học chữ. Nội dung thư thực cũng chẳng có gì, lúc đó Lăng Phong vừa đi chưa lâu, còn chưa gặp chuyện gì.
Phương Hùng đổi giọng nghiêm túc :
- Còn về sau thì không có tin gì khác cả. Tứ đệ xưa nay hành sự có chút tự tung tự tác, không biết quan tâm người khác nghĩ gì, ta cũng không có cách nào.
Công Tôn Dao sợ Phương Hùng hiểu lầm Lăng Phong, liền nói :
- Chắc là huynh ấy bận quá. Phương đại ca đừng trách huynh ấy nhé.
- Ta ... đương nhiên không trách. Dù sao ta cũng là đại ca, Tứ đệ cho dù làm sai đi nữa, chỉ cần biết nhận lỗi ta đều có thể bỏ qua được.
- Đa tạ đại ca.
Công Tôn Dao cứ như thể thê tử giải thích hộ phu quân, Phương Hùng vô cùng khó chịu, cũng mất luôn tâm trạng nói thêm gì.
...
Phương Hùng đi rồi, Công Tôn Dao liền trở về phòng, cất mấy thứ Phương Hùng vừa tặng vào một chỗ. Dù sao cũng là đồ người khác tặng cho, lại là đại ca của Lăng Phong, nàng không thể nào khinh thị mà để linh tinh.
Xong xuôi nàng lấy ra một cái hộp nhỏ bên giường ra ngắm nhìn.
Đây đều là kỷ vật của mẹ nàng.
Bên trong có một ít trang sức, vài món đồ giá trị. Ngoài ra còn một quyển ghi chép xám màu. Thực ra lúc nhỏ nàng đã biết đến nó rồi, cũng từng xem nhiều lần. Chẳng qua vì không biết chữ nên có đọc cũng không hiểu. Gần đây đã có thể đọc được không ít ký tự, nàng mới tò mò đọc thử.
Chỉ thấy bên ngoài bìa quyển trục ghi chữ, “Huyền Nữ Thần Công”.
Huyền Nữ Thần Công?
Bốn chữ này nếu bị đồn ra võ lâm, thì ... thực ra cũng không biến động gì lắm.
Đơn giản vì chẳng ai còn nhớ đến, cũng chẳng biết nó mạnh yếu thế nào. Thiên hạ bây giờ hỗn loạn, đủ loại thần công ra đời, ngay cả Trinh Nữ Thần Công còn có nói gì Huyền Nữ.
Thế nhưng, nếu nó rơi vào tai những siêu cao thủ. Tỷ dụ Vương Viễn Tri của Toàn Chân, hay đám cung phụng của triều đình, thì sẽ khác hẳn.
Huyền Nữ Thần Công, một cái tên từng xuất hiện trong vài mẩu chuyện thần thoại.
Liễu Thanh Nghi từng kể qua, mẹ Công Tôn Dao rất có thể là đệ tử của Dao Trì Cung chục năm trước đến Trung nguyên. Dao Trì Cung theo truyền thuyết chính là nơi ở của Tây Vương Mẫu, hay Dao Trì Thánh Mẫu ngàn năm trước truyền lại, nằm tận đất Côn Lôn xa xôi. Chỗ này thực ra cũng không xa lạ với dân xuyên không, Tôn Ngộ Không từng đến phá hội bàn đào ở đó.
Theo như ghi chép, Dao Trì Thánh Mẫu lập Cửu Thiên Huyền Nữ trận pháp, giúp Hiên Viên thống nhất thiên hạ xưng Hoàng Đế. "Cửu Thiên Huyền Nữ" chính là Phượng Vũ Cửu Thiên và Huyền Nữ Thần Công ghép lại.
Lại theo truyền thuyết, những Dao Trì Thánh Mẫu, Hiên Viên Hoàng Đế đều trẻ trung cả trăm năm, thậm chí không hề ghi chép chuyện họ chết thế nào.
Mấy chuyện viễn vông này, sử gia về sau đều đổ lỗi ghi chép thiếu. Vài kẻ tự cho mình thông minh đều không tin, chỉ nhếch mép khinh thường bốc phét, dù sao cũng chỉ truyền thuyết.
Lại nói, hầu hết các loại võ công trong giang hồ qua năm tháng đều dần thay đổi, bị tách hợp vô số lần. Dần dà tuy phong phú nhiều loại, thực tế lại mất chất, không còn cái nào có thể giúp người luyện đạt được đẳng cấp truyền thuyết, kiểu như "trường sinh bất lão" "kim thân bất hoại".
Các cao thủ đều tin rằng, nếu tìm ra được những bí kíp còn nguyên vẹn từ thái cổ, kiểu như Huyền Nữ Thần Công, chắc chắn sẽ tìm ra được bí mật gần với thần tiên. Bọn họ đều tin những người cổ kia chắc chắn đã đạt được đẳng cấp gì đó, bỏ đi lánh đời, thậm chí đi một chỗ nào đó, đại loại thần giới tiên giới.
Nhân tiện nói, cái bí kíp luyện Thập Nhị Mạch mà Liễu Thanh Nghi để lại cho Lăng Phong, cũng có thể xem là ở đẳng cấp này.
Chiếu theo ngôn ngữ huyền huyễn cho dễ hiểu, đại khái là những công pháp “thiên cấp”.
Công Tôn Dao hoàn toàn không biết mình nắm giữ đồ vật khủng bố như vậy. Dù sao trước kia nàng cũng không hiểu nó. Vả lại nàng chỉ là một thiếu nữ đơn thuần, yêu thích ca múa mà thôi, cũng không tham vọng tu luyện võ công thượng thừa.
Chẳng qua lần này đọc hiểu một chút, nàng liền sinh hứng thú.